Chương 10 - Ám ảnh - Linh Nghiêm
Chương 10:
Linh Thảo không mấy hiểu mấy việc âm khí xâm nhập, lúc Thành Nghiêm giúp cô thanh trừ thứ bẩn thỉu ấy trên người, cô cũng mơ hồ bởi đang thoi thóp như hấp hối. Sau đó không khống chế được rơi vào giấc ngủ sâu vừa do cạn sức lực, vừa do suốt một tuần qua, thời gian ngủ của cô thật sự rất ít. Nỗi sợ hãi đeo bám nên hầu như ban đêm đều thức trắng. Bấy giờ, cô không đủ khả năng để gượng gạo thức như trước đó, vì vậy buông xuôi ý thức, tận hưởng lần ngủ đúng nghĩa. Trong mơ cô nghe văng vẳng tiếng dỗ dành của người phụ nữ:
- Con gái của mẹ, con gái của mẹ ngủ thêm chút nữa, đợi ba về. – Sau âm giọng đó, khung cảnh trước mắt dần hiện, người phụ nữ ôm đứa trẻ nhưng cô không thấy được mặt, chỉ có tấm lưng của bà ấy. Đặc biệt giọng hát ru ấm áp chứa bao tình thương tơi độ trên đời không ai đủ sức đong đếm. Linh Thảo yên ắng tận hưởng âm thanh ngọt bùi đang len lỏi sưởi ấm nơi cõi lòng giá rét của cô.
Âm thanh trong ảo ảnh và xa lạ nhưng gợi cho cô sự quen thuộc tự đã quen từ muôn kiếp trước, mọi tế bào cảm xúc đều thôi thúc cô chạy đến ôm lấy bà. Tiếc thay đôi chân cứng ngắt, cô không cách nhấc lên, bất động đứng nhìn ngắm trong khao khát.
Cô không thấy gương mặt, cũng chẳng xác định được đó là ai nhưng loại thân quen đến mức cả người cô cồn cào quặn thắt, loại hạnh phúc vô cớ ập tới trí óc dồn dập làm cô không thể thích ứng…
Cô bần thần đứng đó, hèn mọn ngắm nhìn hạnh phúc mà bản thân chưa từng có được. Một chốc sau, người đàn ông xuất hiện, ông ấy đối diện với cô nhưng tầm nhìn bất chợt nhoè đi, cảnh vật trong cô không còn rõ ràng, chỉ còn tiếng cười đầm ấm rộn rã của đôi vợ chồng trẻ cưng nựng đứa con đều đặn vang lên. Tuy nhiên khung cảnh tươi đẹp đó thoáng hiện lên rồi rất nhanh lụi tàn theo hiện thực phũ phàng, cô trở về với ngôi nhà thật sự của mình, cha mẹ cũng đang vui vẻ vui đùa cùng Ngọc Kiều, còn cô đứng khép nép phía sau nhìn bà bằng ánh mắt khao khát, đột ngột mẹ trừng mắt, nghiến răng quát:
- Mày trưng cái mặt thảm tài đó trù ẻo tao hả? – Bà hung hăng với thái độ vô cùng dữ tợn như muốn nhai tươi nuốt sống cô… một Linh Thảo khi ấy chưa tới tám tuổi nên chưa hiểu những gì mẹ nói. Cũng chẳng biết mình sai ở đâu khiến mẹ giận. Cô cứ đứng thẫn thờ với tay chân run rẩy, vô tình làm ngã chiếc chổi ở cạnh bên.
Bà nghe tiếng động gần cô, liền xông xông đi về phía cô như những người chuẩn bị đi đánh nhau.
Linh Thảo hoảng hốt, ngồi sụp xuống, tay ôm đầu, cất giọng theo thói quen:
- Mẹ, mẹ con xin lỗi, xin lỗi mẹ.
Bà không để tâm tới bộ dáng sợ hãi đến khiếp nhược của cô, bà cầm cán chổi thẳng tay quất mạnh vào người, lớn tiếng gầm gừ:
- Mày phá nhà hả, tao cho mày phá nè, phá nè, bữa nay mày biết tay tao.
Theo mỗi tiếng rít gầm của bà là cơn mưa đòn roi đổ xuống, cảm giác đau đớn lan rộng. Chưa dừng lại, bà ta còn đẩy cô ngã ngửa, tay bóp cổ tới nghẹn thở nhưng gương mặt của bà ấy lại biến đổi thành đứa trẻ đang nhe răng, đôi mắt nó đỏ ngầu, sảng khoái cắn vào cổ cô. Linh Thảo rất sợ, cô cố vùng vẫy vì không muốn nó cắn mình thêm một lần nhưng lần nữa cô bất lực, động tác của nó dứt khoát cúi đầu chạm nơi cổ. Tuy nhiên… nó không cắn mạnh mà vội buông ra với thái độ tức giận, cô tranh thủ đẩy mạnh nó ra khỏi mình. Cũng trong lúc đó, cô ngồi bật dậy với nỗi bàng hoàng…
Linh Thảo dụi mắt vài lần để tỉnh táo, ít nhất cô cảm thấy may mắn vì những điều vừa rồi không phải thật… dù vậy tất thảy đều mang tới sự ám ảnh cho cô, bây giờ nghĩ lại vẫn rùng mình. Tiếc thay giấc mơ ngọt ngào đầu tiên không đọng lại trong kí ức của cô. Linh Thảo ngồi co ro với dòng quá khứ đen đúa nhưng mùi tỏi nồng nặc đã giúp cô thoát khỏi bao kí ức tàn tệ… Tỏi vốn đã khó chịu, khi nghiền nát và để bên ngoài trong thời gian lâu không chế biến, nó càng trở nên kì dị khiến cô buồn nôn, chẳng thể nào ngửi nổi.
Linh Thảo không nghĩ nhiều, vội tới nhà tắm lúc bước đi, cô nhìn dè chừng nhìn quanh nhưng may mắn chẳng có hắn, có lẽ hắn đã ở trong phòng, bởi bây giờ trời chỉ mới hừng đông, chưa gọi là quá sớm để rời khỏi giường.
Thật ra Thành Nghiêm không còn ở căn hộ, lúc ông bà Phương đi khỏi, hắn hút thuốc bên cửa sổ, phát hiện có điều không ổn nên cũng lần theo âm khí và tiếng cười khanh khách để tìm đến địa điểm, lúc tới nơi, tà khí đã loãng đi phần nào do người khá đông đúc.
Hắn đứng phía xa, không vào gần nhưng nhờ đôi mắt sáng hơn người thường nên hắn có thể nhìn được rõ bên trong, một đứa trẻ c/h…ết trong tư thế chân máng trên vành ở khung tròn bóng rổ, đầu chổng ngược xuống đất. Họ đang mang nó xuống, lúc đặt đứa trẻ nằm ngửa, mặt nó có nhiều vết bầm, nước bọt ở miệng chảy ra, và chảy đầy vào lỗ mũi, đặc biệt hai mắt của nó vẫn còn mở nhưng chỉ còn tròng trắng với hai dòng máu đỏ ngầu rịn ra.
Hắn nghe cảnh sát và pháp y thảo luận nguyên nhân và hỏi cha mẹ đứa trẻ đang khóc nấc lên… hắn chau mày, không muốn nghe thêm bởi có những việc chẳng thể giải đáp ở góc độ khoa học. Vì cái c…hết của đứa trẻ ấy sẽ không được kết luận một nguyên do nào khác ngoài việc nó t– ự t…,ử, hoặc lấm liếm cho qua bằng đổ lỗi cho sự xui xẻo của đứa trẻ.
Nhưng hắn thấy được âm khí vẫn còn nồng đậm trong cơ thể của nó và linh hồn của nó vốn chẳng còn chút dấu vết quanh quẩn nơi đây. Nó bị hồn ma mượn xác để tới đây và tên quỷ linh đó đã ăn hết hồn phách của đứa trẻ để thỏa cơn đói khát khi vụt mất con mồi là Linh Thảo.
Đáng lý lúc tối hắn phải dùng sức nhanh một chút giết ch...ế,t nó. Bây giờ việc kiếm được nó không dễ dàng. Bởi nó hoàn toàn không còn chịu sự khống chế của một khu vực nào, tự do đi tới bất kể những nơi nào yếu hơn nó.
Mấy người xung quanh vừa xem, vừa bàn luận rôm rả:
- Hình như đây nữa là bốn người rồi.
Người khác đáp lại bằng sự hoảng hốt:
- Trời ạ… trong một tuần bốn người.
Họ than thở với nhau:
- Phải bây giờ có tiền là tôi dọn đi nơi khác rồi.
Thành Nghiêm nghe tới đây, gương mặt luôn lạnh nhạt của hắn bỗng dưng trầm lặng hơn, cái chau mày như biểu lộ sự ngưng trọng trong suy nghĩ của hắn.
Chung cư rộng lớn này trước nay luôn yên bình, hiện tại trong một tuần lại mấy người mất mạng nhưng theo lời bàn tán của họ, lý do thiệt mạng điều rất vô lý… đây không còn là trùng hợp mà thật sự một hiện tượng đáng báo động. Chắc hẳn từ đứa quỷ linh đó nhưng vì đâu oán niệm của nó sâu sắc tới độ giết người?
Hắn đang đi tới thang máy để về căn hộ của mình thì phía sau lưng, một kẻ réo rọi, âm giọng hướng về hắn:
- Cậu, cậu út…
Thành Nghiêm nghe được bước chân vội vã và giọng mừng rỡ kia, hắn dừng bước, quay lại với một sự khó chịu vô cùng lớn, gắt gỏng hỏi chàng trai nhỏ hơn mình vài tuổi:
- Ở đây làm gì? – Hắn nhìn Minh Hoàng đang nhe răng, vui tới mắt híp lại thành đường nhỏ xíu, cậu vỗ tay biểu lộ sự đắc ý:
- Con biết ngay, lúc ông nội đi giữa khuya con nghi cậu về lắm mà. – Cậu vừa nói vừa xoa cằm hoài niệm sự vui vẻ của ông bà lúc tối. Hoàng biết cậu út của mình đã về nên nịnh nọt đòi theo, cuối cùng bị mắng một trận và vẫn bị bỏ lại.
Hoàng không cam tâm nên vừa tờ mờ sáng đã tự mình đi tới thám thính tình hình.
Nào ngờ vừa tới cổng đã cảm nhận được sự ồn ào nên chạy theo đám đông hóng chuyện, cậu định lách ra dòng người để vào gần hơn quan sát nhưng thấp thoáng thấy Thành Nghiêm nên buộc lòng phải ngược đường, một mạch chạy theo hắn.
Hắn không nói gì, mặc kệ đứa cháu phía sau lảm nhảm trực tiếp bước vào thang máy.
Minh Hoàng chạy tọt vào theo, nhỏ giọng, bộ dạng lấm lét như đang nói một chuyện hệ trọng dù thang máy chỉ có hai người họ:
- Cậu, đứa nhóc đó bị ma ám phải không? - Cậu vừa nói vừa khoa trương nhìn quanh sợ có người nghe thấy.
- Ừm. – Thành Nghiêm lười biếng gật đầu. Chẳng có tí hứng thú với cuộc trò chuyện vô nghĩa.
Hoàng không để bụng vẻ mặt chán ghét hắn dành cho mình, nhiệt tình bắt chuyện:
- Khi nào cậu bắt ma.
Hắn thừa hiểu đứa cháu của mình chuẩn bị bày trò, giọng lạnh nhạt:
- Để làm gì?
Minh Hoàng nở nụ cười gian manh, nháy mắt, giọng điệu hệt những tên dê xồm:
- Cậu biết mà…
Thành Nghiêm nhếch môi, khinh bỉ:
- Đi chiến đấu người ta dẫn theo chiến mã chứ không ai mang một con mèo mới đẻ. – Ngày trước có lần hắn đi bắt ma, dù thầm lặng thì Hoàng vẫn bám theo sau chỉ để cổ vũ – một hành động dư thừa và ấu trĩ. Cậu ta còn bị nhiễm âm khí, hắn phải tốn thời gian bảo vệ đứa cháu ham vui. Cũng từ lần đó, Thành Nghiêm kĩ tính hơn, dứt khoát cắt đường theo dõi của Minh Hoàng. Một phần khác, nơi đó không phù hợp với những người bình thường…
Trước lời chê bai của Thành Nghiêm, Minh Hoàng không xao động, ngược lại đắc thắng hơn, vỗ vào ba lô của mình, vẻ mặt thách thức:
- Con đào được hai viên đá. – Cậu dừng lại, thở dài, ôm vào lòng mình như sợ bị giật mất. Cậu tinh ý, thấy được sự hứng thú của hắn, giả vờ u buồn:
- Con không định cho cậu.
Thành Nghiêm vì hai viên đá, nghiến răng, trầm giọng:
- Tối nay, mười giờ.
Hoàng vui sướng, dáng điệu như một con mèo trung thành đang cố lấy lòng chủ:
- Để con mang tới phòng cho cậu.
Hắn không nói thêm, mãi tới khi tới căn hộ của mình, Hoàng chuẩn bị vào như một lẽ hiển nhiên thì bị ngăn lại:
- Không được. – Thành Nghiêm gắt gỏng kéo cậu ra ngoài. Bởi hắn nhớ tới một việc, ngôi nhà hiện tại không chỉ mình hắn mà còn một kẻ khác. Minh Hoàng biết được, miệng lại hỏi liên tục sẽ rất phiền nên tốt nhất không cho cậu ta vào trong.
Hoàng khó hiểu, giãy nãy biểu tình:
- Sao lại không cho con vào? Cậu, nguyên đêm qua con trằn trọc không ngủ đó.
Thành Nghiêm không màng tới sự đáng thương kia, hắn một tay lấy chiếc balo, một tay khác đẩy Hoàng ra xa, dứt khoát nói:
- Cút. – Kèm theo đó là cái đóng cửa lạnh lùng hoàn toàn không ý định cho đối phương cơ hội kì kèo.
Hoàng đứng bên ngoài nỉ non nhưng cánh cửa vẫn im ỉm, đành phải về trong bực tức. Tuy nhiên cậu vẫn vui vẻ vì thu hoạch được “sự kiện” buổi tối nay, so với xem bắt ma quỷ trên phim ảnh thì trực tiếp ở ngoài vẫn thích hơn.
Thành Nghiêm vào trong, tình cờ dõi mắt qua sô pha, không thấy người nhưng tiếng nước róc rách vang lên từ phòng tắm, hắn nhìn đồng hồ, vẫn còn quá sớm để rửa sạch tỏi và trầm hương trên người cô.
Nhưng hắn chỉ nghĩ tới đây, hắn đã không thể nghĩ được nhiều hơn vì tình trạng của hắn không cho phép. Thành Nghiêm gấp rút vào phòng mình, khoá chặt cửa. Hắn vào phòng tắm, lột bộ đồ bẩn từ đêm qua, hắn chuyển tầm mắt vào chiếc gương, nhìn chính mình, đôi mắt đỏ ngầu, gân guốc đồng loạt nổi cộm lên dưới lớp da, phía dưới thân thể những vết thương chằng chịt phủ khắp người đã tạm kéo da non bấy giờ lại nứt nẻ, máu bắt đầu rịn ra… từng giọt nhỏ xuống nơi sàn nhà. Giờ khắc này, chính hắn cũng gớm guốc bản thân mình.
Trong đầu óc hắn bỗng vang lên lời nhắc:
- Thực hiện nghi thức. – Hắn lắc đầu, cơn đau đớn làm gương mặt hắn ngày một tệ, thảm hại nhất, hắn ngửi thấy mùi thịt dần thối rữa toả ra từ cơ thể mình…
(Lưu ý: Một số từ bị lỗi nhưng do mình cố tình viết vậy ạ. Và vấn đề Hoàng gọi Nghiêm bằng cậu, nếu bạn nào để ý sẽ thấy có vấn đề nhưng có nguyên nhân chứ không phải cẩu thả ghi đại đâu ạ
Linh Thảo không mấy hiểu mấy việc âm khí xâm nhập, lúc Thành Nghiêm giúp cô thanh trừ thứ bẩn thỉu ấy trên người, cô cũng mơ hồ bởi đang thoi thóp như hấp hối. Sau đó không khống chế được rơi vào giấc ngủ sâu vừa do cạn sức lực, vừa do suốt một tuần qua, thời gian ngủ của cô thật sự rất ít. Nỗi sợ hãi đeo bám nên hầu như ban đêm đều thức trắng. Bấy giờ, cô không đủ khả năng để gượng gạo thức như trước đó, vì vậy buông xuôi ý thức, tận hưởng lần ngủ đúng nghĩa. Trong mơ cô nghe văng vẳng tiếng dỗ dành của người phụ nữ:
- Con gái của mẹ, con gái của mẹ ngủ thêm chút nữa, đợi ba về. – Sau âm giọng đó, khung cảnh trước mắt dần hiện, người phụ nữ ôm đứa trẻ nhưng cô không thấy được mặt, chỉ có tấm lưng của bà ấy. Đặc biệt giọng hát ru ấm áp chứa bao tình thương tơi độ trên đời không ai đủ sức đong đếm. Linh Thảo yên ắng tận hưởng âm thanh ngọt bùi đang len lỏi sưởi ấm nơi cõi lòng giá rét của cô.
Âm thanh trong ảo ảnh và xa lạ nhưng gợi cho cô sự quen thuộc tự đã quen từ muôn kiếp trước, mọi tế bào cảm xúc đều thôi thúc cô chạy đến ôm lấy bà. Tiếc thay đôi chân cứng ngắt, cô không cách nhấc lên, bất động đứng nhìn ngắm trong khao khát.
Cô không thấy gương mặt, cũng chẳng xác định được đó là ai nhưng loại thân quen đến mức cả người cô cồn cào quặn thắt, loại hạnh phúc vô cớ ập tới trí óc dồn dập làm cô không thể thích ứng…
Cô bần thần đứng đó, hèn mọn ngắm nhìn hạnh phúc mà bản thân chưa từng có được. Một chốc sau, người đàn ông xuất hiện, ông ấy đối diện với cô nhưng tầm nhìn bất chợt nhoè đi, cảnh vật trong cô không còn rõ ràng, chỉ còn tiếng cười đầm ấm rộn rã của đôi vợ chồng trẻ cưng nựng đứa con đều đặn vang lên. Tuy nhiên khung cảnh tươi đẹp đó thoáng hiện lên rồi rất nhanh lụi tàn theo hiện thực phũ phàng, cô trở về với ngôi nhà thật sự của mình, cha mẹ cũng đang vui vẻ vui đùa cùng Ngọc Kiều, còn cô đứng khép nép phía sau nhìn bà bằng ánh mắt khao khát, đột ngột mẹ trừng mắt, nghiến răng quát:
- Mày trưng cái mặt thảm tài đó trù ẻo tao hả? – Bà hung hăng với thái độ vô cùng dữ tợn như muốn nhai tươi nuốt sống cô… một Linh Thảo khi ấy chưa tới tám tuổi nên chưa hiểu những gì mẹ nói. Cũng chẳng biết mình sai ở đâu khiến mẹ giận. Cô cứ đứng thẫn thờ với tay chân run rẩy, vô tình làm ngã chiếc chổi ở cạnh bên.
Bà nghe tiếng động gần cô, liền xông xông đi về phía cô như những người chuẩn bị đi đánh nhau.
Linh Thảo hoảng hốt, ngồi sụp xuống, tay ôm đầu, cất giọng theo thói quen:
- Mẹ, mẹ con xin lỗi, xin lỗi mẹ.
Bà không để tâm tới bộ dáng sợ hãi đến khiếp nhược của cô, bà cầm cán chổi thẳng tay quất mạnh vào người, lớn tiếng gầm gừ:
- Mày phá nhà hả, tao cho mày phá nè, phá nè, bữa nay mày biết tay tao.
Theo mỗi tiếng rít gầm của bà là cơn mưa đòn roi đổ xuống, cảm giác đau đớn lan rộng. Chưa dừng lại, bà ta còn đẩy cô ngã ngửa, tay bóp cổ tới nghẹn thở nhưng gương mặt của bà ấy lại biến đổi thành đứa trẻ đang nhe răng, đôi mắt nó đỏ ngầu, sảng khoái cắn vào cổ cô. Linh Thảo rất sợ, cô cố vùng vẫy vì không muốn nó cắn mình thêm một lần nhưng lần nữa cô bất lực, động tác của nó dứt khoát cúi đầu chạm nơi cổ. Tuy nhiên… nó không cắn mạnh mà vội buông ra với thái độ tức giận, cô tranh thủ đẩy mạnh nó ra khỏi mình. Cũng trong lúc đó, cô ngồi bật dậy với nỗi bàng hoàng…
Linh Thảo dụi mắt vài lần để tỉnh táo, ít nhất cô cảm thấy may mắn vì những điều vừa rồi không phải thật… dù vậy tất thảy đều mang tới sự ám ảnh cho cô, bây giờ nghĩ lại vẫn rùng mình. Tiếc thay giấc mơ ngọt ngào đầu tiên không đọng lại trong kí ức của cô. Linh Thảo ngồi co ro với dòng quá khứ đen đúa nhưng mùi tỏi nồng nặc đã giúp cô thoát khỏi bao kí ức tàn tệ… Tỏi vốn đã khó chịu, khi nghiền nát và để bên ngoài trong thời gian lâu không chế biến, nó càng trở nên kì dị khiến cô buồn nôn, chẳng thể nào ngửi nổi.
Linh Thảo không nghĩ nhiều, vội tới nhà tắm lúc bước đi, cô nhìn dè chừng nhìn quanh nhưng may mắn chẳng có hắn, có lẽ hắn đã ở trong phòng, bởi bây giờ trời chỉ mới hừng đông, chưa gọi là quá sớm để rời khỏi giường.
Thật ra Thành Nghiêm không còn ở căn hộ, lúc ông bà Phương đi khỏi, hắn hút thuốc bên cửa sổ, phát hiện có điều không ổn nên cũng lần theo âm khí và tiếng cười khanh khách để tìm đến địa điểm, lúc tới nơi, tà khí đã loãng đi phần nào do người khá đông đúc.
Hắn đứng phía xa, không vào gần nhưng nhờ đôi mắt sáng hơn người thường nên hắn có thể nhìn được rõ bên trong, một đứa trẻ c/h…ết trong tư thế chân máng trên vành ở khung tròn bóng rổ, đầu chổng ngược xuống đất. Họ đang mang nó xuống, lúc đặt đứa trẻ nằm ngửa, mặt nó có nhiều vết bầm, nước bọt ở miệng chảy ra, và chảy đầy vào lỗ mũi, đặc biệt hai mắt của nó vẫn còn mở nhưng chỉ còn tròng trắng với hai dòng máu đỏ ngầu rịn ra.
Hắn nghe cảnh sát và pháp y thảo luận nguyên nhân và hỏi cha mẹ đứa trẻ đang khóc nấc lên… hắn chau mày, không muốn nghe thêm bởi có những việc chẳng thể giải đáp ở góc độ khoa học. Vì cái c…hết của đứa trẻ ấy sẽ không được kết luận một nguyên do nào khác ngoài việc nó t– ự t…,ử, hoặc lấm liếm cho qua bằng đổ lỗi cho sự xui xẻo của đứa trẻ.
Nhưng hắn thấy được âm khí vẫn còn nồng đậm trong cơ thể của nó và linh hồn của nó vốn chẳng còn chút dấu vết quanh quẩn nơi đây. Nó bị hồn ma mượn xác để tới đây và tên quỷ linh đó đã ăn hết hồn phách của đứa trẻ để thỏa cơn đói khát khi vụt mất con mồi là Linh Thảo.
Đáng lý lúc tối hắn phải dùng sức nhanh một chút giết ch...ế,t nó. Bây giờ việc kiếm được nó không dễ dàng. Bởi nó hoàn toàn không còn chịu sự khống chế của một khu vực nào, tự do đi tới bất kể những nơi nào yếu hơn nó.
Mấy người xung quanh vừa xem, vừa bàn luận rôm rả:
- Hình như đây nữa là bốn người rồi.
Người khác đáp lại bằng sự hoảng hốt:
- Trời ạ… trong một tuần bốn người.
Họ than thở với nhau:
- Phải bây giờ có tiền là tôi dọn đi nơi khác rồi.
Thành Nghiêm nghe tới đây, gương mặt luôn lạnh nhạt của hắn bỗng dưng trầm lặng hơn, cái chau mày như biểu lộ sự ngưng trọng trong suy nghĩ của hắn.
Chung cư rộng lớn này trước nay luôn yên bình, hiện tại trong một tuần lại mấy người mất mạng nhưng theo lời bàn tán của họ, lý do thiệt mạng điều rất vô lý… đây không còn là trùng hợp mà thật sự một hiện tượng đáng báo động. Chắc hẳn từ đứa quỷ linh đó nhưng vì đâu oán niệm của nó sâu sắc tới độ giết người?
Hắn đang đi tới thang máy để về căn hộ của mình thì phía sau lưng, một kẻ réo rọi, âm giọng hướng về hắn:
- Cậu, cậu út…
Thành Nghiêm nghe được bước chân vội vã và giọng mừng rỡ kia, hắn dừng bước, quay lại với một sự khó chịu vô cùng lớn, gắt gỏng hỏi chàng trai nhỏ hơn mình vài tuổi:
- Ở đây làm gì? – Hắn nhìn Minh Hoàng đang nhe răng, vui tới mắt híp lại thành đường nhỏ xíu, cậu vỗ tay biểu lộ sự đắc ý:
- Con biết ngay, lúc ông nội đi giữa khuya con nghi cậu về lắm mà. – Cậu vừa nói vừa xoa cằm hoài niệm sự vui vẻ của ông bà lúc tối. Hoàng biết cậu út của mình đã về nên nịnh nọt đòi theo, cuối cùng bị mắng một trận và vẫn bị bỏ lại.
Hoàng không cam tâm nên vừa tờ mờ sáng đã tự mình đi tới thám thính tình hình.
Nào ngờ vừa tới cổng đã cảm nhận được sự ồn ào nên chạy theo đám đông hóng chuyện, cậu định lách ra dòng người để vào gần hơn quan sát nhưng thấp thoáng thấy Thành Nghiêm nên buộc lòng phải ngược đường, một mạch chạy theo hắn.
Hắn không nói gì, mặc kệ đứa cháu phía sau lảm nhảm trực tiếp bước vào thang máy.
Minh Hoàng chạy tọt vào theo, nhỏ giọng, bộ dạng lấm lét như đang nói một chuyện hệ trọng dù thang máy chỉ có hai người họ:
- Cậu, đứa nhóc đó bị ma ám phải không? - Cậu vừa nói vừa khoa trương nhìn quanh sợ có người nghe thấy.
- Ừm. – Thành Nghiêm lười biếng gật đầu. Chẳng có tí hứng thú với cuộc trò chuyện vô nghĩa.
Hoàng không để bụng vẻ mặt chán ghét hắn dành cho mình, nhiệt tình bắt chuyện:
- Khi nào cậu bắt ma.
Hắn thừa hiểu đứa cháu của mình chuẩn bị bày trò, giọng lạnh nhạt:
- Để làm gì?
Minh Hoàng nở nụ cười gian manh, nháy mắt, giọng điệu hệt những tên dê xồm:
- Cậu biết mà…
Thành Nghiêm nhếch môi, khinh bỉ:
- Đi chiến đấu người ta dẫn theo chiến mã chứ không ai mang một con mèo mới đẻ. – Ngày trước có lần hắn đi bắt ma, dù thầm lặng thì Hoàng vẫn bám theo sau chỉ để cổ vũ – một hành động dư thừa và ấu trĩ. Cậu ta còn bị nhiễm âm khí, hắn phải tốn thời gian bảo vệ đứa cháu ham vui. Cũng từ lần đó, Thành Nghiêm kĩ tính hơn, dứt khoát cắt đường theo dõi của Minh Hoàng. Một phần khác, nơi đó không phù hợp với những người bình thường…
Trước lời chê bai của Thành Nghiêm, Minh Hoàng không xao động, ngược lại đắc thắng hơn, vỗ vào ba lô của mình, vẻ mặt thách thức:
- Con đào được hai viên đá. – Cậu dừng lại, thở dài, ôm vào lòng mình như sợ bị giật mất. Cậu tinh ý, thấy được sự hứng thú của hắn, giả vờ u buồn:
- Con không định cho cậu.
Thành Nghiêm vì hai viên đá, nghiến răng, trầm giọng:
- Tối nay, mười giờ.
Hoàng vui sướng, dáng điệu như một con mèo trung thành đang cố lấy lòng chủ:
- Để con mang tới phòng cho cậu.
Hắn không nói thêm, mãi tới khi tới căn hộ của mình, Hoàng chuẩn bị vào như một lẽ hiển nhiên thì bị ngăn lại:
- Không được. – Thành Nghiêm gắt gỏng kéo cậu ra ngoài. Bởi hắn nhớ tới một việc, ngôi nhà hiện tại không chỉ mình hắn mà còn một kẻ khác. Minh Hoàng biết được, miệng lại hỏi liên tục sẽ rất phiền nên tốt nhất không cho cậu ta vào trong.
Hoàng khó hiểu, giãy nãy biểu tình:
- Sao lại không cho con vào? Cậu, nguyên đêm qua con trằn trọc không ngủ đó.
Thành Nghiêm không màng tới sự đáng thương kia, hắn một tay lấy chiếc balo, một tay khác đẩy Hoàng ra xa, dứt khoát nói:
- Cút. – Kèm theo đó là cái đóng cửa lạnh lùng hoàn toàn không ý định cho đối phương cơ hội kì kèo.
Hoàng đứng bên ngoài nỉ non nhưng cánh cửa vẫn im ỉm, đành phải về trong bực tức. Tuy nhiên cậu vẫn vui vẻ vì thu hoạch được “sự kiện” buổi tối nay, so với xem bắt ma quỷ trên phim ảnh thì trực tiếp ở ngoài vẫn thích hơn.
Thành Nghiêm vào trong, tình cờ dõi mắt qua sô pha, không thấy người nhưng tiếng nước róc rách vang lên từ phòng tắm, hắn nhìn đồng hồ, vẫn còn quá sớm để rửa sạch tỏi và trầm hương trên người cô.
Nhưng hắn chỉ nghĩ tới đây, hắn đã không thể nghĩ được nhiều hơn vì tình trạng của hắn không cho phép. Thành Nghiêm gấp rút vào phòng mình, khoá chặt cửa. Hắn vào phòng tắm, lột bộ đồ bẩn từ đêm qua, hắn chuyển tầm mắt vào chiếc gương, nhìn chính mình, đôi mắt đỏ ngầu, gân guốc đồng loạt nổi cộm lên dưới lớp da, phía dưới thân thể những vết thương chằng chịt phủ khắp người đã tạm kéo da non bấy giờ lại nứt nẻ, máu bắt đầu rịn ra… từng giọt nhỏ xuống nơi sàn nhà. Giờ khắc này, chính hắn cũng gớm guốc bản thân mình.
Trong đầu óc hắn bỗng vang lên lời nhắc:
- Thực hiện nghi thức. – Hắn lắc đầu, cơn đau đớn làm gương mặt hắn ngày một tệ, thảm hại nhất, hắn ngửi thấy mùi thịt dần thối rữa toả ra từ cơ thể mình…
(Lưu ý: Một số từ bị lỗi nhưng do mình cố tình viết vậy ạ. Và vấn đề Hoàng gọi Nghiêm bằng cậu, nếu bạn nào để ý sẽ thấy có vấn đề nhưng có nguyên nhân chứ không phải cẩu thả ghi đại đâu ạ