Chương 5 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên
5.
Những ngày tháng cứ thế trôi qua trong yên bình, phu quân không để tâm đến ta thế nên ta cũng chẳng để tâm đến chàng ấy.
Quyền quản lý mọi việc trong phủ cũng không được giao đến cho viện của bọn ta, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ chồng ta quản lý. Nhưng mặc dù thế, trong viện của ta lúc nào cũng được sắp xếp một cách ngăn nắp gọn gàng, căn bản là không có việc gì cần ta để tâm đến.
Quả nhiên phu quân ta làm đúng theo những gì mà chàng ấy nói, chàng ấy không hề để ta thua thiệt về cơm ăn áo mặc. Nhưng chỉ có điều là ta luôn tiết kiệm, luôn giữ lại một ít trân châu tiền bạc để ngày sau có thể xây dựng một trang trại riêng cho bản thân mình.
Ta còn nhìn trúng một mảnh đất trước nhà, nghe nói trước đây do Nguyên Dịch không thích hoa thế nên ở đây luôn có một khoảng đất trống nhìn vào chẳng đẹp một tí nào.
Bây giờ ta đã là nữ chủ nhân ở nơi này, nên người hầu ở trong viện cứ luôn hỏi ta nên trồng loại hoa gì thì mới tốt. Cũng có lẽ do ảnh hưởng từ mẫu thân nên ta luôn thích trồng đầy cây cỏ ở trong sân vườn của mình.
Chỉ là ta cảm thấy nếu trồng hoa trên mảnh đất này lại có một chút lãng phí, thế nên đã nhờ người mua hạt giống cải để gieo trồng. Ta tự mình cày đất để gieo hạt, ta còn gọi Thiên Sương đến giúp đỡ, tuy rằng có chút bận rộn nhưng ta lại thấy rất vui.
Phu quân của ta thỉnh thoảng đi ngang qua hành lang, còn lén lút dừng lại nhìn ta một vài lần. Nhưng chàng ấy chỉ lén lút đứng đó quan sát rồi bất lực lắc đầu, sau đó là đẩy xe lăn rời đi.
Thực ra mỗi lần như thế ta đều nhìn thấy được chàng ấy, nhưng chàng ấy không nói gì cũng chẳng ngăn cản ta. Vì thế ta xem như chàng ấy đã đồng ý những chuyện ta làm và tiếp tục làm công việc của mình mà không để ý đến chàng ấy nữa.
Vùng đất trống nhanh chóng được trồng lấp đầy tất cả, ta dự định đợi đến mùa xuân năm sau sẽ trồng thêm một đợt nữa. Những tháng ngày yên bình nhàn nhã cứ như thế mà trôi qua, bản thân ta lại có chút không quen với nó.
Ta phải tìm lại những thứ mà khiến bản thân mình hứng thú, thậm chí còn mời cả thầy đến để dạy vẽ cho ta, như thế mới khiến bản thân có thêm việc để làm.
Thiên Sương từng lo lắng cuộc sống của hai bọn ta sẽ rất khó khăn, nhưng lại không ngờ mọi thứ lại trôi qua tốt như thế. Chính vì thế muội ấy cũng tin tưởng nghe theo ta, cùng ta ăn uống vui chơi mỗi ngày.
Ta vốn tưởng rằng những ngày tháng vui vẻ sẽ còn kéo dài thêm nữa nhưng lại không ngờ đích tỷ, người trước nay chưa từng bước đến viện của phu quân ta, thế mà nay lại chủ động tìm đến tận cửa.
Thấy tỷ ấy lo lắng, ta vội vàng mời tỷ ấy vào trong, cho đám tỳ nữ lui xuống bên dưới. Vừa bước vào tỷ ấy đã vừa đã khóc vừa nói với ta.
"Ngoại thất của Nguyên Cẩn có thai rồi, chàng ấy muốn đón cô ta vào phủ."
Nguyên Cẩn là người thừa kế của một gia đình giàu có danh tiếng nên ta cũng chả lạ lùng gì chuyện hắn ta có ngoại thất.Thế nhưng đích tỷ lại nghẹn ngào nói tiếp.
"Chàng ấy không chỉ có một ngoại thất, còn có ngoại thất khác đã sinh con, là một đứa con trai vừa tròn 2 tuổi..."
"Hơn thế nữa còn có vô số các cô gái thanh lâu lúc nào cũng kè kè bên cạnh, không thể nào đếm hết."
Trong lúc này ta cũng chẳng biết nên nói gì cho phải nữa. Tỷ ấy lại khóc và nói với ta, trước kia tỷ ấy cảm giác hầu phủ cực kỳ tốt, và phu quân của tỷ ấy là một người khiến tỷ ấy vô cùng hài lòng. Nhưng giờ đây gần như mọi cảm giác đó đều là sai cả rồi.
Từ khi ra đời, đích tỷ luôn là một niềm kiêu hãnh của gia đình ta, luôn được cha mẹ yêu thương chưa từng phải chịu bất kì tủi thân nào, nhưng mà tâm tư lại quá đơn thuần. Ta biết rõ tỷ ấy đến tìm ta là cầu sự giúp đỡ từ ta, dáng vẻ không khác gì mấy so với dáng vẻ đích mẫu từng đến cầu xin ta.
Nhưng ta cũng biết rõ, trong một gia tộc lớn như hầu phủ thì một người không có quyền lực như phu quân của ta không nên nhúng tay vào vũng bùn mà tiểu hầu gia gây ra.
Nhưng quả thực đích mẫu đã có ân với ta, cũng đúng như câu "Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn [*]."
[*] Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: Khi một người đau khổ, cả nhóm cùng đau khổ. Khi một người được vinh danh, tất cả mọi người cũng được vinh danh.
Ta lưỡng lự và suy nghĩ một lúc thật lâu, rồi đặt tên lên lưng tỷ ấy vỗ về an ủi: "Tỷ tỷ đừng nóng vội, muội sẽ giúp tỷ mà."
Tỷ ấy giống như đã nắm được chiếc phao cứu mạng, trên mặt lộ rõ ra vẻ đầy cảm kích.
"Ở trong hầu phủ rộng lớn này, cuối cùng chỉ có mình muội mới đối xử thật lòng với ta."
Ta đặt tay lên đôi tay tay run nhẹ của tỷ ấy, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ ấy, vội vàng hỏi khẽ.
"Muội chỉ là không rõ, tỷ tỷ là mong muốn vị trí chủ nhân tương lai của hầu phủ hay là muốn chiếm được trái tim của tiểu hầu gia?"
Đích tỷ nghe thấy lời này dường như cũng có chút lưỡng lự.
Tỷ ấy dừng khóc, nhưng trong một lúc lại không thốt được lời nào, chỉ hỏi ta là phải làm thế nào mới có thể tốt.
"Tỷ tỷ không cần ngại, hãy nhân cơ hội này mà suy nghĩ cho thật kĩ một lần đi."
Ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
"Chỉ có điều muội nghĩ rằng [Mọi thứ trên đời này dù có thay đổi đến muôn vạn lần thì bản chất bên trong vẫn không thể nào thay đổi đâu]. Bất luận điều mà tỷ muốn là quyền thế hay là tấm lòng chân thành thì trước tiên vẫn cần phải đón hai ngoại thất kia vào cửa để chăm sóc trước đã. Những người còn lại thì cho họ ít tiền rồi bảo họ đi cũng tính là lịch sự sau cùng rồi."
Đích tỷ vẫn cứ tiếp tục lộ rõ nét mặt buồn bã.
"Nhưng bây giờ cả hai ngoại thất đó đều đang làm loạn cả phủ, còn Nguyên Cẩn chẳng hề trừng phạt bọn họ chút nào, chỉ gọi người đến để đưa bọn họ quay về. Cho dù ngày nào đó ta đồng ý đón hai người bọn họ qua cửa rồi đuổi số còn lại đi thì e rằng Nguyên Cẩn cũng không chấp nhận điều này."
"Đương nhiên vậy thì chỉ có thể nhờ người làm chủ làm chủ cho rồi."
Ta mỉm cười một lúc, cuối cùng đích tỷ cũng hiểu được một chút ít, tỷ ấy ngay lập tức đã hiểu rõ ý mà ta muốn nói. Nỗi u sầu nơi cuối hai lông mày cũng đã dần tan biến.
Trước khi rời đi tỷ ấy cùng ta uống vài chén trà ăn cùng ta vài chiếc bánh ngọt, trước khi rời đi ta còn ôm chằm tỷ ấy.
"Ở trước mặt mọi người, tuyệt đối tỷ đừng nhắc đến chuyện ngày hôm nay đã đến tìm muội. Nhất định xem đây như là chủ ý của chính mình đưa ra."
Suy cho cùng đây là thời gian để tỷ ấy chứng minh chỗ đứng của mình ở trong hầu phủ. Ta biết rõ chỉ có như thế mới củng cố vững chắc được vị trí của tỷ ấy và cũng chính là để bảo vệ chính bản thân ta. Đích tỷ vừa gật đầu vừa trầm ngâm suy nghĩ bước từng bước rời khỏi viện của ta.
Những ngày tháng cứ thế trôi qua trong yên bình, phu quân không để tâm đến ta thế nên ta cũng chẳng để tâm đến chàng ấy.
Quyền quản lý mọi việc trong phủ cũng không được giao đến cho viện của bọn ta, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ chồng ta quản lý. Nhưng mặc dù thế, trong viện của ta lúc nào cũng được sắp xếp một cách ngăn nắp gọn gàng, căn bản là không có việc gì cần ta để tâm đến.
Quả nhiên phu quân ta làm đúng theo những gì mà chàng ấy nói, chàng ấy không hề để ta thua thiệt về cơm ăn áo mặc. Nhưng chỉ có điều là ta luôn tiết kiệm, luôn giữ lại một ít trân châu tiền bạc để ngày sau có thể xây dựng một trang trại riêng cho bản thân mình.
Ta còn nhìn trúng một mảnh đất trước nhà, nghe nói trước đây do Nguyên Dịch không thích hoa thế nên ở đây luôn có một khoảng đất trống nhìn vào chẳng đẹp một tí nào.
Bây giờ ta đã là nữ chủ nhân ở nơi này, nên người hầu ở trong viện cứ luôn hỏi ta nên trồng loại hoa gì thì mới tốt. Cũng có lẽ do ảnh hưởng từ mẫu thân nên ta luôn thích trồng đầy cây cỏ ở trong sân vườn của mình.
Chỉ là ta cảm thấy nếu trồng hoa trên mảnh đất này lại có một chút lãng phí, thế nên đã nhờ người mua hạt giống cải để gieo trồng. Ta tự mình cày đất để gieo hạt, ta còn gọi Thiên Sương đến giúp đỡ, tuy rằng có chút bận rộn nhưng ta lại thấy rất vui.
Phu quân của ta thỉnh thoảng đi ngang qua hành lang, còn lén lút dừng lại nhìn ta một vài lần. Nhưng chàng ấy chỉ lén lút đứng đó quan sát rồi bất lực lắc đầu, sau đó là đẩy xe lăn rời đi.
Thực ra mỗi lần như thế ta đều nhìn thấy được chàng ấy, nhưng chàng ấy không nói gì cũng chẳng ngăn cản ta. Vì thế ta xem như chàng ấy đã đồng ý những chuyện ta làm và tiếp tục làm công việc của mình mà không để ý đến chàng ấy nữa.
Vùng đất trống nhanh chóng được trồng lấp đầy tất cả, ta dự định đợi đến mùa xuân năm sau sẽ trồng thêm một đợt nữa. Những tháng ngày yên bình nhàn nhã cứ như thế mà trôi qua, bản thân ta lại có chút không quen với nó.
Ta phải tìm lại những thứ mà khiến bản thân mình hứng thú, thậm chí còn mời cả thầy đến để dạy vẽ cho ta, như thế mới khiến bản thân có thêm việc để làm.
Thiên Sương từng lo lắng cuộc sống của hai bọn ta sẽ rất khó khăn, nhưng lại không ngờ mọi thứ lại trôi qua tốt như thế. Chính vì thế muội ấy cũng tin tưởng nghe theo ta, cùng ta ăn uống vui chơi mỗi ngày.
Ta vốn tưởng rằng những ngày tháng vui vẻ sẽ còn kéo dài thêm nữa nhưng lại không ngờ đích tỷ, người trước nay chưa từng bước đến viện của phu quân ta, thế mà nay lại chủ động tìm đến tận cửa.
Thấy tỷ ấy lo lắng, ta vội vàng mời tỷ ấy vào trong, cho đám tỳ nữ lui xuống bên dưới. Vừa bước vào tỷ ấy đã vừa đã khóc vừa nói với ta.
"Ngoại thất của Nguyên Cẩn có thai rồi, chàng ấy muốn đón cô ta vào phủ."
Nguyên Cẩn là người thừa kế của một gia đình giàu có danh tiếng nên ta cũng chả lạ lùng gì chuyện hắn ta có ngoại thất.Thế nhưng đích tỷ lại nghẹn ngào nói tiếp.
"Chàng ấy không chỉ có một ngoại thất, còn có ngoại thất khác đã sinh con, là một đứa con trai vừa tròn 2 tuổi..."
"Hơn thế nữa còn có vô số các cô gái thanh lâu lúc nào cũng kè kè bên cạnh, không thể nào đếm hết."
Trong lúc này ta cũng chẳng biết nên nói gì cho phải nữa. Tỷ ấy lại khóc và nói với ta, trước kia tỷ ấy cảm giác hầu phủ cực kỳ tốt, và phu quân của tỷ ấy là một người khiến tỷ ấy vô cùng hài lòng. Nhưng giờ đây gần như mọi cảm giác đó đều là sai cả rồi.
Từ khi ra đời, đích tỷ luôn là một niềm kiêu hãnh của gia đình ta, luôn được cha mẹ yêu thương chưa từng phải chịu bất kì tủi thân nào, nhưng mà tâm tư lại quá đơn thuần. Ta biết rõ tỷ ấy đến tìm ta là cầu sự giúp đỡ từ ta, dáng vẻ không khác gì mấy so với dáng vẻ đích mẫu từng đến cầu xin ta.
Nhưng ta cũng biết rõ, trong một gia tộc lớn như hầu phủ thì một người không có quyền lực như phu quân của ta không nên nhúng tay vào vũng bùn mà tiểu hầu gia gây ra.
Nhưng quả thực đích mẫu đã có ân với ta, cũng đúng như câu "Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn [*]."
[*] Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: Khi một người đau khổ, cả nhóm cùng đau khổ. Khi một người được vinh danh, tất cả mọi người cũng được vinh danh.
Ta lưỡng lự và suy nghĩ một lúc thật lâu, rồi đặt tên lên lưng tỷ ấy vỗ về an ủi: "Tỷ tỷ đừng nóng vội, muội sẽ giúp tỷ mà."
Tỷ ấy giống như đã nắm được chiếc phao cứu mạng, trên mặt lộ rõ ra vẻ đầy cảm kích.
"Ở trong hầu phủ rộng lớn này, cuối cùng chỉ có mình muội mới đối xử thật lòng với ta."
Ta đặt tay lên đôi tay tay run nhẹ của tỷ ấy, nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ ấy, vội vàng hỏi khẽ.
"Muội chỉ là không rõ, tỷ tỷ là mong muốn vị trí chủ nhân tương lai của hầu phủ hay là muốn chiếm được trái tim của tiểu hầu gia?"
Đích tỷ nghe thấy lời này dường như cũng có chút lưỡng lự.
Tỷ ấy dừng khóc, nhưng trong một lúc lại không thốt được lời nào, chỉ hỏi ta là phải làm thế nào mới có thể tốt.
"Tỷ tỷ không cần ngại, hãy nhân cơ hội này mà suy nghĩ cho thật kĩ một lần đi."
Ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
"Chỉ có điều muội nghĩ rằng [Mọi thứ trên đời này dù có thay đổi đến muôn vạn lần thì bản chất bên trong vẫn không thể nào thay đổi đâu]. Bất luận điều mà tỷ muốn là quyền thế hay là tấm lòng chân thành thì trước tiên vẫn cần phải đón hai ngoại thất kia vào cửa để chăm sóc trước đã. Những người còn lại thì cho họ ít tiền rồi bảo họ đi cũng tính là lịch sự sau cùng rồi."
Đích tỷ vẫn cứ tiếp tục lộ rõ nét mặt buồn bã.
"Nhưng bây giờ cả hai ngoại thất đó đều đang làm loạn cả phủ, còn Nguyên Cẩn chẳng hề trừng phạt bọn họ chút nào, chỉ gọi người đến để đưa bọn họ quay về. Cho dù ngày nào đó ta đồng ý đón hai người bọn họ qua cửa rồi đuổi số còn lại đi thì e rằng Nguyên Cẩn cũng không chấp nhận điều này."
"Đương nhiên vậy thì chỉ có thể nhờ người làm chủ làm chủ cho rồi."
Ta mỉm cười một lúc, cuối cùng đích tỷ cũng hiểu được một chút ít, tỷ ấy ngay lập tức đã hiểu rõ ý mà ta muốn nói. Nỗi u sầu nơi cuối hai lông mày cũng đã dần tan biến.
Trước khi rời đi tỷ ấy cùng ta uống vài chén trà ăn cùng ta vài chiếc bánh ngọt, trước khi rời đi ta còn ôm chằm tỷ ấy.
"Ở trước mặt mọi người, tuyệt đối tỷ đừng nhắc đến chuyện ngày hôm nay đã đến tìm muội. Nhất định xem đây như là chủ ý của chính mình đưa ra."
Suy cho cùng đây là thời gian để tỷ ấy chứng minh chỗ đứng của mình ở trong hầu phủ. Ta biết rõ chỉ có như thế mới củng cố vững chắc được vị trí của tỷ ấy và cũng chính là để bảo vệ chính bản thân ta. Đích tỷ vừa gật đầu vừa trầm ngâm suy nghĩ bước từng bước rời khỏi viện của ta.