Chương 12 - Cánh cửa sổ của nỗi sợ hãi - Linh Nghiêm

Chương 12:
Linh Thảo đang cúi người nhặt mấy viên đá, nhưng tay bất chợt khựng lại, người cô cứng ngắt, đôi mắt cũng dừng hẳn chuyển động, nó đứng yên và ráo hoảnh hệt mắt giả bằng nhựa gắn trên những con ma nơ canh, không có chút nào gọi là linh hoạt.
Cô đứng lên một cách máy móc và nặng nề, môi nở một nụ cười tà dị mà trước nay chưa từng xuất hiện trên gương mặt của cô, đuôi mắt dần xếch lên, tròng mắt chằm chằm về trước, tổng thể u ám và rất đỗi thâm sâu.

Linh Thảo đẩy rộng cánh cửa, nâng bước chân về trước, trèo ra bệ cửa sổ, đứng ở lan can chẳng gợn chút gió, mặt hạ xuống, tầm mắt đặt ở phía mặt đường nhỏ xíu bên dưới. Khoảng cách giữa cô và mặt đường không chính xác bao nhiêu nhưng rất xa giống như vực thẳm hun húc. Chẳng may rơi xuống đấy, thân xác con người sẽ đúng kiểu thịt nát xương tàn. Tuy nhiên, vẻ mặt hiện tại của cô có vẻ rất hứng thú, cô trong trạng thái, sẵn sàng phóng xuống để tận hưởng… thiên đường.

Thành Nghiêm ở dưới tầng lầu, hắn khởi động trận pháp để thu phục linh hồn, nhưng khoảnh khắc lá bùa rực sáng, linh thể đứa trẻ đã tự động tan biến… Điều này không khiến hắn vui mà lo sợ ngày một nhiều, bởi ác linh đó đã tới cảnh giới tạo ra ảo ảnh lừa gạt hắn…

Vậy bản thể thật sự của nó đang ở đâu? Nó biết rõ dụng ý của hắn nên giở trò lừa bịp và bây giờ có thong dong ở nơi nào để hạ sát con mồi tiếp theo? Đối tượng xấu số nào rơi vào tầm ngắm của nó? Bao câu hỏi đặt ra khiến cho tâm trạng hắn chùng xuống một cách khủng khiếp.

Minh Hoàng không thấy được gì ngoài sắc mặt ngày một ngưng trọng của hắn. Hắn dừng việc đọc chú ngữ. Cậu chẳng rõ điều gì, run run đứng khép nép phía sau không dám mở lời.
Hắn sực nhớ một việc, lạnh giọng hỏi:

- Những người chết chỉ trong một tuần nay?

Nhất thời Minh Hoàng không hiểu ý cậu, tuy nhiên, bản tính vốn nhanh nhạy nên lập tức xâu chuỗi lại thông tin mình có được, cẩn trọng đáp:

- Đúng rồi cậu. - Đây không chỉ là lời bàn tán của người quanh đây, báo đài liên tục đưa tin, công an vào cuộc điều tra nhưng vẫn chưa có kết luận chính xác, bởi những án mạng ấy quá mơ hồ, đa phần khám nghiệm sơ bộ vẫn chưa thấy được có sự tác động nào từ bên ngoài.

- Khốn nạn. - Hắn gầm lên, nhanh chóng đi khỏi nơi đây trong sự bất ngờ của đứa cháu.
Minh Hoàng ngơ ngác:

- Đi đâu vậy cậu? - Cậu vừa hỏi vừa chay theo như một phản xạ thông thường của con người nhưng cậu không quên ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà phía trong. Không gian vẫn u ám khiến cảm giác rờn rợn chưa bao giờ dứt đi.

Hắn nghiêm giọng ra lệnh:
- Mày về nhà ngay, không ở lại đây. - Lời của hắn hung hăng và quyết đoán, thái độ gay gắt, lộ rõ việc hắn không chấp nhận bất kể lời nỉ non nào.

Nhưng Minh Hoàng từ nhỏ đã giấu sự cứng đầu sau vẻ cà lơ phất phơ của mình, ngu ngơ như chẳng thấy nét mặt khủng bố của hắn, cậu hệt cái đuôi to lớn, đi sát hắn, vô tư hỏi:

- Mà cậu đi đâu? Rồi con ma, con ma thế nào?
- Đừng nhiều lời. - Hắn nói xong, dứt khoát đi vào thang máy.

Trước dáng vẻ gấp gáp lẫn hệ trọng của hắn, Minh Hoàng nhanh trí im bặt, cậu đứng đó đợi xem số tầng rồi đi theo, tầng 49…
Cậu không nghĩ nhiều, lập tức theo sau bằng thang máy khác. Tuy nhiên, lúc vào vô cùng dễ dàng… nhưng đi một đoạn, nó chợt dừng lại và đứng yên, lơ lửng không xác định được tầng nào. Bấy giờ, sắc mặt cậu xám xịt, sắc mặt biến đổi hoàn toàn vì dự cảm bất ổn đột ngột trỗi dậy.

Điện thoại cũng không còn tín hiệu hoạt động, mấy cột sóng cũng biến mất. Cậu bấm chuông khẩn cấp gọi cứu hộ nhưng nút đó… không còn xác định được vị trí. Minh Hoàng bắt đầu hiểu sâu sắc nỗi sợ, chật vật nơi tù đọng.

Bấy giờ Thành Nghiêm lên tới căn hộ của mình, vội vào trong, cảm nhận âm khí nồng đậm, tiếng cười khúc khích dõng dạc nhưng không phải trẻ con, mà của một cô gái.

Hắn bật đèn, ngôi nhà chợt sáng trưng, nhờ thế hắn nhìn rõ ràng hơn cô gái đang đứng ở lan can, cô như một kẻ điên với vẻ mặt và hành động vô cùng kì lạ đang trèo lên thanh sắt rào vốn cao tới ngực mình.

- Linh Thảo, Linh Thảo… - Hắn nghiến răng, hạ âm giọng mình xuống mức thấp nhất bởi hắn cũng đang cố đè nén cơn giận của bản thân…
Còn cô trả lời hắn bằng tiếng cười khinh bỉ.
Đôi mày của hắn chau chặt, vừa ung dung lại gần cô, vừa lớn tiếng nói:
- Linh Thảo, cô không vào chuẩn bị hồ sơ nhập học, bà tôi mang tới cho cô rồi.

Cô im lặng tiếng khúc khích cười giòn giã mỉa mai hành động dư thừa của hắn.
Thành Nghiêm bình tĩnh hơn một chút, hắn dửng dưng:
- Nếu cô không lập tức đi tới trường, sẽ mãi mãi không học được nữa.

Cô bất ngờ lên tiếng, giọng điệu bỡn cợt:
- Nhảy xuống, nhảy xuống cô sẽ được giải thoát, mẹ cô sẽ không mắng nữa.

Cuộc đối thoại tựa hồ giữa hai người nhưng thực tế, họ đang nói đến một linh hồn không có mặt, chủ nhân thật sự của thân xác kia đang bị chế ngự bởi một hồn thể khác mạnh hơn. Linh Thảo bị kìm kẹp nơi bóng đêm đổ nát, bốn bề xung quanh cô là màn đêm bất tận, là tiếng mẹ không ngừng chửi bới, cộng với những lời chua ngoa châm chọc của Ngọc Kiều, và họ hàng mỗi dịp tới nhà đều lấy cô ra để miệt thị. Cô bịt tai của mình nhưng càng che chắn, lời lẽ chì chiết ngày một nặng nề hơn:
- Con nhỏ xui xẻo này, nuôi mày uổng cơm.

- Nuôi mày để lớn mày khắc hết nhà tao. Cái đồ bất tài vô dụng. Đáng ra mẹ không nên nuôi mày.

- Cái thứ như mày, chỉ đáng kiếp bị bỏ đói ngoài đường.
Nhiều rất nhiều câu khác nhau nhưng nội dung đều tương tự và mục đích muốn dồn cô vào đường cùng khiến tâm trạng cô ngày một suy sụp.

Lúc ấy, một giọng nói không ngừng thôi thúc:
- Nhảy xuống, nhảy xuống sẽ được giải thoát.

- Nhảy xuống, nhảy xuống, gia đình cô sẽ ngưỡng mộ, công nhận sự dũng cảm của cô.
Với lời khích lệ ấy, đầu óc bi oan của cô được củng cố, cô bước và hành động theo chỉ điểm, theo lời dỗ dành ngọt ngào ấy. Tận sâu nơi tâm tưởng, cô luôn cầu nguyện một ngày được hưởng tình thương đúng nghĩa của gia đình nên khi có một phép thử, linh hồn mềm yếu của cô dễ dàng bị dẫn dắt.

Tuy nhiên, lúc cô gần chạm đích, bỗng khựng lại bởi giọng nói của người đàn ông, không xa lạ, cũng chả tới mức thân thuộc, hắn bảo cô tới trường, bảo cô đi học, nếu không sẽ không được học nữa.
Linh Thảo ngơ ngác, đứng im trước hai giọng nói không ngừng tác động, người đàn ông gắt gỏng, chẳng chút dịu dàng:

- Cô đừng ngu muội nữa. Cô có nhảy xuống trăm lần, những kẻ khốn nạn đó cũng sẽ không thương cô.

Kẻ khác kiên trì dỗ ngọt:
- Linh Thảo ngoan, nhảy xuống, cha mẹ cô sẽ hối hận, họ sẽ thương cô.

Hắn trầm giọng, điên tiết quát:
- Hối hận đếch phải thương. - Thành Nghiêm nghiến răng, thốt ra lời thô thiển, gân xanh trên trán hắn nổi lên khi thấy cô gái kia ngày một gần hơn với địa điểm… không an toàn. Từ lúc hắn bước vào, chỉ thấy được bóng lưng của cô, cô chưa quay mặt lại lần nào chỉ có âm giọng vẩn đục không ngừng cất lên nhằm thao túng hồn phách yếu ớt của cô.

Quỷ hồn của đứa trẻ đang khống chế thân xác cô khoái chí khi thấy sự tức giận của hắn, nó vừa châm chọc vừa cổ vũ:

- Đừng tin kẻ tục tĩu đó, mau nhảy xuống. - Nó không ngừng hối thúc, đẩy nhanh tiến trình, hoàn toàn không muốn dây dưa thêm khi thấy Thành Nghiêm ngày một đến gần.

Nó không đợi sự tự nguyện nhảy của cô mà chủ động trèo lên, lao xuống, để cho thân thể cô bị nghiền nát, và nó sẽ nuốt trọng từng sợi hồn phách của cô.

Tuy nhiên, nó vừa trèo lên tới thanh chắn, thân xác bỗng cứng đơ, nó không điều khiển được cơ thể của Linh Thảo.

Cũng trong khắc đó, Thành Nghiêm như con sóc, phóng qua bệ cửa sổ, nắm lấy cổ tay cô. Hắn cắn ngón tay mình để nó bật máu, sau đó chấm vào ấn đường của cô, giọng rắn rỏi:

- Thiên địa bách thần, trăm phương hợp nhất, làm chủ giết chết ác linh.

Hắn nói xong, kéo hồn thể của tên nhóc ra khỏi người cô, chỉ trong một đêm, dáng vẻ của nó hoàn toàn khác biệt, kinh khủng hơn và âm lực của mạnh hơn, từ màu đen sậm đã sản sinh ra vài sợi quỷ khí đỏ chót,...

Linh Thảo không còn bị chiếm xác, cô ngơ ngẩn thoát khỏi những lời lẽ thôi miên, bàng hoàng nhìn xung quanh, và hoảng hốt trước tình cảnh của bản thân, cô phát hiện mình vắt vẻo trên lan can.
Cô run run, mặt mày phút chốc xây xẩm.
Thành Nghiêm một tay kéo cô, giúp cô xuống và lạnh lùng vứt vào phía trong cô cửa sổ, an toàn nơi phòng khách, hắn gắt gỏng:
- Cô nên ngồi yên ở sô pha.

Linh Thảo vừa thoát khỏi mộng du, cô bần thần nhớ lại từng chuyện lúc vừa rồi, cô không quên hẳn, cũng chẳng phải trang giấy trắng không biết gì, vì dù bị điều khiển, hồn cô vẫn hiện hữu tại đây, chứng kiến hết mọi thứ.

Cô run rẩy ngồi bệt xuống, nước mắt lưng tròng, hai bàn tay lạnh ngắt che miệng để không bật ra tiếng khóc, vừa rồi xém chút nữa cô đã nhảy xuống phía dưới… Một nơi nhìn thấy mặt đất cũng đã khó khăn.
Linh Thảo rất sợ, dạo gần đây,... dường như cô ngày một kỳ quặc. Suýt chút nữa của đã nhảy nơi độ cao kinh hoàng.

Linh Thảo hoảng loạn trước những thứ đang diễn ra. Thành Nghiêm bên ngoài, vẻ mặt hằn lên tia nghiêm nghị, tròng trắng của đôi mắt chằng chéo vài tia đỏ như minh chứng cho sự cuồng nộ của mình.
Hắn đọc chú ngữ, tạo trận pháp bằng tâm lực của mình mà không thông qua bùa chú, bởi cơ bản, những lá bùa hắn vẽ ra sẽ chậm hơn tốc độ chạy của ác linh. Nên chọn cách nhanh và hữu hiệu nhất để khống chế nó.
Tuy nhiên nó không chạy, ngược lại ở gần hắn, nó tỏa âm khí bao bọc lấy hắn. Sắc đen kịt như từng khối mây đặc quánh dồn nén với nhau mỗi kỳ bão lớn chuẩn bị ập tới.

Gió cuồn cuộn xô xát vào người hắn từng luồn rét buốt.
Nhất thời hắn bị nhấn trong lạnh lẽo với hàng trăm cơn gió âm khí như mũi tên nhọn đâm phập vào da thịt hắn.

Linh Thảo đang giam mình trong sợ hãi, tiếng cửa sổ chưa khóa chốt không ngừng va đập khiến cô bình tĩnh. Cô dùng đôi mắt run lên và nhòe lệ của mình hướng về phía lan can… Thành Nghiêm bấy giờ chỉ còn là hư ảnh mờ nhạt, bởi thân thể hắn khuất sau nhiều lớp khí đen. Các khối khí ấy tựa hồ kết thành dáng dấp của con quỷ dữ, nuốt chửng lấy hắn.