Chương 7 - Mạng Người Được Định Giá
7
“Cô ta tưởng mạng sống của người khác có thể bị đem ra mặc cả sao?”
Ngoài hành lang, đại diện ban giám đốc bệnh viện đang cố gắng xoa dịu truyền thông:
“Chúng tôi… vô cùng hổ thẹn vì đã quản lý sơ suất, mong xã hội có thể nhìn nhận khách quan và lý trí hơn…”
Nhưng lời phát ngôn bị điều tra viên trực tiếp cắt ngang:
“Tạm dừng phát biểu! Bệnh viện phải phối hợp điều tra toàn diện!”
Đội truyền thông của bệnh viện thì hoảng loạn xử lý khủng hoảng, còn bình luận trên mạng xã hội đã biến thành một cơn bão chỉ trích.
Ngay khi dư luận vẫn còn sục sôi, một cú sốc mới ập đến.
Một người phụ nữ trung niên bỗng đứng phắt dậy giữa phiên tòa, nước mắt đầm đìa, giọng run rẩy:
“Cô ta từng ép gia đình tôi phải dâng chiếc vòng vàng thì mới chịu sắp xếp giường bệnh cho con tôi… Nếu không thì liên tục gây khó dễ!”
“Nhà tôi đã khốn khổ lắm rồi… ai muốn vì xét nghiệm mà còn bị ép trả ‘lệ phí ngầm’ nữa chứ?!”
Cả phòng xử rúng động.
Ngay sau đó, một người đàn ông cũng đứng lên:
“Lúc trước tôi chờ phẫu thuật đúng quy trình, vậy mà cô ta lại bảo muốn được ‘thuận lợi’ thì phải tỏ chút lòng thành, nói đó là ‘quy tắc ngầm của bệnh viện’.”
Ngày càng nhiều người nhà đứng dậy, rối rít kể lại những nỗi nhục nhã và bất lực họ từng phải chịu — vì muốn “suôn sẻ”, mà đành cúi đầu thỏa hiệp.
Trương Tĩnh mặt cắt không còn giọt máu:
“Không… tôi không có… tôi chưa từng ép ai…”
Thẩm phán ngồi thẳng người, giọng lạnh như băng:
“Pháp luật và quy tắc là cách xã hội thể hiện sự tôn trọng với mọi sinh mạng. Thế giới cô muốn cứu — không được xây trên hy sinh của người khác, càng không được đòi hỏi phần thưởng không thuộc về mình.”
Bên ngoài phòng xử, các trang tin đồng loạt đăng tải dòng tiêu đề chấn động:
“Bệnh viện không phải sàn đấu đạo đức! Ý định cao đẹp, phải luôn đứng dưới luật pháp.”
Bình luận mạng xã hội cuồn cuộn đổ về, vạch trần mọi tư tưởng “thánh mẫu” ngày hôm qua.
Tôi nhìn Trương Tĩnh lần cuối.
Trong lòng tôi không có lấy một chút thương hại.
Chỉ có một sự giải thoát lạnh lẽo:
Công lý — cuối cùng cũng đến.
Bản án nhanh chóng được công bố — Tòa tuyên Trương Tĩnh phạm tội lạm dụng chức vụ và gây hậu quả nghiêm trọng trong y tế, hình phạt là 10 năm tù giam, vĩnh viễn tước quyền hành nghề y tế.
Ngay khi tin tức lan ra, truyền thông đồng loạt đưa tin.
Trước cổng bệnh viện, những gia đình bệnh nhân và tình nguyện viên giương cao biểu ngữ “Trả lại công bằng cho bệnh nhân” bùng nổ vỗ tay trong xúc động.
Khi được phóng viên phỏng vấn, tôi nhẹ nhàng nói:
“Cuối cùng, tôi đã chờ được một phán quyết công bằng.”
Đêm xuống, dưới ánh đèn bàn vàng vọt, tôi viết một bức thư công khai, trút hết ba năm uất nghẹn, phẫn uất và bất lực.
“Lá thư này không chỉ dành cho cha tôi — mà còn cho tất cả những gia đình đang vật lộn trên danh sách chờ ghép tạng.”
“Chúng tôi không đòi hỏi đặc quyền, chỉ mong có được một sự công bằng.”
“Xin đừng để quyền lực và đạo đức vượt lên trên hệ thống.”
Hôm sau, lá thư được cư dân mạng và những người nhà bệnh nhân chia sẻ rầm rộ.
Phần bình luận dày đặc, toàn là tiếng nói đồng cảm và xót xa:
“Đọc mà bật khóc… gia đình tôi cũng từng bị tước mất cơ hội một cách vô lý.”
“Cảm ơn bạn đã lên tiếng thay chúng tôi. Mong rằng mọi người đều được tử tế đối xử.”
Cùng lúc đó, trong trại giam, Trương Tĩnh lần đầu tiên đối mặt thật sự với tội lỗi của chính mình.
Cô ta bị giam trong buồng tối, cô lập. Những đồng nghiệp xưa thân thiết thì nay tránh như tránh dịch, không ai hỏi han.
Đêm nào cô ta cũng bị những ánh mắt ghẻ lạnh, lời trách móc và cảm giác bị ruồng bỏ vây quanh trong mơ.
Tỉnh dậy giữa mồ hôi lạnh ướt áo.
Mới vào tù, có kẻ châm chọc:
“Ơ kìa, ‘Nightingale’ của chúng ta kia rồi, vị ‘thánh nhân’ vĩ đại nhất ngành y đây.”
Cô ta chỉ có thể co rúm lại nơi góc tường, âm thầm rơi lệ.
Cô ta từng muốn cứu người, nhưng cuối cùng lại đánh mất chính mình.
Dư luận không hạ nhiệt, mà còn lan rộng thành làn sóng phản tư sâu sắc.
Cơ quan y tế ban hành chỉ thị mới:
Mỗi ca ghép tạng phải có sự xác nhận của ba bên — y tế, thanh tra và gia đình bệnh nhân.
Bệnh viện lập tức thành lập tổ giám sát đạo đức nội bộ, khởi động hệ thống truy vết công khai —
Toàn bộ quy trình ghép tạng bắt buộc phải lưu vết và công khai hồ sơ.
Bệnh nhân có quyền kiểm tra mọi chỉ định điều trị và thay đổi thuốc,
không ai còn có thể “âm thầm ra quyết định” thay họ.
Các bác sĩ đăng lên mạng xã hội:
“Từ giờ, ai còn dám đụng đến hệ thống, là xác định bị dư luận ‘xử đẹp’!”