Chương 9 - Mẫu Thân Của Thiếu Niên Mất Tích

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Sao lại nhanh đến thế?

Ta lao đến cửa sổ, trong ánh lửa sáng rực, bóng người quen thuộc kia phi thân xuống ngựa, nhanh chóng chạy về phía điện Cẩm Dao.

Ta đè nén cơn kinh hoảng trong lòng, ôm Nguyệt Nguyệt xông vào nội thất.

Vốn dĩ có thể âm thầm rời đi, giờ chỉ có thể liều một phen.

Ta nhét Nguyệt Nguyệt vào mật đạo sau tủ sách trong điện, dặn dò:

“Cứ chạy thẳng, ca ca sẽ đón con ở phía trước!”

“Nương, nương ——!”

Nhìn vẻ mặt đẫm lệ đầy kinh hoảng của con bé, ta cắn răng đẩy con bé vào, đóng chặt mật đạo lại.

Sau đó, ta đem dầu hỏa đã chuẩn bị trước đó, tưới lên rèm, sách, cùng đồ vật trong phòng…

Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tạ Dịch.

“Hoàng hậu đâu? Vì sao trong điện lại tối thế này?”

Yến Nhi lắp bắp “Nương nương… đã nghỉ rồi…”

Tiếng gió xào xạc ùa vào theo cánh cửa mở rộng, đầu lửa bỗng bùng lên nhảy múa.

Tạ Dịch mang theo khí lạnh và mùi máu tanh nồng nặc, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là ta đang đứng trước ngọn lửa.

“Thanh nhi, nàng đang làm gì vậy?”

Đồng tử hắn bỗng nhiên co rút, gần như theo bản năng muốn lao tới không chút do dự.

Ngọn lửa “vù” một tiếng, bùng lên dữ dội, thiêu rụi màn che, khói đen cuồn cuộn dâng lên.

Ta lùi lại một bước, cách hắn bởi ngọn lửa đang lan rộng, nhìn hắn qua ánh lửa, giọng điệu bình thản.

“Tạ Dịch, người không chịu buông tay ta, thì ta cũng không muốn tiếp tục dây dưa với người nữa.”

“Ta biết cuộc đời người đi đến hôm nay không dễ dàng gì, một lòng chỉ cầu có người yêu người trọn kiếp.”

“Lúc ở Ứng Thủy, ta thực lòng muốn làm a tỷ, yêu thương người mãi mãi.”

“Nhưng người quá nhỏ nhen, quá cực đoan, không tin vào tình yêu thuần khiết, chỉ muốn dùng huyết nhục ràng buộc để giữ ta lại.”

“Nhưng những gì người làm… cũng làm tổn thương ta.”

Sắc mặt Tạ Dịch trắng bệch, dưới giáp trụ dày nặng, máu tươi đã nhòe cả tầm mắt.

“A tỷ… người từng nói sẽ không bỏ rơi ta…”

Ta bật cười, nụ cười tàn nhẫn.

“Giờ thì… a tỷ cũng sẽ lừa ngươi rồi.”

Vẻ mặt Tạ Dịch hỗn độn giữa phẫn nộ tột độ và sợ hãi, cuối cùng tan thành tuyệt vọng.

“A tỷ, người ra đi, được không? Người còn sống… trẫm sẽ để người trở về, được chăng?”

Ta lắc đầu: “Làm sao ta có thể tin ngươi thêm một lần nữa?”

Tạ Dịch đột nhiên gào lên, hoàn toàn sụp đổ: “Nếu ngươi không sống được… trẫm sẽ bắt Giang Kiến Uyên chôn theo!”

Ta khẽ mỉm cười, nụ cười đầy thấu hiểu.

“Ngươi xem, ngươi mãi mãi cũng chỉ biết dùng người ta yêu nhất để tổn thương ta.”

“Chuyện ta hối hận nhất đời này… chính là đã cứu ngươi năm ấy.”

Dứt lời, ta xoay người, lao thẳng vào biển lửa trong điện.

“Thanh Thu ——!”

Đôi mắt Tạ Dịch đỏ rực, như dã thú bị nhốt trong lồng điên cuồng rống lên.

Rồi hắn thật sự… không do dự, xông thẳng vào ngọn lửa.

“Bệ hạ! Không thể được ——!”

Đám thị vệ kinh hoàng thét lớn.

Ta không ngoái đầu lại, chỉ một mạch lao về phía trước.

Sau lưng, là tiếng gào xé tim gan của hắn, trước khi bị ngọn lửa nuốt chửng.

18

Lại một xuân ngày tuyết tan, ta ôm quần áo ra bờ suối giặt giũ.

Vài phụ nhân tụm lại bàn chuyện.

“Nghe nói chưa? Điện Cẩm Dao bốc cháy, hoàng thượng vì cứu hoàng hậu mà cùng thiêu chết trong đó.”

“Thật đúng là đế hậu tình thâm. Nghe nói hoàng hậu xuất thân thấp kém, vậy mà hoàng thượng vì nàng bỏ trống hậu cung mấy chục năm, đến cuối cùng còn vì nàng mà mất mạng.”

“Chậc, giá mà phu quân nhà ta có được một phần mười tình nghĩa ấy, thì ta cũng chẳng phải khổ như bây giờ…”

Nước suối róc rách, phản chiếu trời xanh mây trắng.

Ta nhẹ nhàng vò giặt, không tham gia vào câu chuyện của họ.

Nguyệt Nguyệt chạy chơi bên bờ, tiếng cười giòn tan.

Giang Kiến Uyên đi tới, nhận lấy chiếc chày gỗ trong tay ta.

“Để ta làm.”

Ta đứng thẳng dậy, lau mồ hôi nơi trán, ngước mắt nhìn về hướng kinh thành.

Bầu trời trong xanh dường như thế gian này… chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngoại truyện

Hắn mang một cái tên tượng trưng cho ánh sáng.

Nhưng cả một đời… lại sống trong bóng tối.

Đứa trẻ ba tuổi nằm sấp trên vai hắn, khóc nức nở:

“A nương, A nương đi đâu rồi…”

Tạ Dịch rất muốn nói: “A nương của con đã đi rồi, nàng không cần con, cũng không cần ta.”

Nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành:

“Là lỗi của A da, A da làm lạc mất A nương, tìm không thấy nữa.”

Tiểu Tạ Hành còn ngây dại, chỉ nghe hiểu A da tìm không thấy A nương, tức giận đấm hắn, đánh hắn.

Hắn cũng không hiểu, vì sao khi ở Ứng Thủy, Chu Thanh Thu tôn trọng hắn, yêu hắn, mà khi vào hoàng cung rồi, nàng lại hận hắn đến vậy.

Từ khi hắn sinh ra, mọi người đều hận hắn.

Phụ thân hận hắn ra đời đã khiến mình mất đi người yêu thương nhất; ngoại tổ phụ mẫu hận hắn giống phụ thân, nghiêm túc trầm mặc, không ưa nói cười.

Không có cung nữ, không có thị vệ.

Muốn có một bữa cơm thiu, hắn thậm chí phải bò dưới hạ thân thái giám để xin.

Cho nên đêm hắn tưởng mình chắc chắn sẽ chết kia, Chu Thanh Thu như tiên nữ giáng xuống, bước vào cuộc đời đen tối tĩnh lặng của hắn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)