Chương 2 - Lời Nguyền Của Làng Ba Con Trai

“Báo ứng rồi!” – Một ông lão trong đám đông bất ngờ hét lớn. Chưa kịp để trưởng làng quát lên, ông ta bỗng lảo đảo ngã xuống đất, co giật một cái rồi tắt thở.

Đó chính là cha của ông Quý, người phụ nữ sinh nở hôm nay là con dâu trưởng nhà họ.

Cả đám đông bắt đầu xôn xao. Trưởng làng nhíu chặt mày quát lên:

“Im lặng!”

Ông ta chỉ đạo vài người khiêng xác ông Quý cha và người sản phụ đi, sau đó giải tán dân làng, chỉ giữ lại mấy vị bô lão có tiếng nói trong làng để vào lại căn phòng thuốc.

Mẹ bế tôi quay về nhà. Khung cảnh ấy rất giống lần mẹ đỡ đẻ cho vợ ông Quý mấy hôm trước, chỉ khác là hôm nay trên người mẹ có mùi máu nồng nặc hơn.

Tôi ngẩng đầu nhíu mày ngửi ngửi, nhìn lên mẹ. Mẹ trông có vẻ đang suy nghĩ gì đó, không nói một lời, chỉ ôm tôi chặt hơn vào lòng.

03

Sáng hôm sau, tôi còn đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa dồn dập làm giật mình tỉnh giấc.

Lại có người tới nhờ mẹ đỡ đẻ sao? Tôi dụi mắt ngồi dậy, nhưng chưa kịp ngáp đã bị ai đó túm mạnh kéo ngã xuống đất.

Mẹ tôi lập tức nhào tới bế tôi dậy:

“Các người làm gì vậy?!”

Tôi ôm tay đau điếng, ngẩng đầu nhìn quanh – có tới bảy tám người đàn ông cao to lực lưỡng đang bao vây hai mẹ con tôi.

“Làm gì à?” – Người dẫn đầu chính là ông Quý, vừa nãy cũng chính ông ta là người kéo tôi ngã.

Ông ta nhìn tôi đầy căm ghét:

“Chính con sao chổi này là lý do khiến làng ta cả thời gian qua không có đứa trẻ nào được sinh ra!”

“Hừ.” – Mẹ tôi cười khẩy, trong mắt ánh lên vẻ châm chọc:

“Có hay không, chẳng phải anh là người rõ nhất sao?”

“Con đàn bà thối tha!” – Ông Quý giơ tay tát tới. Mẹ vội lấy thân che chắn cho tôi, tôi hoảng sợ nhắm chặt mắt lại.

Nhưng cái tát tôi chờ mãi không thấy vang lên.

Tôi hé mắt ngẩng đầu từ trong lòng mẹ: “Là cha!”

Cha tôi đã chặn cú tát đó lại: Đến nhà tao làm loạn cái gì?!”

Bị mất mặt, ông Quý lúng túng nhưng vẫn cố cười gượng vì nể sợ cha tôi:

“Anh Quý Phương à, anh không biết chứ… Năm đầu tiên anh đi làm ăn xa, vợ anh đã sinh một đứa con gái.”

Nghe vậy, mặt cha tôi thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

“Lẽ ra chẳng có gì đâu… Nhưng từ lúc con nhỏ sao chổi này suốt ngày đòi có em gái, làng mình đến giờ không còn đứa trẻ nào được sinh ra nữa.”

Cha tôi cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường: “Không có trẻ con thì liên quan gì tới tao? Liên quan gì tới vợ tao? Dám tới nhà tao làm loạn, mày chán sống rồi hả?”

Bị bẽ mặt như vậy, trên mặt ông Quý thoáng hiện vẻ giận dữ và xấu hổ, rồi lại chuyển sang cười nhạt đầy hả hê:

“Anh còn chưa biết đấy, con nhỏ sao chổi này vừa sinh ra đã khắc chết hai đứa con trai của anh.”

“Cái gì?” – Cha tôi tròn mắt không thể tin nổi:

“Dương Tông, Dương Tổ…”

Cha tôi lao ra sân, chạy khắp nơi vừa gọi vừa lục tung mọi ngóc ngách trong nhà, nhưng không thấy bóng dáng ai tên là Dương Tông hay Dương Tổ như ông nói.

“Không thể nào…”

Nhìn cha hoảng loạn như hóa điên, tôi sợ quá rúc vào lòng mẹ, lí nhí hỏi:

“Mẹ ơi, cha đang tìm gì vậy? Dương Tông, Dương Tổ là ai thế?”

“Còn nữa, sao cha trông chẳng giống với người trong bức ảnh mẹ cho con xem? Trông giống bà điên đầu làng ấy…”

Cha lập tức bị tôi thu hút sự chú ý, ông đứng dậy, từng bước đi về phía tôi, gằn giọng:

“Đều là tại mày… hại chết Dương Tông và Dương Tổ của tao!”

Tôi sợ hãi nép chặt vào lòng mẹ. Ông Quý thấy vậy liền bước lên ngăn cha tôi lại:

“Trưởng làng nói rồi, phải đưa con bé này lên gác xép.”

“Thế thì còn quá nhẹ cho nó! Tôi mất hai đứa con trai cơ mà!” – Cha tôi gằn giọng, rõ ràng không cam lòng.

“Đủ rồi.” – Đúng lúc ấy, trưởng làng bước vào, nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt mà nhíu chặt mày:

“Quý Phương, anh yên tâm. Giờ nhà anh chỉ còn mình anh là con trai, làng sẽ không để anh chịu thiệt đâu.”

Chưa kịp để cha tôi đáp lại, ánh mắt trưởng làng đã quét đến tôi, giọng nghiêm nghị:

“Con bé đó phải lên gác xép. Tôi sẽ tính cho anh ba phần.”

“Được được được!” – Cha tôi gật đầu lia lịa, không chần chừ liền kéo tôi ra khỏi vòng tay mẹ, đẩy sang cho ông Quý.

“Mẹ!” – Tôi vừa gọi được một tiếng thì đã bị ông Quý bịt miệng, bế bổng lên và rảo bước đi.

Mẹ tôi chỉ ngồi thẫn thờ dưới đất nhìn tôi bị bế đi, đôi mắt trống rỗng, không hề có phản ứng gì.

Khi đám đông tản ra, trưởng làng nhìn mẹ tôi, khẽ cau mày:

“Cô cũng nên nghĩ thoáng ra một chút. Một con bé sao chổi thì có là gì, không thể so với con trai được. Giờ cô là người duy nhất biết đỡ đẻ trong làng, cũng bất tiện thật đấy, sau này cố mà dạy cho người khác.”

Thấy mẹ tôi gật đầu, trưởng làng hài lòng mỉm cười, không hề để ý trong đáy mắt bà lóe lên một tia hận thù. Trước khi rời đi, ông còn gọi cha tôi theo.

04

Tôi bị ném xuống khoảng đất trống trước gác xép, nơi ấy đã có rất nhiều người đứng chờ – từ già đến trẻ – nhưng tất cả đều là đàn ông, và ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ.

“Chính nó là nguyên nhân khiến làng ta không có đứa trẻ nào được sinh ra thời gian qua.”

“Trưởng làng đáng ra phải đưa nó lên gác xép từ sáu năm trước rồi.”

“Gác xép á? Hừ, theo tôi thì ngay từ đầu đừng có bế nó về làng là xong!”

“Nhà Quý Phương cũng thật là, cha chồng nó trước khi chết không nói rõ luật lệ ở đây cho cô ta biết sao?”

m thanh xì xào bàn tán xung quanh bủa vây lấy tôi, đầy rẫy ác ý.

Tôi sợ hãi bịt tai lại, chẳng hiểu mình đã làm gì sai.

Đám đông mỗi lúc một tiến lại gần hơn, tôi lùi về sau từng chút một, cho đến khi lưng đụng phải một thứ gì đó cứng rắn.