Chương 8 - Mẫu Thân Của Thiếu Niên Mất Tích

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Để danh chính ngôn thuận cho Nguyệt Nguyệt, Tạ Dịch ép người tuyên bố rằng năm đó ta không hề mất tích, chỉ là ra ngoài cung tĩnh dưỡng.

Nguyệt Nguyệt chính là con ta sinh khi đang tĩnh dưỡng bên ngoài.

“Hoàng thượng nổi giận, mấy hôm nay đã xử chém không ít ngôn quan, triều đình ai nấy đều lo sợ…”

Ta khẽ vuốt má Nguyệt Nguyệt: “Xem ra, hắn vẫn thật lòng thương đứa nhỏ này.”

Một vị đế vương, lại học cách vót tre làm chuồn chuồn tre, chỉ để lấy lòng một tiểu cô nương.

Thậm chí còn bất cẩn cắt trúng đầu ngón tay.

Nguyệt Nguyệt chớp mắt, phồng má thổi thổi:

“Gió thổi qua vết thương nhỏ, ánh dương sẽ làm ấm lành.”

Tạ Dịch sững người nhìn nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Thuở niên thiếu, để dỗ Tạ Dịch đang đau đớn ngủ, ta thường ngân nga điệu khúc nhỏ này, vỗ về hắn vào giấc.

Chiều hôm đó, Nguyệt Nguyệt chơi chuồn chuồn tre hắn làm, bỗng nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Cái này không bay cao bằng của cha…”

Nụ cười trên mặt Tạ Dịch lập tức đông cứng.

Ta nhẹ ôm lấy Nguyệt Nguyệt, cúi mình hành lễ với hắn, giọng ôn hòa:

“Bệ hạ, hài tử mệt rồi, thần thiếp xin phép đưa con về nghỉ.”

Ta không nhìn vẻ mặt đột nhiên ảm đạm của hắn, ôm con gái xoay người bước vào nội thất.

Tạ Dịch không giận dữ, không điên cuồng, không chất vấn, cũng không trách cứ.

Chỉ một mình ngồi lặng bên cửa sổ tới tận khuya.

Đợi Nguyệt Nguyệt ngủ yên, hắn hiếm hoi cất tiếng, giọng mang theo một tia lạc lối.

“Thanh nhi, loạn lạc phương tây, trẫm phải thân chinh ra trận.”

“Đợi trẫm hồi cung…”

Hắn ngừng lại rất lâu, lâu đến mức ta tưởng hắn sẽ không nói thêm gì nữa.

“…Nàng, còn ở đây chăng?”

16

Làn gió xuân mát lạnh lướt qua mặt, mang theo hương hoa cuối mùa.

Chuyện hắn sắp xuất chinh, Tạ Hành đã lén nói với ta.

Hắn hoàn toàn có thể giấu giếm, tạo ra giả tượng như thể vẫn còn ở trong cung, không lộ ra chút sơ hở.

Ta nhẹ nhàng đặt tay lên đầu hắn, xoa xoa mái tóc ấy.

Tạ Dịch chớp mắt chậm rãi.

Hắn nhỏ hơn ta bốn tuổi, năm đó bị trọng thương ở Ứng Thủy, ta vẫn luôn dùng cách này để vỗ về, trấn an hắn.

Gần đây bởi có Nguyệt Nguyệt bên cạnh, giữa ta và hắn cũng trở nên bình lặng hơn nhiều.

“A tỷ.”

Nam nhân níu lấy tay ta, giọng khản đặc, mang theo nghẹn ngào.

Danh xưng ấy, kể từ khi ta bị đưa vào cung, hắn chưa từng gọi lại lần nào.

Ta từng hận sự cố chấp và độc chiếm của hắn, hắn thì hận ta luôn chỉ xem hắn là đệ đệ.

“Đừng bỏ ta lại.”

“A tỷ, mấy năm nay ta rất ngoan…”

“Ta đã chăm sóc Tuyết Đoàn rất tốt. Ngay cả khi nó sinh con, cũng là do chính tay ta đỡ đẻ.”

“Ta còn học cách ủ rất nhiều rượu quế, đều chôn dưới gốc quế sau điện…”

“A tỷ, chúng ta sống yên lành với nhau được không? Đừng rời xa ta nữa…”

Hắn mỉm cười, nụ cười có phần miễn cưỡng, nơi khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn mờ mờ.

Hai mươi năm trôi qua chúng ta đều không còn trẻ nữa.

Một vị thiên tử quyết đoán ngoài chiến trường, cũng có thể vì một lời hứa xa vời mà cầu xin.

Ta ôm hắn vào lòng, như thuở hắn còn là thiếu niên mười mấy tuổi, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn.

“Không bỏ lại ngươi.”

“Gió thổi qua vết thương nhỏ, nắng lên sẽ ấm lại thôi…”

Ta khe khẽ hát khúc ru cũ, mặc cho ánh trăng như nước tràn khắp gương mặt hai người.

Hơi thở của người trong lòng dần ổn định, ta đỡ hắn nằm xuống giường.

Những ngày gần đây, chiến sự và triều chính khiến hắn kiệt quệ thân tâm.

Dáng ngủ yên bình, hàng mi dài như cánh quạt in bóng lên gò má.

Ta lặng lẽ lấy trong tay áo hắn ra một chiếc chìa khóa nhỏ, thay bằng một cái giả.

Trong bóng tối, Tạ Hành lặng lẽ xuất hiện.

“Mẫu thân.”

Ta giao chìa khóa cho hắn.

Thiếu niên gật đầu, ẩn mình vào bóng đêm.

17

Tạ Dịch xuất chinh hơn nửa tháng, trong cung vẫn yên ắng, chẳng lộ chút sóng ngầm.

“Mẫu thân, lần này… chẳng biết bao giờ mới có thể tái kiến.”

Tạ Hành chớp chớp mắt, để mặc gió nhẹ thổi tung tóc mai.

Lông mày, ánh mắt, khí chất hắn ngày càng giống phụ thân hắn.

Ta tuy hận Tạ Dịch, nhưng chưa từng oán trách đứa nhỏ này, thậm chí còn mang theo chút áy náy.

Ta nhẹ giọng hỏi:

“Có hận ta chăng?”

Tạ Hành lắc đầu.

“Mẫu thân có thể toại nguyện, nhi thần cũng mừng thay người.”

Đêm khuya vắng lặng, chỉ có tiếng canh giờ tí tách vang lên.

Ngoài cửa sổ, mây đen che khuất trăng sáng, là thời cơ tốt nhất để hành động.

“Nương.”

Nguyệt Nguyệt dụi đôi mắt mơ màng, nhỏ giọng hỏi.

“Chúng ta thật sự có thể gặp được cha không?”

Ta bịt miệng con bé, tim đập dồn dập như trống trận, khẽ gật đầu.

Ta và Tạ Hành đã mưu tính kỹ lưỡng, đêm nay chính là thời khắc tốt nhất để rời đi.

Đột nhiên, bên ngoài điện truyền đến tiếng ồn ào, vó ngựa từ xa gấp gáp vang tới.

Một giọng the thé xé toạc màn đêm:

“Bệ hạ khải hoàn ——!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)