Chương 3 - Lời Nguyền Của Làng Ba Con Trai

Tôi giật mình quay lại – là một tảng đá.

Ngước mắt nhìn lên, trước mặt tôi là một tòa gác xép cao chừng tám, chín mét, còn chỗ tôi vừa tựa vào chính là cánh cửa của gác xép, bị một khối đá lớn cao ngang người chặn lại.

Trưởng làng cùng cha tôi bước đến sau cùng. Nhìn thấy dân làng đã tụ tập đông đủ, ông ta chỉnh lại áo, hắng giọng rồi cất tiếng:

“Chắc mọi người đều biết những chuyện xảy ra gần đây rồi. Tất cả đều là tai họa do con bé sao chổi này mang lại.”

Khi ngón tay trưởng làng chỉ về phía tôi, ánh mắt của cả đám đông lại một lần nữa dồn cả lên người tôi.

Tôi sợ hãi run rẩy, nhìn về phía cha cầu cứu, nhưng ông chỉ liếc tôi một cái rồi quay mặt đi, trên gương mặt là sự ghê tởm đến lạnh người.

“Tảng đá chắn gác xép này đã trăm năm không mở, hôm nay chúng ta sẽ dịch nó ra, nhốt con bé này vào trong để trừ họa.”

Tiếng reo hò vang lên. Mấy người đàn ông lực lưỡng bước lại gần tôi, hất tôi sang một bên rồi cùng nhau đẩy tảng đá nặng ra.

Phía sau tảng đá là một cánh cửa gỗ. Trưởng làng tiến lên, lấy chìa khóa mở cửa.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ném thẳng vào trong.

Cánh cửa nhanh chóng bị khóa lại, bên ngoài lập tức vang lên tiếng đá được đẩy ngược lại chặn kín.

Bốn phía tối đen như mực, tôi sợ hãi đập mạnh vào cánh cửa, tuyệt vọng khi nhận ra mình đã bị giam kín.

Tôi gục xuống đất, toàn thân vô lực. Đúng lúc đó, phía sau bỗng vang lên những tiếng xào xạc khe khẽ, khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Một chút ánh sáng lóe lên phía sau lưng, tôi run rẩy quay đầu lại.

Khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, tiếng hét của tôi nghẹn nơi cổ họng, rồi tôi ngất lịm.

Lúc tỉnh lại, tôi rùng mình thở dốc.

Xung quanh tôi là bảy, tám người phụ nữ, trông đều khoảng bốn, năm chục tuổi. Ánh mắt họ nhìn tôi đầy tò mò và dò xét.

Tôi hoảng sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí cất tiếng:

“Đừng ăn cháu… Cháu không ngon đâu…”

“Thật sao? Cô không tin. Hay để cô nếm thử một miếng xem?”

Người phụ nữ gần tôi nhất lên tiếng, khiến tôi thét lên, vội chui tọt vào trong chăn.

“Thôi đủ rồi, đừng dọa nó nữa.” – Một giọng nói già nua nhưng nghiêm nghị vang lên.

“Nhóc con, tại sao cháu lại bị đưa vào đây?”

Tôi thận trọng thò đầu ra. Những người phụ nữ xung quanh đã tản ra. Ở phía xa, một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế, ôm trong lòng một em bé sơ sinh.

“Bé đó… là em gái của cháu à?” – Tôi rụt rè hỏi.

Bà lão ngẩng đầu lên, gương mặt nhăn nheo hiện lên vẻ hiền từ:

“Phải đấy, cháu muốn nhìn thử không?”

“Là bà!” – Tôi chợt nhớ ra. Chính vì bà ấy làm tôi sợ nên tôi mới ngất xỉu.

Bà lão ôm em bé đưa cho một người phụ nữ bên cạnh, sau đó bước tới ngồi xuống cạnh tôi, dịu dàng hỏi:

“Cánh cửa chính đã bị khóa cả trăm năm nay rồi, nhóc con, sao cháu lại vào được đây?”

“Trăm năm á? Bà ơi, bà sống đến một trăm tuổi rồi hả? Bà có ăn thịt cháu không?” – Tôi ngơ ngác hỏi lại.

“Bà hả, mới 99 thôi. Mà bà không ăn thịt người đâu.”

Nghe vậy tôi mới thở phào nhẹ nhõm:

“Cháu bị người ta ném vào đây. Họ nói cháu là sao chổi, là nguyên nhân khiến làng không còn trẻ con ra đời. Nhưng rõ ràng cháu thấy nhiều người vẫn đang mang thai mà?”

“Với lại mấy anh lớn trước đây còn bảo với cháu rằng trong gác xép toàn là yêu quái ăn thịt người. Nhưng các bà đâu có ăn cháu đâu? Có phải họ lừa cháu không? Cháu không phải tai họa gì hết. Mẹ cháu nói cháu là ngôi sao may mắn, sẽ giúp mẹ mà!”

“Mẹ cháu?” – Bà lão nhíu mày:

“Cô ấy là người làng khác à? Cháu lớn lên ở đâu?”

“Cháu lớn lên trong làng. Mẹ cháu tên là Tống Tư Niệm, làm bà đỡ cho cả làng. Mẹ cháu giỏi lắm…”

“Mẹ!” – Tôi bỗng hét lên vui mừng, nhảy phốc xuống giường rồi nhào vào lòng người phụ nữ vừa bước vào.

“Nhóc con, cô không phải mẹ cháu đâu.” – Người phụ nữ ôm tôi rồi đặt tôi lại lên giường, sau đó quay sang bà lão:

“Danh y, đây là cái khăn quấn đứa bé mấy hôm trước được đưa vào. Trên đó có chữ viết.”

Tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ ấy, rồi tiến lại gần xem dòng chữ trên khăn:

“Đây là chữ mẹ cháu viết!”

“Là mẹ cháu thật à?” – Bà lão càng thêm nghi ngờ:

“Cháu vừa mới gọi cô ấy là mẹ. Mẹ cháu trông giống cô ấy à?”

Người phụ nữ kia cũng tò mò nhìn về phía tôi.

Tôi nhìn cô ấy thêm lần nữa rồi gật gù:

“Nhìn lướt qua thì giống đó, nhưng kỹ lại thì không bằng mẹ cháu đẹp bằng, mà giọng cũng không giống.”

“Vậy sao…” – Bà lão nghe xong thì trầm ngâm, cúi đầu nhìn vào dòng chữ trên khăn, im lặng không nói gì thêm.

“Khi thay khăn cho đứa bé, bọn cháu cũng nhìn qua rồi, mà đọc không hiểu gì hết. Câu cú rối tung cả lên, không biết có phải viết bừa không nữa.”

“Cháu biết!” – Tôi lập tức lên tiếng.

“Cháu biết trên đó viết gì à?” – Cả bà lão và người phụ nữ đều ngạc nhiên hỏi.

“Không biết.” – Tôi đáp tỉnh bơ, rồi nói tiếp với vẻ mặt tự tin:

“Cháu không đọc được chữ đâu, nhưng cháu biết cách đọc Mẹ cháu dạy rồi, phải xoay tròn để đọc như thế này này.”

Tôi dùng ngón tay chỉ theo hướng xoay vòng trên dòng chữ. Càng chỉ về sau, ánh mắt họ càng sáng lên.

Đến khi tôi chỉ xong, người phụ nữ kia kích động đến mức nói không nên lời:

“Thật… thật sao? Danh y, chúng ta thật sự có thể…”

“Được rồi, chuyện này chúng ta cứ từ từ tính tiếp.” – Minh lão ngắt lời người phụ nữ đang nói dở, quay sang mỉm cười với tôi:

“Nhóc con, đói chưa? Một lát nữa ta bảo người mang đồ ăn cho con. Ăn xong rồi ngủ một giấc ngon. Đợi thêm ít hôm, sẽ có người đến đón con.”

“Thật ạ?” – Thấy bà gật đầu, tôi vui sướng vô cùng. Ăn xong tôi liền ngủ thiếp đi, hoàn toàn không hay biết mấy người họ vẫn ngồi đó, nhìn tôi rất lâu sau khi tôi đã say giấc.