Chương 1 - Lời Nguyền Của Làng Ba Con Trai

Làng tôi nổi tiếng với cái tên “Làng Ba Con Trai”, vì nhà nào cũng có đúng ba đứa con trai.

Nhưng nhà tôi lại là ngoại lệ. Đáng lẽ tôi phải là con trai thứ ba, thế mà lại là con gái.

Hôm mẹ bế tôi từ bệnh viện về làng, cả làng kéo đến xem, ai nấy đều nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh hãi.

Chỉ vì một lời nguyền cách đây trăm năm, cuối cùng trưởng làng cũng phải lên tiếng: “Cứ nuôi cho cẩn thận đã.”

Từ đó, tôi trở thành người đặc biệt nhất trong làng.

01

Làng tôi, nhà nào cũng có ba đứa con trai, trăm năm qua chưa từng có ngoại lệ.

Rất nhiều người từ làng khác nghe danh mà tìm đến, thậm chí có người còn đưa cả con gái mình tới ở nhờ, chỉ để xin bí quyết sinh con trai.

Nhờ vậy, làng tôi cũng ngày càng khá giả.

Cho đến khi tôi ra đời, phá vỡ quy luật trăm năm không sinh con gái của làng Ba Con Trai.

Sáu năm trôi qua trong làng ngoài tôi ra thì không còn bé gái nào được sinh ra nữa.

Cứ như thể chỉ mình tôi là điều bất thường duy nhất. Ánh mắt của dân làng nhìn tôi cũng dần thay đổi, từ sợ hãi sang lạnh lùng, coi như không tồn tại.

Cho đến một ngày…

“Mẹ ơi, con không muốn chơi với mấy anh nữa, con muốn có em gái, con muốn chơi với em gái cơ!”

Tôi vừa tan học ở trường làng, chạy đến ôm mẹ làm nũng.

Sắc mặt mẹ bỗng chốc thay đổi, vội đưa tay bịt miệng tôi lại, mặc kệ ánh mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm hai mẹ con, bà bế tôi lên rồi vội vàng về nhà.

Về đến nơi, mẹ đặt tôi xuống rồi đóng chặt cửa, nghiêm giọng nói:

“Sau này không được nói mấy chuyện như vậy nữa, nghe rõ chưa?”

“Tại sao ạ?” Tôi không hiểu, rõ ràng hôm qua mẹ còn nói chuyện vui vẻ với tôi về chuyện có em gái, sao hôm nay lại như biến thành người khác.

“Vì…” Mẹ định nói gì đó, nhưng bất ngờ bị tiếng đập cửa gấp gáp cắt ngang.

“Nhà Quý Phương sắp sinh rồi, mau đến giúp một tay!”

Tiếng gọi hối hả vọng vào. Mẹ dặn tôi ở yên trong nhà không được chạy lung tung, rồi theo người phụ nữ kia đi về phía nhà họ Quý.

“Không biết có phải em gái không nhỉ?” Tôi còn nhỏ, hiếu kỳ là chuyện bình thường nên len lén đi theo sau.

Tôi nhỏ người, chân ngắn, dù cố không nghỉ bước cũng mất kha khá thời gian. Khi tôi đến nơi thì đứa bé đã chào đời.

Nhưng không ai ở đó tỏ ra vui vẻ. Ông Quý đứng tựa vào góc tường, mặt đầy buồn bã không nói một lời. Xung quanh là dân làng tụ tập xem náo nhiệt.

Trưởng làng thở dài, phất tay bảo mọi người giải tán:

“Thôi, đứa bé này mệnh bạc, sinh ra đã không còn hơi thở rồi, đem chôn đi.”

Trong mắt dân làng ánh lên một tia hiểu rõ. Có người tỏ vẻ hả hê, có người khinh khỉnh, cũng có người thoáng chút xót xa, nhưng cảm xúc đó chỉ lóe lên trong chốc lát rồi biến mất.

Đám đông dần tản đi, lúc này ông Quý mới thấy tôi – người lúc nãy bị che khuất. Ông ta bỗng trở nên kích động, hai mắt đỏ ngầu, bước thẳng về phía tôi.

Trưởng làng thấy tình hình không ổn liền bước tới chắn trước mặt tôi, ngăn ông ta lại:

“Anh định làm gì?”

“Tại sao chứ? Tại sao con bé đó lại được sống yên ổn, chẳng phải lẽ ra nó nên…”

“Ông Quý!” – Trưởng làng cắt ngang lời ông ta, nhìn vẻ mặt đầy bất mãn của ông, rồi nghiêm giọng cảnh cáo:

“Anh đừng quên, mẹ nó là bà đỡ duy nhất của làng này đấy.”

“Nhưng… đây là đứa con thứ ba của tôi rồi mà!” – Ông Quý ôm mặt bật khóc.

Trưởng làng vỗ nhẹ vai ông, giọng bớt gay gắt:

“Nói linh tinh, đứa đầu của anh còn chưa ra đời mà.”

Nói đoạn, trưởng làng cúi đầu liếc nhìn tôi. Tôi vì sợ hãi khi bị ông Quý đột ngột dọa nên ngã lăn ra đất, vẫn chưa kịp đứng dậy.

Thấy tôi còn chưa hoàn hồn, ông ghé sát tai ông Quý, hạ giọng nói:

“Tối nay lén đưa đứa bé lên gác xép, cố gắng đừng để phát ra tiếng động.”

Nỗi đau và luyến tiếc trên mặt ông Quý lập tức biến mất, thay vào đó là sự sung sướng tột độ khiến gương mặt ông ta trở nên méo mó, vặn vẹo.

Ông vui vẻ tiễn trưởng làng, lúc đi ngang qua tôi còn trừng mắt một cái, nhưng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quay vào trong nhà.

Chẳng bao lâu sau, mẹ từ trong nhà đi ra, thấy tôi ngã bên vệ đường thì hốt hoảng chạy tới:

“Sao con lại ở đây? Không phải mẹ đã dặn là không được chạy lung tung rồi sao?”

Tôi mím môi, mặt đầy tủi thân: “Con muốn xem em gái cơ… Khi nào thì con được gặp em gái?”

Mẹ bế tôi lên, quay người đi về nhà.

Trên đường về, lúc tôi đang lim dim buồn ngủ, hình như tôi nghe thấy mẹ thì thầm:

“Sắp rồi… sắp rồi.”

02

Mấy ngày gần đây mẹ tôi rất bận, vì trong làng có khá nhiều người sắp sinh.

Để tiện chăm sóc, trưởng làng quyết định đưa toàn bộ phụ nữ sắp sinh tập trung về căn phòng thuốc cũ bên cạnh gác xép.

Không ít người già trong làng phản đối, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Hiện giờ cả làng chỉ còn mình mẹ tôi biết đỡ đẻ, mà lại có gần 20 sản phụ đều sắp đến ngày sinh nở. Mà phòng thuốc bỏ hoang là nơi rộng nhất trong làng ngoài gác xép.

Sau khi dọn dẹp phòng thuốc xong, mẹ đưa tôi đến đó ở cùng những sản phụ khác.

Không lâu sau, họ lần lượt sinh nở, nhưng lạ lùng thay – dù là sinh ban ngày hay ban đêm – tôi chưa từng thấy đứa bé nào cả.

Những người phụ nữ sau khi sinh xong đều được đưa về nhà.

Mãi cho đến khi người phụ nữ cuối cùng sinh con, toàn bộ dân làng mới đổ xô kéo đến.

Tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh vang lên, nhưng chưa kịp để mọi người vui mừng, âm thanh đó lập tức im bặt. Trưởng làng mặt mày xám xịt bước ra khỏi căn phòng.