Chương 7 - Mảnh Vải Đẫm Máu
“Không ngờ tân nương mà Tạ công tử cưới lại dữ dằn như thế! Phí đại tướng quân cũng bị nàng đánh đuổi mất!”
“Tặc tặc, cưới phải sư tử Hà Đông thế này, Tạ công tử sau này chắc vất vả lắm đây!”
“Ngươi chẳng hiểu gì rồi, theo ta thấy, làm thê tử phải mạnh mẽ một chút, gặp chuyện còn trấn được tràng diện!”
…
Nghe xong, ta không nhịn được muốn bật cười. Khóe môi vừa cong lên thì nước mắt lại rơi.
Một giọt, rồi hai giọt… chẳng mấy chốc, gấu váy hỷ y đã ướt đẫm.
Không được, tân nương nhập môn phải cười, không thể khóc. Để người khác trông thấy thì còn ra thể thống gì?
Ta cuống quýt đưa tay lau, nhưng nơi lau khô rồi lại bị nước mắt làm ướt.
Sao vậy chứ?
Vì sao cứ lau mãi không khô?
Ta nóng ruột, tay cũng cọ đến xước cả da, nhói buốt như kim châm.
Bỗng rèm kiệu bên hông bị vén lên một góc, Tạ An Chi từ lưng ngựa vươn tay qua đưa cho ta một chiếc khăn tay.
Ta sững người, đón lấy khăn, Tạ An Chi chỉ nhẹ nhàng gật đầu với ta rồi buông rèm xuống, thúc ngựa rời đi.
Là chiếc khăn rất sạch sẽ, dày dặn, góc khăn thêu mấy nhành trúc xanh mang theo mùi đàn hương nhè nhẹ.
Ta cầm lấy chiếc khăn, ngẩn ngơ một lúc, rồi cúi đầu, úp mặt vào đó chẳng nói gì.
Tiếng trống rộn ràng dần xa, bốn phía trở nên tĩnh lặng đáng sợ.
Rất lâu sau, một tiếng nức nở khẽ khàng vang lên.
Rồi là tiếng gào khóc nức nở như núi lở biển dâng.
7.
Sáng hôm sau, lão phu nhân Tạ gia không qua khỏi.
Trời vừa tờ mờ sáng, ta và Tạ An Chi còn chưa kịp thay hỷ phục đã bị người đưa đến chính sảnh.
Lão phu nhân nắm chặt tay ta, đôi mắt nheo lại vì cười, vui đến mức cả khuôn mặt đều sáng lên.
“Được, được, tốt lắm… quả thật là một tiểu cô nương đoan trang tú lệ.”
“Đứa nhỏ kia cưới được con, ta cũng có thể yên tâm ra đi rồi.”
Bà run rẩy tháo chiếc vòng ngọc phỉ thúy sáng ngời từ cổ tay gầy guộc xuống, run run đeo vào tay ta.
Cuối cùng, bà lại nắm lấy tay Tạ An Chi đặt chồng lên tay ta, hai bàn tay chồng chéo, nắm lại thật chặt.
“Phu thê sau này, mọi sự phải có điều có lượng, đừng vì chút chuyện vụn vặt mà giận hờn cãi vã… phải thẳng thắn với nhau, không được lừa dối.”
Từng câu, từng lời, nhẹ nhàng dặn dò rất nhiều. Tạ An Chi không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt lại rưng rưng lệ.
Sau khi lão phu nhân qua đời, đại phu nhân bắt đầu soạn hưu thư cho ta và Tạ An Chi.
Tạ An Chi đứng bên cạnh, chợt cất lời:
“Nghe nói phu quân của Giang cô nương đã chiến tử nơi biên ải, còn Tạ mỗ bao năm qua cũng cô thân một mình.”
“Nếu Giang cô nương không chê, chẳng hay… có thể nguyện ý ở lại chăng?”
Ta nghe vậy, lòng khẽ động, nhưng rồi chợt nghĩ tới điều gì đó, liền mỉm cười lắc đầu.
Tạ An Chi khẽ thở dài, không miễn cưỡng nữa.
Một tờ hưu thư cùng mấy tấm ngân phiếu, chỉ là vài tờ giấy nhẹ tênh. Trong một sớm nắng trong gió nhẹ, ta rời khỏi Tạ phủ.
Phía xa trời xanh mây trắng, gió xuân hiu hiu, lòng ta cũng nhẹ nhõm chưa từng có.
Ta muốn dùng số bạc ấy đi mua y phục mới, mua bánh ngọt ở Vĩnh Phúc Các, mua một căn nhà nhỏ ở phường Kiến Ninh, tự mình sống những ngày thư thái an nhiên.
Ta còn muốn trồng một cây đào trước nhà, buộc một chiếc xích đu dưới tán cây.
Ta có thể tự mình đu xích đu, hai chân đạp một cái là có thể bay cao, chẳng cần ai đẩy từ phía sau.
Ta còn muốn ủ rượu hoa đào, hấp bánh đào hoa…
Thì ra, những ước vọng tươi đẹp ấy, dù thiếu vắng Phó Nhị, vẫn có thể rực rỡ như thường.
Chỉ là, tâm tình tốt đẹp ấy, vừa đến trước cửa nhà đã hoàn toàn tan biến.
Có người đến trước ta.
Sân đã được quét dọn sạch sẽ, gà cũng được cho ăn, bàn ghế được lau đến sáng loáng, trong sân phơi đầy quần áo vừa giặt.
Phó Nhị bưng mâm đồ ăn từ trong bếp đi ra, thấy ta liền mỉm cười gọi:
“Vào ăn cơm đi.”
Có người nấu cơm sẵn, không ăn thì phí.
Trên bàn ăn lặng ngắt như tờ, ta chỉ cắm đầu ăn cơm, không hề liếc nhìn y lấy một lần.
Một hồi lâu, Phó Nhị mở miệng:
“Ta đã cùng công chúa ly hôn rồi.”
“A Vũ, nếu nàng nguyện ý, ngày mai ta sẽ tới cầu hôn.”
“Từ nay về sau, nàng là người vợ duy nhất của ta.”
…
Ta chưa kịp đáp lời, Phó Nhị cũng không vội, gắp một đũa thịt rang bỏ vào bát ta.
Ta lại kẹp nó trả lại vào bát y.
“Ta giờ không còn thích món này nữa.”
Phó Nhị khẽ thở dài, vẻ mặt mang theo chút chua xót.
“A Vũ… nàng vẫn chưa chịu tha thứ cho ta sao?”
Ta cố nuốt chỗ cơm trong miệng, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào mắt y, từng chữ một cất giọng:
“Ta tha thứ cho chàng rồi, vậy… ai sẽ tha thứ cho ta?”
“Ít nhất, chính ta sẽ không bao giờ có cơ hội tha thứ cho mình.”
“Nếu như thật sự quay về bên chàng, thì người từng ngày từng đêm giặt giũ y phục cũ của phu quân, người ngày ngày đứng nơi cửa nhà ngóng trông phu quân trở về từ chiến trường…”
“Người từng gục trên áo máu của phu quân mà gào khóc, người từng khoác áo máu đó trên người… những ‘ta’ ấy, sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”