Chương 9 - Sự Thức Tỉnh - Linh Nghiêm
Chương 9:
Linh Thảo nhớ tới giọng nói đã từng xuất hiện trong đầu mình, cùng với âm thanh của chàng trai kì lạ… dường như có chút tương đồng.
Cô xâu chuỗi lại những thứ ngổn ngang, hy vọng nó sẽ theo một hệ thống nhất định. Thật sự mà nói, cô đã có đáp án nhưng lại chẳng muốn tin vào câu trả lời mình có được.
Thang máy mở ra, cô theo bản năng bước đi, dáo dác tìm đường về, phía trước mặt cô vẫn là hắn ta.
Hắn đút tay vào túi quần, bộ dáng thong dong và ngạo nghễ. Lúc hắn dừng lại mở cửa nhà, tim cô đập thoi thóp, cô mấp máy khoé môi:
- Anh… là Thành Nghiêm. - Giờ khắc hiện tại, tim cô chợt đập loạn, và trong lúc chờ câu trả lời của hắn, cô như không còn thở nổi.
Hắn không đáp, chỉ có tiếng cười trào phúng của hắn lười biếng bật lên rồi nhanh chóng trở về sự yên ắng.
Cánh cửa căn hộ 49.84 mở ra khi hắn bấm mật khẩu… điều này như thay cho câu trả lời của hắn… hắn thật sự là Thành Nghiêm, cháu trai của người phụ nữ ấy. Sau bao chuyện kỳ lạ xảy đến, và hành động ám muội của bà Phương, cô thật lòng cho rằng hắn đã chết, nào ngờ… hắn vẫn hiện diện nơi đây… còn vô tình cứu cô.
Vậy thời gian qua hắn ở đâu?
Với dáng vẻ cao ráo cùng gương mặt với đường nét sắc sảo kia, đừng nói tới việc đi tìm vợ, mà phụ nữ đã sẵn sàng xếp hàng dài tự nguyện kết bạn với hắn.
Nên hà tất bà ấy phải lén lút mua cô với những hành động tà mị. Khiến cho cô suốt thời gian qua sống trong bất an. Giữa bao câu hỏi nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu, giọng nói phía sau đã giúp cô dừng lại dòng suy nghĩ đan xen.
- Thành Nghiêm đã về rồi sao? – Vợ chồng bà Phương đột ngột xuất hiện. Bà vốn còn ở phía xa, cô đã nghe thấy âm giọng cuống quýt, mừng rỡ xen lẫn lo lắng của bà.
Thành Nghiêm đang cởi giày, hắn không bất ngờ trước sự xuất hiện của bà ấy. Hắn bình thản gật đầu, không nói thêm lời nào.
Linh Thảo cảm giác, tính cách hắn không chỉ khô khan, mà còn thờ ơ với cuộc đời…
Bà lại gần quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu dịu dàng đến lạ:
- Con khoẻ chưa? Sao lại về giờ này? – Bà suýt xoa ngắm nhìn hắn với tâm trạng đầy phức tạp, vừa vui mừng nhưng cũng đầy âu lo, bao nỗi bất an ngập tràn nơi đôi mắt sắc lạnh đang run run của bà.
Ông Hữu không nói, chỉ lẳng lặng cầm chiếc túi hắn tạm để dưới nền gạch mang đặt lên kệ nhưng ai cũng thấy được, sự vui vẻ hằn lên trên gương mặt của người đàn ông kiệm lời.
Trước sự nhiệt tình của bà Phương, hắn hờ hững đáp:
- Tạm ổn. Còn việc phải làm.
Linh Thảo thật sự giống người thừa trong cuộc trò chuyện của họ nhưng cô cũng chẳng cần thiết, thứ cô quan tâm là hai người họ sẽ đối diện với nhau như thế nào và thời gian tới… họ sẽ ra sao. Cô không biết thế nào nhưng có vẻ tính cách hắn rất khó gần, đặc biệt rất hung dữ... Vừa nghĩ tới đây, cô bất chợt choáng váng, và đó không phải do lo âu mà cô thật sự mệt mỏi. Cơn rét lạnh từ cổ dần xâm lấn rộng lớn, người cô uể oải và đau nhức, cô không đứng vững, không dám kêu than, dựa vào vách gần cửa để không phải ngã và đợi sự khó chịu chưa từng có đó qua đi.
Vợ chồng bà Phương và Thành Nghiêm đã vào phòng khách nên chẳng ai thấy tình trạng khác lạ của cô.
Bà Phương luôn đặt tầm mắt để quan sát hắn có thật sự ổn, vừa nói trong bất lực:
- Về đây bà không yên tâm.
Hắn chau mày, bức bối đáp:
- Ông bà không cần lo đâu, chưa chết được.
Linh Thảo nghe loáng thoáng được lời hắn… nhưng những từ cuối cùng, tai cô đã ù ù, không còn nghe được rõ ràng, nhất thời mặt mày sa sầm, đầu óc chẳng còn chút minh mẫn, thế giới phía trước đột ngột tối đen, nhận thức của cô cũng mất hẳn, hoàn toàn không điều khiển được hành động của chính mình… mọi thứ trong cô chính thức rơi vào màn đêm bất tận.
Thân thể cô mềm oặt, tay chân như sợi bún nên chẳng bám víu được, cứ thế ngã rầm xuống nền gạch.
Ba người đang đứng ở phòng khách, nhìn theo âm thanh phát ra, phút chốc họ cũng bàng hoàng khi thấy cô nằm sõng soài chẳng mang theo dấu hiệu sự sống.
Bà Phương hoảng hốt, giọng bần thần:
- Chuyện gì thế này?
Hắn trầm lặng, chán ghét nói:
- Không quan trọng lắm.
Dù hắn rất bực mình nhưng cũng miễn cưỡng bế cô vào ghế sô pha.
Vợ chồng bà Phương rối bời, muốn hỏi hắn cho rõ ngọn ngành nhưng thấy hắn bắt đầu bận rộn, họ liền im lặng, tự chủ ngồi sang một bên để hắn có không gian làm việc của mình.
Tuy vậy, bà vẫn không mấy yên lòng trước dáng vẻ nằm mê man của cô gái trẻ với hơi thở nhè nhẹ, mày đâu lại với nhau, mồ hôi không ngừng chảy ra tựa rất nóng nực, dù căn hộ của Thành Nghiêm bốn mùa đều lạnh lẽo. Vợ chồng họ không nắm được tình trạng của Linh Thảo nhưng họ cảm nhận được, cô vô cùng đau đớn.
Thành Nghiêm vừa cầm lá bùa, vừa lẩm nhẩm:
- Xứng đáng với sự ngu ngốc của cô.
Ở cổ cô có một vết bầm lớn, chắc chắn do ác linh vừa rồi để lại, âm khí của nó như một nọc độc gửi lại trong cơ thể và chúng bắt đầu xâm nhập, lan rộng vào những nơi khác, chèn ép dương khí… Thêm phần càng về khuya, điều kiện phát triển của chúng càng mạnh, nếu không kịp thời thanh trừ, âm khí sẽ nuốt chửng hoàn toàn linh hồn của cô cũng là việc có khả năng cao sẽ xảy ra. Tuy nhiên, với một người ở độ tuổi của cô, âm khí không dễ dàng tấn công đến ngất xỉu như thế, hắn thấy khó hiểu nhưng cũng tạm thời không suy xét sâu hơn.
Hắn lấy một chậu bằng nhôm sạch, bỏ vào đó tờ giấy báo cũ cộng với lá bùa mình đang cầm, đốt cháy chúng, đặt cạnh chỗ cô nằm.
Sau đó vào bếp đập dập mấy tép tỏi trong sự ngỡ ngàng của bà Phương, bà dự định mở lời nhưng ông Hữu can ngăn, cất giọng đủ để bà nghe thấy:
- Cháu nó biết mình đang làm gì mà. – Ông vỗ khẽ vào mu bàn tay của vợ mình như để trấn an, bà Phương không cam lòng nhưng vẫn ẩn nhẫn ngồi yên đó.
Thành Nghiêm phía bếp đập dập tỏi đã xong, mang chúng đi ra ngoài đắp lên cổ cô và tất thảy những nơi có sự tồn tại của âm khí. Tuy nhiên để khử sạch không dễ dàng như hắn tưởng tượng, bởi lẽ đứa trẻ đó không còn là một hồn ma bình thường… mà bước vào hàng quỷ, một loài quỷ với âm lực mạnh mẽ và tà ác. Với vết răng cắm sâu kia, chỉ cần hắn tới chậm vài giây, nó đã chạm tới xương cốt, chính thức kết liễu sinh mạng cô.
Thành Nghiêm vừa nghĩ, vừa lấy bột trầm hương rắc lên người cô, kết hợp cùng tro trong chậu nhôm khi lửa đã lụi tàn. Lúc chúng chạm lên người cô, mùi khét của da xộc ra hoà với mùi tử khí. Cũng thời điểm đó, cô quằn quại với nỗi đau đớn khủng khiếp, đến độ làm cô vực dậy trong cơn hôn mê nhưng sự thức tỉnh đó chỉ mang tính chất tạm thời, cô rất nhanh nhắm nghiền đôi mắt.
Đặc biệt khi hắn ngồi cạnh cô, tay chắp trên đỉnh đầu, giọng trầm ấp thốt ra tiếng trì niệm liên hồi, điều đó giúp chỗ đau giảm đi, cái lạnh cũng đi vào ổn định. Bởi lẽ âm khí đậm đặc đã dần loãng, chúng không còn ăn sâu mà bắt đầu tan biến.
Hắn như thế tới gần một tiếng mới dừng lại. Vợ chồng ông Hữu vẫn còn ngồi đó. Hắn quay sang nói với họ:
- Ông bà mang cô ta đi đi. – Hắn không chỉ đích danh nhưng ông bà Phương dĩ nhiên hiểu được. Và mà cũng đoán trước, đứa cháu này của mình sẽ không chấp nhận việc con bé tồn tại trong đời nó. Tuy nhiên, bà vẫn ngoan cố thực hiện, vì đây là cách duy nhất giúp Thành Nghiêm được sống nên bà dứt khoát:
- Không được. - Có lẽ đây là lần duy nhất bà bác bỏ yêu cầu của cháu trai.
Hắn mặc kệ sự quyết đoán của bà, bởi hắn cũng có chính kiến của riêng mình:
- Vậy thì con tự đuổi.
Bà Phương im lặng vài phút, cảm xúc trong bà chợt cồn cào, cơn xúc động làm giọng bà nghèn nghẹn:
- Thành Nghiêm, con muốn ngoại chết con mới vừa lòng sao?
Hắn sừng sỏ quát:
- Vậy thì để con yên bình mà chết hẳn, sẽ không còn ai bận lòng.
Bà Phương từ đau khổ tới thất vọng trước ngọn lửa cuồng nộ của hắn, đặc biệt trước từ “yên bình mà chết hẳn” từ miệng hắn làm cho bao lời muốn nói của bà dừng theo lại tiếng nấc:
- Con… - Bà không nói được thêm lời nào, nỗi tủi thân lẫn cảm giác thất bại chì chiết đầu óc, mà quay lưng, xiêu vẹo rời khỏi căn hộ của hắn trong màn đêm vây phủ. Dù dự định ban đầu của bà là ở đây vài hôm.
Ông Hữu thở dài, xoa vầng trán nhăn nheo, giọng từ tốn:
- Con cho rằng chết thì sẽ giải thoát cho ông bà sao? – Ông dừng lại một nhịp, rồi chậm rãi nói tiếp với sự u buồn:
- Con biết suốt nửa tháng qua, ngày bà ngoại tất bật tìm cách giúp con, ngay khi ngủ bà ấy cũng khóc lóc gọi tên con. Con biết mà, với tính cách của bà ngoại không dễ dàng bộc lộ sự yếu đuối vậy đâu.
Hắn ngang bướng đáp:
- Một thời gian sẽ quen thôi. - Trong suy nghĩ của hắn, không ai nhớ mãi một người đã về cát bụi. Chỉ cần đau khổ một lúc, rồi cũng sẽ nhanh chóng quên đi kẻ bạc mệnh.
Ông Hữu lắc đầu, không tán đồng với lời hắn:
- Người chết là hết, con sống cuộc đời mới nơi âm phủ. Còn người sống chẳng phải để hưởng thụ mà dùng cả đời tiếc nhớ người đã khuất. – Ông nhìn sâu vào mắt hắn như thể những điều ông nói không đơn thuần cho suông câu mà rút cả ruột gan của mình:
- Một ngày nào đó con mất đi, ông bà không chỉ nhớ thương mà chắc chắn sẽ dành cả quãng đời còn lại để đau khổ.
Ông nói xong cũng rời đi, vội chạy theo vợ mình. Hắn không nhìn theo nhưng đầu óc rối bời với bao điều ngổn ngang.
Hắn đi tới cửa sổ, rít một điếu thuốc, phì phèo ngọn khói, vô tình hắn thấy một ngọn lửa đỏ phất phơ phía dưới cộng với tiếng cười khanh khách, thấp thoáng là tiếng kêu gào cầu cứu của một đứa trẻ đang nhỏ dần… Một dấu hiệu cho thấy, toà nhoà của hắn đang xảy ra biến động. Linh hồn đứa trẻ ấy trở lại quấy rối sớm hơn hắn tưởng tượng.
Linh Thảo nhớ tới giọng nói đã từng xuất hiện trong đầu mình, cùng với âm thanh của chàng trai kì lạ… dường như có chút tương đồng.
Cô xâu chuỗi lại những thứ ngổn ngang, hy vọng nó sẽ theo một hệ thống nhất định. Thật sự mà nói, cô đã có đáp án nhưng lại chẳng muốn tin vào câu trả lời mình có được.
Thang máy mở ra, cô theo bản năng bước đi, dáo dác tìm đường về, phía trước mặt cô vẫn là hắn ta.
Hắn đút tay vào túi quần, bộ dáng thong dong và ngạo nghễ. Lúc hắn dừng lại mở cửa nhà, tim cô đập thoi thóp, cô mấp máy khoé môi:
- Anh… là Thành Nghiêm. - Giờ khắc hiện tại, tim cô chợt đập loạn, và trong lúc chờ câu trả lời của hắn, cô như không còn thở nổi.
Hắn không đáp, chỉ có tiếng cười trào phúng của hắn lười biếng bật lên rồi nhanh chóng trở về sự yên ắng.
Cánh cửa căn hộ 49.84 mở ra khi hắn bấm mật khẩu… điều này như thay cho câu trả lời của hắn… hắn thật sự là Thành Nghiêm, cháu trai của người phụ nữ ấy. Sau bao chuyện kỳ lạ xảy đến, và hành động ám muội của bà Phương, cô thật lòng cho rằng hắn đã chết, nào ngờ… hắn vẫn hiện diện nơi đây… còn vô tình cứu cô.
Vậy thời gian qua hắn ở đâu?
Với dáng vẻ cao ráo cùng gương mặt với đường nét sắc sảo kia, đừng nói tới việc đi tìm vợ, mà phụ nữ đã sẵn sàng xếp hàng dài tự nguyện kết bạn với hắn.
Nên hà tất bà ấy phải lén lút mua cô với những hành động tà mị. Khiến cho cô suốt thời gian qua sống trong bất an. Giữa bao câu hỏi nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu, giọng nói phía sau đã giúp cô dừng lại dòng suy nghĩ đan xen.
- Thành Nghiêm đã về rồi sao? – Vợ chồng bà Phương đột ngột xuất hiện. Bà vốn còn ở phía xa, cô đã nghe thấy âm giọng cuống quýt, mừng rỡ xen lẫn lo lắng của bà.
Thành Nghiêm đang cởi giày, hắn không bất ngờ trước sự xuất hiện của bà ấy. Hắn bình thản gật đầu, không nói thêm lời nào.
Linh Thảo cảm giác, tính cách hắn không chỉ khô khan, mà còn thờ ơ với cuộc đời…
Bà lại gần quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu dịu dàng đến lạ:
- Con khoẻ chưa? Sao lại về giờ này? – Bà suýt xoa ngắm nhìn hắn với tâm trạng đầy phức tạp, vừa vui mừng nhưng cũng đầy âu lo, bao nỗi bất an ngập tràn nơi đôi mắt sắc lạnh đang run run của bà.
Ông Hữu không nói, chỉ lẳng lặng cầm chiếc túi hắn tạm để dưới nền gạch mang đặt lên kệ nhưng ai cũng thấy được, sự vui vẻ hằn lên trên gương mặt của người đàn ông kiệm lời.
Trước sự nhiệt tình của bà Phương, hắn hờ hững đáp:
- Tạm ổn. Còn việc phải làm.
Linh Thảo thật sự giống người thừa trong cuộc trò chuyện của họ nhưng cô cũng chẳng cần thiết, thứ cô quan tâm là hai người họ sẽ đối diện với nhau như thế nào và thời gian tới… họ sẽ ra sao. Cô không biết thế nào nhưng có vẻ tính cách hắn rất khó gần, đặc biệt rất hung dữ... Vừa nghĩ tới đây, cô bất chợt choáng váng, và đó không phải do lo âu mà cô thật sự mệt mỏi. Cơn rét lạnh từ cổ dần xâm lấn rộng lớn, người cô uể oải và đau nhức, cô không đứng vững, không dám kêu than, dựa vào vách gần cửa để không phải ngã và đợi sự khó chịu chưa từng có đó qua đi.
Vợ chồng bà Phương và Thành Nghiêm đã vào phòng khách nên chẳng ai thấy tình trạng khác lạ của cô.
Bà Phương luôn đặt tầm mắt để quan sát hắn có thật sự ổn, vừa nói trong bất lực:
- Về đây bà không yên tâm.
Hắn chau mày, bức bối đáp:
- Ông bà không cần lo đâu, chưa chết được.
Linh Thảo nghe loáng thoáng được lời hắn… nhưng những từ cuối cùng, tai cô đã ù ù, không còn nghe được rõ ràng, nhất thời mặt mày sa sầm, đầu óc chẳng còn chút minh mẫn, thế giới phía trước đột ngột tối đen, nhận thức của cô cũng mất hẳn, hoàn toàn không điều khiển được hành động của chính mình… mọi thứ trong cô chính thức rơi vào màn đêm bất tận.
Thân thể cô mềm oặt, tay chân như sợi bún nên chẳng bám víu được, cứ thế ngã rầm xuống nền gạch.
Ba người đang đứng ở phòng khách, nhìn theo âm thanh phát ra, phút chốc họ cũng bàng hoàng khi thấy cô nằm sõng soài chẳng mang theo dấu hiệu sự sống.
Bà Phương hoảng hốt, giọng bần thần:
- Chuyện gì thế này?
Hắn trầm lặng, chán ghét nói:
- Không quan trọng lắm.
Dù hắn rất bực mình nhưng cũng miễn cưỡng bế cô vào ghế sô pha.
Vợ chồng bà Phương rối bời, muốn hỏi hắn cho rõ ngọn ngành nhưng thấy hắn bắt đầu bận rộn, họ liền im lặng, tự chủ ngồi sang một bên để hắn có không gian làm việc của mình.
Tuy vậy, bà vẫn không mấy yên lòng trước dáng vẻ nằm mê man của cô gái trẻ với hơi thở nhè nhẹ, mày đâu lại với nhau, mồ hôi không ngừng chảy ra tựa rất nóng nực, dù căn hộ của Thành Nghiêm bốn mùa đều lạnh lẽo. Vợ chồng họ không nắm được tình trạng của Linh Thảo nhưng họ cảm nhận được, cô vô cùng đau đớn.
Thành Nghiêm vừa cầm lá bùa, vừa lẩm nhẩm:
- Xứng đáng với sự ngu ngốc của cô.
Ở cổ cô có một vết bầm lớn, chắc chắn do ác linh vừa rồi để lại, âm khí của nó như một nọc độc gửi lại trong cơ thể và chúng bắt đầu xâm nhập, lan rộng vào những nơi khác, chèn ép dương khí… Thêm phần càng về khuya, điều kiện phát triển của chúng càng mạnh, nếu không kịp thời thanh trừ, âm khí sẽ nuốt chửng hoàn toàn linh hồn của cô cũng là việc có khả năng cao sẽ xảy ra. Tuy nhiên, với một người ở độ tuổi của cô, âm khí không dễ dàng tấn công đến ngất xỉu như thế, hắn thấy khó hiểu nhưng cũng tạm thời không suy xét sâu hơn.
Hắn lấy một chậu bằng nhôm sạch, bỏ vào đó tờ giấy báo cũ cộng với lá bùa mình đang cầm, đốt cháy chúng, đặt cạnh chỗ cô nằm.
Sau đó vào bếp đập dập mấy tép tỏi trong sự ngỡ ngàng của bà Phương, bà dự định mở lời nhưng ông Hữu can ngăn, cất giọng đủ để bà nghe thấy:
- Cháu nó biết mình đang làm gì mà. – Ông vỗ khẽ vào mu bàn tay của vợ mình như để trấn an, bà Phương không cam lòng nhưng vẫn ẩn nhẫn ngồi yên đó.
Thành Nghiêm phía bếp đập dập tỏi đã xong, mang chúng đi ra ngoài đắp lên cổ cô và tất thảy những nơi có sự tồn tại của âm khí. Tuy nhiên để khử sạch không dễ dàng như hắn tưởng tượng, bởi lẽ đứa trẻ đó không còn là một hồn ma bình thường… mà bước vào hàng quỷ, một loài quỷ với âm lực mạnh mẽ và tà ác. Với vết răng cắm sâu kia, chỉ cần hắn tới chậm vài giây, nó đã chạm tới xương cốt, chính thức kết liễu sinh mạng cô.
Thành Nghiêm vừa nghĩ, vừa lấy bột trầm hương rắc lên người cô, kết hợp cùng tro trong chậu nhôm khi lửa đã lụi tàn. Lúc chúng chạm lên người cô, mùi khét của da xộc ra hoà với mùi tử khí. Cũng thời điểm đó, cô quằn quại với nỗi đau đớn khủng khiếp, đến độ làm cô vực dậy trong cơn hôn mê nhưng sự thức tỉnh đó chỉ mang tính chất tạm thời, cô rất nhanh nhắm nghiền đôi mắt.
Đặc biệt khi hắn ngồi cạnh cô, tay chắp trên đỉnh đầu, giọng trầm ấp thốt ra tiếng trì niệm liên hồi, điều đó giúp chỗ đau giảm đi, cái lạnh cũng đi vào ổn định. Bởi lẽ âm khí đậm đặc đã dần loãng, chúng không còn ăn sâu mà bắt đầu tan biến.
Hắn như thế tới gần một tiếng mới dừng lại. Vợ chồng ông Hữu vẫn còn ngồi đó. Hắn quay sang nói với họ:
- Ông bà mang cô ta đi đi. – Hắn không chỉ đích danh nhưng ông bà Phương dĩ nhiên hiểu được. Và mà cũng đoán trước, đứa cháu này của mình sẽ không chấp nhận việc con bé tồn tại trong đời nó. Tuy nhiên, bà vẫn ngoan cố thực hiện, vì đây là cách duy nhất giúp Thành Nghiêm được sống nên bà dứt khoát:
- Không được. - Có lẽ đây là lần duy nhất bà bác bỏ yêu cầu của cháu trai.
Hắn mặc kệ sự quyết đoán của bà, bởi hắn cũng có chính kiến của riêng mình:
- Vậy thì con tự đuổi.
Bà Phương im lặng vài phút, cảm xúc trong bà chợt cồn cào, cơn xúc động làm giọng bà nghèn nghẹn:
- Thành Nghiêm, con muốn ngoại chết con mới vừa lòng sao?
Hắn sừng sỏ quát:
- Vậy thì để con yên bình mà chết hẳn, sẽ không còn ai bận lòng.
Bà Phương từ đau khổ tới thất vọng trước ngọn lửa cuồng nộ của hắn, đặc biệt trước từ “yên bình mà chết hẳn” từ miệng hắn làm cho bao lời muốn nói của bà dừng theo lại tiếng nấc:
- Con… - Bà không nói được thêm lời nào, nỗi tủi thân lẫn cảm giác thất bại chì chiết đầu óc, mà quay lưng, xiêu vẹo rời khỏi căn hộ của hắn trong màn đêm vây phủ. Dù dự định ban đầu của bà là ở đây vài hôm.
Ông Hữu thở dài, xoa vầng trán nhăn nheo, giọng từ tốn:
- Con cho rằng chết thì sẽ giải thoát cho ông bà sao? – Ông dừng lại một nhịp, rồi chậm rãi nói tiếp với sự u buồn:
- Con biết suốt nửa tháng qua, ngày bà ngoại tất bật tìm cách giúp con, ngay khi ngủ bà ấy cũng khóc lóc gọi tên con. Con biết mà, với tính cách của bà ngoại không dễ dàng bộc lộ sự yếu đuối vậy đâu.
Hắn ngang bướng đáp:
- Một thời gian sẽ quen thôi. - Trong suy nghĩ của hắn, không ai nhớ mãi một người đã về cát bụi. Chỉ cần đau khổ một lúc, rồi cũng sẽ nhanh chóng quên đi kẻ bạc mệnh.
Ông Hữu lắc đầu, không tán đồng với lời hắn:
- Người chết là hết, con sống cuộc đời mới nơi âm phủ. Còn người sống chẳng phải để hưởng thụ mà dùng cả đời tiếc nhớ người đã khuất. – Ông nhìn sâu vào mắt hắn như thể những điều ông nói không đơn thuần cho suông câu mà rút cả ruột gan của mình:
- Một ngày nào đó con mất đi, ông bà không chỉ nhớ thương mà chắc chắn sẽ dành cả quãng đời còn lại để đau khổ.
Ông nói xong cũng rời đi, vội chạy theo vợ mình. Hắn không nhìn theo nhưng đầu óc rối bời với bao điều ngổn ngang.
Hắn đi tới cửa sổ, rít một điếu thuốc, phì phèo ngọn khói, vô tình hắn thấy một ngọn lửa đỏ phất phơ phía dưới cộng với tiếng cười khanh khách, thấp thoáng là tiếng kêu gào cầu cứu của một đứa trẻ đang nhỏ dần… Một dấu hiệu cho thấy, toà nhoà của hắn đang xảy ra biến động. Linh hồn đứa trẻ ấy trở lại quấy rối sớm hơn hắn tưởng tượng.