Chương 11 - Lời Hứa Giữa Những Cung Đình
Lại một xuân sâu, hải đường nở rực như mây.
Thế tử Vĩnh An hầu, Nguyên Triệt, phụng chiếu nhập cung, bầu bạn A Niệm thả diều. Thiếu nữ thiếu niên chạy giữa hoa rợp, tiếng cười giòn tan; A Niệm tuy không nói, nhưng đuôi mắt cong như trăng, gò má ửng hồng còn hơn hải đường.
Vợ chồng Vĩnh An hầu đứng không xa, cùng ta nhìn nhau mỉm cười, họ vốn là bạn ấu thời của ta.
Tiêu Dự lặng lẽ nắm tay ta, mười ngón đan chặt.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, nắng xuân dát lên hắn một viền vàng; mày mắt vẫn tuấn mỹ, nhưng chẳng còn bóng lạnh u uất thuở trước, chỉ còn trầm ổn và an nhiên.
Gió xuân thổi, cuốn cánh hoa rơi, lất phất như mưa, bay bay khắp trời.
Cánh diều theo trường phong vượt mái cung, tự do lượn vòng.
【Chính văn hoàn】
(Ngoại truyện Tiêu Dự)
1
Ta sinh ra trong lãnh cung.
Từ khi có ký ức, mẫu thân đã điên dại: hoặc đánh mắng, hoặc chộp bất cứ vật gì ném vào ta. Trên đầu trên người ta, vết cũ chưa lành, vết mới lại chồng.
Ta hận bà. Vô số đêm đen, nghe bà lảm nhảm cuồng loạn, ta co mình nơi góc lạnh, ước gì bà lập tức chết đi.
Nhưng đến khi bà thật sự ngã bệnh, sốt đến rực lửa, miệng chẳng còn mắng chửi, chỉ vô thức kêu đau… ta lại sợ.
Ấy là lần đầu ta muốn trốn khỏi lãnh cung, ta muốn đi tìm người, cứu bà.
Rồi ta bị bắt.
Kẻ bắt ta, cung nhân gọi là Đại hoàng tử. Mẫu phi hắn là quý phi đắc sủng nhất hôm nay; còn mẫu thân ta, nghe nói vốn là tỳ nữ rửa chân bên cạnh quý phi, nhân lúc quý phi có thai mà leo lên long sàng.
Đại hoàng tử nhốt ta trong chuồng thú, cùng một con ngao khuyển, ba ngày ba đêm.
Bóng tối, tanh tưởi, nanh vuốt, gầm rít, cùng những cơn đau xé thân không ngừng… Ý thức mịt mờ, ta dường như đã ngửi được mùi tử vong.
Ngay lúc tưởng rằng sẽ thối rữa chết ở đó, ta nghe một giọng nữ thanh mà giận, như ánh chớp xé bầu u ám:
“Ngươi sao có thể coi mạng người như cỏ rác! Ta đi tố cáo với cữu hoàng!”
Liền sau là tiếng Đại hoàng tử tức tối mà thoáng chùn: “Đứng lại! Tạ Minh Vi, đồ hay mách!”
Tạ Minh Vi…
Ta gắng mở đôi mắt sưng húp, chỉ kịp thấy một bóng lưng xinh xắn áo quần rực rỡ, chạy nhanh như gió.
Về sau ta quả được thả, lại còn có thái y đến trị thương. Ta mặc kệ toàn thân đau đớn, gần như kéo lê lão thái y về lãnh cung.
Nhưng muộn rồi.
Mẫu thân ta sớm tắt thở, thân thể đã lạnh tanh, thậm chí… bị chuột gặm chẳng còn nguyên vẹn.
Ta quỳ trước thi thể ấy, không khóc, chỉ thấy lạnh.
2
Ngày dài lê thê.
Xuân tới, ngoài tường cung vang tiếng cười đùa; ai đó đang thả diều. Tiếng cười như chuông bạc, trong trẻo mà phóng túng.
Ta không hiểu, có gì đáng vui như thế.
Cho đến hôm ấy, một cánh diều đứt dây, chao nghiêng rơi vào viện ta.
Ta nhặt lên, thật tinh xảo, còn phảng phất hương thơm nhè nhẹ.
Ta nghe động trên tường.
Ngẩng lên, cành hải đường rung nhẹ; một thiếu nữ áo hồng lục, tóc buộc song nha, vụng về vịn lên tường, thò đầu nhìn xuống.
Nàng thấy ta, sững sờ, cảm giác như giọt nước miếng sắp rơi trúng mặt ta.
Thứ rơi xuống trước giọt nước, là chính nàng.
Thân thể đi trước suy nghĩ, ta bước tới đỡ lấy.
Một khối mềm ấm, thơm ngát, đâm sầm vào lòng ta.
Nàng còn chưa hoàn hồn, nắm chặt vạt áo ta, gò má ửng hồng.
“Ta là Tạ Minh Vi, còn chàng tên gì?”
3
Từ hôm đó, nàng cứ lén đến, dúi cho ta đủ thứ ngon lạ, ríu rít bên tai bất kể ta có đáp hay không.
Ta bảo nàng hơi phiền.
Nàng bảo ta trông đẹp.
Đẹp ư?
Ta bỏ hai lượng bạc mua gương đồng.
Soi một cái.
Không bằng Tạ Minh Vi.
4
Gần đây Tạ Minh Vi hay lẩm bẩm, cầm kim chỉ loay hoay, ngón tay bị đâm mấy lượt.
Ta hỏi nàng làm gì.
Nàng nhăn mặt: thêu hương bao, tặng… người trong lòng.
Người trong lòng?
Ngực ta bỗng nghẹn.
Đường kim mũi chỉ của nàng… thật chẳng nỡ nhìn. Nàng thêu hỏng mấy cái, xiêu vẹo; cái cuối miễn cưỡng giống bông hoa thì nàng lại chê xấu, tức tối quẳng đi.
Chờ nàng đi, ta tới nhặt lên.
Vải quý, chỉ tốt, không nên phí uổng.
Nàng sắp cập kê.
Ta sờ chút bạc vụn dành dụm trong ngực, nghĩ, đã nhận một hương bao xấu xí, vậy ta tặng lại nàng một cây trâm bạc.
Ta muốn khắc trâm hải đường, như khóm hải đường nở rộ hôm ta và nàng gặp nhau bên tường.
5
Hôm lễ cập kê, ta lẫn vào đám người, nhìn nàng từ xa.
Nàng mặc lễ phục lộng lẫy, như viên minh châu vừa rũ hết non nớt mà rực rỡ bừng nở, chói đến không dám nhìn thẳng.
Rồi ta thấy bên nàng có thế tử tên Thẩm Thực. Họ đứng chung, cười nói ôn hòa, xứng đôi như trong họa.
Ta sơ ý đụng trúng Đại hoàng tử. Hắn đang rỗi buồn, liền đẩy ta xuống ao sen.
Cây trâm bạc tuột khỏi tay, lao thẳng xuống đáy nước thăm thẳm.
Ta cắm đầu lặn tìm; hỗn loạn giữa chừng, dường như nghe tiếng nàng trên bờ, lạc đi vì khóc.
Rồi là một thân hình mềm ấm lao xuống, ôm chặt lấy ta.
Nàng tưởng ta không biết bơi.
Giữa thanh thiên bạch nhật, nàng ôm ta mà gọi to trước mọi người, hương bao trong ngực ta là do nàng tặng.
Khoảnh khắc ấy, nước lạnh dường như cũng hóa nóng.
6
Ta muốn bồi nàng chiếc váy bị hỏng trong lễ cập kê.
Ta đặt la y đã may xong vào hòm gỗ trắc, chặn đường nàng nơi cung đạo.
Nàng có vẻ gầy đi; thấy ta, mắt nàng né tránh.
Ta nhét hòm vào tay nàng: “Cái này… bồi cho nàng.”
Y phục trên nàng vẫn xa hoa như cũ, càng làm tấm la y ta dốc sức gom góp trở nên hèn mọn nực cười.
Nhưng ta vẫn nói hết: “Đợi ngày sau… ta sẽ cho nàng thứ tốt hơn.”
Nàng lặng một thoáng, ngẩng đầu, nói câu khiến ta rơi vào hầm băng:
“Không cần đợi ngày sau. Ta sắp gả rồi; phu quân ta sẽ cho ta thứ tốt hơn.”
Nàng sắp lấy chồng.
Là Thẩm Thực chăng?
Cũng phải.
Nàng là trăng trên trời, ta là bùn dưới đất. Nàng vốn nên thuộc về người xuất sắc nhất, khoác xiêm y đẹp nhất.
Ta nhìn nàng quay lưng đi, không ngoảnh lại.