Chương 5 - Mạng Người Được Định Giá
5
Các y tá từng thân thiết với Trương Tĩnh thì cúi đầu xì xào, chỉ sợ bị liên lụy.
Chuyện này tất nhiên lại bị lan truyền ra mạng xã hội bởi những “thám tử bàn phím”.
Dư luận bùng nổ một lần nữa:
“Người như cô ta không thể tha thứ!”
“Bệnh viện không phải võ đài để cô ta dùng lòng tốt làm cái cớ hành ác!”
“Lấy danh nghĩa cái thiện để phạm tội — càng phải bị trừng phạt nặng hơn!”
Khi mẹ của Trương Tĩnh đến bệnh viện, bà ta òa khóc không thành tiếng, vừa nhào vào ôm con vừa mắng:
“Con đúng là lo chuyện bao đồng! Nhà người ta thì liên quan gì đến con? Hại người hại mình, giờ cả nhà cũng bị vạ lây!”
Cha cô ta tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, tức giận mắng:
“Con cứ tưởng mình cao cả lắm à? Đây là lấy tư thù để báo công!”
“Nhà này nuôi con ăn học, đâu phải để con làm chuyện mất mặt như vậy?”
Trương Tĩnh khóc không thành tiếng.
Cô ta lẩm bẩm như người mất hồn:
“Nhưng… con thật sự chỉ muốn giúp người…”
“Giúp ai? Cuối cùng con chỉ hại chính mình!”
Lời trách móc của gia đình, làn sóng chỉ trích từ xã hội, sự xa lánh lạnh nhạt từ đồng nghiệp — tất cả dồn dập đổ ập lên người cô ta.
Khi tôi kể lại toàn bộ câu chuyện cho cha nghe, ông nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn:
“Đừng để cái ác của người khác, làm mờ đi lòng thiện trong con.”
Tay ông run rẩy đặt lên mu bàn tay tôi:
“Con à, dù có trải qua chuyện gì, cũng đừng đánh mất niềm tin của mình.”
Tôi bỗng thấy tủi thân đến cực điểm, nước mắt như vỡ đê, chỉ biết liên tục gật đầu.
Cha tôi cười — nụ cười già nua nhưng dịu dàng:
“Có phúc thì đến, vô duyên thì đi. Đừng cưỡng cầu, càng không cần oán trách.”
Sau cùng, cảnh sát xuất hiện, đưa Trương Tĩnh đi.
Khi bị còng tay, cô ta như hóa đá, ánh mắt trống rỗng.
Tôi đứng cạnh, lặng lẽ chứng kiến cô ta sụp đổ, tận mắt nhìn thấy kết cục của một “vị thánh tự xưng”.
“Cô còn gì muốn nói không?”
Cô ta run rẩy nói:
“Tôi chỉ là… không muốn từ bỏ hy vọng…”
Cảnh sát không đợi thêm, đưa cô ta vào xe.
Bệnh viện ngay sau đó cũng ra thông báo nội bộ chính thức.
Viện trưởng đích thân ký tên, gửi thư xin lỗi đến phòng bệnh:
“Về những thiếu sót trong công tác quản lý và giám sát hệ thống, bệnh viện chúng tôi không thể trốn tránh trách nhiệm.”
“Chúng tôi xin lỗi sâu sắc đến tất cả bệnh nhân và xã hội.”
“Sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện và chỉnh đốn nội bộ, quyết không để bất kỳ lỗ hổng tương tự nào tái diễn.”
Ngay khi thông báo được công bố, dư luận lại một lần nữa dậy sóng.
Cộng đồng bắt đầu đặt câu hỏi lớn hơn: về lỗ hổng hệ thống, về việc ai chịu trách nhiệm, và về lằn ranh giữa đạo đức và pháp luật.
Tối hôm đó, trong nhóm bệnh nhân và người nhà, không còn ai lên tiếng bênh vực cho cái gọi là “đại nghĩa”.
Chỉ còn lại im lặng — của thức tỉnh.
Cụm từ “lạm dụng đạo đức để trói buộc người khác” leo lên top tìm kiếm nóng nhất trên toàn bộ mạng xã hội.
Những bức tranh biếm họa đối lập giữa “thiên thần” và “ác quỷ” tràn ngập khắp các nền tảng.
Ảnh thẻ y tá của Trương Tĩnh bị chỉnh sửa thêm chiếc còng số 8.
Cư dân mạng quay ngoắt 180 độ — từ tung hô trở thành giễu cợt, khắp nơi là những lời lên án:
“Đừng dùng danh nghĩa ‘lòng tốt’ để giẫm đạp lên sinh mệnh của người khác!”
Một số kênh truyền thông còn dựng clip ngắn, cắt xen hình ảnh cô từng được khen thưởng vì cứu người, với lời chất vấn tội ác mang danh công lý, phát lặp lại trên khắp các trang chủ.
Đêm khuya tĩnh mịch, Trương Tĩnh cuối cùng cũng ôm mặt khóc nức nở, bật ra câu hỏi đầu tiên:
“Chẳng lẽ… mình sai thật rồi sao?”
Cô ta lặp đi lặp lại trong tuyệt vọng:
“Rõ ràng… chỉ là muốn cứu một đứa trẻ…”
Rồi tự hỏi:
“Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?”
Nhưng so với hối hận, thứ chất chứa trong lòng cô ta nhiều hơn lại là uất ức —
Tại sao tất cả hậu quả chỉ mình cô phải gánh?
“Nếu hôm đó mình không ra tay, chẳng phải… thằng bé kia đã chẳng còn cơ hội nào sao?”
Cô ta co rúm người lại, nhớ về tiếng khóc của mẹ, nhớ về tiếng mắng của cha, nhớ về cái tín niệm “vì công lý” giờ đây đã tan nát không còn mảnh vụn.
Trương Tĩnh lau nước mắt, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Trong hành lang bệnh viện, chiếc giường của cậu bé giường 12 đã trống nhiều ngày.
Mẹ em — người phụ nữ khoác chiếc áo khoác cũ sờn vai — vẫn ngồi bên chiếc thùng quyên góp, hy vọng vào một phép màu cuối cùng.
Bà lần lượt đi khắp cổng bệnh viện, trung tâm thương mại, ga tàu điện…
Tay ôm bức ảnh đứa con, miệng không ngừng cầu xin:
“Xin mọi người giúp thêm một chút… con tôi thực sự không chống nổi nữa…”
Dưới ánh đèn thành phố lạnh lùng, dòng người vẫn bước vội vã.
ĐỌC TIẾP: