Chương 7 - Mảnh Đời Thứ Hai Của Nha Hoàn

Thừa An lúc đầu còn ngơ ngác, nhưng rồi lại ngoan ngoãn tựa đầu vào vai hắn, bàn tay nhỏ vô thức nắm lấy một sợi tóc rũ bên thái dương.

“Cha…”

Một tiếng gọi bâng quơ bật ra từ miệng đứa bé khiến cả căn phòng như đông cứng lại.

Ngay cả Thừa An dường như cũng bị dọa sợ, vội vã sửa lời: “Thúc, thúc có mùi giống mẫu thân…”

Lục Hoài An chôn mặt vào hõm cổ nhỏ của con, đôi vai run lên khẽ khàng, khó lòng kìm nén.

18

Lục Hoài An nay đã là vị Ngự sử đại nhân danh chấn triều đình.

Lần này phụng mệnh hoàng thượng nam tuần, là để thân chinh khảo sát dân tình vùng Giang Nam.

Mùa xuân ở thành Cô Tô mờ mịt sương mưa, hắn khoác một thân quan bào lam thẫm, bước chầm chậm giữa chốn thị thành náo nhiệt, lại bị một làn hương nhàn nhạt trước cửa Thiên Hương Các níu chân.

Mùi hương ấy thanh khiết mà vương vấn, tựa như cố nhân nắm tay hỏi han.

Phần lớn phương hương trong tiệm này, đều là do năm xưa hắn kề vai sát cánh cùng Vọng Thư chỉnh sửa, truyền dạy rồi cải biên mà thành.

Ngay cả hương mai lạnh mà Vọng Thư thường dùng để xông y phục, cũng cố ý pha thêm ba phần hậu vị giống với trầm hương mà hắn thường dùng.

Tình thân máu mủ, là thứ chẳng thể dối lừa.

Thừa An — đứa trẻ ấy mới ba tuổi, vậy mà giữa biển người lại có thể nhận ra cha ruột của mình chỉ trong một ánh nhìn.

Từ sau khi biết người khoác quan bào trước mặt chính là phụ thân, tiểu tử kia liền bám lấy Lục Hoài An như chú mèo nhỏ, cứ quấn quýt bên đầu gối hắn không rời, giọng gọi “cha ơi, cha ơi” non nớt vang lên, khiến cả viện đầy hương cũng dường như gợn sóng theo từng tiếng gọi ấy.

19

Lúc hoàng hôn buông xuống, Xuân Đào ôm Thừa An đã ngủ say sang phòng bên.

Ngọn nến trong sảnh bị gió lùa lay động không yên, ánh sáng nhấp nhô đổ hai chiếc bóng lên tường — bóng của ta và Lục Hoài An, quấn lấy nhau như dây leo không thể gỡ.

Bỗng nhiên hắn kéo ta dựa sát vào vách gỗ chạm hoa, đôi môi nóng rực mang theo bốn năm nhớ nhung kìm nén ập xuống.

Hơi thở quen thuộc ấy khiến ta thoáng ngẩn ngơ, cứ ngỡ mình đã trở về ngày xưa.

“Vọng Thư…” Hơi thở nóng rực của hắn phả bên cổ ta, từng lời như khắc vào da thịt, “Ta đã tìm nàng… suốt bốn năm trời…”

Trong gương đồng phản chiếu bóng dáng quấn quýt của hai người, khiến ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Ta dùng hết sức đẩy hắn ra.

Chiếc bàn trang điểm bị va mạnh đến chao đảo, trâm cài mạ vàng rơi xuống đất leng keng tán loạn.

“Ngự sử đại nhân nhận lầm người rồi.” Ta quay lưng về phía hắn, giọng nói còn lạnh hơn ánh trăng ngoài cửa, “Vọng Thư của ngài… đã chết từ lâu rồi. Người đang đứng đây, là A Đường.”

Thế nhưng Lục Hoài An từ phía sau ôm chặt lấy eo ta, cằm khẽ cọ vào đỉnh đầu ta, dịu dàng như thể muốn dỗ dành một đứa trẻ.

“Ta mặc kệ nàng là Vọng Thư hay A Đường…” Giọng hắn nghẹn ngào vùi trong tóc ta, “Kiếp này… ta tuyệt đối không buông tay nữa.”

Hộp trang điểm không biết đã bị mở ra từ lúc nào.

Lục Hoài An lấy ra một chiếc bộ dao điểm thúy — chính là chiếc hắn từng đích thân cài lên tóc ta vào đêm ta rời khỏi phủ họ Lục.

Đôi cánh bướm bằng lông xanh biếc dưới ánh nến ánh lên một màu lam u tối, chập chờn như dòng nước sâu không đáy.

“Nếu nàng không phải là Vọng Thư của ta,” giọng hắn khản đặc, nghẹn đến run rẩy, “vì sao lại giữ nó đến tận bây giờ?”

Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm nổ rền, chấn động cả bầu trời — lời nói năm nào của lão phu nhân như tiếng gầm đập thẳng vào tim ta.

Ta giật lấy bộ dao trong tay hắn, đột ngột đẩy toang cửa sổ.

Mưa đêm như trút, ánh xanh nhàn nhạt vẽ thành một đường cung trong không trung, thoáng chốc đã bị bóng tối nuốt chửng.

“Chẳng qua chỉ là món đồ cũ mà thôi.” Ta siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng vẫn chẳng đau bằng một góc nơi trái tim.

“Mẹ con ta bây giờ sống rất tốt. Xin Lục đại nhân giơ cao đánh khẽ.”

Lục Hoài An lảo đảo lùi lại nửa bước, trong mắt cuộn trào một nỗi đau không thể tin nổi.

“Vọng Thư…” Hắn gọi tên ta như đang rỉ máu, “Những năm tháng tình nghĩa giữa chúng ta… nàng thật sự đã quên sạch rồi sao?”

Mưa đêm lẫn theo gió lạnh ùa vào trong phòng, làm ướt vạt áo của cả hai.

Ta nhìn khóe mắt hắn hoe đỏ, bỗng bật cười khẽ, giọng cười lạnh như mũi dao.

“Đại nhân nói đùa rồi. Giữa chúng ta… tình nghĩa gì chứ?”

“Chẳng qua là để báo đáp cái ơn năm xưa nhà họ Lục giúp an táng mẫu thân.”

“Giờ xem như đã trả hết.”

Ánh mắt hắn dần lạnh đi từng tấc một, như băng giá từ cực bắc đổ ập về, đông cứng cả không gian giữa hai người.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Chỉ có vậy thôi.” Ta nghe thấy chính mình thốt ra những lời đó.

Trong phòng đột nhiên im lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp độp gõ lên khung cửa sổ.

Rất lâu sau, ta mới nghe thấy tiếng ngọc bội nơi thắt lưng hắn va vào nhau, âm thanh thanh thoát vang lên trong tĩnh lặng lại càng như cứa vào tim.

Rồi một bước… hai bước… ba bước…

Chiếc cầu thang gỗ phát ra những tiếng kẽo kẹt rên rỉ, như thể đang nức nở vì ai đó.

Mãi cho đến khi cánh cổng viện “két” một tiếng khép lại, ta mới sực tỉnh — người phụ nữ mặt đẫm lệ trong gương đồng kia, lại chính là mình.

Ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn, lá chuối ngoài sân bị gió quật nghiêng ngả, lay động dữ dội như lòng ta đang cuộn trào.

Chiếc bộ dao điểm thúy ấy, giờ này chắc cũng đang nằm lạnh lẽo trong vũng bùn nước ngoài kia rồi nhỉ?

Cũng giống như trái tim ta năm ấy, khi một mình xuống thuyền xuôi Nam — lặng lẽ, đơn độc, lấm lem và bị quăng bỏ.

20

Đêm qua không biết đã khóc bao lâu, đến khi tỉnh dậy, đôi mắt đã sưng đau như hai hạt óc chó, nặng trĩu đè trên gương mặt.

Thừa An níu váy ta, ngẩng khuôn mặt non nớt lên hỏi: “A nương ơi, mắt người sao vậy?”

Giọng trẻ thơ trong vắt vang vọng trong gian nhà sáng sớm, khiến A Đại cùng hai nha hoàn đang bận rộn cũng quay lại nhìn.

“Ta…” Cổ họng như mắc một nắm bông, không biết phải nói sao cho con hiểu được nỗi đau người lớn.

A Đại đặt cuốn sổ trong tay xuống, sải bước tới bế bổng Thừa An: “Đi nào, cậu đưa con đi xem đại tướng quân đánh nhau!”

Vừa nói vừa bước ra cửa, như muốn mang theo cả ánh nhìn đau thương nặng nề trong phòng mà rời đi.

Bóng lưng rộng lớn của A Đại dừng lại nơi ngưỡng cửa, rồi bất chợt quay người, ánh mắt sáng như đuốc nhìn thẳng vào ta. Đôi môi mấp máy mấy lần, cuối cùng nói ra từng chữ như đinh đóng cột:

“Tỷ tỷ, tỷ không cần sợ gì cả. Có A Đại ở đây.”

Tiếng bước chân dần xa, ta ngẩng đầu nhìn ánh dương vừa nhô lên ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng bừng tỉnh — đúng vậy.

Ta của bây giờ, đã không còn là thiếu nữ yếu đuối năm xưa phải sống nương nhờ người khác, số phận bị quyết định chỉ bằng một câu nói của chủ nhân nữa rồi.