Chương 13 - Tận cùng của sự tồn tại - Linh Nghiêm

Chương 13

Linh Thảo nhìn ra bên phía ngoài nhưng cánh cửa đã bị đóng kín lại, lớp màn chống nắng mỏng màu xám cũng được kéo sụp xuống khiến cô không thể thấy được khung cảnh bên ngoài, Thành Nghiêm cũng theo đó bị nhấn chìm trong âm khí quyện đặc.

- Này,… Thành Nghiêm. – Cô bất giác cất tiếng gọi trong vô vọng, chân chạy về phía hắn như muốn níu kéo một thứ gì nhưng cũng lúc đó, tiếng gắt gỏng của hắn lại vang vọng đe dọa cô:

- Đứng im.

Cô theo phản xạ khựng lại nhưng lạ thay, cô phát hiện, giọng của hắn không phải được thốt ra từ vị trí hắn đang đứng, cũng chẳng từ một nơi nào mà tự trong tâm tưởng của cô. Đầu cô tại sao hiện lên lời ra lệnh của hắn? Linh Thảo cảm thấy kì quặc bởi cô không phân định rõ ràng đâu là thực, đâu là tưởng tượng.

Linh Thảo có thể nghe được tiếng của hắn… cô nghi hoặc, cố chấp bước thêm, ngay tức khắc, hắn gầm gừ:

- Cô nên đứng im.

Bấy giờ, cô mới lần nữa dám xác nhận, bằng cách nào đấy hắn nói chuyện với cô nhưng không phải thông qua nơi miệng.

Cô e dè lùi về sau để không trái ý hắn, phần khác, cô biết hắn an toàn nên tạm an tâm, gánh nặng cũng được trút xuống. Nhưng cô ngồi đó, mắt luôn đặt về cửa sổ dõi theo động tĩnh bên ngoài, lòng dạ bồn chồn bởi chẳng biết điều gì xảy đến, cô chỉ thấy có hai khối đen lởn vởn bay lượn, mà không xác định hắn hiện nằm trong khối khí nào.

Thành Nghiêm ở ngoài, khi không còn ánh mắt quan sát của Linh Thảo, hắn an tâm hơn, hắn bật cười, ánh mắt lơ đễnh nhưng đầy âm u, hắn không đặt tiêu cự của mình vào đứa trẻ, cũng không hung hăng thốt ra lời đe doạ, hắn cứ thế đứng yên ở giữa làn âm khí.

Quỷ linh khoái chí vì đang bao bọc được hắn, nó không ngừng tỏa ra hết âm lực của mình.
Thành Nghiêm không dùng bùa chú đánh bay thứ khí đen phủ quanh mình mà hắn từng ngụm hấp thụ vào, sau đó, một hơi hút sạch, hắn trở về với không khí trong lành, vết thương sau lớp quần áo cũng khôi phục một cách nhanh chóng, đồng thời người hắn sảng khoái hơn với một nguồn lượng năng tuyệt đối rần rần trong cơ thể.

Hắn liếm vành môi của mình, bộ dạng hài lòng, trong khi đó quỷ linh bất động vì nó không tin được những gì mình thấy. m khí nó tích lũy bao nhiêu năm… vậy mà bị hắn nuốt sạch… nhưng bằng cách nào hắn làm được điều đó, nó lắp bắp:

- Mày… mày là…

Hắn nhếch môi nở nụ cười vô cảm, lạnh giọng ngắt ngang lời nó:

- Mày không nên biết. – Hắn dứt lời, một sợi dây bằng ngón tay trong suốt màu trắng xám quấn quanh quỷ linh và hút nó về phía hắn, hắn đặt bàn tay thô ráp của mình lên đỉnh đầu nó, dùng lực khá mạnh bóp chặt, giọng uy nghiêm tra khảo:

- Chủ nhân của mày là ai?

Trước câu hỏi của hắn, nó cố ngẩng lên nhìn hắn bằng đôi mắt run run, bấy giờ khi mất lượng âm khí lớn, nó không còn ngạo nghễ như vừa rồi, sự hung hăng tan biến, tệ hơn là nó nằm trong tay hắn, có thể chết bất cứ lúc nào. Lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi, bởi chủ của nó bảo tới đây giết cô gái vợ của quỷ, chỉ ăn được hồn của cô ta, nó sẽ trở thành vương của loài quỷ. Theo lời của chủ nhân mọi chuyện rất dễ dàng, tuy nhiên nó không vào được ngôi nhà, nó rình rập khá lâu, giết vài người mới tranh thủ được dịp cô ra khỏi địa bàn có kết giới, chẳng ngờ tới sự xuất hiện của tên này. Bấy giờ, nó thật sự bất phương hướng, không còn xác định rõ… lai lịch của hắn. Hắn vừa sử dụng bùa chú chuyên dụng của người trừ tà, lại có thể hấp thụ âm khí… một hành động chỉ có quỷ hồn mới làm được. Đứa trẻ ngộ ra một thứ, nó lắp bắp:

- Anh… anh… - Nó dùng ngón tay run rẩy của mình chỉ vào hắn, gương mặt đần ra của kẻ vừa giác ngộ được một chuyện hệ trọng, không kìm được chuẩn bị nói suy nghĩ của mình nhưng hắn không hài lòng.
Hắn dùng sức nhấn mạnh đầu của nó, nghiêm nghị nhắc nhở:

- Muốn sống thì câm mồm. – Hắn không đợi nó trả lời, nghênh ngang ra điều kiện:

- Thành thật tao sẽ cho mày đường sống.
Đứa trẻ nghe hắn sẽ cho nó thoát thân, gương mặt ủ dột của nó bất chợt sáng rỡ, nó không đắn đo, mở miệng:

- Là, là… - Tuy nhiên sắc mặt nó đột ngột biến đổi, hai cánh môi đang hé ra chợt dính chặt lại với nhau… nó không thốt ra thêm được âm thanh nào. Hắn chẳng rõ nó đang cố tình giở trò bịp bợm gì, thúc giục:

- Là ai? – Hắn gằn giọng nhắc nhở trước sự kì lạ của nó.

Nó lắc đầu, sắc mặt hoảng loạn, mắt chằm chằm vào hắn trong sự hoảng loạn và điệu nó nhăn nhó của nó hệt đang cam chịu nổi đau đớn.

Thành Nghiêm tin nó không dùng mánh khoé lừa gạt mà nó thật sự chịu giày vò.

Hắn nới lỏng, không tiếp tục khống chế nó bằng sức nhưng dù hắn đã thả lỏng, nó vẫn không khá hơn.

- Này nhỏ… - Hắn nói với âm thanh dịu hơn vừa rồi và vô cùng bất ngờ trước cảnh tượng đang diễn ra.
Ở giữa bụng nó một đốm lửa nhỏ xíu đang cháy rực và lan ra, hắn nhanh chóng tìm cách dập tắt nhưng không còn cơ hội. Bởi tia lửa ấy bừng lên mạnh mẽ cố tình thiêu đốt nó. Linh thể đứng trẻ bừng cháy trước mặt hắn, nó vùng vẫy càng nhiều càng đẩy nhanh tiến trình hoá tro tàn của nó. Chỉ trong một khắc chớp nhoáng, nó đã chính thức hoà vào không khí, ngay cả một sợi linh phách cũng không tồn tại nơi thế gian.

Tuy ác linh hại người biến mất nhưng hắn không an lòng bởi nó để lại một dấu chấm lửng nguy hại… người phía sau đứa trẻ, điều khiển nó tới đây với mục đích gì? Hắn không rõ, không có bất kì một gợi ý nào. Nhưng hắn biết, kẻ đầu xỏ ấy là kẻ mạnh. Minh chứng là khế ước dùng trên người quỷ linh, chỉ khi nó vừa có ý định khai ra… kẻ đó đã thẳng tay trừng trị, hoàn toàn không cho nó bất kể cơ hội nào tồn tại trên thế gian. Y không chỉ mạnh, quyết đoán… mà còn mang bản tính hung tàn.

Hắn chau mày, loại trầm tư đầy nặng nề bao trùm lấy hắn.

Thành Nghiêm trải qua trận đại nạn, chưa tìm được hung thủ cũ nhưng có vẻ… một trận nạn kiếp mới đã kéo tới. Hắn đang nghĩ ngợi một vài thứ, nghe tiếng thỏ thẻ cất lên từ trong nhà:

- Thành, Thành Nghiêm… - m thanh của cô không quá lớn, nó vừa đủ và để thăm dò xem hắn còn sống hay chết.

Cô gọi hắn. Hắn cảm thấy cũng vừa vặn lúc hắn cần nghiêm túc nói chuyện với cô, cuộc gặp gỡ chính thức của bọn họ.
Linh Thảo phập phồng bởi sự yên ắng quá lâu, liệu hắn có ổn với hồn ma kinh khủng đó.
Cô sợ sệt, thập thò với tay chân lạnh ngắt, cố ngóng ra phía ngoài để quan sát… Cô muốn trực tiếp đẩy cửa nhưng vẫn e dè hắn…
Thật sự cảm giác ngồi không chờ đợi hoàn toàn không dễ chịu tí nào.

Thời may, cánh cửa chuyển động, nó rộng mở, Thành Nghiêm ung dung bước vào, vẻ mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy đến. Tuy nhiên, bên ngoài càng yên bình, bên trong càng ẩn giấu nhiều con sóng lớn. Hắn lấy sự thản nhiên nhằm che đậy cơn cuồng nộ chất chồng của mình.
Linh Thảo thấy hắn, nửa mừng rỡ nhưng cũng không kém phần sợ hãi, cô ấp úng:

- Anh, anh có bị sao không? – Chính cô cũng không biết mình đang nói gì, từ ngữ dường như có vẻ chẳng ổn cho lắm nhưng đành chịu, lời thốt ra không còn thu lại được.

Hắn không trả lời câu hỏi của cô, lạnh tanh nói:

- Cô dọn dẹp mấy hòn đá ở bệ cửa sổ? – Thật ra câu của hắn không phải hỏi mà chốt lại tính xác thực của sự việc và xem độ thành thật của cô.
Linh Thảo mím môi, không tốn thời gian suy nghĩ đã đưa ra đáp án:

- Em lau cửa kính, làm rơi chúng. – Hai bàn tay đẫm mồ hôi của cô đang nắm chặt vạt áo, mặt cúi thấp không dám ngẩng lên nhìn hắn.

Hắn cười cợt nhưng bên trong đầy sự căm tức:
- Cô suýt nữa thì chết vì sự ngu ngốc tiếp nối của mình. – Hắn không thể hiểu nổi cô có thể bị một quỷ hồn dắt đi hơn mười tầng lâu mà chẳng phát hiện sự kì lạ của nó. Còn cả những hòn đá hắn sắp xếp, tính toán chi li để tạo nên kết giới ngăn không cho yêu ma quấy phá nhưng cô lại làm rơi chúng, trực tiếp phá nát tầng bảo vệ mình.

Hắn chẳng hiểu nổi, vì lí do gì cô có thể tồn tại tới giờ này, có lẽ đúng như câu nói, người ngốc có phước của người ngốc.

Linh Thảo nắm được đại loại câu của hắn vừa thốt ra, hiểu được những lần mình liên luỵ hắn, cô vừa áy náy nhưng phần nào cũng sợ, nỗi sợ cố hữu của kẻ từ nhỏ đã chịu nhiều sự khắc nghiệt, cô sụt sùi, giọng nghèn nghẹn, thành tâm:
- Xin lỗi.

Hắn vừa mở miệng chưa kịp nói, chuông cửa đã dồn dập, tiếng bấm chuông liên tục vào giờ này như minh chứng cho sự tức giận của người đang bên ngoài.
Thành Nghiêm nhớ tới mình đã bỏ quên một thứ… là Minh Hoàng.

Hắn tạm bỏ qua cho Linh Thảo, ra bên ngoài mở cửa, thấy người, hắn gật đầu chào hỏi:
- Chị hai.

Tuy nhiên, đối phương không chút nào gọi là thiện chí, mặt chị ta đỏ chót, khí thế bừng bừng, quát:
- Tôi đã bảo cậu sao hả? Đừng dẫn thằng Hoàng theo làm những trò ma quỷ, bây giờ cậu vẫn rủ rê nó? Cậu muốn nó chết hay sao? – Thím Trân dừng lại, xỉ thằng vào mặt hắn, nghiến răng với rất nhiều căm hận, chốt lại bằng lời cay cú:

- Đồ độc ác.

Thành Nghiêm im lặng không đáp.

Linh Thảo giật mình, lòng dạ không khỏi thảng thốt trước những điều mình đang nghe.
Cách chửi mắng ấy làm cô hoảng sợ, vì chúng vô cùng quen thuộc với đời cô…
Minh Hoàng từ phía xa chạy ào tới, mặt mày nhễ nhại, gấp gáp giải thích:

- Mẹ, con tự đòi đi, cậu không có rủ.

Mặc cho lời khẳng định nghiêm túc từ Hoàng, thím Trân không nguôi giận dữ, ngược lại càng căm phẫn hơn, chị trừng mắt, giọng đanh đá:

- Mày còn nó nữa hả? Tao đã bảo đi theo nó không có gì may mắn mà không nghe. Mày không bị tai nạn cũng sớm bị ma ám chết thôi.

- Chị nói đủ chưa? – Thành Nghiêm lên tiếng, giọng đều đặn nhưng sức uy hiếp vô cùng lớn.

Thím Trân bất ngờ, mặt tím tái lùi về sao nhưng khí thế không đổi, thím ngang ngạnh khiêu khích:

- Cậu muốn sao? Muốn giết tôi hay sao? Đồ quỷ khát máu.

Minh Hoàng không chịu được, cậu quát:

- Mẹ nín đi. – Cậu nắm tay mẹ lôi đi, vừa quay lại nói với Thành Nghiêm bằng sự hối lỗi:

- Cậu, khi khác con tới.

Thím Trân không cam tâm, thím vùng vằng muốn thoát khỏi con trai nhưng cậu dứt khoát kéo bà đi vào thang máy mặc cho bà chửi mắng liên tục.
Thành Nghiêm vào nhà, hung hăng đạp cánh cửa, hắn trút sự nóng nảy của mình vào Linh Thảo đứng ngây dại.

- Ở cạnh tôi sẽ xui xẻo, sẽ chết, sẽ bị hút cạn máu nên muốn sống thì cút khỏi nhà tôi. – Hắn dừng lại, hít sâu một hơi, chậm rãi với âm thanh nặng nề:

- Ngay lập tức. – Lời của hắn như một mệnh lệnh buộc con người làm theo.

Linh Thảo ngơ ngẩn, nước mắt lưng tròng bởi cô bị đuổi khỏi nhà vào lúc nửa đêm…
Cô chơi vơi, loại cảm giác đắng chát không sao tả xiết,… dường như trên đời, không có chỗ nào dung nạp cho sự tồn tại của cô.