Chương 6 - Lựa Chọn Đau Đớn
Bên kia im lặng một lúc, rồi giọng ông dịu lại: “Cậu biết con khổ, nhưng em con đang giai đoạn nhạy cảm, con là chị, nên thông cảm.”
“Tôi đã thông cảm.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm đó tôi mới đưa bao lì xì ba trăm.”
“Đây không phải vấn đề tiền nong!”
Ông kích động: “Là con làm mất mặt cả nhà! Sau này em con làm sao dám nhìn mặt nhà gái?”
Bà Vương đẩy cho tôi ly trà nóng.
Tôi cầm lấy, lòng bàn tay bỏng rát.
“Cậu, năm ngoái tôi nằm viện, cậu cũng từng nói như vậy.”
Tôi chậm rãi lên tiếng: “Hồi đó cậu nói ‘việc xấu trong nhà đừng để người ngoài biết’, bảo tôi đừng nói chuyện bị bạo hành.”
Bên kia chỉ còn tiếng thở nặng nề.
“Giờ tôi không nói nữa.”
Tôi cúp máy: “Chuyện xấu, giữ trong nhà.”
Hôm sau đi làm, tôi thấy bảng thông báo của khu dân cư bị xịt sơn đỏ dòng chữ: “Đồ bất hiếu”.
Giám đốc nhíu mày, sai người đi tẩy: “Tiểu Vãn, có phải hộ dân bị giải tỏa gây chuyện không?”
Tôi nhìn dòng chữ đỏ chót ấy, nhớ đến cuộc gọi nhỡ của mẹ tối qua.
“Là chuyện trong nhà tôi.”
Tôi nhận lấy đồ lau: “Đã làm phiền anh rồi.”
Lúc đang chùi sơn, bà Trương chống gậy đi đến, nhét vào túi tôi một quả trứng luộc: “Con gái, sáng nay bà mới luộc đó.”
Buổi trưa, dì gọi thẳng đến văn phòng.
“Nghe nói con chặn số cậu rồi? Giờ cậu con đến tận nhà bố mẹ con tính sổ đấy!”
Tôi cầm điện thoại ra xa một chút: “Dì, con thật sự đang bận.”
“Bận cái gì mà bận! Bố mẹ con sắp bị con làm tức chết rồi!”
Giọng bà chói đến mức cả phòng đều nghe thấy.
“Em con mấy hôm nay nổi nóng liên tục, bạn gái nó đòi chia tay!”
Mấy đồng nghiệp cúi đầu vờ như không nghe thấy.
Tôi ra ngoài hành lang: “Rồi sao nữa?”
“Rồi con mau về nhà xin lỗi, đưa cho em hai vạn để giải quyết!”
“Còn nữa, dì nghe nói con không định nuôi bố mẹ già? Con đúng là đồ bất hiếu!”
Ngoài cửa sổ, từng đàn chim bay qua xếp thành hình chữ V.
Tôi nhớ lúc nhỏ, em trai giành mất quả trứng duy nhất của tôi, mẹ nói: “Nhường cho em đi.”
“Dì.”
Tôi hạ giọng: “Bên trung tâm đang làm thống kê người già mất khả năng tự lo liệu. Nếu bố mẹ cần, con có thể…”
Điện thoại bị dập thẳng.
Từ đó trở đi, họ như bóng ma bám theo tôi.
Còn dai dẳng hơn cả chồng cũ khi chưa lấy được tiền.
Cuối tuần, tôi mua đồ về, phát hiện cửa phòng không đóng kín.
Đẩy cửa vào, thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa lật album ảnh.
Bà đứng dậy, nụ cười cố làm ra vẻ thân thiết: “Con đó, thay mùa rồi mà không nhớ lấy thêm quần áo.”
Tôi nhìn chiếc vali dưới chân bà, là thứ duy nhất tôi mang theo khi ly hôn.
“Mẹ đến đây làm gì?”
Mặt bà thay đổi trong thoáng chốc, rồi lại cố cười: “Tình cờ ghé qua Mẹ mời con đi ăn, dì Trương vừa mở nhà hàng mới.”
Tôi cầm album đặt lại lên kệ: “Con còn phải đi làm thêm.”
Đột nhiên bà nắm chặt cổ tay tôi, móng tay bấm sâu vào da: “Mày định ép bố mẹ mày vào chỗ chết mới vừa lòng sao?”
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay bà ra: “Mẹ, ngay từ đầu, luôn là các người ép con vào đường cùng.”
Bà bất ngờ giơ tay, nhưng cuối cùng chỉ làm đổ lọ thuốc trên bàn trà.
Mấy viên thuốc trắng lăn khắp nơi như gạo rơi.
“Mẹ coi như chưa từng sinh ra đứa con như mày!”
Bà đập cửa bỏ đi.
Tôi ngồi xuống nhặt thuốc.
Phát hiện ngăn kéo bên cạnh có dấu bị mở ra.
Bên dưới cùng, bị ép dưới tập giấy, là thẻ ngân hàng của tôi.
6.
Từ hôm đó, cuộc sống của tôi trở nên yên ả một cách hiếm hoi.
Tan làm, tôi vẫn đi làm thêm ở nhà hàng, tay lấm bẩn bởi dầu mỡ và vụn bột.
Chỉ cần trả thêm ba vạn nữa thôi, tôi sẽ thực sự tự do.
Điện thoại reo, tôi nghe máy.
“ bố mày nhập viện rồi.”
Giọng mẹ qua điện thoại khô khốc như sợi dây bị kéo căng đến cực điểm.
“Tai biến mạch máu não, cần người túc trực ban đêm, cần tiền đặt cọc.”
Một củ khoai tây trượt khỏi tay tôi, rơi xuống bồn rửa.
“Bệnh viện nào?”
Tôi nghe thấy giọng mình vang lên như phản xạ.
“Bệnh viện số Một.”
Bà ngừng lại một nhịp.
“Thằng em mày định cưới vào mùng Tám tháng sau, bận đến chân không chạm đất, không rảnh. Mày mau tới ngay.”
Không phải bàn bạc.
Mà là ra lệnh.
Giống như hai mươi mấy năm qua.
“Tôi còn phải đi làm.”
“Xin nghỉ!”
Giọng bà đột ngột cao vút.
“Còn chuyện gì quan trọng hơn mạng bố mày?! Nuôi mày lớn thế này, đến lúc dùng thì viện cớ đủ đường!”
“Mẹ.”
Tôi siết chặt con dao gọt.