Chương 8 - Mảnh Vải Đẫm Máu
“Bởi vì từ khoảnh khắc đó trở đi, mỗi lần nhìn thấy chàng, ta sẽ lại nhớ đến bản thân mình, cái người từng bị xem như trò cười, như một con ngốc, bị chàng và công chúa đùa bỡn, làm nhục.”
…
“Vậy sao…” Giọng Phó Nhị khẽ đến mức không nghe rõ, như là một tiếng thở dài, cũng giống như một tiếng nức nở nén sâu nơi đáy lòng.
8.
Một tháng sau, Phó Nhị lại đến.
Tay xách theo một vò rượu.
Vừa thấy ta, y đã bật cười:
“Đừng bày ra cái vẻ mặt như muốn đuổi người ta đi thế chứ. Lần này ta đến là để cáo biệt.”
“Bắc Địch xâm phạm biên cương, Thánh thượng hạ chỉ phái ta đi trấn thủ biên thùy.”
“Lần đi này, chẳng biết đến khi nào mới có thể trở về.”
Ta không tiện từ chối, đành ngồi xuống cùng y đối ẩm vài chén.
Tối ấy Phó Nhị uống chưa được mấy ly đã say, lải nhải với ta đủ điều, còn mượn rượu ngả người về phía ta.
Ta nghiêng người tránh đi, khiến đầu y “cốc” một tiếng đập xuống đất, rồi cứ thế mà ngáy o o.
Ta chẳng buồn để tâm, tự mình đi vào trong phòng tìm lấy một chỗ ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong viện đã không còn bóng dáng Phó Nhị.
Gió xuân nhẹ lướt qua ngọn cây, cánh hoa theo gió rơi như mưa, rải đầy sân gạch.
Trong lòng ta bỗng có một khoảng trống, như thể thiếu đi thứ gì đó.
Một ý nghĩ vụt qua ta đưa tay sờ lên búi tóc.
Hóa ra là đoá trâm hoa ta hay cài hằng ngày không còn.
Sáng nay lúc chải đầu cũng chẳng thấy, chắc là tối qua say rượu không biết làm rơi đâu mất rồi.
Ta cũng không để tâm mấy, ngày qua ngày vẫn sống như cũ.
Mãi đến mấy năm sau, một buổi sớm, ta đang trong viện xới đất cho mấy chậu hoa, thì nghe tiếng gõ cửa.
Lại là tiểu binh cùng làng năm xưa, chỉ là giờ đây đã già dặn phong trần hơn nhiều.
Thấy ta, hắn cố nặn ra một nụ cười gượng, đưa tới một bọc vải nặng trĩu.
Bên trong là một chiếc đầu người… và một đoá trâm hoa nhuốm máu.
“Tướng quân sợ cô nương hiểu lầm, tưởng rằng lần này y lại dối gạt cô như trước, nên căn dặn bọn ta, chặt đầu mang về cho cô nương xem.”
“Chuyến đi này… chẳng biết bao giờ mới có thể trở về, phải không?”
“Hôm tướng quân tử trận, trong tay vẫn siết chặt đoá trâm hoa này.”
“Hắn nắm quá chặt, đến mức ăn sâu vào máu thịt. Mấy huynh đệ chúng ta phải mất công lắm mới gỡ ra được.”
Nam nhân trước mắt ngẩng đầu cười, mà đôi mắt đỏ hoe.
“Chiếu theo di ngôn của tướng quân, hôm nay coi như vật về với người.”
Tiễn hắn đi rồi, ta đem đầu Phó Nhị chôn xuống đất, bên trên trồng một cây đào nhỏ.
Xuân tàn đông đến, cây đào ấy trong gió mưa mà lớn dần lên, cành lá sum suê.
Cách vài ba ngày, ta lại xách bình nước ra tưới, hoặc mang kéo ra tỉa cành.
Khi làm việc, ta thường lẩm bẩm trò chuyện cùng cây.
Chủ yếu toàn là mấy chuyện vặt trong làng.
Như việc Đông gia lén lấy hai quả trứng nhà ta, Tây gia bứt mấy nhánh hành, chợ sớm mua thịt bị cân thiếu, mấy quả táo chọn kỹ thì hóa ra đã hỏng…
Mà cây đào chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Mỗi khi gió thoảng qua cành lá khẽ lay, như đang gật đầu đồng tình.
Lại hai năm nữa trôi qua đường huynh của ta được bổ nhiệm làm thứ sử Dự Châu, thúc mẫu và cả nhà đều sẽ theo về đó.
Thúc mẫu khuyên ta cùng đi:
“Năm xưa ta mù quáng, để con lại cho mụ thúc mẫu ruột lòng dạ đen tối nuôi nấng. Mỗi lần nhớ đến lại hối hận không nguôi.”
“Lần này nói gì ta cũng phải dẫn con đi. Một thân một mình ở lại đây, lỡ có ai bắt nạt, làm sao khiến ta yên lòng được?”
Đường huynh cũng khuyên:
“Dự Châu trù phú, sông nước thuận lợi, bến thuyền tấp nập. Đến đó rồi, hoa của muội nhất định sẽ bán chạy hơn.”
Ta trầm ngâm hồi lâu, rồi khẽ gật đầu.
Khi thu dọn hành lý, ta mang theo tất cả giống hoa quý.
Tầm mắt đảo qua cây đào giữa sân, ta do dự một lát, cuối cùng vẫn không đào lấy đầu Phó Nhị mang theo.
Chừng ấy năm đã qua yêu ghét cũng nhạt phai.
Đã đến lúc… nên buông tay rồi.
Hôm rời đi, trời nổi gió lớn, cành lá cây đào rung lắc điên cuồng, như thể cũng đang tiễn ta.
Ta mỉm cười, vẫy tay chào cây:
“Phó Nhị, ta đi đây.”
“Tạm biệt.”
(HOÀN)