Chương 15 - Hồn Ma Đang Hoạt Động - Linh Nghiêm
Chương 15:
Linh Thảo đang ngơ ngẩn, chưa thích ứng với cuộc trò chuyện đang diễn ra, cô biết rõ Thành Nghiêm không muốn chứa chấp cô nhưng cô vẫn kiên trì làm trái ý hắn. Vì hiện tại, đây là nơi duy nhất để cô nương tựa.
Lúc cô đang ngẫm nghĩ, hắn lại lần nữa khỏi phòng, tuy nhiên dường như lần này cách ăn mặc và dáng vẻ của hắn giống chuẩn bị ra ngoài. Đồng nghĩa với việc cô lại phải ở một mình, chỉ bấy nhiêu đã đủ khiến cô không sao thở nổi. Cô sợ hắn nhưng vẫn lấy chút can đảm nài nỉ:
- Em cũng muốn đi.
Hắn nhếch môi, bật cười trào phúng, giọng gãy gọn bác bỏ:
- Đừng mơ. - Hắn không khỏi châm chọc trước hành động đầy sự ảo mộng của cô. Việc hắn cho cô ở đây đã là sự nhân đạo trước nay chưa từng có nên mọi chuyện khác tốt nhất không cần tơ tưởng.
Linh Dao nhìn ngôi nhà một vòng, vô thức rùng mình, nỗi ám ảnh như cuộn phim rõ nét ùa về làm đôi mắt cô rưng rưng, tròng trắng cũng phủ màu hồng, cô sụt sùi nói:
- Ở một… một mình em không dám. - Ngẫm lại chính cô cũng ngưỡng mộ sự dũng cảm thời gian qua. Cô sống trong căn hộ rộng lớn suốt một tuần liền nhưng nếu không có sự việc mấy hôm trước xảy đến, có lẽ cô vẫn tiếp tục miễn cưỡng qua ngày. Tuy nhiên, trải qua hai lần kinh hoàng đó, cô đã không đủ bình tĩnh ở bất cứ nơi đâu một mình. Tệ nhất, lời thúc giục nhảy xuống dưới và cô đã không kiểm soát được cơ thể mình tới độ leo lan can cheo leo… chỉ một giây nữa, cô đã thịt nát xương tàn. Linh Thảo thừa nhận cuộc đời cô nhiều u buồn nhưng cô chưa từng có suy nghĩ bỏ mạng mình. Vậy mà đêm qua… tâm trí cô chỉ tràn ngập những suy nghĩ… hoang đường tìm đến cửa tử.
Thành Nghiêm dứt khoát với cơn bức bối:
- Đừng đặt đằng chân lên đằng đầu. - Hắn cho rằng cô đang dẫm đạp lên sự nhân nhượng của hắn nên không khỏi bực mình. Bản tính cọc cằn của hắn dĩ nhiên chuẩn bị trỗi dậy hay nói cách khác nó chưa bao giờ tắt đi, chỉ cần có chuyện không vừa ý, hắn sẽ ngay tức khắc nổi cơn thịnh nộ. Nhưng hắn quên mất, do đối tượng trước đó đa phần những kẻ tính tình y hệt hắn, còn hiện tại Linh Thảo lại khác, cô chỉ lẳng lặng:
- Em… rất sợ - Cô cúi đầu, nước mắt từng giọt nhỏ lên sàn nhà, vai gầy gò run lên, sự yếu ớt và phần nào ngây dại của cô gái mới lớn bất chợt như luồng gió mát xoa dịu tính cách u uất của hắn.
Hắn đang ngẫm nghĩ, lại nghe tiếng nhỏ xíu đầy đấng thương của cô:
- Em sợ một mình, sẽ nhảy lầu.
Thành Nghiêm nhìn bóng dáng của cô, sắc mặt hắn thâm trầm, mày chau chặt, hắn gằn giọng:
- Chỗ tôi đến chẳng phải tốt lành gì.
Linh Thảo đang thất vọng đến bế tắc, nghe câu trả lời của hắn cô phải dừng lại vài giây suy ngẫm, tâm tư chợt rực lên, giọng vẫn nghèn nghẹn nhưng bấy giờ có thêm sự mừng rỡ không cách nào che giấu.
- Có anh mà. - Lời của cô như gửi tất thảy sự dựa dẫm của mình vào hắn.
Thấy nỗi vui mừng khờ khạo của cô, hắn lạnh giọng:
- Cô muốn theo thì tùy. Nhưng sau này cô sẽ chết vì sự ngu ngốc của mình. - Hắn biết sẽ đến một lúc cô sẽ nhận ra niềm vui của mình vô nghĩa. Cô ngu muội cho rằng cạnh hắn là an toàn nhưng đáng khinh thay, chính hắn mới là vực thẳm nguy hiểm nhất. Hắn vốn nhất quyết khước từ nhưng khoảnh khắc thấy sự tin tưởng của cô, bao tính toán của hắn đột ngột rẽ rang.
Thôi thì cứ để cho cô theo nhìn rõ xung quanh còn sớm tỉnh ngộ, thoát khỏi cuộc đời trẻ con của mình.
Với những điều phức tạp đang diễn ra trong đầu hắn thì Linh Thảo ngược lại, với cô bấy giờ chỉ cần ở nơi đâu có hơi thở con người, cô đã có thể yên tâm.
Thành Nghiêm không nói thêm điều gì, hắn chuẩn bị đồ cần thiết cho mình. Cô tranh thủ thay bộ đồ khác, thực tế nó chẳng khá hơn bộ đang mặc hơn bao nhiêu nhưng ít nhiều đỡ hơn một chút.
Linh Thảo rất nhanh đã xong, cô đứng tựa ở cửa ngoan ngoãn đợi hắn. Như đứa trẻ nghe người lớn đi chơi sẽ bỏ lại mình ở nhà.
Thật lòng mà nói, tình trạng của cô chẳng khác là bao. Những chuyến đi chơi của gia đình cô đều bị bỏ lại, thi thoảng có anh hai, anh ấy sẽ đấu tranh cho cô nhưng sau cùng, mẹ vẫn quyết liệt không mang cô theo… vì sợ xui xẻo. Vì thế cô luôn một mình, luôn chịu miệt thị và ghẻ lạnh…
Linh Thảo không muốn nhớ thêm, cô nghiêm túc đứng đợi hắn.
Thành Nghiêm đi ngang, phớt lờ sự tồn tại của cô.
Cô cũng không để tâm vẻ lạnh nhạt của hắn, chậm rãi theo sau hắn. Dù bước chân hắn dài và rất nhanh nhưng cô vẫn bất chấp chạy theo không để hắn bỏ lại quá xa.
Hắn xuống tới tầng lầu, Minh Hoàng đã đậu xe sẵn, cậu đứng bên ngoài, thập thò tới lui, khi vừa thấy hắn, cậu đã chạy nhào tới:
- Cậu, cậu nhanh lên. - Hoàng vừa nói vừa mở cửa cho hắn rồi nhanh chóng ngồi lên ghế lái, thắt dây an toàn, khi nghe tiếng đóng cửa, cậu khởi động xe, vội vã phóng đi.
Tuy nhiên, ngay tức khắc, Minh Hoàng nhận ra đều đặc biệt, cậu nhìn vào kính, phía sau dường như không chỉ cậu của mình.
Cậu dụi mắt nhìn thêm một lần, lắp bắp:
- Cậu, cậu, đó là, là ai?
Hắn chẳng quan tâm, ngã người vào lưng ghế, mắt khép hờ, im lặng như không nghe thấy điều gì.
Linh Thảo nhận ra vẻ mặt hoang mang của Minh Hoàng, cô nhớ lại giọng nói rất giống chàng trai tối qua đã tới cùng với người phụ nữ hung hăng. Cô nghiền ngẫm so sánh và đúc lại đúng là giống nhau. Sau quá trình cô suy nghĩ, hắn vẫn không trả lời. Cô cảm thấy im lặng rất không tốt nên mím môi, nhỏ giọng đáp:
- Là vợ anh ấy.
Cô nói xong, không khí chợt vắng lặng tới tột độ, loại cảm giác ngột ngạt bao trùm tất cả. Minh Hoàng hệt như bị sét đánh ngang hông, nhất thời không phản ứng được.
Thành Nghiêm vẫn tĩnh tại nhưng chỉ cần để ý, cơ hàm hắn đang co giật, sắc mặt cũng âm u hơn.
Hoàng lắp bắp:
- Thật… thật sao?
Linh Thảo gật đầu chắc nịch:
- Vâng. - Cô không chớp mất, giọng mềm mại nhưng vô cùng quả quyết của kẻ nói rất thật.
Minh Hoàng rơi vào cảnh bị mất phương hướng, cậu nửa nghi nửa ngờ với rất nhiều câu hỏi trong lòng nhưng không dám hỏi hắn.
Cứ thế, cả ba người im lặng suốt đoạn đường.
Minh Hoàng như người vô hồn dẫn cậu và “vợ cậu” vào nhà bạn. Tuy nhiên mắt cậu đặt ở người cô gái đã khiến kẻ lắm lời như cậu có thể mất năng lượng nói chuyện. Bởi đầu óc cậu lâng lâng, rối bời không sao tả xiết, chung quy tựu trung vấn đề cậu của mình cưới vợ? Một việc nằm mơ Hoàng cũng chưa từng nghĩ tới.
Họ dừng trước đường lớn và đi bộ vào con đường làng nhỏ, được vài trăm mét có người chạy ra, sốt sắng:
- Cậu tới rồi, thầy pháp đâu? - Chàng trai vừa hỏi vừa gật đầu thay lời chào hỏi với Thành Nghiêm và Linh Thảo rụt rè sau lưng.
Minh Hoàng giới thiệu một cách nghiêm túc:
- Đây, cậu mình, cậu mình làm thầy pháp.
Thắng đang dáo dác tìm kiếm, nghe Hoàng nói thế, y nhìn qua Thành Nghiêm, một giây đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và hoài nghi nhưng rất nhanh khúm núm, cúi gập người, giọng cung kính.
- Dạ dạ, chào thầy. Mời mọi người vào.
Thành Nghiêm không nói gì, tuy nhiên trong lòng có vẻ không thoải mái với thái độ kia. Thời may cuộc chào hỏi nhạt nhẽo cũng chẳng kéo dài. Thắng dẫn họ vào căn nhà phía cuối con đường, có thể nói khang trang nhất trong khu, nếu nói đúng nó là biệt thự duy nhất ở khu vực ngoại thành, diện tích bên trong vô cùng rộng lớn.
Tuy nhiên, từ lúc dừng ở cánh cổng cao lớn đã vọng ra tiếng khóc rả rích. Không gian thoang thoảng cả mùi tanh ôi, chưa đến mức gọi là thối nhưng vẫn khá khó chịu. Để mùi có thể bay xa như vậy, dường như không phải chỉ duy nhất xác chết của một người, mà nhiều hơn một thi thể. Tuy nhiên, mùi không đồng nhất với nhau. Hắn chau mày hỏi:
- Có con vật chết chưa chôn?
Thắng sững người, mặt tái đi, tròng mắt đầu đảo liên hồi, cậu lắc đầu:
- Không có.
Minh Hoàng thẳng thắn vạch trần trước lời lẽ lấp liếm kia:
- Cậu đang nói dối đó.
Thắng gãy đầu, ngại ngùng giải thích:
- Có chết nhưng chôn rồi, mình nghĩ không quan trọng nên, nên… không nói
Thành Nghiêm lười nghe lời biện hộ, hắn đi thẳng vào cửa, một vài người phụ nữ đang khóc rưng rức trước thềm nhà, vừa thương tâm nhưng cũng đồng thời sợ hãi, khi thấy hắn họ giật mình, ngồi nép sang một bên, mắt không ngừng đặt trên nhóm người họ dò xét.
Linh Thảo yên lặng, bấy giờ cô đã bắt đầu ngửi thấy mùi hôi khó chịu, khi cửa nhà mở ra nó lại càng nồng nặc xông thẳng vào mũi làm cô nhăn mặt, vội lấy tay che mũi của mình.
Khung cảnh phía trước càng khủng khiếp với cảnh tượng người đàn ông nằm ngửa, một mắt nằm trên mặt, óc trắng trên đầu rỉ ra hòa lẫn với máu, qua thời gian lâu, chúng khô đặc và dính dưới nền gạch trắng.
Ruột gan của ông ta phơi đầy bên ngoài nên phần bụng chỉ còn khoang trống, da đung đưa bên mấy cọng xương sườn vểnh cao. Các đốt tay, đốt chân của ông ấy bị chặt gãy lặt lìa, có ngón còn dính lại, có ngón văng khắp nơi quanh cơ thể lẩn trong đóng nội tạng bầy nhầy.
Đám ruồi béo ú nhạy mùi, chúng kéo thành đàn bấu vào, cùng nhau tận hưởng bữa tiệc ngon và đồng thời sản sinh bầy dòi nhộng tua tủa vây bủa thân xác ông ta từ bên trong. Hàng trăm ngàn con trắng núng nính ngọ nguậy, chúng nhung nhúng phía trong da, nơi thịt mỡ đang lẫn lộn với nhau. Một vài chỗ đã bị chúng ăn sạch, lộ ra ống xương trắng đục có chút máu còn sót lại, cùng vài sợi gân cứng rung rinh chuyển động.
Lần đầu tiên Linh Thảo thấy một xác chết khủng khiếp đến thế, mấy chỗ lành lặn cũng thoáng chốc bị bầy dòi khoét da, bầy đàn ào ạt lăn lóc ra khỏi nơi ô hẹp đã bọng rỗng, khi chúng ra hết, lớp da không còn điểm tựa, nó rạp xát vào trong xương. Cô run run, tay chân bủn rủn, mặt nhợt nhạt, bụng quặn lên cơn nôn ói, nhưng cô kìm nén, cố bình tĩnh bởi cô không ngăn được sự tò mò của bản thân, muốn tiếp tục nhìn ngó. Còn Minh Hoàng dù mạnh miệng nhưng sớm chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Thành Nghiêm không còn nhìn ông ta mà quan sát căn nhà, có hai bài vị vẫn chưa mãn tang, nhang khói nghi ngút, vài linh hồn lởn vởn, họ ngơ ngẩn, thần trí không được bình ổn. Có thể do bị đả kích lúc chết, hoặc phần khác họ không được siêu độ đầy đủ. Cũng có khả năng một nguyên do khác mà chỉ gia đình này mới nắm rõ.
Do thần trí không được minh mẫn, hồn phách họ rất dễ nhiễm tạp bẩn và bước vào con đường ngạ quỷ. Điều này không phải suy đoán mà họ thật sự thể hiện cái thèm khát của mình vào Linh Thảo. Bởi máu và linh hồn của cô hiện tại đã trở thành một thứ chất nghiện, dễ dàng thu hút ma quỷ. Cứ đà này, buổi tối ở đây cô sẽ rất nguy hiểm. Hắn trầm mặt, lại gần hồn thể đang gào thét của người mới mất, hỏi:
- Ông ta là ai của cậu?
Thắng nói với cơn xúc động trực trào:
- Cha em.
Hắn tiếp tục dò xét:
- Tự chết?
Cậu bồi hồi nhớ lại, ngậm ngùi nói:
- Dạ. Lúc tối hôm trước nhà đi đám hết, về lúc mười giờ đã thấy cha như vậy? - Gia đình cậu rất đau lòng nhưng không dám chôn cất, bởi đây đã là người thứ ba thiệt mạng cách kì quặc, họ muốn liều lĩnh giữ nguyên để nhờ thầy pháp xem xét. Trong suy nghĩ của họ những gì được thấy tận mắt, ắt hẳn sẽ cụ thể và dễ dàng xác định lý do hơn.
Thành Nghiêm không bàn luận, chỉ muốn biết những gì mình cần nên hỏi:
- Mấy người chết trước kia thế nào?
Thắng trả lời bằng giọng run run do cố kìm chế cảm xúc của mình:
- Bác hai với chú út cũng tự chết, mà không đáng sợ bằng cha. Họ chỉ đâm vào cuống họng mình. - Lúc đầu còn nhà cậu còn cho rằng có người sát hại nhưng xem lại camera mới vỡ lẽ được khủng khiếp ấy, chẳng có bất cứ một hung thủ nào cho những cái chết tàn bạo.
Thành Nghiêm chỉ dặn dò:
- Tranh thủ chôn cất. Để người chết bị phân hủy khi chưa chôn không tốt.
Thắng giật mình, cậu ấp úng và ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
- Gia đình muốn biết nguyên nhân. Có ma quỷ phá hoại thì nhờ thầy trừ giúp, còn tiền bạc bao nhiêu cũng được.
Lúc Thắng nói xong, tiếng rầm phía căn bếp vang lên trong không gian kín nên âm thanh càng chát chúa và ngân dài tựa chẳng muốn dừng lại, kèm theo đó là tiếng mèo kêu lảnh lót kêu gào một cách thảm thiết. Nó đột ngột phóng như bị chó đuổi, lao tới cửa sổ lao lên nhánh cây, vun vút chạy mất vào khu vực cây rừng âm u.
Linh Thảo đang ngơ ngẩn, chưa thích ứng với cuộc trò chuyện đang diễn ra, cô biết rõ Thành Nghiêm không muốn chứa chấp cô nhưng cô vẫn kiên trì làm trái ý hắn. Vì hiện tại, đây là nơi duy nhất để cô nương tựa.
Lúc cô đang ngẫm nghĩ, hắn lại lần nữa khỏi phòng, tuy nhiên dường như lần này cách ăn mặc và dáng vẻ của hắn giống chuẩn bị ra ngoài. Đồng nghĩa với việc cô lại phải ở một mình, chỉ bấy nhiêu đã đủ khiến cô không sao thở nổi. Cô sợ hắn nhưng vẫn lấy chút can đảm nài nỉ:
- Em cũng muốn đi.
Hắn nhếch môi, bật cười trào phúng, giọng gãy gọn bác bỏ:
- Đừng mơ. - Hắn không khỏi châm chọc trước hành động đầy sự ảo mộng của cô. Việc hắn cho cô ở đây đã là sự nhân đạo trước nay chưa từng có nên mọi chuyện khác tốt nhất không cần tơ tưởng.
Linh Dao nhìn ngôi nhà một vòng, vô thức rùng mình, nỗi ám ảnh như cuộn phim rõ nét ùa về làm đôi mắt cô rưng rưng, tròng trắng cũng phủ màu hồng, cô sụt sùi nói:
- Ở một… một mình em không dám. - Ngẫm lại chính cô cũng ngưỡng mộ sự dũng cảm thời gian qua. Cô sống trong căn hộ rộng lớn suốt một tuần liền nhưng nếu không có sự việc mấy hôm trước xảy đến, có lẽ cô vẫn tiếp tục miễn cưỡng qua ngày. Tuy nhiên, trải qua hai lần kinh hoàng đó, cô đã không đủ bình tĩnh ở bất cứ nơi đâu một mình. Tệ nhất, lời thúc giục nhảy xuống dưới và cô đã không kiểm soát được cơ thể mình tới độ leo lan can cheo leo… chỉ một giây nữa, cô đã thịt nát xương tàn. Linh Thảo thừa nhận cuộc đời cô nhiều u buồn nhưng cô chưa từng có suy nghĩ bỏ mạng mình. Vậy mà đêm qua… tâm trí cô chỉ tràn ngập những suy nghĩ… hoang đường tìm đến cửa tử.
Thành Nghiêm dứt khoát với cơn bức bối:
- Đừng đặt đằng chân lên đằng đầu. - Hắn cho rằng cô đang dẫm đạp lên sự nhân nhượng của hắn nên không khỏi bực mình. Bản tính cọc cằn của hắn dĩ nhiên chuẩn bị trỗi dậy hay nói cách khác nó chưa bao giờ tắt đi, chỉ cần có chuyện không vừa ý, hắn sẽ ngay tức khắc nổi cơn thịnh nộ. Nhưng hắn quên mất, do đối tượng trước đó đa phần những kẻ tính tình y hệt hắn, còn hiện tại Linh Thảo lại khác, cô chỉ lẳng lặng:
- Em… rất sợ - Cô cúi đầu, nước mắt từng giọt nhỏ lên sàn nhà, vai gầy gò run lên, sự yếu ớt và phần nào ngây dại của cô gái mới lớn bất chợt như luồng gió mát xoa dịu tính cách u uất của hắn.
Hắn đang ngẫm nghĩ, lại nghe tiếng nhỏ xíu đầy đấng thương của cô:
- Em sợ một mình, sẽ nhảy lầu.
Thành Nghiêm nhìn bóng dáng của cô, sắc mặt hắn thâm trầm, mày chau chặt, hắn gằn giọng:
- Chỗ tôi đến chẳng phải tốt lành gì.
Linh Thảo đang thất vọng đến bế tắc, nghe câu trả lời của hắn cô phải dừng lại vài giây suy ngẫm, tâm tư chợt rực lên, giọng vẫn nghèn nghẹn nhưng bấy giờ có thêm sự mừng rỡ không cách nào che giấu.
- Có anh mà. - Lời của cô như gửi tất thảy sự dựa dẫm của mình vào hắn.
Thấy nỗi vui mừng khờ khạo của cô, hắn lạnh giọng:
- Cô muốn theo thì tùy. Nhưng sau này cô sẽ chết vì sự ngu ngốc của mình. - Hắn biết sẽ đến một lúc cô sẽ nhận ra niềm vui của mình vô nghĩa. Cô ngu muội cho rằng cạnh hắn là an toàn nhưng đáng khinh thay, chính hắn mới là vực thẳm nguy hiểm nhất. Hắn vốn nhất quyết khước từ nhưng khoảnh khắc thấy sự tin tưởng của cô, bao tính toán của hắn đột ngột rẽ rang.
Thôi thì cứ để cho cô theo nhìn rõ xung quanh còn sớm tỉnh ngộ, thoát khỏi cuộc đời trẻ con của mình.
Với những điều phức tạp đang diễn ra trong đầu hắn thì Linh Thảo ngược lại, với cô bấy giờ chỉ cần ở nơi đâu có hơi thở con người, cô đã có thể yên tâm.
Thành Nghiêm không nói thêm điều gì, hắn chuẩn bị đồ cần thiết cho mình. Cô tranh thủ thay bộ đồ khác, thực tế nó chẳng khá hơn bộ đang mặc hơn bao nhiêu nhưng ít nhiều đỡ hơn một chút.
Linh Thảo rất nhanh đã xong, cô đứng tựa ở cửa ngoan ngoãn đợi hắn. Như đứa trẻ nghe người lớn đi chơi sẽ bỏ lại mình ở nhà.
Thật lòng mà nói, tình trạng của cô chẳng khác là bao. Những chuyến đi chơi của gia đình cô đều bị bỏ lại, thi thoảng có anh hai, anh ấy sẽ đấu tranh cho cô nhưng sau cùng, mẹ vẫn quyết liệt không mang cô theo… vì sợ xui xẻo. Vì thế cô luôn một mình, luôn chịu miệt thị và ghẻ lạnh…
Linh Thảo không muốn nhớ thêm, cô nghiêm túc đứng đợi hắn.
Thành Nghiêm đi ngang, phớt lờ sự tồn tại của cô.
Cô cũng không để tâm vẻ lạnh nhạt của hắn, chậm rãi theo sau hắn. Dù bước chân hắn dài và rất nhanh nhưng cô vẫn bất chấp chạy theo không để hắn bỏ lại quá xa.
Hắn xuống tới tầng lầu, Minh Hoàng đã đậu xe sẵn, cậu đứng bên ngoài, thập thò tới lui, khi vừa thấy hắn, cậu đã chạy nhào tới:
- Cậu, cậu nhanh lên. - Hoàng vừa nói vừa mở cửa cho hắn rồi nhanh chóng ngồi lên ghế lái, thắt dây an toàn, khi nghe tiếng đóng cửa, cậu khởi động xe, vội vã phóng đi.
Tuy nhiên, ngay tức khắc, Minh Hoàng nhận ra đều đặc biệt, cậu nhìn vào kính, phía sau dường như không chỉ cậu của mình.
Cậu dụi mắt nhìn thêm một lần, lắp bắp:
- Cậu, cậu, đó là, là ai?
Hắn chẳng quan tâm, ngã người vào lưng ghế, mắt khép hờ, im lặng như không nghe thấy điều gì.
Linh Thảo nhận ra vẻ mặt hoang mang của Minh Hoàng, cô nhớ lại giọng nói rất giống chàng trai tối qua đã tới cùng với người phụ nữ hung hăng. Cô nghiền ngẫm so sánh và đúc lại đúng là giống nhau. Sau quá trình cô suy nghĩ, hắn vẫn không trả lời. Cô cảm thấy im lặng rất không tốt nên mím môi, nhỏ giọng đáp:
- Là vợ anh ấy.
Cô nói xong, không khí chợt vắng lặng tới tột độ, loại cảm giác ngột ngạt bao trùm tất cả. Minh Hoàng hệt như bị sét đánh ngang hông, nhất thời không phản ứng được.
Thành Nghiêm vẫn tĩnh tại nhưng chỉ cần để ý, cơ hàm hắn đang co giật, sắc mặt cũng âm u hơn.
Hoàng lắp bắp:
- Thật… thật sao?
Linh Thảo gật đầu chắc nịch:
- Vâng. - Cô không chớp mất, giọng mềm mại nhưng vô cùng quả quyết của kẻ nói rất thật.
Minh Hoàng rơi vào cảnh bị mất phương hướng, cậu nửa nghi nửa ngờ với rất nhiều câu hỏi trong lòng nhưng không dám hỏi hắn.
Cứ thế, cả ba người im lặng suốt đoạn đường.
Minh Hoàng như người vô hồn dẫn cậu và “vợ cậu” vào nhà bạn. Tuy nhiên mắt cậu đặt ở người cô gái đã khiến kẻ lắm lời như cậu có thể mất năng lượng nói chuyện. Bởi đầu óc cậu lâng lâng, rối bời không sao tả xiết, chung quy tựu trung vấn đề cậu của mình cưới vợ? Một việc nằm mơ Hoàng cũng chưa từng nghĩ tới.
Họ dừng trước đường lớn và đi bộ vào con đường làng nhỏ, được vài trăm mét có người chạy ra, sốt sắng:
- Cậu tới rồi, thầy pháp đâu? - Chàng trai vừa hỏi vừa gật đầu thay lời chào hỏi với Thành Nghiêm và Linh Thảo rụt rè sau lưng.
Minh Hoàng giới thiệu một cách nghiêm túc:
- Đây, cậu mình, cậu mình làm thầy pháp.
Thắng đang dáo dác tìm kiếm, nghe Hoàng nói thế, y nhìn qua Thành Nghiêm, một giây đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và hoài nghi nhưng rất nhanh khúm núm, cúi gập người, giọng cung kính.
- Dạ dạ, chào thầy. Mời mọi người vào.
Thành Nghiêm không nói gì, tuy nhiên trong lòng có vẻ không thoải mái với thái độ kia. Thời may cuộc chào hỏi nhạt nhẽo cũng chẳng kéo dài. Thắng dẫn họ vào căn nhà phía cuối con đường, có thể nói khang trang nhất trong khu, nếu nói đúng nó là biệt thự duy nhất ở khu vực ngoại thành, diện tích bên trong vô cùng rộng lớn.
Tuy nhiên, từ lúc dừng ở cánh cổng cao lớn đã vọng ra tiếng khóc rả rích. Không gian thoang thoảng cả mùi tanh ôi, chưa đến mức gọi là thối nhưng vẫn khá khó chịu. Để mùi có thể bay xa như vậy, dường như không phải chỉ duy nhất xác chết của một người, mà nhiều hơn một thi thể. Tuy nhiên, mùi không đồng nhất với nhau. Hắn chau mày hỏi:
- Có con vật chết chưa chôn?
Thắng sững người, mặt tái đi, tròng mắt đầu đảo liên hồi, cậu lắc đầu:
- Không có.
Minh Hoàng thẳng thắn vạch trần trước lời lẽ lấp liếm kia:
- Cậu đang nói dối đó.
Thắng gãy đầu, ngại ngùng giải thích:
- Có chết nhưng chôn rồi, mình nghĩ không quan trọng nên, nên… không nói
Thành Nghiêm lười nghe lời biện hộ, hắn đi thẳng vào cửa, một vài người phụ nữ đang khóc rưng rức trước thềm nhà, vừa thương tâm nhưng cũng đồng thời sợ hãi, khi thấy hắn họ giật mình, ngồi nép sang một bên, mắt không ngừng đặt trên nhóm người họ dò xét.
Linh Thảo yên lặng, bấy giờ cô đã bắt đầu ngửi thấy mùi hôi khó chịu, khi cửa nhà mở ra nó lại càng nồng nặc xông thẳng vào mũi làm cô nhăn mặt, vội lấy tay che mũi của mình.
Khung cảnh phía trước càng khủng khiếp với cảnh tượng người đàn ông nằm ngửa, một mắt nằm trên mặt, óc trắng trên đầu rỉ ra hòa lẫn với máu, qua thời gian lâu, chúng khô đặc và dính dưới nền gạch trắng.
Ruột gan của ông ta phơi đầy bên ngoài nên phần bụng chỉ còn khoang trống, da đung đưa bên mấy cọng xương sườn vểnh cao. Các đốt tay, đốt chân của ông ấy bị chặt gãy lặt lìa, có ngón còn dính lại, có ngón văng khắp nơi quanh cơ thể lẩn trong đóng nội tạng bầy nhầy.
Đám ruồi béo ú nhạy mùi, chúng kéo thành đàn bấu vào, cùng nhau tận hưởng bữa tiệc ngon và đồng thời sản sinh bầy dòi nhộng tua tủa vây bủa thân xác ông ta từ bên trong. Hàng trăm ngàn con trắng núng nính ngọ nguậy, chúng nhung nhúng phía trong da, nơi thịt mỡ đang lẫn lộn với nhau. Một vài chỗ đã bị chúng ăn sạch, lộ ra ống xương trắng đục có chút máu còn sót lại, cùng vài sợi gân cứng rung rinh chuyển động.
Lần đầu tiên Linh Thảo thấy một xác chết khủng khiếp đến thế, mấy chỗ lành lặn cũng thoáng chốc bị bầy dòi khoét da, bầy đàn ào ạt lăn lóc ra khỏi nơi ô hẹp đã bọng rỗng, khi chúng ra hết, lớp da không còn điểm tựa, nó rạp xát vào trong xương. Cô run run, tay chân bủn rủn, mặt nhợt nhạt, bụng quặn lên cơn nôn ói, nhưng cô kìm nén, cố bình tĩnh bởi cô không ngăn được sự tò mò của bản thân, muốn tiếp tục nhìn ngó. Còn Minh Hoàng dù mạnh miệng nhưng sớm chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Thành Nghiêm không còn nhìn ông ta mà quan sát căn nhà, có hai bài vị vẫn chưa mãn tang, nhang khói nghi ngút, vài linh hồn lởn vởn, họ ngơ ngẩn, thần trí không được bình ổn. Có thể do bị đả kích lúc chết, hoặc phần khác họ không được siêu độ đầy đủ. Cũng có khả năng một nguyên do khác mà chỉ gia đình này mới nắm rõ.
Do thần trí không được minh mẫn, hồn phách họ rất dễ nhiễm tạp bẩn và bước vào con đường ngạ quỷ. Điều này không phải suy đoán mà họ thật sự thể hiện cái thèm khát của mình vào Linh Thảo. Bởi máu và linh hồn của cô hiện tại đã trở thành một thứ chất nghiện, dễ dàng thu hút ma quỷ. Cứ đà này, buổi tối ở đây cô sẽ rất nguy hiểm. Hắn trầm mặt, lại gần hồn thể đang gào thét của người mới mất, hỏi:
- Ông ta là ai của cậu?
Thắng nói với cơn xúc động trực trào:
- Cha em.
Hắn tiếp tục dò xét:
- Tự chết?
Cậu bồi hồi nhớ lại, ngậm ngùi nói:
- Dạ. Lúc tối hôm trước nhà đi đám hết, về lúc mười giờ đã thấy cha như vậy? - Gia đình cậu rất đau lòng nhưng không dám chôn cất, bởi đây đã là người thứ ba thiệt mạng cách kì quặc, họ muốn liều lĩnh giữ nguyên để nhờ thầy pháp xem xét. Trong suy nghĩ của họ những gì được thấy tận mắt, ắt hẳn sẽ cụ thể và dễ dàng xác định lý do hơn.
Thành Nghiêm không bàn luận, chỉ muốn biết những gì mình cần nên hỏi:
- Mấy người chết trước kia thế nào?
Thắng trả lời bằng giọng run run do cố kìm chế cảm xúc của mình:
- Bác hai với chú út cũng tự chết, mà không đáng sợ bằng cha. Họ chỉ đâm vào cuống họng mình. - Lúc đầu còn nhà cậu còn cho rằng có người sát hại nhưng xem lại camera mới vỡ lẽ được khủng khiếp ấy, chẳng có bất cứ một hung thủ nào cho những cái chết tàn bạo.
Thành Nghiêm chỉ dặn dò:
- Tranh thủ chôn cất. Để người chết bị phân hủy khi chưa chôn không tốt.
Thắng giật mình, cậu ấp úng và ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
- Gia đình muốn biết nguyên nhân. Có ma quỷ phá hoại thì nhờ thầy trừ giúp, còn tiền bạc bao nhiêu cũng được.
Lúc Thắng nói xong, tiếng rầm phía căn bếp vang lên trong không gian kín nên âm thanh càng chát chúa và ngân dài tựa chẳng muốn dừng lại, kèm theo đó là tiếng mèo kêu lảnh lót kêu gào một cách thảm thiết. Nó đột ngột phóng như bị chó đuổi, lao tới cửa sổ lao lên nhánh cây, vun vút chạy mất vào khu vực cây rừng âm u.