Chương 14 - Đường Thoát - Linh Nghiêm

Chương 14:
Thành Nghiêm vào phòng mình, hắn đóng sập cánh cửa một cách thô bạo, tiếng “rầm” vang lên như làm rung chuyển mấy vách tường thân cận.

Linh Thảo giật mình nhưng không dám thốt lên hoảng loạn. Cô co ro ngồi dưới sàn nhà với nỗi sợ hãi nhưng cũng đầy lo âu. Cô bị đuổi ra khỏi nhà nhưng cô lại chai lỳ vẫn giữ nguyên chỗ cũ, cô biết hắn thấy mình ở đây vẫn sẽ tức giận nhưng cô chẳng biết sẽ đi đâu. Thành phố này hay cách đi xe, cách trở về được nhà với cô quá đỗi xa lạ, vả lại cô không tiền, cô không thể về nhà nhưng liệu gia đình sẽ chấp nhận cô? Hay họ sẽ một lần nữa đuổi cô như hắt hủi kẻ chuyên gieo mầm bệnh truyền nhiễm.

Lòng Linh Thảo ngổn ngang với trăm ngàn điều xâu xé, cô rơi vào cảnh đi chẳng được, ở không xong. Nỗi sợ của cô không chỉ bấy nhiêu, mà việc cô bỗng chốc thấy được hồn ma và tệ hơn, nó muốn giết cô. Cô cảm tưởng, khi ra ngoài đường sẽ gặp rất nhiều vong linh,...

Linh Thảo từng cho rằng ma quỷ sẽ không tồn tại trên đời, vì cô chưa từng thấy chúng nhưng chỉ hai ngày ngắn ngủi, tâm trạng cô hụt hẫng như rơi xuống tận đáy của vực thẳm để tận mắt chứng kiến bao điều tàn tệ bên dưới lòng sâu… có lẽ do mọi chuyện tới quá bất ngờ nên nhất thời cô không khả năng thích ứng.

Cô ngây dại với đầu óc ê ẩm bởi do ngẫm nghĩ quá nhiều. Đột ngột tiếng cạch khô khốc cùng bước chân phành phạch cố tình dậm mạnh xuống sàn nhà khiến cho tim cô đánh thuỳnh thuỵch, nó nhói lên rất mạnh, rồi sau đó nhẹ bẫng với bao nhịp nhanh và loạn, không theo một trật tự nào.
Thành Nghiêm bỗng ra ngoài, cô gần chết lặng với sự xuất hiện của hắn.

Điều này vốn không kì lạ vì đây là nhà hắn, hắn sẽ tùy ý có mặt ở đâu mình muốn.
Chẳng qua cô giống như kẻ trộm ương bướng, đánh không đi, đuổi không dời. Thành thử một tiếng động khẽ cũng có thể làm cô không yên tâm.

Linh Thảo nghĩ hắn sẽ hung hăng quát lớn vứt cô khỏi lãnh địa của mình. Chẳng ngờ tới ngay cả nhìn đến cô cũng không, hắn lạnh lùng đi tới phía cửa sổ, nhặt hết tất cả viên đá ném vào thùng rác. Mỗi một viên lách cách kêu lên… cô đều không thở nổi, cô yên ắng chờ đợi cơn thịnh nộ từ hắn.

Thành Nghiêm mở tủ ở góc nhà, lấy ra những viên đá mới, chúng không phải màu xám với lấm tấm hạt đen như loại vừa bị hắn vứt đi mà những viên ấy màu trắng đục, nếu đặt nó dưới ánh sáng, sẽ nhìn xuyên được qua bên kia và lấp lánh những tia vô cùng đẹp mắt.

Hắn mang tới cửa sổ, với tay khóa chặt cửa, sau đó đặt từng viên lên bệ cửa, hắn không làm đồng loạt mà thao tác rất chậm, khi đặt một viên xuống, hắn đọc thì thầm trong miệng chỉ đủ hắn nghe thấy.
Linh Thảo lờ mờ đoán được, hắn sử dụng mấy viên đá để trừ ma nên khi cô làm rơi nó, đã khiến hồn ma kia vào được trong nhà và điều khiển thể xác của cô…

Cô rùng mình, bất chợt cảm thấy sự tức giận của hắn chẳng quá đáng chút nào.
Hắn cứ thế, lặp đi lặp lại mãi tới khi gần rạng sáng mới thành công chạm vào cuối hàng.
Một khoảng thời gian quá dài nhưng hắn vẫn kiên tâm với việc của mình. Hoàn toàn không bị xao nhãng và nhìn ngó điều gì.

Còn cô mặc cho thể xác mệt mỏi, nhiều lần mí mắt trĩu nặng vẫn yên lặng dõi theo, quan sát động tác của hắn với tất cả nỗi hối hận của mình.
Hắn vẫn đứng sắp xếp thêm một lúc, sau đó quay qua cô, gằn giọng căn dặn:

- Đừng tùy tiện đụng vào bất cứ thứ gì.

Cô mím môi, lí nhí đáp:
- Vâng.

Hắn không mấy để tâm đến sự sợ sệt của cô, lời lẽ sắc bén:

- Bẩn không chết mà dại mới chết. - Hắn vốn nói từ “ngu muội” nhưng chẳng rõ trời xui đất khiến gì lại sử dụng từ “dại”. Hắn không hài lòng vì nó quá nhẹ với hành động thiếu suy nghĩ của cô.

Lời của hắn khó nghe nhưng dĩ nhiên cô hiểu được tầm quan trọng của những việc đã qua và ý thức được cái sai của mình, thành thử chỉ dám thỏ thẻ mở lời trong áy náy.

- Em biết. - Cô không nói xin lỗi, bởi bao nhiêu chăng nữa cũng chẳng còn ý nghĩa, có những sai phạm khắc phục được bằng lời nói nhưng cũng có những lầm lỗi sẽ vĩnh viễn chẳng sửa chữa dù bất cứ giá nào. Hai lần ngu ngốc của cô liên quan tới quỷ linh, nếu hắn không ra tay, cô cũng đã sớm… không còn ngồi đây để nghe hắn trách móc.
Thành Nghiêm bất chợt hỏi một không mấy liên quan:

- Cô thấy ma từ khi nào?

Cô không nghĩ nhiều nhanh chóng đáp:
- Mới đầu tiên.

Hắn đột ngột gọi tên cô một cách nghiêm nghị:
- Linh Thảo.

Cô ngồi thẳng lưng, ngẩng lên nhìn hắn, tròng mắt run run, người lạnh toát, cảm giác tệ hơn mỗi lần mẹ quát lớn dọa nạt. Cô hồi hộp chờ đợi hắn với sự căng thẳng tới mức ngay cả thở mạnh cô cũng cân nhắc.

- Cô tự quyết định đi. - Hắn tiếp tục nhưng nội dung bỏ lửng.

Linh Thảo ngơ ngẩng với câu nói không đầu không đuôi của hắn, lắp bắp:
- Dạ? - Cô ngớ người, hy vọng hắn có thể nói rõ ràng hơn.

Hắn nhếch môi, khinh khỉnh:
- Nếu ở lại đây xem như cô chấp nhận chết. - Hắn dừng lại xem phản ứng của cô nhưng chẳng có gì khác ngoài vẻ mặt đờ đẫn, hắn không mấy kiên nhẫn, tự mình nói tiếp:

- Tiền trên bàn, bồi thường cho cô. - Hắn chỉ vào chiếc túi trên bàn, một số tiền kếch xù đủ để cô trở thành một người giàu có theo đúng nghĩa của nó.

Sau khi hắn đưa ra hai lựa chọn, hắn cũng không cần câu trả lời của cô. Vì lẽ hiển nhiên cô sẽ chọn món mồi béo bở lấy tiền và chạy càng xa càng tốt. Một người thông minh ắt hẳn đủ tinh tế để nhận ra điều đặc biệt khi ở cạnh hắn. Chính hắn, đôi lúc cũng gớm ghiếc mình, huống hồ tới việc người khác chung sống với kẻ quá gở như hắn.

Chẳng ngờ được, lúc vừa đi tới cửa phòng, tay chạm vào nắm vặn, hắn lại nghe cô nói:

- Em chọn ở đây. - Cô vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt ráo hoảnh, nhịp thở vô thức đã trở về bình thường.

Thành Nghiêm quay lại nhìn cô, hắn bật cười nhưng không phải vui vẻ, mà trào phúng trước hành động của một kẻ ngớ ngẩn, hơn hết, hắn phần nào nắm được dụng ý của cô nên trực tiếp đánh vào toan tính mà cô đang mang. Hắn chau mày, chán ghét nói:

- Tôi vẫn tiếp tục hoàn thành hồ sơ học cho cô. - Hắn biết bà ngoại mình cho cô rất nhiều tiền nên cô bất chấp ở lại. Quan trọng nhất, lời hứa cho cô học đại đã làm động lực để cô mặc kệ tất cả. Nếu thế, hắn sẽ hoàn thành hết nguyện vọng cho cô, xem như đây là cách giúp cô ra khỏi nhà hắn một cách thanh thản. Hắn còn tốt bụng nhắc nhở:

- Đừng lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa. - Hắn tin rằng, trải qua hai lần đứng ở cửa tử, đủ để cô hiểu tầm hệ trọng của việc ở ngôi nhà của hắn mà nhanh chóng ôm tiền chạy đi.

Linh Thảo đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hẳn, đây chắc là một lần hiếm hôi cô dám làm hành động mạo gan đó, cô vẫn nhẹ nhàng nhưng giọng nghiêm nghị tới lạ:

- Em nghĩ rất kĩ. Không thay đổi. - Cô cảm thấy dường như hắn cũng không hoàn toàn có ý định đuổi mình, điều đó như tiếp thêm dũng khí cho cô nói ra quyết định của bản thân.

Hắn trừng mắt, hắng giọng:
- Đồ điên. - Nỗi bực tức tràn ngập người hắn, âm giọng gắt gỏng trực tiếp bày tỏ nỗi khó chịu của mình trước đáp án vừa nghe được. Hắn muốn cô tự đi mà không phải nguyên do xuất phát từ việc hắn đuổi bởi phần nào kiêng dè bà mình. Để rồi trước điều kiện hắn đưa ra, cô cũng không mấy tự nguyện.
Hắn xác định đầu óc cô không bình thường.
Đối với Linh Thảo, cô lại thấy mình minh mẫn hơn bao giờ hết.

Hai người ôm suy nghĩ đối nghịch, chẳng ai chịu nhún nhường.
Hắn cho rằng cô nghĩ chưa thông suốt nên không tiếp tục đôi co, vào phòng mình mở máy tính bởi có chuyện quan trọng cần làm.

Hắn nhờ chút mối quan hệ xem camera của khu chung cư, hắn rà soát và chủ yếu quan sát dãy phòng mà quỷ linh đó đã dẫn Linh Thảo vào.
Thành Nghiêm xem từ lúc Linh Thảo tới đây, mấy ngày đầu chẳng có gì đặc biệt ngoài những người dân sinh sống đi qua lại, mãi đến ngày ba, có một người phụ nữ xuất hiện, bà ta ăn mặc bình thường, đeo lớp khẩu trang y tế, điệu bộ thong thả dừng trước căn hộ chỉ độ chừng vài giây rồi đi mất, chẳng có gì bất thường.

Tuy nhiên, hành động của bà ấy vẫn có chỗ không ổn. Hắn phóng to, hình ảnh phần nào nhòe đi nhưng vẫn thấy được cánh tay của bà ấy gỡ mảnh giấy dán trên cánh cửa, miệng lẩm nhẩm để phá vỡ kết giới phong ấn căn nhà.

Sau đó mụ ta gỡ nắp lọ, đưa vào đấy một hồn ma mới, nếu hắn đoán không sai là chính đứa trẻ đã dẫn dụ Linh Thảo để giết cô.

Bà ta cố tình mang quỷ linh tới đây, cho nó cư trú ở căn nhà hoang mà trước kia từng có người chết, chủ chung cư cũng khá tin vào chuyện ma quỷ nên mời thầy pháp về làm bùa chú xung quanh. Hắn cũng có lần qua đó, có vài hồn ma lởn vởn trong căn hộ nhưng không nguy hại, họ yên bình chờ tới ngày được siêu thoát nên hắn không màng tới. Nào ngờ thời gian hắn đi vắng, họ đã làm đồ ngon cho những kẻ với dụng tâm thấp hèn.

Hắn gọi cho bà Lành - thầy của mình, sơ lược tình hình, sau đó hỏi một việc quan trọng:

- Bà có từng gặp qua người phụ nữ đó chưa? - Hắn nói ngắn gọn những chuyện mình gặp phải và miêu tả vóc dáng của người mình thấy qua camera hy vọng tìm được chút manh mối để biết được kẻ đầu sỏ phía sau.

Bà Lành cố gắng nhớ nhưng cũng đành bất lực:
- Đa phần giới thầy pháp đều là đàn ông. Nếu là phụ nữ như con miêu tả, ta cũng chưa gặp, bạn bè của ta toàn ngoài sáu mươi.

Hắn xoa vầng trán ê ẩm, sự mệt mỏi không cách nào che giấu:

- Không biết mụ ta nhắm vào con hay Linh Thảo nhưng cô ấy xém nhảy lầu.

Bà Lành thở dài:

- Theo ta tìm hiểu con bé không gây thù oán với ai, chỉ quanh quẩn trong nhà của mình. Chừng những kẻ luôn tìm cách tấn công con, bây giờ chĩa mũi vào con bé.
Nghe bài nói, ngực hắn càng nặng nề hơn. Hắn không sợ chết, hắn chết ngàn lần không sao, hắn chỉ ghét cảm giác người khác phải mất mạng vì mình.
Thành Nghiêm không thu được thông tin mình cần lại nghe đáp án không muốn, tâm trạng hắn không tốt nhưng tạm thời vẫn giữ được bình tĩnh, hắn chuyển qua chủ đề khác cực kì cần thiết với hắn bây giờ:

- Có cách nào phá khế ước…

Bà Lành nghe hắn nói tới đây, lạnh lùng ngắt ngang:
- Không thể. Con xem thường mạng của mình nhưng ta thì không. Đừng nhắc lại với ta lần nào nữa. - Bà nói xong lập tức tắt máy.

Thành Nghiêm bức bối, cũng lúc này màn hình lại không ngừng nhảy lên tin nhắn của Minh Hoàng, trước đó là hàng chục cuộc gọi nhỡ, sau đó là địa chỉ cùng lời cầu khẩn:

“Cậu, cậu tới liền đi”
“Nhà bạn con đang rất không ổn, cậu giúp, nhanh lên, ba người chết, một người đang nằm bệnh viện”
Hắn đọc hàng loạt tin nhắn của Hoàng, kèm theo đó là những hình ảnh có vẻ là hiện trường, người đàn ông nằm giữa nhà, tay và chân dang rộng, ngửa lên đối diện với trần nhà.

Con dao nhọn chuyên dụng dành cho những người mổ heo cắm vào giữa cổ ông ta, mắt trợn ngược lên, một con bị lòi ra ngoài, nó không rớt hẳn mà nằm lủng lẳng trên má, máu bê bết hết nửa gương mặt, một mảng da đầu bị kéo rời khỏi thịt lộ ra xương trắng lấp ló sau lớp thịt mỏng dánh, óc trắng mon men rỉ ra. Còn chiếc lưỡi cũng thè một đoạn dài khỏi miệng, đặc biệt là nó bị chẻ ra làm hai.
Hắn nhìn xuống phía dưới, chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ thấm đậm sắc đỏ bị mở phanh ra, lộ ra một đường rạch dài từ khoang bụng cho tới qua rốn, ruột cũng được kéo thành đường dài quanh căn phòng bị hại của nạn nhân…
Thành Nghiêm quan sát một vòng chung quy có chút kinh dị nhưng vấn đề gia đình của nạn nhân không báo án, mà đóng cửa giấu kín tìm thầy pháp phá giải…