Chương 11 - Bí ẩn trong căn hộ - Linh Nghiêm
Chương 11:
Suốt ngày hôm đó, Linh Thảo như cũ, sinh hoạt đều gói gọn ở phòng khách, cuộc sống vẫn tẻ nhạt, mãi tới khi ra ngoài bỏ rác, cô tình cờ nghe được lời bàn tán của họ về việc nơi đây có người liên tục gặp nạn với lý do kì quặc… trong một khắc rất nhanh, gai óc cô chợt nổi lên, nỗi ám ảnh vô cớ bỗng ập tới khi gương mặt hung hăng của đứa trẻ hiện về trong trí nhớ. Đột ngột một câu hỏi ngớ ngẩn xuất hiện, liệu rằng ác linh đó có liên quan tới án mạng gần đây? Lúc tối, Thành Nghiêm không tới kịp thời, có phải… cô đã thật sự trở thành con mồi của nó. Linh Thảo vô thức sờ lên cổ mình, dù ngoài vết bầm ra, chẳng có dấu răng nào để lại nhưng cái đau vẫn chưa hết hoàn toàn. Từ sáng đến giờ, cô vẫn không thể nào cử động mạnh.
Linh Thảo không dám nán lại nghe ngóng thêm, nhanh chóng đi về căn hộ của Thành Nghiêm. Nhắc tới hắn, cô mới phát hiện, từ lúc tối qua, cô chưa gặp hắn. Cô biết hắn trong phòng bởi thỉnh thoảng còn nghe tiếng động cất lên.
Mỗi một âm thanh dù rất bé nơi phòng hắn vọng ra cũng khiến cô sờ sợ, bởi cô không biết lúc hắn ra đây, cô sẽ đối diện và chào hỏi với hắn ra sao, im lặng làm ngơ như chẳng thấy người cũng không ổn…
Tuy nhiên, nỗi lo âu của cô hoàn toàn dư thừa, bởi tạm thời hắn sẽ không ra khỏi phòng với cơ thể đang sắp bước vào tiến trình hoại tử của mình, đặc biệt tâm tính hắn không ổn định, dễ dàng mất kiểm soát hành động.
Sau khi ở phòng tắm để rửa sạch các vết máu, hắn ra ngoài, mặc lại bộ đồ sạch sẽ và nghiêm trang, lấy ba nén hương đốt lên, hắn lẩm nhẩm:
- Gửi cho Điền Thành Nghiêm… - Hắn tự đốt nén hương cho chính mình. Sau khi cắm vào ly hương, hắn ngồi xếp bằng ở đối diện, hai tay chắp lại với nhau đặt song song với mặt, mắt nhắm lại, miệng bắt đầu khấn tên tuổi số nhà của mình rồi bắt đầu đọc kinh cầu siêu. Một bài kinh chuyên siêu độ linh hồn người chết, còn bấy giờ, hắn siêu độ cho chính hắn.
Ở nơi khác, người phụ nữ lớn tuổi trong ngôi nhà mục nát bấm đốt tay, vẻ mặt ngưng trọng, giọng vừa tức giận nhưng cũng đầy bất lực:
- Cứng đầu. - Bà nói xong, bước đi thoăn thoắt chuẩn bị một ít lễ vật cúng tế đem ra phía sau vườn, đặt ở đúng bốn phía đông, tay, nam, bắc, bà đứng ở giữa, thắp nhang đủ bốn nơi, thành tâm khấn với âm giọng dõng dạc:
- Trên có nhật nguyệt, dưới có thổ thần, bốn phương chín hướng đều được thần thánh cai quản, bảo hộ, độ trì con người. Phàm kiếp sinh ra trong xác người đã chịu nhiều thiệt thòi, linh hồn không trọn vẹn ắt hẳn gánh mệnh tai ương. Điền Thành Nghiêm chẳng may mang quẻ xấu khiến cho số phận hẩm hiu không tròn… cầu mong… - Bà vừa nói tới đây, trên bầu trời đang màu xanh tươi đẹp, không gian trong trẻo, yên ắng, bất chợt, gió ào ào thổi về, dập tắt hết tất cả những ngọn đèn cầy thắp lên ở bốn chỗ để lễ vật cúng tế, do gió mạnh, tốc độ lụi tàn của nhang cũng nhanh hơn. Giấy tiền vàng bạc đặt trên mâm bay tán loạn, chúng bị cuốn theo chiều gió, rất nhanh biến mất trong tầm mắt. Các chén đựng gạo muối cũng nghiêng ngả loảng xoảng rớt xuống nền đất.
Còn bầu trời, mây đen đã sớm đen kịt, từng khối trĩu nặng chất chồng lên nhau làm cho khoảng cách giữa trời và đất hẹp lại, không gian tù động tựa muốn chèn ép hơi thở con người.
Trước sự kì lạ đang diễn ra, sắc mặt bà Lành cũng không có quá nhiều biến đổi, có chăng là lạnh lùng và gay góc hơn, bà lấy cây gậy gỗ mạnh xuống nền đất, giọng sắc bén:
- Cả đời ta phục tùng thần phật, dùng trọn đời mình cứu rỗi người, ma, nay dùng hết công đức, đổi lấy quyền được sống cho cháu. Ta kính lễ, dâng hoa, không phải quỳ gối hèn mọn cầu xin ân huệ mà thông báo… bằng mọi giá tìm được sống cho linh hồn đứa trẻ bạc phước. - Thật ra, bà lập đàn để tìm cách hòa hoãn, dùng mọi giá để cầu khẩn nhưng nhận thấy sự phản ứng khắc nghiệt, bà không cam tâm cúi đầu, quyết ương ngạnh tới cùng.
Bà dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn trời cao vẫn ngợp bóng mây mù, từng cánh chim lạc đàn nghiêng ngả bay vô định vì chẳng còn xác định rõ phương hướng. Mấy tán cây nhỏ không đủ sức chống chọi với cơn gió thô bạo mà đành phải lìa khỏi cây, tiếng lắc rắc kêu ran chẳng khác âm giọng thét gào kêu cứu… và nó cũng giống tiếng kêu não ruột cuối cùng nhằm từ giã cõi đời.
Bà Lành ngậm ngùi đôi chút rồi mặc kệ sự đổ nát xung quanh, ngạo nghễ đi vào nhà không ngoái đầu nhìn lại.
Bà trở vào nhà, căn phòng u uất với vô số ảnh thờ, bà thắp hương vào từng nơi, cúi lạy một cách thành tâm. Chẳng biết qua bao lâu bà mới đứng lên, lấy con rối được khắc tên Điền Thành Nghiêm, bà lấy cây bút, chấm mực, vẽ lên đó nhiều hình thù lẫn kí tự kì quặc mà hiếm ai trên đời hiểu nổi.
Còn hắn ở phòng mình, khi nhang chuẩn bị tàn, hắn lại đốt thêm cây khác, mấy làn khói mỏng tỏa ra, hắn đều hấp thụ hết vào người, chúng khiến tâm trạng hắn dễ chịu hơn rất nhiều.
Đặc biệt một số vết thương đang hé ra, dần được kết vẩy, da non hình thành, máu cũng không còn rỉ rả tuôn ra. Hắn chau mày, bởi hắn hiểu rõ vết thương trên người không dễ dàng hồi phục đến vậy, có người phía sau phù trợ hắn, hắn phần nào day dứt với món nợ ân tình ngày một dày hơn.
Hắn thoáng nghĩ thế, rồi lập tức đẩy ra sau đầu bởi hắn cần phải tận dụng thời gian giúp mình hồi phục. Tối nay, hắn còn phải dùng nhiều sức với tên quỷ hồn giết người chẳng rõ mục đích.
Linh Thảo ở bên ngoài, vẫn như mọi hôm, khi đói bụng cô sẽ mở tủ lạnh làm chút đồ ăn nhưng hôm nay đồ ăn đã làm xong khá lâu, cô lại chẳng dám động đũa. Vì bây giờ ngôi nhà không phải của một mình cô, cô sợ lúc đang ăn, hắn ra ngoài rất ngại, còn nếu không mời hắn, cô tự ái ngại với lương tâm.
Linh Thảo do dự thập thò đứng trước cửa phòng hắn, cô ngửi được mùi nhang khói nồng đậm, cô với tay lên muốn gõ cửa nhưng gần chạm vào, cô dừng lại… chung quy không đủ dũng khí. Cô lưỡng lự một lúc, chợt nhớ tới lời dặn của bà Phương: “Khi Thành Nghiêm ở trong phòng, tuyệt đối không được làm phiền, khi nào nó ra thì mặc nó.”
Cô nhớ tới đây nên phần nào thông suốt, không còn đứng đợi hắn nhưng cơn đói cồn cào suýt làm tay chân cô bủn rủn cũng không còn, thay vào đó là vết đau ở cổ và bả vai lại đau trở lại đã xâm chiếm mọi suy nghĩ của cô. Nhiệt độ trong ngôi nhà lại giảm hơn, cơn rét lạnh tựa lởn vởn quanh người và thấm vào trong da thịt khiến cô cực kì khó chịu.
Linh Thảo lo lắng bản thân ngã bệnh nên vẫn cố ăn một chút lót dạ dày, hy vọng có thể giúp bản thân khá hơn đôi chút. Cô đi lau nhà, dọn dẹp tất cả mọi thứ để mồ hôi trên người chảy ra, lúc đẩy cửa sổ nhằm quét sạch bụi ở các khe rãnh, mấy hòn đá phía sau cọc cạch rớt xuống. Cô giật mình vì sợ hắn nghe được, thấy sự vụng về của cô khiến hắn bực mình nên nhân lúc hắn chưa phát hiện, cô vội nhặt nhạnh để đặt chúng trở lại vị trí cũ. Linh Thảo đóng cửa, hoàn toàn không phát hiện còn sót một viên nằm trên sàn, và cô cũng chẳng hiểu được tầm quan trọng của chúng khi đặt trên cửa.
Thành Nghiêm bên trong phòng nên khó lòng nghe được âm thanh vốn không quá lớn, hắn tập trung ngửi hết tất thảy khói toả ra từ nhang. Hắn cứ như thế mãi tới khi trời sụp tối, hắn mới đứng lên, vào nhà tắm xả nước vào bồn, rắc vào nước rất nhiều loại lá cây khô, cùng với gỗ trầm để gột rửa vết mùi uế khí trên người. Hắn giam mình trong màn nước màu nâu sẫm, tới khi gần mười giờ mới đứng lên lau người, ngắm bản thân trong gương, hắn thở phào nhẹ nhõm vì chí ít cũng ổn hơn nhiều so với lúc sáng. Tuy nhiên những vết thương vẫn chằng chịt khắp người… chính hắn cũng không rõ chúng có lành lại được không.
Hàn Thiên lấy túi đồ của mình, trong đó có tất cả đồ dùng dành cho người trừ tà. Lúc ngang phòng khách, không gian khá u tối, chỉ có chiếc đèn ngủ loe loét, còn Linh Thảo dường như đang nằm trên sô pha, chẳng rõ ngủ hay thức nhưng im lìm, chẳng phải mãi mê bấm điện thoại như những người chạc độ tuổi cô.
Hắn chợt mông lung so sánh nhưng không để chúng vướng víu nơi đầu óc, bởi hắn vội xuống dưới tầng lầu, căn phòng bị bỏ hoang đã lâu, âm khí tích tụ ở đây rất nhiều. Chỗ này còn vướng lại quỷ lực của tên nhóc hoá thành ác linh đó nên việc triệu hồi cũng dễ dàng hơn. Bằng mọi giá hắn phải trừ khử được nó để tránh gây hoạ thêm cho con người.
Vừa ra ngoài, Minh Hoàng đã chực chờ sẵn ở cửa, thấy bộ dạng của cậu, Thành Nghiêm không kìm được lời khinh bỉ:
- Điên khùng. – Hắn nói xong, sải bước đi nhanh, không dám đứng gần một kẻ thật sự trông vô cùng diêm dúa, bộ đồ màu vàng đồng dài phủ tới gót chân, trên đó còn thêu hình rồng phượng màu đỏ, các lai viền bằng hình con rùa nhỏ li ti dính liền với nhau màu xanh lá cây … đúng kiểu nhá hàng theo long bào không tới, áo của nhà sư càng chẳng phải… một bộ trang phục chẳng có từ ngữ nào miêu tả phù hợp, bởi nó vốn không dành cho người mặc.
Thành Nghiêm cố duy trì khoảng cách xa vì sợ ai đó biết mình quen người này.
Minh Hoàng bĩu môi, vẻ mặt hay giọng nói đều tràn đầy vẻ tự đắc:
- Cậu đừng xem thường, con đặt lâu lắm mới có hàng.
Hắn không nén được sự cười cợt:
- Vì xưởng đó cả đời chỉ dụ được một người ngốc.
Minh Hoàng tức giận nhưng không dám trả treo, căm lặng đi theo và trong đầu không ngừng vẽ ra cảnh tượng bản thân múa may quay cuồng trừ tà, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp.
May thay Thành Nghiêm không đọc được suy nghĩ của đứa cháu, nếu không, hắn sợ mình không kìm được mà lấy keo dán chặt chiếc mồm luôn thốt ra ảo tưởng của cậu.
Hai người họ đi tới nơi, Thành Nghiêm đã nghe thấy tiếng cười giòn giã của nó, thực tế giọng của nó vô cùng đinh tai nhức óc.
Minh Hoàng không nghe được nhưng lúc nhìn vào cánh cửa, phía trong âm u, vô tình tạo cho cậu chút rờn rợn đến độ rùng mình, sóng lưng bắt đầu lạnh đi nhưng cậu không sợ, ngược lại vô cùng kích thích.
Thành Nghiêm đọc chú ngữ, mấy lá bùa hắn để lại hôm trước dần phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, các tia sáng chiếu rọi, họp thành đan xen với nhau tạo thành chiếc lưới.
Linh hồn đứa trẻ bắt đầu rõ nét, nó quỳ thụp xuống, cầu xin:
- Tha cho em, tha cho em…
Trước điệu bộ ngoan ngoãn của nó, hắn cảm thấy rất không đúng…
Còn Linh Thảo trên căn hộ, gió thổi làm cách cửa sổ rung rinh, mấy viên đá lăn lóc chuyển khỏi vị trí của mình. Cửa vẫn im ắng nhưng tiếng kẽo kẹt giống như có người kéo hoặc mở chúng, kèm theo đó là âm thanh va đập ngày một dữ dội.
Linh Thảo mơ màng trong mệt mỏi, buộc phải ngồi dậy xem có gì xảy đến, bất chợt một luồng gió mạnh thổi mấy viên đá văng tứ tung, cô hoảng hốt vội đẩy cửa để nhặt lấy nhưng hoàn toàn không nghĩ đến… cô đang tự tay giết chết mình.
Suốt ngày hôm đó, Linh Thảo như cũ, sinh hoạt đều gói gọn ở phòng khách, cuộc sống vẫn tẻ nhạt, mãi tới khi ra ngoài bỏ rác, cô tình cờ nghe được lời bàn tán của họ về việc nơi đây có người liên tục gặp nạn với lý do kì quặc… trong một khắc rất nhanh, gai óc cô chợt nổi lên, nỗi ám ảnh vô cớ bỗng ập tới khi gương mặt hung hăng của đứa trẻ hiện về trong trí nhớ. Đột ngột một câu hỏi ngớ ngẩn xuất hiện, liệu rằng ác linh đó có liên quan tới án mạng gần đây? Lúc tối, Thành Nghiêm không tới kịp thời, có phải… cô đã thật sự trở thành con mồi của nó. Linh Thảo vô thức sờ lên cổ mình, dù ngoài vết bầm ra, chẳng có dấu răng nào để lại nhưng cái đau vẫn chưa hết hoàn toàn. Từ sáng đến giờ, cô vẫn không thể nào cử động mạnh.
Linh Thảo không dám nán lại nghe ngóng thêm, nhanh chóng đi về căn hộ của Thành Nghiêm. Nhắc tới hắn, cô mới phát hiện, từ lúc tối qua, cô chưa gặp hắn. Cô biết hắn trong phòng bởi thỉnh thoảng còn nghe tiếng động cất lên.
Mỗi một âm thanh dù rất bé nơi phòng hắn vọng ra cũng khiến cô sờ sợ, bởi cô không biết lúc hắn ra đây, cô sẽ đối diện và chào hỏi với hắn ra sao, im lặng làm ngơ như chẳng thấy người cũng không ổn…
Tuy nhiên, nỗi lo âu của cô hoàn toàn dư thừa, bởi tạm thời hắn sẽ không ra khỏi phòng với cơ thể đang sắp bước vào tiến trình hoại tử của mình, đặc biệt tâm tính hắn không ổn định, dễ dàng mất kiểm soát hành động.
Sau khi ở phòng tắm để rửa sạch các vết máu, hắn ra ngoài, mặc lại bộ đồ sạch sẽ và nghiêm trang, lấy ba nén hương đốt lên, hắn lẩm nhẩm:
- Gửi cho Điền Thành Nghiêm… - Hắn tự đốt nén hương cho chính mình. Sau khi cắm vào ly hương, hắn ngồi xếp bằng ở đối diện, hai tay chắp lại với nhau đặt song song với mặt, mắt nhắm lại, miệng bắt đầu khấn tên tuổi số nhà của mình rồi bắt đầu đọc kinh cầu siêu. Một bài kinh chuyên siêu độ linh hồn người chết, còn bấy giờ, hắn siêu độ cho chính hắn.
Ở nơi khác, người phụ nữ lớn tuổi trong ngôi nhà mục nát bấm đốt tay, vẻ mặt ngưng trọng, giọng vừa tức giận nhưng cũng đầy bất lực:
- Cứng đầu. - Bà nói xong, bước đi thoăn thoắt chuẩn bị một ít lễ vật cúng tế đem ra phía sau vườn, đặt ở đúng bốn phía đông, tay, nam, bắc, bà đứng ở giữa, thắp nhang đủ bốn nơi, thành tâm khấn với âm giọng dõng dạc:
- Trên có nhật nguyệt, dưới có thổ thần, bốn phương chín hướng đều được thần thánh cai quản, bảo hộ, độ trì con người. Phàm kiếp sinh ra trong xác người đã chịu nhiều thiệt thòi, linh hồn không trọn vẹn ắt hẳn gánh mệnh tai ương. Điền Thành Nghiêm chẳng may mang quẻ xấu khiến cho số phận hẩm hiu không tròn… cầu mong… - Bà vừa nói tới đây, trên bầu trời đang màu xanh tươi đẹp, không gian trong trẻo, yên ắng, bất chợt, gió ào ào thổi về, dập tắt hết tất cả những ngọn đèn cầy thắp lên ở bốn chỗ để lễ vật cúng tế, do gió mạnh, tốc độ lụi tàn của nhang cũng nhanh hơn. Giấy tiền vàng bạc đặt trên mâm bay tán loạn, chúng bị cuốn theo chiều gió, rất nhanh biến mất trong tầm mắt. Các chén đựng gạo muối cũng nghiêng ngả loảng xoảng rớt xuống nền đất.
Còn bầu trời, mây đen đã sớm đen kịt, từng khối trĩu nặng chất chồng lên nhau làm cho khoảng cách giữa trời và đất hẹp lại, không gian tù động tựa muốn chèn ép hơi thở con người.
Trước sự kì lạ đang diễn ra, sắc mặt bà Lành cũng không có quá nhiều biến đổi, có chăng là lạnh lùng và gay góc hơn, bà lấy cây gậy gỗ mạnh xuống nền đất, giọng sắc bén:
- Cả đời ta phục tùng thần phật, dùng trọn đời mình cứu rỗi người, ma, nay dùng hết công đức, đổi lấy quyền được sống cho cháu. Ta kính lễ, dâng hoa, không phải quỳ gối hèn mọn cầu xin ân huệ mà thông báo… bằng mọi giá tìm được sống cho linh hồn đứa trẻ bạc phước. - Thật ra, bà lập đàn để tìm cách hòa hoãn, dùng mọi giá để cầu khẩn nhưng nhận thấy sự phản ứng khắc nghiệt, bà không cam tâm cúi đầu, quyết ương ngạnh tới cùng.
Bà dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn trời cao vẫn ngợp bóng mây mù, từng cánh chim lạc đàn nghiêng ngả bay vô định vì chẳng còn xác định rõ phương hướng. Mấy tán cây nhỏ không đủ sức chống chọi với cơn gió thô bạo mà đành phải lìa khỏi cây, tiếng lắc rắc kêu ran chẳng khác âm giọng thét gào kêu cứu… và nó cũng giống tiếng kêu não ruột cuối cùng nhằm từ giã cõi đời.
Bà Lành ngậm ngùi đôi chút rồi mặc kệ sự đổ nát xung quanh, ngạo nghễ đi vào nhà không ngoái đầu nhìn lại.
Bà trở vào nhà, căn phòng u uất với vô số ảnh thờ, bà thắp hương vào từng nơi, cúi lạy một cách thành tâm. Chẳng biết qua bao lâu bà mới đứng lên, lấy con rối được khắc tên Điền Thành Nghiêm, bà lấy cây bút, chấm mực, vẽ lên đó nhiều hình thù lẫn kí tự kì quặc mà hiếm ai trên đời hiểu nổi.
Còn hắn ở phòng mình, khi nhang chuẩn bị tàn, hắn lại đốt thêm cây khác, mấy làn khói mỏng tỏa ra, hắn đều hấp thụ hết vào người, chúng khiến tâm trạng hắn dễ chịu hơn rất nhiều.
Đặc biệt một số vết thương đang hé ra, dần được kết vẩy, da non hình thành, máu cũng không còn rỉ rả tuôn ra. Hắn chau mày, bởi hắn hiểu rõ vết thương trên người không dễ dàng hồi phục đến vậy, có người phía sau phù trợ hắn, hắn phần nào day dứt với món nợ ân tình ngày một dày hơn.
Hắn thoáng nghĩ thế, rồi lập tức đẩy ra sau đầu bởi hắn cần phải tận dụng thời gian giúp mình hồi phục. Tối nay, hắn còn phải dùng nhiều sức với tên quỷ hồn giết người chẳng rõ mục đích.
Linh Thảo ở bên ngoài, vẫn như mọi hôm, khi đói bụng cô sẽ mở tủ lạnh làm chút đồ ăn nhưng hôm nay đồ ăn đã làm xong khá lâu, cô lại chẳng dám động đũa. Vì bây giờ ngôi nhà không phải của một mình cô, cô sợ lúc đang ăn, hắn ra ngoài rất ngại, còn nếu không mời hắn, cô tự ái ngại với lương tâm.
Linh Thảo do dự thập thò đứng trước cửa phòng hắn, cô ngửi được mùi nhang khói nồng đậm, cô với tay lên muốn gõ cửa nhưng gần chạm vào, cô dừng lại… chung quy không đủ dũng khí. Cô lưỡng lự một lúc, chợt nhớ tới lời dặn của bà Phương: “Khi Thành Nghiêm ở trong phòng, tuyệt đối không được làm phiền, khi nào nó ra thì mặc nó.”
Cô nhớ tới đây nên phần nào thông suốt, không còn đứng đợi hắn nhưng cơn đói cồn cào suýt làm tay chân cô bủn rủn cũng không còn, thay vào đó là vết đau ở cổ và bả vai lại đau trở lại đã xâm chiếm mọi suy nghĩ của cô. Nhiệt độ trong ngôi nhà lại giảm hơn, cơn rét lạnh tựa lởn vởn quanh người và thấm vào trong da thịt khiến cô cực kì khó chịu.
Linh Thảo lo lắng bản thân ngã bệnh nên vẫn cố ăn một chút lót dạ dày, hy vọng có thể giúp bản thân khá hơn đôi chút. Cô đi lau nhà, dọn dẹp tất cả mọi thứ để mồ hôi trên người chảy ra, lúc đẩy cửa sổ nhằm quét sạch bụi ở các khe rãnh, mấy hòn đá phía sau cọc cạch rớt xuống. Cô giật mình vì sợ hắn nghe được, thấy sự vụng về của cô khiến hắn bực mình nên nhân lúc hắn chưa phát hiện, cô vội nhặt nhạnh để đặt chúng trở lại vị trí cũ. Linh Thảo đóng cửa, hoàn toàn không phát hiện còn sót một viên nằm trên sàn, và cô cũng chẳng hiểu được tầm quan trọng của chúng khi đặt trên cửa.
Thành Nghiêm bên trong phòng nên khó lòng nghe được âm thanh vốn không quá lớn, hắn tập trung ngửi hết tất thảy khói toả ra từ nhang. Hắn cứ như thế mãi tới khi trời sụp tối, hắn mới đứng lên, vào nhà tắm xả nước vào bồn, rắc vào nước rất nhiều loại lá cây khô, cùng với gỗ trầm để gột rửa vết mùi uế khí trên người. Hắn giam mình trong màn nước màu nâu sẫm, tới khi gần mười giờ mới đứng lên lau người, ngắm bản thân trong gương, hắn thở phào nhẹ nhõm vì chí ít cũng ổn hơn nhiều so với lúc sáng. Tuy nhiên những vết thương vẫn chằng chịt khắp người… chính hắn cũng không rõ chúng có lành lại được không.
Hàn Thiên lấy túi đồ của mình, trong đó có tất cả đồ dùng dành cho người trừ tà. Lúc ngang phòng khách, không gian khá u tối, chỉ có chiếc đèn ngủ loe loét, còn Linh Thảo dường như đang nằm trên sô pha, chẳng rõ ngủ hay thức nhưng im lìm, chẳng phải mãi mê bấm điện thoại như những người chạc độ tuổi cô.
Hắn chợt mông lung so sánh nhưng không để chúng vướng víu nơi đầu óc, bởi hắn vội xuống dưới tầng lầu, căn phòng bị bỏ hoang đã lâu, âm khí tích tụ ở đây rất nhiều. Chỗ này còn vướng lại quỷ lực của tên nhóc hoá thành ác linh đó nên việc triệu hồi cũng dễ dàng hơn. Bằng mọi giá hắn phải trừ khử được nó để tránh gây hoạ thêm cho con người.
Vừa ra ngoài, Minh Hoàng đã chực chờ sẵn ở cửa, thấy bộ dạng của cậu, Thành Nghiêm không kìm được lời khinh bỉ:
- Điên khùng. – Hắn nói xong, sải bước đi nhanh, không dám đứng gần một kẻ thật sự trông vô cùng diêm dúa, bộ đồ màu vàng đồng dài phủ tới gót chân, trên đó còn thêu hình rồng phượng màu đỏ, các lai viền bằng hình con rùa nhỏ li ti dính liền với nhau màu xanh lá cây … đúng kiểu nhá hàng theo long bào không tới, áo của nhà sư càng chẳng phải… một bộ trang phục chẳng có từ ngữ nào miêu tả phù hợp, bởi nó vốn không dành cho người mặc.
Thành Nghiêm cố duy trì khoảng cách xa vì sợ ai đó biết mình quen người này.
Minh Hoàng bĩu môi, vẻ mặt hay giọng nói đều tràn đầy vẻ tự đắc:
- Cậu đừng xem thường, con đặt lâu lắm mới có hàng.
Hắn không nén được sự cười cợt:
- Vì xưởng đó cả đời chỉ dụ được một người ngốc.
Minh Hoàng tức giận nhưng không dám trả treo, căm lặng đi theo và trong đầu không ngừng vẽ ra cảnh tượng bản thân múa may quay cuồng trừ tà, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp.
May thay Thành Nghiêm không đọc được suy nghĩ của đứa cháu, nếu không, hắn sợ mình không kìm được mà lấy keo dán chặt chiếc mồm luôn thốt ra ảo tưởng của cậu.
Hai người họ đi tới nơi, Thành Nghiêm đã nghe thấy tiếng cười giòn giã của nó, thực tế giọng của nó vô cùng đinh tai nhức óc.
Minh Hoàng không nghe được nhưng lúc nhìn vào cánh cửa, phía trong âm u, vô tình tạo cho cậu chút rờn rợn đến độ rùng mình, sóng lưng bắt đầu lạnh đi nhưng cậu không sợ, ngược lại vô cùng kích thích.
Thành Nghiêm đọc chú ngữ, mấy lá bùa hắn để lại hôm trước dần phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, các tia sáng chiếu rọi, họp thành đan xen với nhau tạo thành chiếc lưới.
Linh hồn đứa trẻ bắt đầu rõ nét, nó quỳ thụp xuống, cầu xin:
- Tha cho em, tha cho em…
Trước điệu bộ ngoan ngoãn của nó, hắn cảm thấy rất không đúng…
Còn Linh Thảo trên căn hộ, gió thổi làm cách cửa sổ rung rinh, mấy viên đá lăn lóc chuyển khỏi vị trí của mình. Cửa vẫn im ắng nhưng tiếng kẽo kẹt giống như có người kéo hoặc mở chúng, kèm theo đó là âm thanh va đập ngày một dữ dội.
Linh Thảo mơ màng trong mệt mỏi, buộc phải ngồi dậy xem có gì xảy đến, bất chợt một luồng gió mạnh thổi mấy viên đá văng tứ tung, cô hoảng hốt vội đẩy cửa để nhặt lấy nhưng hoàn toàn không nghĩ đến… cô đang tự tay giết chết mình.