Chương 8 - Mảnh Đời Thứ Hai Của Nha Hoàn
Ta có cửa tiệm của riêng mình, có người đồng hành trung thành, có người thân cùng huyết mạch để bảo vệ.
Nhưng chính cái nhận thức ấy lại khiến ta càng thêm tỉnh táo mà nhìn rõ khoảng cách giữa ta và Lục Hoài An.
Hắn là quan lớn triều đình, ta chỉ là một nữ thương gia.
Khoảng cách ấy, bốn năm trước đã tồn tại.
Bốn năm sau, vẫn sừng sững như một dãy núi không thể vượt qua.
Tiếng chuông đồng nơi hành lang bỗng vang lên trong trẻo.
Ta ngẩng đầu, bắt gặp Lục Hoài An đang đứng ngược sáng nơi khung cửa.
Khác hẳn vẻ u ám đêm qua hôm nay đôi mày mắt hắn mang theo nụ cười dịu dàng, như thể cuộc tranh cãi tối qua chưa từng tồn tại.
Ánh nắng phủ lên người hắn một tầng viền vàng óng ánh, khiến cảnh tượng trước mắt mơ hồ như trong mộng.
Hắn từ trong ngực áo lấy ra chiếc bộ dao điểm thúy mà ta đã ném ra ngoài cửa sổ — đôi cánh bướm trên đó, vết nứt đã được khéo léo hàn gắn bằng những sợi chỉ vàng tinh xảo, trong ánh sáng sớm rực rỡ lấp lánh như mới.
“Vọng Thư, có những thứ… vẫn là cũ mới thật đáng quý.”
Không đợi ta kịp phản ứng, hắn đã nhẹ nhàng cài trâm vào búi tóc ta — động tác thuần thục, dịu dàng, như thể bốn năm tháng năm dài đằng đẵng kia… chưa từng trôi qua.
Người xưa có câu, “đưa tay không đánh kẻ mặt mày tươi cười.”
Đối diện với sự dịu dàng vừa mặt dày vừa chân thành của hắn như thế, ta lại không nỡ lòng nào đẩy ra.
Chỉ đành quay người tiếp tục nghiền hương liệu, đem hết nỗi niềm trong lòng dồn vào cối đá, tiếng chày giã vang lên từng tiếng “thình thịch” trầm nặng.
Lục Hoài An xắn tay áo lên, để lộ cánh tay săn chắc, đường gân rõ nét.
Bỗng nhiên hắn vòng tay từ phía sau ôm lấy ta, hai bàn tay đặt lên tay ta, nhẹ nhàng dẫn dắt: “Giã hương phải dùng lực đều, tâm tĩnh khí hòa, thì bột mới mịn, mới thơm.”
Hơi thở hắn lướt qua vành tai, mang theo mùi trầm hương quen thuộc khiến tim ta khẽ run.
Không xa, Xuân Hạnh và Xuân Đào thấy cảnh ấy thì che miệng cười khúc khích, rồi rón rén chạy đi.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, nhuộm hàng mi dài của hắn thành một màu hổ phách ấm áp, khiến lòng ta dường như cũng mềm theo.
Khoảnh khắc này như cách một đời, khiến ta ngỡ mình đã trở về bốn năm trước — khi hắn dạy ta điều hương, từng chút một, kiên nhẫn và dịu dàng.
Những ký ức bị năm tháng chôn vùi bỗng chốc sống lại — ánh mắt chuyên chú khi hắn cầm bút dạy ta nhận biết phương hương, sự dịu dàng khi hắn phủi lớp phấn thơm bên tóc mai ta, và cả những lời thì thầm âu yếm dưới trăng khi hai má chạm kề nhau.
Một giọt nước mắt không kịp ngăn chợt rơi xuống mu bàn tay hắn.
Động tác của Lục Hoài An lập tức khựng lại.
Hắn đột nhiên xoay ta lại, ôm chặt vào lòng.
Ta nghe thấy tiếng tim hắn đập dồn dập trong lồng ngực, nóng bỏng không kém gì những giọt nước mắt đang âm thầm lăn dài trên má ta.
“Vọng Thư, đôi mắt nàng không thể nói dối ta.” Hắn nâng mặt ta lên, ngón tay cái khẽ lau đi hàng lệ còn vương nơi đuôi mắt.
“Mỗi ngày trong bốn năm qua đều nói cho ta biết — trong lòng nàng… vẫn có ta. Nàng có ấm ức gì, có thể nói cho ta nghe được không, được không?”
Câu nói ấy như một lưỡi dao bén ngọt, trong khoảnh khắc chặt đứt sợi dây đã căng chặt suốt bốn năm qua trong tim ta.
Tất cả sự mạnh mẽ gắng gượng, vẻ lạnh lùng giả vờ kiên cường bỗng chốc vỡ tan.
Ta gục đầu lên vai hắn mà khóc òa như một đứa trẻ, như muốn trút cạn hết bao cay đắng đã nuốt vào lòng suốt những năm tháng ấy — nỗi hoang mang khi rời phủ, những ngày mang thai vất vả, cơn đau tưởng như xé thân lúc sinh con, và biết bao đêm nhớ nhung đến hóa bệnh.
Thì ra, điều đau đớn nhất không phải là khổ.
Mà là khổ rồi… không có ai để giãi bày.
Khi ta nghẹn ngào kể ra lời uy hiếp năm xưa của lão phu nhân, cánh tay của Lục Hoài An bất chợt siết chặt lại.
Giọng hắn run rẩy dữ dội: “Vì sao nàng không nói cho ta biết? Bốn năm trước, dù ta không thể tự chủ hôn sự, nhưng ta đã dốc hết sức mình để thi đỗ… Ta từng nghĩ, chỉ cần đỗ tiến sĩ, ít nhất cũng có thể giữ nàng lại bên cạnh…”
Trán hắn tựa vào trán ta, hơi thở giao hòa: “Sau khi nàng rời đi, ta phát bệnh nặng. Bệnh rất lâu — lâu đến mức nhà họ Giang hủy hôn, lâu đến mức mọi người đều cho rằng ta đã buông xuôi…”
“Cho đến một ngày, ta nhìn thấy đơn thuốc nàng từng chép tay cho ta…”
Một giọt lệ ấm nóng rơi lên má ta.
“Ta mất ba năm để bước lên vị trí Ngự sử, đi qua mười ba châu chỉ để tìm nàng,” giọng Lục Hoài An trầm khàn, “nào ngờ Vọng Thư của ta… đã mang một cái tên khác.”
“Mỗi một hương liệu nàng điều chế… đều cất giấu những tháng năm chúng ta cùng tạo hương năm ấy.”
Ta ngước nhìn hoa văn vân nhạn trên quan phục của hắn, đường chỉ thêu bằng kim tuyến lấp lánh dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt.
Hắn bất ngờ ôm ta vào lòng, mùi trầm hương trên quan bào quyện chặt lấy mùi mai lạnh vương trên vạt áo ta.
“Chính những mùi hương ấy dẫn ta tìm đến nàng,” giọng hắn khẽ thì thầm bên tai, đôi môi như lướt qua vành tai ta, “cũng chính chúng nói với ta — Vọng Thư của ta, chưa từng thực sự buông tay.”
“Vậy còn bây giờ…” Ta siết chặt dải ngọc đai nơi thắt lưng hắn, giọng nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, “Ngự sử đại nhân… có thể tự mình định thân chưa?”
Lục Hoài An bỗng bật cười khẽ, đôi môi ấm áp in một nụ hôn dịu dàng lên trán ta.
“Đương nhiên là có thể rồi.” Ánh mắt hắn lóe lên tia tinh nghịch, “Bản quan chính là vị Ngự sử độc thân cao tuổi nhất từ khi Đại Chu khai quốc, đến mức Hoàng thượng cũng phải nói——” hắn cố ý kéo dài giọng, “Lục ái khanh nếu còn không thành thân, sẽ bị cắt lương bổng!”
Câu nói đùa ấy khiến cả căn phòng tràn ngập hơi ấm. Ta chôn mặt vào lồng ngực hắn, nước mắt thấm ướt vạt quan bào nơi ngực áo.
21
Khi Thừa An đã ngủ say, Lục Hoài An áp ta lên cánh cửa, lòng bàn tay nóng rực ôm lấy eo ta.
Hơi thở hắn nóng hổi, mang theo khao khát bị dồn nén suốt bao năm trời, giọng khàn khàn trầm thấp vang bên tai: “Vọng Thư… để ta nhìn nàng thật rõ…”
Ngọn nến lay động khẽ khàng, ánh sáng vàng nhạt run rẩy in lên vách gỗ.
Ngón tay hắn chậm rãi gỡ dải y phục của ta, từng lớp áo rơi xuống, tựa cánh hoa rụng. Ánh mắt hắn lướt qua từng tấc da thịt, như đang lặng lẽ tìm kiếm mọi dấu vết mà bốn năm tháng năm đã để lại.
“Nơi này…” Đầu ngón tay hắn nhẹ lướt qua vết sẹo mờ bên hông ta, yết hầu khẽ động, giọng trầm thấp: “Là lúc sinh Thừa An để lại phải không?”