Chương 6 - Mạng Người Được Định Giá
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Số tiền trên nền tảng gây quỹ đã gần như không thay đổi từ cái ngày scandal nổ ra.
Những tình nguyện viên từng nhiệt tình kêu gọi quyên góp đã lặng lẽ rút lui.
Dân mạng cũng chẳng còn ai chia sẻ.
Chỉ còn một người mẹ — cô độc giữa góc phố, lang thang giữa đám đông.
Bệnh tình của cậu bé ngày càng xấu đi.
Cuối cùng, bệnh viện ra thông báo: “Bệnh nhân không qua khỏi.”
Gương mặt non nớt, nụ cười gắng gượng… đã vĩnh viễn biến mất khỏi hành lang ấy.
Ngoài kia, những tiếng nói lý trí bắt đầu xuất hiện:
“Không ai là tội nhân, nhưng cũng không ai có thể cứu cả thế giới.”
“Không thể vì cứu một gia đình, mà yêu cầu một gia đình khác hy sinh.”
Một phóng viên phỏng vấn tôi:
“Nếu được làm lại, chị có tiếp tục đấu tranh để giữ quả thận cho cha mình không?”
Tôi trả lời dứt khoát:
“Chính tôi cũng từng tự hỏi — nếu có thể cứu được cả hai mạng người, ai mà chẳng muốn làm?”
“Nhưng con người… chỉ có thể giữ vững cánh cửa của chính gia đình mình. Khi tai họa ập đến, mỗi nhà chỉ có thể cố gắng bảo vệ người mình yêu thương.”
“Người ngoài cuộc nói thì dễ — nhưng nếu là chính mình, bạn có sẵn sàng đưa cha mẹ mình vào đường cùng không?”
“Tiếc cho cậu bé, cũng xót cho cha tôi.
Chúng tôi không làm gì sai, chỉ là… không đủ may mắn.”
Trên mạng, ngày càng có nhiều bình luận tương tự:
“Chúng ta chỉ là người bình thường, sống sót đã là quá sức rồi. Gánh nổi đâu cả gánh nặng của thế giới.”
Khi dư luận dần trở nên lý trí, cảnh sát công bố thêm phát hiện mới.
Hệ thống điều dưỡng ngoại khoa cho thấy nhiều dấu vết thao tác bất hợp pháp.
Camera nội bộ ghi lại cảnh Trương Tĩnh tự ý pha chế thuốc cho bệnh nhân, tự ý thay đổi phác đồ chăm sóc.
Tổ chuyên án đã liên lạc với một số gia đình từng là ứng viên ghép tạng.
Có người nhớ lại ca phẫu thuật năm đó bị hủy mà không rõ lý do.
Có người phẫn nộ tố cáo:
“Chính cô ta đã tự tiện đổi người nhận, tước đi hy vọng cuối cùng của chúng tôi!”
Mỗi lá đơn tố cáo, tương ứng với một gia đình đầy đau thương.
“Lòng tốt” của Trương Tĩnh, hóa ra đã từng khiến biết bao người vô tội phải chịu tổn thương.
Trang nhất các bản tin đồng loạt đăng tiêu đề:
“Lỗ hổng hệ thống không thể làm ngơ — Dù là ai, cũng không được đứng trên luật lệ.”
Cơ quan giám sát ngành y tế lập tức ra chỉ thị khẩn cấp, yêu cầu kiểm tra toàn quốc.
Các chuyên gia đạo đức y học mở hội thảo:
“Không một nhân viên y tế nào có quyền định đoạt sự sống.
Mỗi bước điều trị, mỗi ca ghép tạng… đều phải có pháp luật làm ranh giới.”
Dưới mỗi bài viết, bình luận ùn ùn kéo đến:
“Mong rằng sẽ không còn những bi kịch lấy danh nghĩa cái thiện.”
“Đạo đức là ngọn đèn soi đường, chứ không phải là cái roi để đánh người.”
Trước cổng bệnh viện, một màn hình điện tử khổng lồ được dựng lên, ngày đêm chiếu dòng khẩu hiệu:
“Hoàn thiện giám sát – Bảo vệ công bằng.”
Một nhóm tình nguyện viên tuyên truyền pháp luật đi vào từng khu bệnh, giảng giải về đạo đức y khoa và quyền lợi cơ bản của bệnh nhân.
Cuối cùng, phiên tòa cũng chính thức mở.
“Chị Trần, xin hãy mô tả tình huống thực tế mà cha chị đã trải qua.”
Tôi điềm tĩnh đáp:
“Cha tôi, vì hành vi tự ý sửa đổi và lạm quyền dùng thuốc của Trương Tĩnh, đã không chỉ đánh mất cơ hội sống, mà còn suýt nữa mất mạng.”
“Cô ta tự cho mình quyền định nghĩa lòng tốt, giẫm lên số phận của người khác.”
“Nhân danh đạo đức để tước đoạt quyền lợi người khác, rồi còn bắt chúng tôi phải biết ơn sự ‘hy sinh vĩ đại’ đó của cô ta.”
Ánh mắt tôi quét qua khắp phòng xử án:
“Thiện ý, nếu không có giới hạn, thì chỉ là một cơn đại họa.”
Trên bục bị cáo, Trương Tĩnh mặt xám như tro tàn, cất giọng yếu ớt:
“Là số phận không công bằng… là xã hội này quá lạnh lùng… Tôi chỉ không nỡ nhìn một đứa trẻ mất đi hy vọng…”
“Tôi chỉ… chỉ muốn để thế giới còn lại một chút điều tốt đẹp…”
Cô ta nói trong tiếng nghẹn ngào, như thể đang cầu xin ánh mắt nhân từ từ phía thẩm phán.
Nhưng vị thẩm phán nghiêm khắc ngắt lời:
“Cô là nhân viên y tế — trách nhiệm và giới hạn nghề nghiệp, cô còn nhớ không?”
“Đạo đức y học trước hết phải tôn trọng quyền tự quyết của bệnh nhân, và tuân thủ công bằng của hệ thống — không phải là sân chơi cho cảm tính cá nhân của cô!”
“Bất kỳ hành vi lạm quyền nào nhân danh ‘cái thiện’, đều có thể trở thành vũ khí sát thương người vô tội. Cô hiểu chứ?”
Trương Tĩnh cắn môi, không đáp nổi một lời.
Phòng xử kín người, chật ních những người nhà bệnh nhân.
Một người mẹ nghẹn ngào khóc:
“Cô ta sửa kết quả xét nghiệm, khiến con tôi lỡ mất ca mổ…”
Một người đàn ông ngồi hàng ghế đầu, nghiến răng giận dữ: