Chương 4 - Lời Nguyền Của Làng Ba Con Trai
05
“Danh y, bà nói con bé đó và những gì viết trên khăn quấn có thể tin được không?” – Người phụ nữ có gương mặt giống hệt mẹ tôi trông vô cùng nghiêm túc.
“Dù tin hay không, chúng ta cũng chẳng còn đường nào khác.” – Minh lão thở dài:
“Bà già rồi, sống cũng chẳng còn được bao lâu nữa. Nhưng các cô thì vẫn còn trẻ, không thể cứ mãi bị nhốt chết dí ở nơi này như bà.”
“Danh y…”
Mấy người phụ nữ xung quanh đồng loạt lên tiếng, giọng ai cũng đầy lo lắng và tiếc nuối.
“Thôi, đừng nói nữa.” – Minh lão khoát tay:
“Đợi đến tối mai, tôi sẽ ra chỗ cái lỗ nhỏ kia xem sao.”
“Để tôi đi cùng bà.”
Thấy Minh Dương cương quyết như vậy, Minh lão đành gật đầu đồng ý.
Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh chẳng còn ai, bốn bề tối đen như mực khiến tôi sợ quá bật khóc.
“Cháu tỉnh rồi à?” – Một giọng nói vang lên bên cạnh. Tôi nhận ra đó là người phụ nữ có gương mặt rất giống mẹ tôi.
“Vâng.” – Tôi vừa sụt sịt vừa trả lời.
Cô ấy lần mò trong bóng tối mặc đồ cho tôi, rồi bế tôi rời khỏi chỗ đó.
Đi một đoạn thật dài mà vẫn không thấy ánh sáng đâu, mãi đến khi cô ấy mở một cánh cửa, ánh sáng mới chiếu vào.
Lúc này tôi mới nhận ra, gác xép này thực ra không có mái che.
Trong sân có hơn chục người phụ nữ đang tụ tập, có người còn đang bế em bé trong tay.
Bên cạnh là ba cô gái tầm hai mươi tuổi đang chăm sóc mấy luống rau trồng trên nền đất.
“Sao ở đây lại có đất thế ạ?” – Tôi chạy lại bên Minh lão, tò mò hỏi.
“Là do một nhóm người còn giữ được lương tâm, mang đến để cảm ơn ân nhân của họ.” – Giọng bà đầy vẻ xót xa.
“Ân nhân là gì vậy bà? Là người tốt hả?” – Tôi vẫn chưa hiểu lắm, rồi tiếp tục hỏi:
“Vậy bà có biết tại sao lại xây cái gác xép này không? Cháu hỏi nhiều người rồi, cả Cẩu Đản cũng không biết, mà Thiết Đản còn bị trưởng làng mắng một trận.”
Minh lão bật cười lạnh đầy giễu cợt:
“Bởi vì họ sợ mà.”
Tôi vẫn không hiểu lắm, nhưng thấy Minh lão đã nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi không hỏi nữa mà đi về phía mấy người phụ nữ để ngắm em bé.
Vài ngày trôi qua tôi cứ lặp đi lặp lại một nhịp sống như vậy: ngủ dậy, được bế lên tầng cao nhất của gác xép, ở đó cả ngày rồi lại được bế trở về.
Cho đến một đêm nọ, khi đang say giấc, tôi bị ánh đèn pin chói lóa chiếu thẳng vào mặt mà tỉnh dậy.
Ánh sáng mạnh khiến mắt tôi đau nhức. Tôi không hiểu tại sao nơi này – ngay cả nến cũng không được dùng thoải mái – lại đột nhiên có đèn pin xuất hiện.
“Muốn gặp mẹ cháu không?” – Một câu nói từ Minh Dương khiến tôi lập tức tỉnh hẳn.
“Muốn ạ! Mẹ cháu ở đâu vậy?” – Tôi ngồi bật dậy, nhưng rồi lại bắt đầu lo lắng: “Mẹ cháu cũng bị nhốt vào đây sao?”
Minh Dương không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Một lát nữa phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”
Tôi gật đầu. Cô ấy nhanh chóng bế tôi lên, rồi dẫn tôi đến phòng của Minh lão.
Vừa vào đến nơi, một lỗ hổng trên tường đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi.
Minh Dương đặt tôi xuống, dọn sạch đống chăn mền và rơm rạ ở góc tường, rồi cẩn thận gỡ lớp vải mềm che lối ra nơi miệng hang nhỏ kia.
Cô ấy bế tôi đến gần miệng hang:
“Lần theo đường này leo lên phía trên, giao những thứ này cho mẹ cháu.”
Tôi sờ thử túi đồ Minh Dương nhét vào lòng mình, gật đầu rồi nhận lấy cả cây đèn pin từ tay cô ấy, bắt đầu bò lên.
05
Lối đi có phần trơn trượt, bò khá vất vả. Nhưng may mắn là không lâu sau, tôi đã thấy vạt áo quen thuộc của mẹ mình.
“Mẹ ơi!” – Tôi hét lên đầy phấn khích.
Vạt áo khẽ động đậy, và chỉ một giây sau, tôi đã thấy gương mặt quen thuộc của mẹ hiện ra trong lỗ hổng.
Tôi vội vã bò lên phía trước, khi chỉ còn cách mẹ chưa đến một gang tay thì mẹ lên tiếng ngăn lại.
“Tiểu Bảo, con phải đợi mẹ. Đợi mẹ đến đón con.” – Giọng mẹ đầy áy náy, nhưng tôi còn nhỏ nên chẳng hiểu gì.
“Vâng, con đợi mẹ.” – Dù thật sự rất muốn được ra ngoài ngay lập tức, nhưng tôi luôn nghe lời mẹ. Mẹ chưa từng lừa tôi, mẹ thật sự nói sẽ có em bé.
“À đúng rồi, mẹ ơi.” – Tôi lục túi, lấy ra mấy món đồ đưa cho mẹ:
“Cái này là Minh Dương nhờ con đưa cho mẹ đó. Mẹ biết không? Cô ấy trông giống mẹ lắm luôn!”
“Vậy sao…” – Hình như mẹ hơi run lên. Mẹ đón lấy mấy món đồ rồi nhẹ nhàng trao cho tôi một em bé sơ sinh.
Tôi ôm lấy đứa bé, ngơ ngác không hiểu.
“Tiểu Bảo, đợi mẹ nhé.”
Vừa dứt lời, tôi thấy miệng lối ra phía trước bị một cánh cửa sắt nhỏ đậy lại.
“Mẹ ơi…” – Tôi gọi khẽ, nghẹn ngào. Hít một hơi thật sâu, tôi ôm chặt đứa bé, trượt ngược xuống dưới.
Không biết cái lối đi đó được xây thế nào, nhưng trượt xuống rất mượt. Vừa trượt ra khỏi cửa hang, tôi đã được Minh Dương – người đã chờ sẵn – đỡ lấy.
Nhìn đứa bé trong lòng tôi, Minh lão thở dài:
“Tội lỗi thật.”
“Rồi bọn họ sẽ sớm phải trả giá thôi.” – Giọng Minh Dương đầy căm hận khiến tôi rùng mình.
Sau đêm hôm đó, cuộc sống lại quay về vẻ yên ả như mấy ngày trước. Tôi cứ nghĩ mẹ nói sẽ đến đón tôi ở lối nhỏ kia, ai ngờ lại là ở cổng chính.
Tiếng tảng đá nặng bị di chuyển vang lên rất lớn. Cả gác xép trở nên náo động. Những người phụ nữ ôm theo em bé, vẻ mặt ngơ ngác mà đi xuống tầng dưới. Tôi được Minh Dương bế đi, là người cuối cùng rời khỏi.