Chương 6 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
6.
Hai ngày sau, ta nghe Thiên Sương nói lại trong hầu phủ sắp có một vở kịch hay.
Đúng như những gì ta nghĩ, đích tỷ đã đi đến viện của mẹ chồng để thỉnh an bà ấy.
Ta nghĩ rằng mẹ chồng bà ấy sớm đã biết rõ được mớ hỗn độn mà con trai mình gây ra.
Hóa ra hầu phủ thỉnh cầu triều đình ban hôn với Lục gia chính là biết rõ một gia đình thanh lưu như Lục gia luôn biết giáo dục tốt con gái của mình.
Vả lại so về cấp bậc xã hội, Lục gia cùng với Hầu gia đứng ở vị trí cách rất xa nhau, thế nên cho dù thế nào thì hầu phủ cũng có thể chịu đựng được những rắc rối mà Nguyên Cẩn đã gây ra. Chỉ cần hầu phủ cứ giả vờ bình yên cho đến khi đón được con dâu mới vào phủ, đích tỷ ta cho dù không thể nào nuốt trôi được chuyện này nhưng cũng phải cố gắng nhắm mắt mà chấp nhận.
Nói thế nào đi nữa, nếu đích tỷ muốn giữ vững được chỗ đứng của mình ở trong viện của tiểu hầu gia thì chỉ có cách tốt nhất là có được sự chống lưng từ mẹ chồng. Vì suy cho cùng, tỷ ấy cũng chính là đứa con dâu mà bà ấy hao tổn biết bao nhiêu tâm huyết sức lực để đưa được vào cửa hầu phủ kia mà.
Đích tỷ đã làm theo hết thẩy những gì ta nói, đối xử với mẹ chồng bằng cả tình cảm và lý trí. Tỷ ấy bảo rằng bản thân mình có thể rộng lòng bao dung được cho hai ngoại thất của Nguyên Cẩn. Nhưng lại cầu mong mẹ chồng có thể làm chủ, nhất định phải vứt bỏ đi những thiếu nữ lẳng lơ khác ở bên cạnh Nguyên Cẩn. Bởi vì đây chính là lúc để Nguyên Cẩn xây dựng sự nghiệp, không thể để bất kì nữ nhân nào cản trở làm phân tâm được.
Ta đã nghĩ chắc chắn mẹ chồng sẽ vì điều này mà ngày càng quý trọng đích tỷ nhiều hơn, bởi vì ngày hôm đó bà ấy đã giữ tỷ ấy lại cùng nhau dùng bữa. Còn về chuyện của hai ngoại thất kia, bà ấy chẳng hề tỏ vẻ ra mặt là sẽ giúp bất kì điều gì.
Nhưng ở trong đêm thanh vắng, gió thổi lạnh lẽo đích tỷ lại tùy ý gọi người đón cả hai ngoại thất kia cùng với đứa con của họ vào hầu phủ từ cửa sau, mà chẳng hề có bất kì một nghi lễ đón tiếp nào. Điều này cũng có thể nói lên sự khinh miệt đối với hai người bọn họ đã sớm lộ rõ ra bên ngoài.
Còn về phần hai vị ngoại thất kia, có lẽ cũng đã phần nào biết trước được địa vị của chính bản thân mình. Tuy nhiên cho dù có bị khinh miệt đến mức nào đi nữa họ cũng không có chút tự tin nào để phản kháng lại điều đó.
"Thật đúng nực cười, nghe nói thê thiếp mà đi vào từ của sau thì chả khác gì với những người hầu cả."
Thiên Sương đứng bên cạnh vừa nói vừa cười khiến cho ta cũng không kìm được mà cười theo muội ấy.
Dù sao thì ai cũng đều biết rõ, người có thể đi vào từ cửa trước thì mới chính là chủ nhân, nhưng thực chất ngay cả những người hầu cũng còn có thể đi vào phủ bằng cửa phụ bên cạnh, thế mà hai người bọn họ lại phải bước vào hầu phủ bằng cửa sau. Cửa sau là một nơi chỉ dùng để vứt rác, điều này quả thực là một điều xúc phạm không thể nào diễn tả được.
Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách chính hai người bọn họ, ngoại tình với nam nhân để làm ngoại thất, chính họ cũng đang tự hạ thấp bản thân mình. Vừa làm ngoại thất lại vừa mất bình tĩnh đến để đòi danh phận cho chính mình thì đó chính là trái với luân thường đạo lý.
Nhưng ta vẫn bảo Thiên Sương đi chuẩn bị cho ta một món quà nho nhỏ, dự định ngày hôm sau sẽ đến viện của đích tỷ để xem thử thế nào.
Thiên Sương vội vàng mở cửa đi ra ngoài để chuẩn bị quà cho ta, cùng lúc đó lại nhìn thấy được phu quân của ta đang ngồi trên chiếc xe lăn sừng sững ở trước cửa phòng.
Thiên Sương nhìn thấy phu quân của ta ngay lập tức tắt hẳn đi nụ cười trên môi, muội ấy nhận thức được tình hình nên đã bước lùi lại phía sau.
Ta vội đứng dậy đang định bước đến đón chàng ấy vào trong, nhưng chàng ấy lại từ chối mà lùi vội về phía sau.
"Không có lần sau!"
Chàng ấy cau mày gương mặt lộ đầy vẻ ủ rũ, lạnh lùng buông xuống bốn chữ rồi quay lưng rời đi.
Quả nhiên đúng theo như những gì ta đã đoán, chàng ấy không mấy hài lòng về việc ta can thiệp vào chuyện của đích tỷ.
Nhưng đường đường là nhị công tử của hầu phủ, ai lại đứng ở góc tường mà nghe lén chuyện của người khác?
Nhìn theo bóng lưng đang khuất xa dần của chàng ấy, ta nở một nụ cười đầy giễu cợt.
Cho dù thế nào thì ngay từ lần đầu nhìn thấy ta, chàng ấy đã không vừa mắt ta rồi. Ta vốn cho rằng việc ta lén lút giúp đỡ can thiệp vào chuyện của đích tỷ sẽ khiến cho chàng ấy không vui, nên đã lưỡng lự không biết phải nói sao với chàng ấy.
Nhưng dù ta rất nhiều lần bảo với đích tỷ đừng truyền ra ngoài tất cả mọi việc đều là chủ ý của ta. Nhưng suy cho cùng ta và đích tỷ đều là người nhà họ Lục, ai nhìn vào cũng sẽ biết ta và tỷ ấy đều có chung một mối hận thù. Nếu như bản thân ta không ra tay giúp đỡ tỷ ấy thì khó tránh khỏi việc bị liên lụy.
Mãi cho đến tận bây giờ, ta vẫn chưa từng làm bất kể chuyện sai nào cả, nhưng mà ngược lại chàng ấy lại càng không thuận mắt với ta.
Vào khoảnh khắc này ta thật sự cảm thấy tốt hơn là nên làm theo những gì chàng ấy đã nói, rồi ngày sau tìm đến chàng ấy lấy phong thư hòa ly là được rồi.
Nhưng có điều, phải đợi đến ngày ta tích lũy đủ được sức mạnh ở hầu phủ. Chỉ nghĩ đến điều ấy thôi ta lại cảm thấy có chút gì may mắn hạnh phúc.
Bây giờ, ta và cả đích tỷ cũng được xem như là châu chấu cùng buộc chung vào một sợi dây. Nếu như có thể đảm bảo được mọi quyền lực của đích tỷ ở hầu phủ, thì ta vẫn còn có thể có được một cuộc sống tốt, tốt xấu gì thì cũng được một chút chiếu cố từ đích tỷ.
Hai ngày sau, ta nghe Thiên Sương nói lại trong hầu phủ sắp có một vở kịch hay.
Đúng như những gì ta nghĩ, đích tỷ đã đi đến viện của mẹ chồng để thỉnh an bà ấy.
Ta nghĩ rằng mẹ chồng bà ấy sớm đã biết rõ được mớ hỗn độn mà con trai mình gây ra.
Hóa ra hầu phủ thỉnh cầu triều đình ban hôn với Lục gia chính là biết rõ một gia đình thanh lưu như Lục gia luôn biết giáo dục tốt con gái của mình.
Vả lại so về cấp bậc xã hội, Lục gia cùng với Hầu gia đứng ở vị trí cách rất xa nhau, thế nên cho dù thế nào thì hầu phủ cũng có thể chịu đựng được những rắc rối mà Nguyên Cẩn đã gây ra. Chỉ cần hầu phủ cứ giả vờ bình yên cho đến khi đón được con dâu mới vào phủ, đích tỷ ta cho dù không thể nào nuốt trôi được chuyện này nhưng cũng phải cố gắng nhắm mắt mà chấp nhận.
Nói thế nào đi nữa, nếu đích tỷ muốn giữ vững được chỗ đứng của mình ở trong viện của tiểu hầu gia thì chỉ có cách tốt nhất là có được sự chống lưng từ mẹ chồng. Vì suy cho cùng, tỷ ấy cũng chính là đứa con dâu mà bà ấy hao tổn biết bao nhiêu tâm huyết sức lực để đưa được vào cửa hầu phủ kia mà.
Đích tỷ đã làm theo hết thẩy những gì ta nói, đối xử với mẹ chồng bằng cả tình cảm và lý trí. Tỷ ấy bảo rằng bản thân mình có thể rộng lòng bao dung được cho hai ngoại thất của Nguyên Cẩn. Nhưng lại cầu mong mẹ chồng có thể làm chủ, nhất định phải vứt bỏ đi những thiếu nữ lẳng lơ khác ở bên cạnh Nguyên Cẩn. Bởi vì đây chính là lúc để Nguyên Cẩn xây dựng sự nghiệp, không thể để bất kì nữ nhân nào cản trở làm phân tâm được.
Ta đã nghĩ chắc chắn mẹ chồng sẽ vì điều này mà ngày càng quý trọng đích tỷ nhiều hơn, bởi vì ngày hôm đó bà ấy đã giữ tỷ ấy lại cùng nhau dùng bữa. Còn về chuyện của hai ngoại thất kia, bà ấy chẳng hề tỏ vẻ ra mặt là sẽ giúp bất kì điều gì.
Nhưng ở trong đêm thanh vắng, gió thổi lạnh lẽo đích tỷ lại tùy ý gọi người đón cả hai ngoại thất kia cùng với đứa con của họ vào hầu phủ từ cửa sau, mà chẳng hề có bất kì một nghi lễ đón tiếp nào. Điều này cũng có thể nói lên sự khinh miệt đối với hai người bọn họ đã sớm lộ rõ ra bên ngoài.
Còn về phần hai vị ngoại thất kia, có lẽ cũng đã phần nào biết trước được địa vị của chính bản thân mình. Tuy nhiên cho dù có bị khinh miệt đến mức nào đi nữa họ cũng không có chút tự tin nào để phản kháng lại điều đó.
"Thật đúng nực cười, nghe nói thê thiếp mà đi vào từ của sau thì chả khác gì với những người hầu cả."
Thiên Sương đứng bên cạnh vừa nói vừa cười khiến cho ta cũng không kìm được mà cười theo muội ấy.
Dù sao thì ai cũng đều biết rõ, người có thể đi vào từ cửa trước thì mới chính là chủ nhân, nhưng thực chất ngay cả những người hầu cũng còn có thể đi vào phủ bằng cửa phụ bên cạnh, thế mà hai người bọn họ lại phải bước vào hầu phủ bằng cửa sau. Cửa sau là một nơi chỉ dùng để vứt rác, điều này quả thực là một điều xúc phạm không thể nào diễn tả được.
Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách chính hai người bọn họ, ngoại tình với nam nhân để làm ngoại thất, chính họ cũng đang tự hạ thấp bản thân mình. Vừa làm ngoại thất lại vừa mất bình tĩnh đến để đòi danh phận cho chính mình thì đó chính là trái với luân thường đạo lý.
Nhưng ta vẫn bảo Thiên Sương đi chuẩn bị cho ta một món quà nho nhỏ, dự định ngày hôm sau sẽ đến viện của đích tỷ để xem thử thế nào.
Thiên Sương vội vàng mở cửa đi ra ngoài để chuẩn bị quà cho ta, cùng lúc đó lại nhìn thấy được phu quân của ta đang ngồi trên chiếc xe lăn sừng sững ở trước cửa phòng.
Thiên Sương nhìn thấy phu quân của ta ngay lập tức tắt hẳn đi nụ cười trên môi, muội ấy nhận thức được tình hình nên đã bước lùi lại phía sau.
Ta vội đứng dậy đang định bước đến đón chàng ấy vào trong, nhưng chàng ấy lại từ chối mà lùi vội về phía sau.
"Không có lần sau!"
Chàng ấy cau mày gương mặt lộ đầy vẻ ủ rũ, lạnh lùng buông xuống bốn chữ rồi quay lưng rời đi.
Quả nhiên đúng theo như những gì ta đã đoán, chàng ấy không mấy hài lòng về việc ta can thiệp vào chuyện của đích tỷ.
Nhưng đường đường là nhị công tử của hầu phủ, ai lại đứng ở góc tường mà nghe lén chuyện của người khác?
Nhìn theo bóng lưng đang khuất xa dần của chàng ấy, ta nở một nụ cười đầy giễu cợt.
Cho dù thế nào thì ngay từ lần đầu nhìn thấy ta, chàng ấy đã không vừa mắt ta rồi. Ta vốn cho rằng việc ta lén lút giúp đỡ can thiệp vào chuyện của đích tỷ sẽ khiến cho chàng ấy không vui, nên đã lưỡng lự không biết phải nói sao với chàng ấy.
Nhưng dù ta rất nhiều lần bảo với đích tỷ đừng truyền ra ngoài tất cả mọi việc đều là chủ ý của ta. Nhưng suy cho cùng ta và đích tỷ đều là người nhà họ Lục, ai nhìn vào cũng sẽ biết ta và tỷ ấy đều có chung một mối hận thù. Nếu như bản thân ta không ra tay giúp đỡ tỷ ấy thì khó tránh khỏi việc bị liên lụy.
Mãi cho đến tận bây giờ, ta vẫn chưa từng làm bất kể chuyện sai nào cả, nhưng mà ngược lại chàng ấy lại càng không thuận mắt với ta.
Vào khoảnh khắc này ta thật sự cảm thấy tốt hơn là nên làm theo những gì chàng ấy đã nói, rồi ngày sau tìm đến chàng ấy lấy phong thư hòa ly là được rồi.
Nhưng có điều, phải đợi đến ngày ta tích lũy đủ được sức mạnh ở hầu phủ. Chỉ nghĩ đến điều ấy thôi ta lại cảm thấy có chút gì may mắn hạnh phúc.
Bây giờ, ta và cả đích tỷ cũng được xem như là châu chấu cùng buộc chung vào một sợi dây. Nếu như có thể đảm bảo được mọi quyền lực của đích tỷ ở hầu phủ, thì ta vẫn còn có thể có được một cuộc sống tốt, tốt xấu gì thì cũng được một chút chiếu cố từ đích tỷ.