Chương 7 - Mẫu Thân Của Thiếu Niên Mất Tích

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Thanh nhi, đã mười năm rồi, mười năm…”

Ta cong người như cá mắc cạn, vùng vẫy trong đau đớn, móng tay cào rách cả lưng hắn.

Hắn đau, nhưng lại càng phát cuồng, động tác càng thêm hung bạo, dồn nén tất cả thù hận và khát vọng suốt mười năm qua.

“Ngươi định giữ thân vì Giang Kiến Uyên sao?”

“Đừng mơ nữa!”

Từng nhịp, như muốn đục khoét cả thân thể ta.

Ta nghiêng đầu, hung hăng cắn lên vai hắn, mùi máu tanh lan trong miệng.

Thân thể hắn khựng lại, rồi càng điên cuồng chiếm đoạt.

… Mỗi lầnhắn nổi giận, ta đều bị hắn trút giận trên giường như thế này.

Ta không chống cự nữa, chỉ mở mắt, nhìn chăm chăm vào con rồng vàng trên đỉnh màn.

Rất đau.

Còn đau hơn bất cứ lần nào mười năm trước.

Đến khi kết thúc, hắn nằm đè lên người ta, không nhúc nhích.

Thật lâu sau, mới khàn khàn mở miệng:

“…Nói gì đi.”

Ta nhắm mắt, vùi mặt vào gối gấm, cắt đứt tất cả hơi thở của hắn.

Lặng im thật lâu, cuối cùng chỉ còn tiếng “rầm” vang lên — cánh cửa bị hắn đạp mạnh rời đi.

14

Sáng sớm hôm sau, Tạ Hành mắt đỏ hoe đến gặp ta.

“Mẫu thân, nếu không phải tại nhi thần…”

“Chớ nói nữa, vốn dĩ ta cũng có lỗi với con.”

Ta nắm lấy tay hắn, ôm hắn vào lòng.

Hắn bốn tuổi mất mẫu thân, nay chỉ là một hài tử mười bốn tuổi mà thôi.

Hắn ôm lại ta rất chặt, rất lâu không thốt nên lời.

Người mang cơm trưa tới là Yến Nhi, nàng trông thấy ta, suýt nữa làm rơi cả hộp đồ ăn, mắt lập tức đỏ hoe.

“Nương nương…”

Ta cũng cảm khái trong lòng: “Ngươi vẫn ổn chứ? Vẫn chưa xuất cung ư?”

“Hoàng thượng chưa từng trách tội nô tỳ và mọi người, mười năm qua mọi chuyện đều theo quy củ người để lại mà sắp xếp.”

Yến Nhi bày xong thức ăn, trầm ngâm một lát rồi cất giọng do dự:

“Nương nương, mấy năm người vắng mặt… Hoàng thượng… thường hay đến đây.”

“Có khi nửa đêm nô tỳ trực ban, còn nghe thấy người trong điện… gọi tên của người.”

Ta cụp mắt, không nói gì.

Yến Nhi cho người bế vào một con mèo trắng như tuyết, mắt xanh biếc trong vắt, cọ cọ vào đầu ngón tay ta đầy thân thiết.

“Nương nương xem, đây là hài tử của Tuyết Đoàn.”

Tim ta khẽ run lên một nhịp.

“Hoàng thượng người…” giọng Yến Nhi hạ thấp hơn, “…rốt cuộc vẫn là một mảnh tình sâu.”

Ta ngẩng đầu nhìn ra khoảng trời vuông vức ngoài cửa sổ, mỉm cười nhàn nhạt:

“Yến Nhi, ở ngoài kia, ta đã có nhà, có con rồi.”

Chiều hôm đó, Tạ Dịch tới, trông thấy con mèo trắng trên đùi ta.

Ánh mắt hắn sáng lên trong thoáng chốc, giọng mang theo chút dò xét:

“Nó… có vẻ thân với nàng.”

Ta không đáp, chỉ nhẹ tay vuốt ve bộ lông của mèo.

“Thanh nhi.”

Khoảnh khắc tĩnh lặng cùng nhau như vậy, đối với Tạ Dịch mà nói, là kỳ vọng suốt mười năm qua.

Hắn lặng im hồi lâu, rồi nhẹ giọng nói:

“Về sau nàng muốn tới ngự hoa viên, hay ra ngoài cung dạo một chút, cứ nói với trẫm.”

Một kẻ điên đang học cách nhượng bộ.

Trước đây rất lâu, hắn chưa từng cho phép ta bước ra khỏi điện nửa bước.

Ta cúi đầu.

“Tạ Dịch, hãy để ta về nhà đi.”

Hắn đột nhiên nắm chặt tay ta: “Đây chính là nhà của nàng.”

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta muốn về nhà của Kiến Uyên và Nguyệt Nguyệt.”

Sắc mặt hắn trong thoáng chốc trắng bệch, bật dậy thật mạnh, tay áo vung lên làm đổ cả bàn trà, chén ngọc vỡ tan, âm thanh chói tai.

Cuối cùng hắn chẳng nói một lời, xoay người bỏ đi, bóng lưng chật vật đến đáng thương.

15

Cuộc sống trong cung đối với ta chẳng hề dễ chịu.

Nơi này tuy cơm no áo ấm, không phải lao lực, nhưng tâm trí ta lúc nào cũng hướng về Nguyệt Nguyệt và Kiến Uyên.

Tạ Dịch là kẻ cố chấp đến điên cuồng, không cho phép bất kỳ ai chạm vào vật thuộc về hắn.

Năm xưa ta chưa từng nhắc tới mối hôn ước từ thuở nhỏ ấy.

Nay hắn biết được sự tồn tại của Kiến Uyên, không rõ sẽ giày vò người ra sao…

Sau lần đó, Tạ Dịch nửa tháng không tới.

Hôm nay, hắn dẫn theo Nguyệt Nguyệt đến.

con bé như con thú nhỏ bị hoảng sợ, lao vào lòng ta, thân thể run rẩy.

Tạ Dịch có chút lúng túng, xoay xoay ngọc giới trên tay, rồi ra hiệu cho người mang vào một con vẹt xanh lam.

“Công chúa điện hạ! Tiểu mỹ nhân! Công chúa điện hạ! Tiểu mỹ nhân!”

Con vẹt líu lo không ngừng, Nguyệt Nguyệt liền bật cười, rượt theo nó chạy vòng vòng.

Nam nhân khẽ nhướng mắt, lặng lẽ nhìn ta.

Ta khẽ cụp mi mắt, xem như đã hồi đáp.

Tạ Dịch mỉm cười mơ hồ, đặt tay lên tay ta.

“Trẫm đã sai Thượng phục phường may cho Nguyệt Nguyệt mấy bộ y phục thật đẹp.”

Vài ngày sau, Tạ Dịch ngày nào cũng đến, cùng ta dùng bữa, lúng túng mà cũng cẩn thận gắp thức ăn cho Nguyệt Nguyệt.

Hắn lại trở về dáng vẻ tuấn nhã xưa kia, dù biết rõ đứa trẻ kia không phải cốt nhục của mình.

Đêm đến, ta ru Nguyệt Nguyệt ngủ, Yến Nhi mặt đầy lo lắng đứng bên cạnh.

“Nương nương, nô tỳ nghe nói hiện nay triều đình đang rối loạn vì thân phận của tiểu công chúa.”

“Một số đại thần kiên quyết cho rằng huyết mạch hoàng thất không thể lẫn lộn…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)