Chương 6 - Mảnh Đời Thứ Hai Của Nha Hoàn
Quay lại chương 1 :
15
Chớp mắt, Thừa An đã ba tuổi, lảo đảo chạy theo sau lưng A Đại, giọng ngọng nghịu gọi “cậu ơi, cậu ơi”.
A Đại thường cõng Thừa An trên vai, đưa bé ra chợ Tây xem xiếc, mua đường nặn hình.
Nhìn hai bóng hình — một lớn một nhỏ — in dài dưới ánh nắng sớm, ta mới bàng hoàng nhận ra: A Đại đã sớm rũ bỏ nét non nớt năm nào, trở thành một thanh niên vững chãi, vai rộng lưng thẳng.
Lúc ấy, tiệm hương của ta đã chuyển vào phố Trường Hồng — con phố sầm uất bậc nhất trong huyện thành.
Một tòa tiểu lâu gỗ hai tầng, trước cửa treo biển “Thiên Hương Các” mạ vàng sáng chói dưới lớp sơn son.
Tầng một thông ba gian làm cửa tiệm, quầy gỗ tử đàn bày la liệt các loại hương hoàn, hương bánh, cao thơm, hương xông.
Tầng hai là xưởng điều chế, quanh năm vương đầy mùi hương liệu thanh nhã.
Chúng ta sống trong ba gian phòng hướng dương ở tầng hai — Xuân Đào và Xuân Hạnh ở phía tây, còn ta và Thừa An ở gian phía đông.
A Đại cùng hai tiểu công ở tại tầng một, vừa tiện trông coi cửa hàng, vừa có thể canh giữ ban đêm phòng trộm.
Hai bên đông tây của hậu viện được dựng thêm nhà bếp và kho chứa, còn khoảng giữa thì cải thành vườn hoa — nơi ấy, hoa nhài, hoa mộc và hoa hồng đang nở rộ rực rỡ — vốn là nguyên liệu để điều chế hương, nhưng phần lớn đã bị đôi tay nhỏ xíu của Thừa An tàn phá không ít.
Gần đây, A Đại từ chợ mang về hai chú thỏ trắng như tuyết và ba con gà lông vằn bóng mượt.
Những sinh linh nhỏ bé này trở thành “bảo bối” mới của Thừa An, ngày ngày bé con đuổi theo cho ăn rau, khiến vườn hoa ít nhiều được “tạm tha”.
Mỗi khi mặt trời ngả về tây, hậu viện lại rộn ràng tiếng động — gà thỏ chạy nhảy, trẻ con nô đùa, khói bếp vương vấn trong không trung.
Tất cả đều được bao phủ trong sắc chiều ấm áp của hoàng hôn, yên bình như một giấc mộng đẹp.
16
Ánh sáng ban mai nghiêng nghiêng chiếu vào tiệm, ta vừa vén rèm châu bước xuống lầu.
Trong tiệm, một bóng người như tiên giáng trần đang đứng lặng.
Tóc vấn ngọc quan, thân mặc quan bào màu lam đậm, ánh sáng sớm chiếu lên lớp vải, hiện ra từng đường vân tối ẩn hiện.
Ngón tay thon dài đang cầm một hộp cao thơm mùi hạnh hoa, các đốt tay dưới ánh dương trong suốt như ngọc mỡ dê hảo hạng.
Hẳn là vị quý nhân nhà quan nào đến chọn hương cho phu nhân.
Ta chỉnh lại tay áo, mỉm cười bước lên tiếp đón: “Đại nhân thật tinh mắt, hộp cao thơm này được thêm mật tỳ bà luyện kỹ, rất thích hợp dùng vào tiết thu đông để nhuận——”
Giọng nói của ta bỗng nghẹn lại giữa chừng.
Bóng lưng ấy bỗng khựng lại, các ngón tay dưới tay áo quan khẽ run lên.
Khi hắn xoay người lại, ánh sáng ban mai dát lên người một tầng viền vàng, tô đậm thêm những đường nét sắc sảo hơn cả trong ký ức.
Chỉ đôi mắt kia… vẫn giống hệt năm nào, khi hắn dạy ta viết chữ bên ngọn nến — ánh lửa in bóng trong mắt ấy, như chưa từng phai nhòa.
“Vọng Thư.” Lục Hoài An khẽ gọi tên ta, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói như mang theo vị đắng của một hạt hạnh nhân chưa chín.
Trong thoáng chốc, ta như trở về đêm mưa năm ấy bốn năm về trước — khi hắn cầm bút ghi chú trong bản “Hương Phổ”, ngẩng đầu nhìn ta, mực từ ngòi bút rơi xuống tờ tuyên chỉ, loang thành một vệt như sương mù trong đôi mắt hắn lúc này, chẳng thể tan.
Ta xoay người định rời đi, lại bị hắn chụp lấy cổ tay, giữ chặt.
Trong lúc lảo đảo, phần lưng dưới của ta đập mạnh vào tủ gỗ đa bảo, khiến lò xông bằng sứ xanh rung lên leng keng.
Hắn chống một tay lên giá ngay sát tai ta, mùi trầm hương chìm ngập phủ lấy, kéo theo vô số ký ức ta ngỡ đã chôn vùi từ lâu.
“Bốn năm ba tháng.” Giọng hắn lạnh như băng được tôi luyện, “Nàng khiến ta phải tìm khắp nơi.”
Đúng lúc đó, từ lầu trên vang xuống tiếng gọi lanh lảnh của Thừa An: “Nương ơi!”
Con ngươi Lục Hoài An đột nhiên co rút, mu bàn tay đang chống lên kệ gỗ nổi rõ gân xanh.
“Nàng… có con rồi?”
17
Ngón tay Lục Hoài An bất chợt siết chặt, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát xương ta.
Trong mắt hắn cuộn trào sóng dữ, giọng nói lạnh buốt như băng đá giữa mùa đông khắc nghiệt: “Vọng Thư, nàng đã có con rồi?!”
A Đại nghe tiếng chạy tới, vừa thấy cảnh tượng liền giơ nắm đấm định đánh Lục Hoài An.
Hai hộ vệ canh giữ ngoài cửa lập tức lao vào như chim ưng, bắt chéo tay A Đại ra sau lưng, chuẩn bị ra tay trấn áp.
“Dừng tay!” Ta thất thanh hét lớn.
Đuôi mắt Lục Hoài An ửng đỏ, hắn đưa tay ra hiệu ngăn lại.
Hai hộ vệ lập tức buông tay, A Đại lảo đảo ngã vào quầy, khiến bình sứ trên kệ rung lắc leng keng.
Trên lầu bỗng vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ.
Thừa An dụi mắt, lảo đảo chạy xuống, chiếc áo nhỏ màu vàng nhạt bị gió sớm thổi phồng lên, trông như một chú chim non bị kinh động.
Con bé lao tới ôm lấy chân ta, ngẩng khuôn mặt ngây thơ nhìn chằm chằm Lục Hoài An: “Thúc thúc, người làm đau nương con rồi.”
Thời gian dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy.
Lục Hoài An chậm rãi quỳ xuống, vạt áo quan chạm đất.
Hắn đưa tay định chạm vào mái tóc Thừa An, nhưng đến giữa chừng lại khựng lại, cuối cùng chỉ nhẹ giọng hỏi: “Con tên là gì?”
“Lục Thừa An.” Đứa bé ưỡn ngực, ba ngón tay nhỏ xíu giơ thẳng lên, “Con ba tuổi rồi đó!”
Một luồng gió xuyên qua hành lang thổi tung rèm châu, hàng ngàn hạt lưu ly va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo vang dội.
Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Lục Hoài An khẽ run rẩy, ánh mắt hắn dừng lại, từng chút một dò xét gương mặt của Thừa An — đôi mắt phượng nơi đuôi hơi xếch, lúm đồng tiền thấp thoáng khi cười, thậm chí là nốt ruồi nhạt màu nơi đầu mày bên phải… không sai khác chút nào so với bức họa thuở nhỏ của chính hắn.
“Vọng Thư…” Hắn gọi tên ta, giọng như xuyên qua vạn trùng sơn thủy, “Đây là… con ta sao…”
Thừa An bỗng giơ tay chạm vào ngọc bội bên hông Lục Hoài An — trên đó, khắc rõ gia huy họ Lục.
Hành động ngây thơ của đứa trẻ lại trở thành thanh kiếm sắc bén nhất, trong khoảnh khắc đâm xuyên bức tường mà ta đã mất bốn năm gắng gượng dựng nên.
Lục Hoài An bất ngờ siết chặt Thừa An vào lòng, tay áo gấm bọc lấy thân hình bé nhỏ của đứa trẻ.