Chương 7 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên

7.

Ta dẫn Thiên Sương đến trước cửa viện của tiểu hầu gia.

Trên tay Thiên Sương cầm theo một cái khay, bên trong nó có hai chiếc vòng tay. Đó chính là món quà ta chuẩn bị dành tặng cho hai ngoại thất vừa mới được đón vào hầu phủ, đều là người của hầu phủ thế nên với tư cách là đệ muội ta đương nhiên phải có chút gì bày tỏ.

Tuy vậy cũng không thể cho quá nhiều, sợ rằng sẽ làm mất mặt mẹ chồng và cả đích tỷ thế nên mỗi người một chiếc vòng tay là vừa đủ rồi.

Vừa nhìn thấy ta, đích tỷ vui mừng phấn khởi vô cùng, mời trà tiếp đãi ta một cách rất nhiệt tình. Sau khi cho tất cả người bên cạnh lui xuống, tỷ ấy cười nhiệt tình nói với ta.

"Lần trước thật tình vô cùng cảm ơn muội muội."

"Bây giờ ta đã nhận được sự hậu thuẫn từ mẹ chồng, nhưng Nguyên Cẩn lại cho rằng ta đã ở trước mặt mẹ chồng cầu xin giúp mới có thể đón được hai người thiếp thất kia vào phủ. Cho dù là mẹ chồng đã đuổi hết tất cả các thiếp thất khác của chàng ấy đi, chàng ấy vẫn cảm thấy ta vô cùng rộng lượng, và như thế chàng ấy lại càng yêu thích ta."

Đích tỷ vừa nói lại vừa ngượng ngùng với vẻ mặt đầy xấu hổ.

"Chàng ấy giờ đây đã thật sự tốt hơn rất nhiều, không còn thường xuyên đi đến thanh lâu và mỗi đêm chàng ấy đều đến phòng của ta để nghỉ ngơi."

Ta cũng mơ hồ đoán được có lẽ đích tỷ đã có câu trả lời cho vấn đề ta đã nói đến ở lần trước gặp nhau. Tỷ ấy quả thực là rất muốn giữ chặt lấy tình yêu của Nguyên Cẩn.

"Thật hy vọng ta có thể sinh được con sớm một chút, chỉ là cái bụng này của ta dạo gần đây luôn cảm thấy không được thoải mái cho lắm."

Tỷ ấy cong môi đầy ủ rũ. Đổi lại ta lại nở một nụ cười thật tươi hướng về phía tỷ ấy.

"A Tỷ không cần phải lo lắng, bây giờ tiểu hầu gia mỗi ngày đều ở lại phòng của tỷ, mang thai là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi. Chỉ có là hai vị ngoại thất kia, sau khi vào phủ có chịu an phận hay không?"

"Có lẽ là vẫn đang an phận!”, tỷ ấy trả lời một cách rất bình tĩnh."

"Trước mặt Nguyên Cẩn, ta tỏ ra chấp nhận những người ngoại thất của chàng ấy. Suy cho cùng, tấm lòng bao dung của một người chính thê ta cũng có mà. Chỉ là cho dù thế nào ta cũng không thể vừa mắt hai người bọn họ. Ta thật sự không thể biết được bọn họ quyến rũ hơn ta ở chỗ nào."

Vừa dứt lời tỷ ấy lại nhướng mày.

"Nói ra thì cũng nực cười, từ lúc đón hai người bọn họ vào phủ, Nguyên Cẩn chả thèm đi đến nhìn bọn họ dù chỉ một lần, còn về phần hai người bọn họ cũng chẳng có chút bọt nước gì cả."

Vừa nghe tỷ ấy dứt lời ta cũng mở môi nở nụ cười theo tỷ ấy.

"Thế thì vô cùng tốt rồi."

Nhưng trước khi bước ra khỏi viện, ta còn dặn dò tỷ ấy sau này cũng phải hết sức cẩn thận với hai người ngoại thất kia.

Dù thế nào đi chăng nữa, người có thể làm loạn hầu phủ thì đương nhiên vô cùng ngang tàn và độc địa. Hơn nữa giờ họ đã có danh phận, có thể an phận nhất thời nhưng không chắc sẽ chịu an phận cả một đời đâu.

Đích tỷ vừa nghe lời ta nói vội vàng gật đầu nghe lời, quay sang ta nói khẽ vài lời: "Hãy cùng giúp nhau nhiều hơn nữa." Đáp lại câu nói của đích tỷ ta nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Nhưng vừa mới bước chân rời khỏi viện của tiểu hầu gia, Thiên Sương lại vô cùng tức giận vội bước lên phía trên.

Dường như muội ấy đã chịu một sự bất công tủi thân nên đã lẩm bẩm lầu bầu lại với ta.

"Hai người vừa đến không rõ lai lịch kia họ thật sự đã xem bản thân mình là chủ tử. Người có biết hôm nay nô tỳ mang vòng tay đến cho bọn họ, họ đã nói gì không?"

Ta vội vàng lia mắt nhìn xung quanh đưa tay lên miệng ra hiệu để Thiên Sương nhỏ tiếng lại, kẻo bị người khác nghe thấy.

"Không được vô lễ, bây giờ hai người họ đã có danh phận, họ chính là người tôn quý ở trong viện của tiểu hầu gia, ở bên ngoài chúng ta vẫn là không nên động chạm vào hai người họ."

Ta đưa tay kéo Thiên Sương lại sát gần mình.

"Bọn họ nói cái gì, muội lén lén nói nhỏ với ta là được rồi."

"Người cứ yên tâm, những chuyện người nói nô tỳ vô cùng rõ, trước mặt họ nô tỳ vô cùng tôn trọng. Nhưng mà hai người bọn họ lại không hề kiêng dè nói chuyện vô cùng tùy ý về người, họ nói, bọn họ nói."

"Không hổ là thứ nữ con của vợ lẽ, đến cả quà tặng cũng keo kiệt như thế."

Thiên Sương có vẻ hơi do dự nhưng cuối cùng muội ấy cũng nói ra, nhưng vừa nói ra lại tỏ vẻ vô cùng tức giận.

Thực chất ta cũng đã sớm dự tính trước hai người bọn họ cũng không dễ dàng gì mà hài lòng, nhưng ta không ngờ bọn họ lại cư xử ăn nói thô lỗ đến thế trước mặt người hầu thân cận của ta.

Cho dù là phu quân của ta không có bất kì tư cách nào để lấy được chức vị trong hầu phủ, nhưng ta chính là chính thê của nhị công tử ở trong hầu phủ này.

Còn những thê thiếp phải đi vào cửa sau như hai người bọn họ vẫn là nên tự biết rõ về địa vị của chính bản thân mình.

Lòng ta lại chợt nghĩ về những lời mà mẹ ta đã dặn dò, dặn ta phải cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói khi bà ấy còn sống trong danh phận là một người thiếp ở Lục gia, quả thực trong lòng lúc này không tránh khỏi những cơn đau quặn thắt. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thiên Sương ở trước mặt đang muốn trút giận cho ta, ta lại cảm thấy vô cùng đáng yêu đưa tay ra mà xoa nhẹ vào đầu mũi của muội ấy.

"Được rồi, Thiên Sương tốt của ta ơi, đừng tức giận nữa, mọi thứ sau này họ sẽ phải gánh chịu tất cả thôi."

Dứt lời ta tự mình bước đi về phía trước, Thiên Sương bước đi phía sau ta muội ấy vẫn lộ rõ vẻ mặt đầy tức giận.

"Sao cái gì người cũng không hề sốt ruột lo lắng thế? Người thật sự rất tốt bụng đó, nô tỳ thấy rất lo lắng và cảm thấy đau lòng cho người."

Dù như thế, ta vẫn có thể giữ lấy được bản thân mình để cho những điều tốt đẹp ở phía sau.