Chương 16 - Sự Bế Tắc - Linh Nghiêm
Chương 16:
Thành Nghiêm nhìn theo con mèo đến khi nó mất hút, hắn chau mày, lạnh giọng trả lời yêu cầu của Thắng:
- Tôi chỉ làm những việc trong khả năng của mình. - Nguyên tắc trước nay của hắn là không hứa hẹn bất cứ điều gì, bây giờ cũng thế. Hắn thấy sự hụt hẫng và điệu bộ vẫn chẳng mấy tin tưởng của cậu ta nhưng điều đó chẳng quan trọng, hắn dặn dò:
- Dọn dẹp và chuẩn bị khâm liệm ông ta đi, tôi đi một vòng xem chôn cất chỗ nào thì được.
Thắng gật đầu nhưng sực nhớ điều gì, liền nói:
- Nhà tôi có khu mộ, ai mất cũng chôn chỗ đó.
Thành Nghiêm không phản ứng. Hắn đeo chiếc găng tay bằng ni lông vào, sau đó cúi người, nắm con dao ở cổ ông rút ra, một dòng chất đỏ sẫm với nhiều cục máu vón lại chảy ra và làm cho một mùi tanh hôi tươi mới bốc lên đến độ không ai ngửi nổi.
Những người có mặt ở đây, chỉ mỗi hắn còn bình tĩnh, quan sát một cách chuyên chú để hắn thấy lẫn trong đó là âm khí màu đen, nhưng không phải đen hoàn toàn mà có lẫn màu xanh nhàn nhạt. m khí cuồn cuộn trong máu bỗng tách ra, vụt bay lên cao và bị tan biến hoàn toàn trước ánh nắng bên ngoài xuyên vào từ phía cửa sổ.
Cùng một thời điểm quỷ khí xuất hiện, ba hồn thể run rẩy, họ hoảng loạn, gào lên điên dại, họ co rút và chui xộc vào những ngóc ngách tăm tối trong ngôi nhà để trốn tránh.
Những điều hắn đang thấy, Linh Thảo cũng có thể nhìn được, bấy giờ cô chân thật xác định bản thân có thể tận mắt quan sát một thế giới trước nay chưa từng. Nó có chút rùng rợn, cô vẫn sợ hãi, co rúm theo sát hắn nhưng vẫn cố giữ một khoảng cách nhất định để không làm hắn bực mình. Tuy nhiên, lúc cô nhìn vào chỗ bức tường sau cánh tủ, cô không kìm được, thét lên nhưng hắn nhanh một bước che miệng cô lại, gằn giọng:
- Linh Thảo. - Hắn chỉ nói tên cô nhưng đôi mắt sắc bén của hắn đủ để cô hiểu bản thân cô cần im lặng. Tuy nhiên, gương mặt như chiếc bóng in trong vách tường với đôi mắt màu xanh lục hệt ngọn lửa đang phừng lên. Nó nhìn Thành Nghiêm và cô như thể khiêu khích, cười cợt, cả sự căm ghét trong đó. Linh Thảo cảm tưởng gương mặt ấy lăm le lao thẳng vào cô, trông cực kì khủng khiếp. Và đôi môi mở ra đóng lại như đang cố tình nói một điều gì đó với họ mà tiếc rằng cô không thể đọc được. Cũng chỉ vài giây, nó nhạt dần, giống như chui rút vào sâu trong bức tường, chỉ còn lại những dấu chân màu xám dậm đầy trên vách. Nó đi từng bước như tiến đến chỗ họ, khiến cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Thắng và gia đình mình không thấy được nhưng chứng kiến dáng vẻ sợ chết khiếp của cô khi đôi mắt nhìn vào mảng tối vách tủ, họ cũng hoảng loạn, thấp thỏm không yên vì chẳng biết chuyện gì sẽ sắp xảy đến.
Mọi thứ hiện tại đều làm tất cả mọi người không ổn, riêng hắn vẫn tĩnh lặng, âm thầm toan tính trong đầu mà chẳng ai hiểu được.
Họ hiếu kì, muốn biết rõ lý do nhưng dĩ nhiên cũng không người nào đủ can đảm để mở lời hỏi trước thái độ luôn cọc cằn của hắn.
Thành Nghiêm đi một vòng quanh nhà, hắn dán lá bùa ở tất cả các cửa sổ và cửa kính, đồng thời nhờ họ lấy vải che lại. Sau đó trở lại phòng khách, nơi mọi người đang chuẩn bị đưa thi thể cha của Thắng vào quan tài.
Vợ ông ta khóc ngất, tỉnh dậy thấy ông bà lại ngả oặt xuống. Cuối cùng năm, sáu người phụ nữ họ phải tụm lại, khóc thương, run sợ, thu lu trong góc nhà.
Do cái chết bí ẩn nên gia đình Thắng giấu kín, không tổ chức tang lễ, cũng không cho ai hay, khi thấy quan tài được đưa tới, hàng xóm bắt đầu xì xầm bàn tán, họ vờ tới lui để hy vọng tìm được chút thông tin của ngôi nhà chưa đến trăm ngày nhưng lại ba người thiệt mạng. Họ bắt đầu đưa ra trăm ngàn giả thuyết nhưng không rút ra được nguyên nhân bởi chính chủ nhà cũng vẫn chìm trong mơ hồ.
Bấy giờ trong nhà họ chỉ còn Thắng và hai dượng là đàn ông, họ cũng ghê sợ khung cảnh hiện tại nhưng vẫn xắn tay vào làm. Họ mặc nhiều lớp áo mưa, đeo hai lớp bao tay bằng cao su dài qua khuỷu tay. Ba người phụ trách từng phần thân thể sao cho đồng đều, họ ngồi xổm xuống thấp, luồng tay phía dưới chuẩn bị nâng ông lên đặt vào quan tài. Khi tay chạm vào, không phải khối thi thể cứng cáp và lạnh lẽo của những người không còn nhịp thở, mà nó mềm, trơn trượt vì lớp da đã không còn độ bám dính với xương. Họ cảm nhận một đóng bời rời nhớp nháp, cả nhồn nhột do đám dòi béo mập cọ nguậy, nó lăn lóc, phóng tứ tung theo bản năng của mình.
Dù là đàn ông, họ cũng không giữ được bình tĩnh, mặt họ tái xanh. Thắng trẻ tuổi nhất, cậu chưa va chạm nhiều nên trước tình cảnh hiện tại, cậu càng không chịu được nhưng vì ba mình, cậu miễn cưỡng, đồng thời hạ giọng nài nỉ và cả trấn an:
- Hai dượng chịu khó giúp ba con đi, dượng bỏ giữa chừng không còn ai đưa ông ấy cả.
Họ miễn cưỡng gật đầu với gương mặt méo mó.
Họ đếm đến ba thì đồng loạt đứng dậy, nâng ông lên, dòi dưới lưng ong không còn điểm tựa ào ạt rớt ra phủ trắng xóa nền gạch màu đỏ huyết, còn mấy con ruồi như bầy ong vỡ tổ, chúng bay tán loạn, bấu vào cả ba người, che chắn luôn tầm nhìn bởi nó tạt chủ yếu và mắt và cả gương mặt họ khiến động tác ngày một khó khăn hơn.
Linh Thảo nhìn cơ thể chẳng còn gì của người mất, cô bàng hoàng đến độ đầu óc suýt tê liệt.
Da ông ấy mỏng dánh, lủng nhiều lỗ do bị đục khoét không đủ khả năng bám vào bộ xương lòng thòng phía dưới, nó rời rạc sẵn sàng rời khỏi cơ thể bất cứ lúc nào.
Họ nhắm mắt, cố gắng nhanh chóng bằng mọi giá đi đến và đặt ông vào quan tài, thật ra thời gian chưa đến năm phút, mà đối với họ nó dài hệt nửa đời người trong đó.
Sau khi đã hoàn thành, hai dượng của Thắng đều hớt hải chạy ra ngoài nôn ói, cậu vốn chẳng khá hơn nhưng vì đây là cha mình nên buộc lòng phải tỉnh táo.
Cậu chỉnh lại người ông, sắp xếp cho ông chu toàn mới đóng nắp quan tài. Thắng lau chùi máu me mà ông để lại và gấp rút nhờ mấy người làm thân cận của gia đình tới để phụ khiêng quan tài của ông ra sau nhà. Thật ra việc chôn cất ông đã được chuẩn bị từ tối qua nhưng vẫn đợi thầy pháp tới nên vẫn chần chừ để yên ông trong nhà.
Thành Nghiêm nhìn khu mộ của gia đình Thắng, vị trí chôn cất không theo một trật tự nào, ông nằm cạnh cháu, còn vợ lại cách mấy người, kẻ vai vế nhỏ lại nằm ngổn ngang phía trước, còn ông bà hiu quạnh, mỗi góc một người. Tuy nhiên, những linh hồn ở đây không phản ứng, hắn cũng không để tâm, hắn chỉ nhìn hố sâu ngập nước chuẩn bị đặt ông ta xuống, tốt bụng nói:
- Đổi chỗ khác.
Thắng không khỏi hoang mang:
- Sao thế?
Hắn chau mày, giọng gắt gỏng:
- Phía dưới là mương rãnh, cậu muốn vài năm nữa cha mình bị lún xuống?
Thắng và người nhà của cậu nghe vậy cũng giật mình bởi chuyện mương đã hơn mười năm về trước, họ đã lắp lại và gần như quên đi, vậy mà hắn ta lại biết. Thắng khó xử nhìn qua mẹ mình vẫn còn thiêm thiếp ngất xỉu, bà trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, những người còn lại hoàn toàn không dám đưa ra ý kiến. Cậu ấp úng, không chút tự tin vào câu nói của mình:
- Nhưng đã lỡ đào rồi…
Thành Nghiêm lạnh lùng:
- Tùy gia đình cậu quyết định. - Hắn đưa ra gợi ý, hoàn toàn không dự định can thiệp. Điều hắn nói chỉ đơn thuần xuất phát từ lương tâm, còn lại tùy vào nhận thức và cách xử lý của họ dành cho người khuất.
Dượng hắn vừa lau mồ hôi, vừa bộc trực nói:
- Cứ chôn đi, xưa giờ vẫn vậy. - Ông ta chỉ muốn nhanh một chút rời khỏi nơi gớm ghiếc này nên chọn con đường thuận tiện nhất.
Thắng bỏ ngoài tai, hỏi người thầy pháp trẻ tuổi mà cậu luôn ôm nghi hoặc:
- Anh xem chỗ nào thì được?
Hắn cầm cành tre dài gõ xuống đất, vị trí bên phải, ông ta nằm riêng lẻ, cách xa khu vực mộ phần độ năm mét:
- Chỗ này.
Gia đình Thắng nhìn nhau bởi khoảng cách xa xôi đó, cha của cậu nằm trơ trọi, chẳng chút ấm cúng nhưng họ không nói, cũng không ý định hỏi nhiều. Thắng lần nữa đứng ra quyết định:
- Được, các chú đào cấp tốc giúp, tôi trả gấp mười lần ngày công.
Rất nhanh chôn cất ông ta xong xuôi, Thắng mệt lả, đau lòng và căm tức trước cái chết quái lạ của ba mình, gấp gáp hỏi:
- Anh biết nguyên nhân chứ? Phải làm gì để nhà tôi không còn những chuyện quái quỷ này nữa.
Hắn không đưa ra đáp án cụ thể, chỉ dặn dò cậu sắm sửa những thứ cần và toan bước đi:
- Chúng tôi quay lại trước khi trời sụp tối. - Hắn nói xong trực tiếp về phía cổng lớn.
Linh Thảo liền chạy theo hắn, cô không dám rời nửa bước, không gian nơi đây rất kì lạ, dù rộng lớn nhưng có thứ gì đấy vô hình làm cô bức bách, đặc biệt có ai đó luôn rình rập họ. Hơn hết, gương mặt trong vách vừa rồi không ngừng ám ảnh cô.
Minh Hoàng đang ngồi ở góc cây, người vẫn còn xanh xao vội lấy khăn chùi miệng và chạy vọt theo, lúc cậu ra khỏi căn biệt thự mới thấy người nhẹ đi đôi chút.
Thành Nghiêm bước nhanh về phía xe, nói:
- Tìm khách sạn, tắm rửa trước.
Hoàng không lấy làm lạ trước yêu cầu của cậu mình, bởi mấy lần trước đó đi cùng, hắn đều như vậy, mục đích để gột rửa uế khí trên người. Cậu có kinh nghiệm nên sớm chuẩn bị áo quần đủ cho chuyến đi dài hạn. Riêng Linh Thảo đúng kiểu tấm chiếu mới, cô chẳng có gì trong tay, lí nhí nói:
- Em không mang theo đồ.
Thành Nghiêm chau mày, không nói gì nhưng có vẻ rất khó chịu:
Hoàng cố điều chỉnh lại tinh thần, không để cảnh vừa rồi ám ảnh, cậu trở về bản tính vui vẻ đầy năng lượng của mình, nhanh nhảu nịnh nọt:
- Mợ, để con mua cho mợ. - Sau thời gian đi cùng, cậu đã phần nào tin cô gái này thật sự là bạn gái của cậu, còn vợ có lẽ chưa tới, bởi bà nội của mình chưa từng nhắc đến. Hoàng nghĩ đến đây, người chợt phấn chấn bởi thông tin này, có thể lừa bịp được từ nội không ít tiền. Nhưng muốn bắt cá lớn phải bỏ ra con cá con, nghĩ thế mà cậu không do dự xuất tiền túi của mình lấy lòng cậu và cả mợ.
Nghe tiếng mợ ngọt xớt từ miệng cháu mình, Thành Nghiêm rùng mình. Đúng thật so với ma quỷ thì tốc độ trở mặt và lời lẽ của cháu hắn kinh khủng hơn nhiều.
Linh Thảo giật mình, vội xua tay:
- Không, không cần đâu. - Cô không đồng xu để mua được ly nước, huống hồ tới việc sắm sửa quần áo, chuyện này quá xa xỉ với cô. Vả lại, người khác mua giùm, cô chẳng biết lúc nào sẽ có tiền để trả lại.
Hắn gằn giọng:
- Nếu muốn chết nhanh một chút thì cứ việc. - Ngôi nhà đó âm khí nặng nề, cả mùi tử thi đeo bám nhưng họ lại ở đấy rất lâu nên buộc phải khử sạch người của mình tránh chúng xâm nhập vào cơ thể. Tuy vậy, cô gái này vẫn cực kì ngu ngốc.
Hoàng hào sảng:
- Mợ yên tâm, cậu nhiều tiền lắm, mua vài bộ đồ cũng không sao đâu. - Cậu dự định gài kèo để hắn xuất tiền. Nào ngờ hắn hỏi lại nhẹ nhàng:
- Tiền ai? - Hắn không lớn tiếng nhưng bấy nhiêu đủ khiến cho Hoàng lạnh sống lưng.
Cậu cười đến độ nhe hai hàm răng, điệu bộ hèn mọn:
- Tiền con. Xem như quà cưới ấy mà.
Minh Hoàng chạy ra khu chợ. Do nơi đây thuộc dạng chợ nhỏ của huyện thị nên các chỗ bán quần áo cũng bình dân, cậu ghé vào một nơi được xem ổn nhất và dẫn Linh Thảo vào trong, nói:
- Mợ thích gì cứ lấy thoải mái.
Cô ái ngại đáp:
- Không biết.
Minh Hoàng cảm thấy Linh Thảo rất lạ, cô nhút nhát nhiều so với cậu tưởng tượng, cách sống hay cả cách ăn mặc của cô đều không phải người của khu vực thành phố của họ. Đặc biệt cô vô cùng rụt rè và giống như chưa từng biết đến việc mua áo quần. Cậu thoáng ngẫm nghĩ nhưng không để sự khó hiểu của mình ra ngoài mặt. Minh Hoàng khẽ quan sát áo quần cô đang dùng đều là những thứ quá cũ để có thể ăn diện ra ngoài đường. Sau cùng, Minh Hoàng kết luận cậu của mình đối xử với vợ mình quá tệ bạc. Cậu thầm chặc lưỡi thất vọng, rồi nói với người bán hàng:
- Lấy bốn áo thun, bốn quần cỡ dáng cô ấy đi. - Sau đó dặn dò cô:
- Còn những gì linh tinh thì mợ tự nói rồi chị chủ lấy cho. Mợ đừng ngại, bây giờ phải đủ đồ dùng nếu không cậu lại bực đó. - Minh Hoàng cảm nhận được Linh Thảo rất sợ cậu, mà dường như trong nhà chẳng ai không e dè trước tính cách thô bạo của cậu nên nhanh trí lấy ra hù dọa.
Linh Thảo sợ tốn tiền và nhưng nghe Hoàng nói, cô cũng chủ động mua thêm vài thứ khác trong lời hối thúc gắt gỏng của Thành Nghiêm.
Minh Hoàng hối hả tính tiền, ôm túi đồ của cô chạy ra xe để giảm thiểu thấp nhất cơn bực tức của cậu mình. Hoàng mở miệng, ra sức lấy lòng:
- Cậu cậu, con đặt phòng rồi, chạy năm phút nữa tới ngay.
Hắn không trả lời, sắc mặt vô cùng âm u, chẳng phải vì tức giận mà vết thương ở lưng hắn vốn lành lại khá nhiều, bấy giờ vô cớ rách ra, và những cơn đau tận xương tủy suýt đánh tan sự bình tĩnh của hắn mà thốt ra tiếng rít gầm.
Thành Nghiêm gồng người kiềm chế, sắc mặt ngày một sạm đi. Ngôi nhà đó không chỉ có vấn đề, mà vấn đề rất nặng, có thứ gì đó đang chế ngự và phóng sự nguyền rủa vào kẻ gây rối là hắn.
Thành Nghiêm nhìn theo con mèo đến khi nó mất hút, hắn chau mày, lạnh giọng trả lời yêu cầu của Thắng:
- Tôi chỉ làm những việc trong khả năng của mình. - Nguyên tắc trước nay của hắn là không hứa hẹn bất cứ điều gì, bây giờ cũng thế. Hắn thấy sự hụt hẫng và điệu bộ vẫn chẳng mấy tin tưởng của cậu ta nhưng điều đó chẳng quan trọng, hắn dặn dò:
- Dọn dẹp và chuẩn bị khâm liệm ông ta đi, tôi đi một vòng xem chôn cất chỗ nào thì được.
Thắng gật đầu nhưng sực nhớ điều gì, liền nói:
- Nhà tôi có khu mộ, ai mất cũng chôn chỗ đó.
Thành Nghiêm không phản ứng. Hắn đeo chiếc găng tay bằng ni lông vào, sau đó cúi người, nắm con dao ở cổ ông rút ra, một dòng chất đỏ sẫm với nhiều cục máu vón lại chảy ra và làm cho một mùi tanh hôi tươi mới bốc lên đến độ không ai ngửi nổi.
Những người có mặt ở đây, chỉ mỗi hắn còn bình tĩnh, quan sát một cách chuyên chú để hắn thấy lẫn trong đó là âm khí màu đen, nhưng không phải đen hoàn toàn mà có lẫn màu xanh nhàn nhạt. m khí cuồn cuộn trong máu bỗng tách ra, vụt bay lên cao và bị tan biến hoàn toàn trước ánh nắng bên ngoài xuyên vào từ phía cửa sổ.
Cùng một thời điểm quỷ khí xuất hiện, ba hồn thể run rẩy, họ hoảng loạn, gào lên điên dại, họ co rút và chui xộc vào những ngóc ngách tăm tối trong ngôi nhà để trốn tránh.
Những điều hắn đang thấy, Linh Thảo cũng có thể nhìn được, bấy giờ cô chân thật xác định bản thân có thể tận mắt quan sát một thế giới trước nay chưa từng. Nó có chút rùng rợn, cô vẫn sợ hãi, co rúm theo sát hắn nhưng vẫn cố giữ một khoảng cách nhất định để không làm hắn bực mình. Tuy nhiên, lúc cô nhìn vào chỗ bức tường sau cánh tủ, cô không kìm được, thét lên nhưng hắn nhanh một bước che miệng cô lại, gằn giọng:
- Linh Thảo. - Hắn chỉ nói tên cô nhưng đôi mắt sắc bén của hắn đủ để cô hiểu bản thân cô cần im lặng. Tuy nhiên, gương mặt như chiếc bóng in trong vách tường với đôi mắt màu xanh lục hệt ngọn lửa đang phừng lên. Nó nhìn Thành Nghiêm và cô như thể khiêu khích, cười cợt, cả sự căm ghét trong đó. Linh Thảo cảm tưởng gương mặt ấy lăm le lao thẳng vào cô, trông cực kì khủng khiếp. Và đôi môi mở ra đóng lại như đang cố tình nói một điều gì đó với họ mà tiếc rằng cô không thể đọc được. Cũng chỉ vài giây, nó nhạt dần, giống như chui rút vào sâu trong bức tường, chỉ còn lại những dấu chân màu xám dậm đầy trên vách. Nó đi từng bước như tiến đến chỗ họ, khiến cô không thể nào bình tĩnh nổi.
Thắng và gia đình mình không thấy được nhưng chứng kiến dáng vẻ sợ chết khiếp của cô khi đôi mắt nhìn vào mảng tối vách tủ, họ cũng hoảng loạn, thấp thỏm không yên vì chẳng biết chuyện gì sẽ sắp xảy đến.
Mọi thứ hiện tại đều làm tất cả mọi người không ổn, riêng hắn vẫn tĩnh lặng, âm thầm toan tính trong đầu mà chẳng ai hiểu được.
Họ hiếu kì, muốn biết rõ lý do nhưng dĩ nhiên cũng không người nào đủ can đảm để mở lời hỏi trước thái độ luôn cọc cằn của hắn.
Thành Nghiêm đi một vòng quanh nhà, hắn dán lá bùa ở tất cả các cửa sổ và cửa kính, đồng thời nhờ họ lấy vải che lại. Sau đó trở lại phòng khách, nơi mọi người đang chuẩn bị đưa thi thể cha của Thắng vào quan tài.
Vợ ông ta khóc ngất, tỉnh dậy thấy ông bà lại ngả oặt xuống. Cuối cùng năm, sáu người phụ nữ họ phải tụm lại, khóc thương, run sợ, thu lu trong góc nhà.
Do cái chết bí ẩn nên gia đình Thắng giấu kín, không tổ chức tang lễ, cũng không cho ai hay, khi thấy quan tài được đưa tới, hàng xóm bắt đầu xì xầm bàn tán, họ vờ tới lui để hy vọng tìm được chút thông tin của ngôi nhà chưa đến trăm ngày nhưng lại ba người thiệt mạng. Họ bắt đầu đưa ra trăm ngàn giả thuyết nhưng không rút ra được nguyên nhân bởi chính chủ nhà cũng vẫn chìm trong mơ hồ.
Bấy giờ trong nhà họ chỉ còn Thắng và hai dượng là đàn ông, họ cũng ghê sợ khung cảnh hiện tại nhưng vẫn xắn tay vào làm. Họ mặc nhiều lớp áo mưa, đeo hai lớp bao tay bằng cao su dài qua khuỷu tay. Ba người phụ trách từng phần thân thể sao cho đồng đều, họ ngồi xổm xuống thấp, luồng tay phía dưới chuẩn bị nâng ông lên đặt vào quan tài. Khi tay chạm vào, không phải khối thi thể cứng cáp và lạnh lẽo của những người không còn nhịp thở, mà nó mềm, trơn trượt vì lớp da đã không còn độ bám dính với xương. Họ cảm nhận một đóng bời rời nhớp nháp, cả nhồn nhột do đám dòi béo mập cọ nguậy, nó lăn lóc, phóng tứ tung theo bản năng của mình.
Dù là đàn ông, họ cũng không giữ được bình tĩnh, mặt họ tái xanh. Thắng trẻ tuổi nhất, cậu chưa va chạm nhiều nên trước tình cảnh hiện tại, cậu càng không chịu được nhưng vì ba mình, cậu miễn cưỡng, đồng thời hạ giọng nài nỉ và cả trấn an:
- Hai dượng chịu khó giúp ba con đi, dượng bỏ giữa chừng không còn ai đưa ông ấy cả.
Họ miễn cưỡng gật đầu với gương mặt méo mó.
Họ đếm đến ba thì đồng loạt đứng dậy, nâng ông lên, dòi dưới lưng ong không còn điểm tựa ào ạt rớt ra phủ trắng xóa nền gạch màu đỏ huyết, còn mấy con ruồi như bầy ong vỡ tổ, chúng bay tán loạn, bấu vào cả ba người, che chắn luôn tầm nhìn bởi nó tạt chủ yếu và mắt và cả gương mặt họ khiến động tác ngày một khó khăn hơn.
Linh Thảo nhìn cơ thể chẳng còn gì của người mất, cô bàng hoàng đến độ đầu óc suýt tê liệt.
Da ông ấy mỏng dánh, lủng nhiều lỗ do bị đục khoét không đủ khả năng bám vào bộ xương lòng thòng phía dưới, nó rời rạc sẵn sàng rời khỏi cơ thể bất cứ lúc nào.
Họ nhắm mắt, cố gắng nhanh chóng bằng mọi giá đi đến và đặt ông vào quan tài, thật ra thời gian chưa đến năm phút, mà đối với họ nó dài hệt nửa đời người trong đó.
Sau khi đã hoàn thành, hai dượng của Thắng đều hớt hải chạy ra ngoài nôn ói, cậu vốn chẳng khá hơn nhưng vì đây là cha mình nên buộc lòng phải tỉnh táo.
Cậu chỉnh lại người ông, sắp xếp cho ông chu toàn mới đóng nắp quan tài. Thắng lau chùi máu me mà ông để lại và gấp rút nhờ mấy người làm thân cận của gia đình tới để phụ khiêng quan tài của ông ra sau nhà. Thật ra việc chôn cất ông đã được chuẩn bị từ tối qua nhưng vẫn đợi thầy pháp tới nên vẫn chần chừ để yên ông trong nhà.
Thành Nghiêm nhìn khu mộ của gia đình Thắng, vị trí chôn cất không theo một trật tự nào, ông nằm cạnh cháu, còn vợ lại cách mấy người, kẻ vai vế nhỏ lại nằm ngổn ngang phía trước, còn ông bà hiu quạnh, mỗi góc một người. Tuy nhiên, những linh hồn ở đây không phản ứng, hắn cũng không để tâm, hắn chỉ nhìn hố sâu ngập nước chuẩn bị đặt ông ta xuống, tốt bụng nói:
- Đổi chỗ khác.
Thắng không khỏi hoang mang:
- Sao thế?
Hắn chau mày, giọng gắt gỏng:
- Phía dưới là mương rãnh, cậu muốn vài năm nữa cha mình bị lún xuống?
Thắng và người nhà của cậu nghe vậy cũng giật mình bởi chuyện mương đã hơn mười năm về trước, họ đã lắp lại và gần như quên đi, vậy mà hắn ta lại biết. Thắng khó xử nhìn qua mẹ mình vẫn còn thiêm thiếp ngất xỉu, bà trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, những người còn lại hoàn toàn không dám đưa ra ý kiến. Cậu ấp úng, không chút tự tin vào câu nói của mình:
- Nhưng đã lỡ đào rồi…
Thành Nghiêm lạnh lùng:
- Tùy gia đình cậu quyết định. - Hắn đưa ra gợi ý, hoàn toàn không dự định can thiệp. Điều hắn nói chỉ đơn thuần xuất phát từ lương tâm, còn lại tùy vào nhận thức và cách xử lý của họ dành cho người khuất.
Dượng hắn vừa lau mồ hôi, vừa bộc trực nói:
- Cứ chôn đi, xưa giờ vẫn vậy. - Ông ta chỉ muốn nhanh một chút rời khỏi nơi gớm ghiếc này nên chọn con đường thuận tiện nhất.
Thắng bỏ ngoài tai, hỏi người thầy pháp trẻ tuổi mà cậu luôn ôm nghi hoặc:
- Anh xem chỗ nào thì được?
Hắn cầm cành tre dài gõ xuống đất, vị trí bên phải, ông ta nằm riêng lẻ, cách xa khu vực mộ phần độ năm mét:
- Chỗ này.
Gia đình Thắng nhìn nhau bởi khoảng cách xa xôi đó, cha của cậu nằm trơ trọi, chẳng chút ấm cúng nhưng họ không nói, cũng không ý định hỏi nhiều. Thắng lần nữa đứng ra quyết định:
- Được, các chú đào cấp tốc giúp, tôi trả gấp mười lần ngày công.
Rất nhanh chôn cất ông ta xong xuôi, Thắng mệt lả, đau lòng và căm tức trước cái chết quái lạ của ba mình, gấp gáp hỏi:
- Anh biết nguyên nhân chứ? Phải làm gì để nhà tôi không còn những chuyện quái quỷ này nữa.
Hắn không đưa ra đáp án cụ thể, chỉ dặn dò cậu sắm sửa những thứ cần và toan bước đi:
- Chúng tôi quay lại trước khi trời sụp tối. - Hắn nói xong trực tiếp về phía cổng lớn.
Linh Thảo liền chạy theo hắn, cô không dám rời nửa bước, không gian nơi đây rất kì lạ, dù rộng lớn nhưng có thứ gì đấy vô hình làm cô bức bách, đặc biệt có ai đó luôn rình rập họ. Hơn hết, gương mặt trong vách vừa rồi không ngừng ám ảnh cô.
Minh Hoàng đang ngồi ở góc cây, người vẫn còn xanh xao vội lấy khăn chùi miệng và chạy vọt theo, lúc cậu ra khỏi căn biệt thự mới thấy người nhẹ đi đôi chút.
Thành Nghiêm bước nhanh về phía xe, nói:
- Tìm khách sạn, tắm rửa trước.
Hoàng không lấy làm lạ trước yêu cầu của cậu mình, bởi mấy lần trước đó đi cùng, hắn đều như vậy, mục đích để gột rửa uế khí trên người. Cậu có kinh nghiệm nên sớm chuẩn bị áo quần đủ cho chuyến đi dài hạn. Riêng Linh Thảo đúng kiểu tấm chiếu mới, cô chẳng có gì trong tay, lí nhí nói:
- Em không mang theo đồ.
Thành Nghiêm chau mày, không nói gì nhưng có vẻ rất khó chịu:
Hoàng cố điều chỉnh lại tinh thần, không để cảnh vừa rồi ám ảnh, cậu trở về bản tính vui vẻ đầy năng lượng của mình, nhanh nhảu nịnh nọt:
- Mợ, để con mua cho mợ. - Sau thời gian đi cùng, cậu đã phần nào tin cô gái này thật sự là bạn gái của cậu, còn vợ có lẽ chưa tới, bởi bà nội của mình chưa từng nhắc đến. Hoàng nghĩ đến đây, người chợt phấn chấn bởi thông tin này, có thể lừa bịp được từ nội không ít tiền. Nhưng muốn bắt cá lớn phải bỏ ra con cá con, nghĩ thế mà cậu không do dự xuất tiền túi của mình lấy lòng cậu và cả mợ.
Nghe tiếng mợ ngọt xớt từ miệng cháu mình, Thành Nghiêm rùng mình. Đúng thật so với ma quỷ thì tốc độ trở mặt và lời lẽ của cháu hắn kinh khủng hơn nhiều.
Linh Thảo giật mình, vội xua tay:
- Không, không cần đâu. - Cô không đồng xu để mua được ly nước, huống hồ tới việc sắm sửa quần áo, chuyện này quá xa xỉ với cô. Vả lại, người khác mua giùm, cô chẳng biết lúc nào sẽ có tiền để trả lại.
Hắn gằn giọng:
- Nếu muốn chết nhanh một chút thì cứ việc. - Ngôi nhà đó âm khí nặng nề, cả mùi tử thi đeo bám nhưng họ lại ở đấy rất lâu nên buộc phải khử sạch người của mình tránh chúng xâm nhập vào cơ thể. Tuy vậy, cô gái này vẫn cực kì ngu ngốc.
Hoàng hào sảng:
- Mợ yên tâm, cậu nhiều tiền lắm, mua vài bộ đồ cũng không sao đâu. - Cậu dự định gài kèo để hắn xuất tiền. Nào ngờ hắn hỏi lại nhẹ nhàng:
- Tiền ai? - Hắn không lớn tiếng nhưng bấy nhiêu đủ khiến cho Hoàng lạnh sống lưng.
Cậu cười đến độ nhe hai hàm răng, điệu bộ hèn mọn:
- Tiền con. Xem như quà cưới ấy mà.
Minh Hoàng chạy ra khu chợ. Do nơi đây thuộc dạng chợ nhỏ của huyện thị nên các chỗ bán quần áo cũng bình dân, cậu ghé vào một nơi được xem ổn nhất và dẫn Linh Thảo vào trong, nói:
- Mợ thích gì cứ lấy thoải mái.
Cô ái ngại đáp:
- Không biết.
Minh Hoàng cảm thấy Linh Thảo rất lạ, cô nhút nhát nhiều so với cậu tưởng tượng, cách sống hay cả cách ăn mặc của cô đều không phải người của khu vực thành phố của họ. Đặc biệt cô vô cùng rụt rè và giống như chưa từng biết đến việc mua áo quần. Cậu thoáng ngẫm nghĩ nhưng không để sự khó hiểu của mình ra ngoài mặt. Minh Hoàng khẽ quan sát áo quần cô đang dùng đều là những thứ quá cũ để có thể ăn diện ra ngoài đường. Sau cùng, Minh Hoàng kết luận cậu của mình đối xử với vợ mình quá tệ bạc. Cậu thầm chặc lưỡi thất vọng, rồi nói với người bán hàng:
- Lấy bốn áo thun, bốn quần cỡ dáng cô ấy đi. - Sau đó dặn dò cô:
- Còn những gì linh tinh thì mợ tự nói rồi chị chủ lấy cho. Mợ đừng ngại, bây giờ phải đủ đồ dùng nếu không cậu lại bực đó. - Minh Hoàng cảm nhận được Linh Thảo rất sợ cậu, mà dường như trong nhà chẳng ai không e dè trước tính cách thô bạo của cậu nên nhanh trí lấy ra hù dọa.
Linh Thảo sợ tốn tiền và nhưng nghe Hoàng nói, cô cũng chủ động mua thêm vài thứ khác trong lời hối thúc gắt gỏng của Thành Nghiêm.
Minh Hoàng hối hả tính tiền, ôm túi đồ của cô chạy ra xe để giảm thiểu thấp nhất cơn bực tức của cậu mình. Hoàng mở miệng, ra sức lấy lòng:
- Cậu cậu, con đặt phòng rồi, chạy năm phút nữa tới ngay.
Hắn không trả lời, sắc mặt vô cùng âm u, chẳng phải vì tức giận mà vết thương ở lưng hắn vốn lành lại khá nhiều, bấy giờ vô cớ rách ra, và những cơn đau tận xương tủy suýt đánh tan sự bình tĩnh của hắn mà thốt ra tiếng rít gầm.
Thành Nghiêm gồng người kiềm chế, sắc mặt ngày một sạm đi. Ngôi nhà đó không chỉ có vấn đề, mà vấn đề rất nặng, có thứ gì đó đang chế ngự và phóng sự nguyền rủa vào kẻ gây rối là hắn.