Chương 3 - Lời Hứa Bị Quên Lãng

Bản tử từng trận rơi xuống lưng, da thịt nát bầm, đau đến mức chẳng thể phát ra nổi một tiếng rên.

Trong mơ màng, ta còn nghe rõ tiếng người khe khẽ bàn luận bên ngoài cửa:

«Một con câm vừa xấu vừa quê, cũng dám giành giật với ta? Chỉ cần chút thủ đoạn nhỏ, đã đủ khiến nàng ta cả đời thất sủng không ngóc đầu lên được rồi.»

«Các ngươi chưa thấy vẻ mặt ngu ngốc của nàng ta lúc khua chân múa tay trước mặt phu quân, cái bộ dáng ấp úng ‘a ba a ba’ kia, nhìn thật đáng thương mà cũng thật buồn cười.»

«Phu nhân nhỏ giọng thôi, coi chừng nàng nghe được…»

«Nghe được thì đã sao? Một con ngốc ngay cả lời cũng chẳng nói được, nàng ta còn đi tố cáo được với ai? Huống hồ, phu quân là tin nàng, hay là tin ta?»

Bấy giờ ta mới tỉnh ngộ, thì ra Tống Tích Vân căn bản chẳng hề bị thương tới gân mạch, hết thảy chỉ là nàng ta mua chuộc đại phu, cố tình diễn một vở kịch trước mặt Tạ Dao mà thôi.

7.

Ròng rã suốt mấy ngày, ta bị nhốt trong từ đường, chẳng ai đoái hoài tới.

Khắp người đau đớn vô lực, từng trận hoa mắt chóng mặt, nước mắt cũng đã khô cạn từ lâu. Bụng đói như cào, cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi lúc nào chẳng biết.

Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng la hét kinh hoàng:

“Chạy mau, Đông Di tập kích!”

Ta giật mình tỉnh dậy, ngoài cửa khói đen cuồn cuộn, lửa cháy hừng hực khắp phủ tướng quân. Mùi khét lẹt xộc vào mũi, trong cơn hoảng loạn nghe tiếng người hô hoán:

“Quân Đông Di tập kích! Mau chạy thoát thân!”

Quân Đông Di luôn rình rập Đại Yến, hai nước vốn là kẻ thù không đội trời chung. Nhân lúc đêm khuya thanh vắng, chúng thừa cơ phóng hỏa thiêu phủ tướng quân.

Ngọn lửa hung tàn lan nhanh như mãnh thú, tôi tớ trong phủ bỏ chạy tán loạn. Ta cố sức bò dậy, lấy hết sức lực đập mạnh vào song cửa, cuối cùng cũng phá được một khe hở nhỏ.

Ngoài kia bóng người nhốn nháo, tiếng gào thét kêu cứu vang trời.

Bỗng nhiên, ta nhìn thấy Tạ Dao một thân y phục gọn gàng, trong tay bế theo một nữ tử, chính là Tống Tích Vân, đang từ xa lao nhanh lại đây.

Ta vội vàng đập mạnh cửa sổ, phát ra tiếng động “ầm ầm”.

Chàng nghe thấy, thoáng dừng chân, ngoảnh đầu nhìn ta một thoáng.

Ta ánh mắt tha thiết, vội vàng hướng chàng ra sức cầu cứu.

Chưa kịp mừng vui, người trong lòng chàng bỗng rên lên đau đớn:

“Phu quân… thiếp, thiếp đau quá…”

Tống Tích Vân sắc mặt tái nhợt, yếu ớt tựa như đang chịu cơn đau cùng cực.

Tạ Dao không do dự thêm một khắc, ánh mắt tránh né ta, lập tức ôm chặt nàng chạy ra ngoài.

Ta đứng chết lặng tại chỗ, huyết dịch toàn thân như đông cứng, rét lạnh thấu xương, tuyệt vọng không thể tin nổi.

Chàng cứ vậy bỏ mặc ta trong biển lửa, ngoảnh mặt bước đi chẳng chút do dự.

Lúc này, mọi uất ức dồn nén trong lòng bỗng vỡ òa thành tiếng cười thảm thiết.

Cả đời ta nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng đổi lấy kết cục thê thảm này?

Được, đã như vậy, ta cần gì phải nhẫn nhục chịu đựng nữa!

Ta cười lạnh, ánh mắt lạnh băng nhìn hướng chàng rời đi, giọng nói khàn đặc, bật ra từng lời nguyền rủa lạnh lùng cay nghiệt nhất:

“Tống Tích Vân vu oan ta phế đi kinh mạch nàng, vậy để nàng ta cả đời này đều làm một phế nhân vô dụng!”

“Tạ Dao muốn cùng ta hai bên không nợ nần gì, vậy thì ta nguyền rủa chàng tái phát tâm tật, sống không bằng chết!”

Thanh âm sắc bén vang vọng khắp gian từ đường lạnh lẽo, từng chữ từng câu bén nhọn như lưỡi dao.

Lời vừa dứt, ta bỗng giật mình bừng tỉnh—

Ta chẳng phải trời sinh đã câm lặng, mà là vì miệng mang mệnh sát tinh, hễ mở lời ắt ứng nghiệm khắc nghiệt vô tình.

Năm xưa vì bảo vệ Tạ Dao, ta cam chịu ngậm miệng suốt bao năm.

Nhưng nay, chàng tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế, vậy ta còn kiêng kỵ gì nữa?

Ta nhìn ngọn lửa thiêu cháy phủ tướng quân, bỗng bật cười điên dại.

Ta, A Mãn, từ nay không bao giờ im lặng nữa!

8.

Ta vừa lọt lòng không lâu thì mẫu thân đã lâm bệnh qua đời, chỉ còn lại cha một mình nuôi dưỡng ta trưởng thành.

Khi ta vừa tới tuổi biết nói, cha liền dạy ta đọc sách nhận chữ.

Một hôm, ta đang ê a đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh, bỗng trên mái hiên có con quạ bay tới, cứ đậu đó kêu «quạ quạ» mãi không chịu đi, khiến cha ta phiền lòng bực tức.

Ta ngây thơ cười khanh khách, chỉ tay vào con quạ ấy, buột miệng nói một câu:

“Quạ quạ, chết đi!”

Lời vừa dứt, con quạ kia liền run rẩy toàn thân, lập tức từ mái hiên rơi xuống đất, miệng há hốc chẳng còn động đậy.

Cha ta vừa kinh vừa nghi, nhưng rồi cũng không để tâm quá nhiều.

Về sau, vị sơn trưởng thư viện chậm chạp không trả tiền công cho cha, khiến nhà ta đói khổ túng quẫn, cha giận dữ trở về vừa mắng vừa than thở.

Ta lúc đó đói bụng chịu không nổi, cũng tức giận hùa theo mắng lớn:

“Sơn trưởng gian trá, mong cho ông ta chân sinh mủ độc, đầu nổi nhọt độc!”

Ngày hôm sau, quả nhiên có người từ thư viện tới báo tin, rằng sơn trưởng bị quái bệnh, đầu mọc đầy nhọt độc.

Những chuyện kỳ dị xảy ra liên tiếp khiến cha ta vô cùng kinh sợ, ông lật khắp kinh sách cổ xưa mới tra ra được rằng ta vốn mang theo lời nguyền “miệng quạ”, lời tốt không linh nghiệm, lời ác lại linh ứng tức thì.

Loại người như ta không được tùy tiện mở miệng, hễ mở miệng là xảy ra chuyện chẳng lành, tích tụ ác nghiệp càng nhiều, càng dễ rước họa vào thân.

Cha ta vốn cẩn thận, bèn hết lời dặn dò ta ngàn vạn lần không được mở miệng nguyền rủa ai nữa. Lúc đó ta tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, gật đầu đồng ý, từ đó về sau đều vô cùng thận trọng từng lời nói.

Nhưng chẳng ngờ, một ngày nọ, có đám cường đạo xông vào nhà cướp bóc. Cha giấu ta vào trong chum nước, một mình cầm dao củi lao ra chống trả.

Giặc cướp người đông thế mạnh, cha ta sức đơn lực bạc, chẳng mấy chốc đã bị đánh cho toàn thân đẫm máu.

Trong lúc cấp bách, ta hoảng loạn trèo ra khỏi chum nước, hướng về đám cướp gào lên:

«Bọn cướp xấu xa kia, các ngươi đều phải chết hết!»

Vừa nói xong, đám cướp kia lập tức bảy khiếu trào máu tươi, chết thê thảm giữa sân, khiến quan huyện phải đích thân tới tra án.

Cha ta vì bảo vệ ta, một mình gánh lấy tội danh giết người. Trước khi bị áp giải đi, ông bắt ta lập lời độc thệ, từ nay về sau tuyệt đối không được hé miệng nói chuyện nữa.

Kẻ cầm đầu toán cướp kia vốn là thân thích họ hàng của huyện thái gia, mới ngang nhiên hoành hành như vậy.

Cha ta bị kết án tử hình, đem ra pháp trường xử trảm.

Ngày hành hình hôm ấy, trời giông tố mịt mù, cơn mưa lạnh buốt thấm vào da thịt. Ta trong lòng mê man, đau đến mất hết tri giác, cuống họng khản đặc chẳng thể phát nổi nửa âm thanh.

Đao phủ đao hạ vô tình, đầu của cha lăn xa mấy thước, máu hòa cùng nước mưa chảy khắp pháp trường.

Ta nhào tới ôm lấy thi thể cha, miệng mở lớn kêu khóc thảm thiết, nhưng dù cố sức thế nào, cũng không thể phát ra nổi một tiếng.

Đây chính là báo ứng.

Cái miệng quạ này chẳng thể cứu nổi cha ta, cũng chẳng thể cứu nổi chính mình, chỉ khiến ta rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, thân bại danh liệt.

Từ ngày ấy, ta không bao giờ nói được một lời nào nữa.

Về sau, ta lưu lạc tới thôn Đào Hoa, trở thành một cô nhi côi cút. Vì sợ hãi đem xui xẻo tới người khác, càng sợ bản thân lại phải gánh lấy báo ứng, nên bao năm trời chỉ biết giả câm, im lặng không hé nửa lời.

Giả làm kẻ câm lâu đến mức ta gần như đã quên mất, kỳ thực bản thân không phải không biết nói, mà là không dám nói.

Nhưng đến giờ phút này, mạng ta sắp chẳng còn nữa, còn có gì phải sợ?

Ta chỉ mong những kẻ phụ ta, bạc đãi ta—đều sẽ nhận lấy quả báo xứng đáng!

9.

Giữa đông giá rét tháng Chạp, trong quân doanh nơi biên cương Đại Yến rét căm căm.

Ta đứng cạnh bếp lửa, vội vã cán vỏ, gói nhân, từng viên hoành thánh nhỏ xinh lần lượt thả vào nồi nước đang sôi sùng sục. Trong khói trắng nghi ngút, bưng một bát nóng hổi, ăn vào liền ấm tận tâm can.

Bên cạnh, các nữ binh trong doanh hôm nay không cần thao luyện, tụm năm tụm ba vừa ăn hoành thánh vừa chuyện trò rôm rả:

«Các ngươi đã nghe chuyện gì chưa? Nghe nói sáng nay vị thiếu tướng quân nhà họ Tạ trong trận tỷ võ thua thảm hại, lại còn tái phát tâm tật.»

«Ủa? Không phải nghe nói hắn mất tích hai năm kia đã chữa khỏi tâm tật rồi sao, thế nào giờ lại tái phát?»

«Ấy là do hắn tạo nghiệt nhiều quá nên bị báo ứng đó thôi! Nghe đâu năm xưa chính một cô nương quê mùa chữa khỏi bệnh cho hắn, kết quả hắn vừa khỏi bệnh liền lật mặt, bội bạc người ta.»

«Đúng đó! Hôm nay hắn đấu võ với vị tướng quân họ Khương của chúng ta, còn chưa động vào đã ôm ngực ngã xuống. Khéo là trời xanh cũng không tha cho hắn!»

«Nghe nói sáng nay tỷ võ, vị Khương tướng quân của chúng ta chỉ mới một chiêu đã hạ hắn xuống đất, còn mỉm cười bảo ‘Thắng không vẻ vang, đợi thiếu tướng quân chữa khỏi tâm tật rồi tới luận võ cũng chưa muộn.’»

Nói rồi, các nàng ấy cười rộ lên một trận, ai nấy đều vui vẻ ra mặt.

«Tạ gia lần này gặp nạn, tổn thất vô số tướng sĩ, hiện giờ triều đình chẳng tìm đâu ra người tài có thể dùng. May mà lúc nguy cấp, Bình Dương công chúa đứng ra hiệu triệu một đội quân toàn nữ tử, đánh lui quân Đông Di, mới giữ được thế cục ổn định.»

«Cũng may có vị Khương tướng quân này tài ba lỗi lạc, bằng không Đại Yến phen này nguy to rồi!»

Các nữ binh ríu rít gật đầu tán thành, nói đến hăng say vô cùng.

«Các tỷ muội nói xem, cô gái quê mùa kia vì hắn khổ sở bao năm, cuối cùng lại bị hắn phụ bạc ruồng rẫy. Đúng là lòng lang dạ sói!»

Các nàng ấy đều là nữ tử, tự nhiên đứng về phía cô gái bị ruồng bỏ, lớn tiếng mắng nhiếc kẻ bạc tình kia.

«A Mãn, ngươi nói đúng hay không?»

Ta nghe vậy ngẩn người một lát, lập tức mỉm cười khẽ gật đầu, tay vẫn không ngừng múc hoành thánh.

Ai mà ngờ được, thiếu tướng quân tiếng tăm lừng lẫy hôm nay lại chính là người từng cùng ta một thời đầu ấp tay gối, hứa hẹn trăm năm.

Nghe người khác bàn luận về hắn, lòng ta đã sớm không còn gợn sóng.

Ngày ấy sau trận hỏa hoạn, ta được một người cứu sống, đưa đến biên quan nương nhờ.

Mà vị Khương tướng quân kia, trùng hợp chính là ân nhân cứu mạng ta—Khương Ngưng.