Chương 17 - Linh Nghiêm
Chương 17:
Minh Hoàng dừng lại ở căn nhà nghỉ bình thường, chỉ khá hơn phòng trọ sinh viên đôi chút nhưng đã là tốt nhất so với khu vực quanh đây. Hoàng chỉ sợ cậu mình không hài lòng nên luôn rón rén muốn giải thích đôi chút nhưng chưa mở lời, đã nghe tiếng hắn:
- Đặt ba phòng. - Thành Nghiêm nén cơn đau đang cào cấu nói với cháu.
Hoàng khó hiểu nói:
- Con đặt cọc có hai. Cũng chỉ còn hai phòng thôi. - Cậu thầm nghĩ tình nghĩa vợ chồng của hai người này vô cùng quái lạ. Từ khi đi chung, họ nói với nhau chưa đến ba câu, mà thái độ dành cho nhau lại giống người xa lạ. Bây giờ, còn đòi ở riêng. Vợ chồng trẻ nào có thể sống rời rạc như thế.
Hoàng đang miên man suy diễn, liếc qua thấy khí tức trên người Thành Nghiêm, cậu hoảng loạn, cố tìm cách chống chế:
- Cậu ngại thì mợ ở một mình, con với cậu ở chung. - Cậu nói xong, thấy gì đó không đúng, tự mình bào chữa:
- À nhầm. Ý con là cậu một mình, con với mợ ở chung. - Nhưng dường như cậu càng chữa càng thấy bất hợp lý.
Cậu vò đầu, muốn đưa thêm đề nghị thì Thành Nghiêm đã trước một bước:
- Ngậm miệng lại. - Hắn chau mày, gắt gỏng hy vọng ngăn được đứa cháu mồm luôn đi trước não ba thước.
Hắn bước vào quầy lấy chìa khóa. Còn Linh Thảo nhìn Minh Hoàng bằng ánh mắt sợ hãi và rất đỗi dè chừng, sau đó ôm túi đồ của mình chạy theo Thành Nghiêm.
Cô rất sợ ý kiến thứ hai của Hoàng được thực hiện, đồng nghĩa cô ở chung với cậu ấy. Nếu đứng giữa hai sự lựa chọn hay duy nhất một thì cô vẫn lựa chọn Thành Nghiêm, bởi hắn là chồng cô.
Thành Nghiêm cũng không từ chối, hắn không còn đủ kiên nhẫn để đôi co bên ngoài, vừa vào phòng, hắn lập tức nói:
- Cô vào phòng tắm, trước khi tôi bảo ra thì không được ra.
- Dạ. - Đợi khi cô vào phòng, tiếng chốt cửa vang lên, hắn mới thả lỏng, kéo rèm cửa sổ nhằm hạn chế tối thiểu ánh nắng.
Thành Nghiêm lấy ba nén nhang và bật quẹt đốt chúng. Hắn hít mạnh khói vào trong, vẻ mặt vô cùng sảng khoái. Sau đó, hắn quay ngược lại đầu đốm lửa châm vào da mình, tiếng xèo nho nhỏ vang lên kèm theo mùi cháy khét bốc ra, len lỏi trong căn phòng nhỏ.
Thành Nghiêm không đâm quá sâu, hắn chừa một khoảng để lửa có thể tiếp tục mà không rụi đi. Hắn giữ nguyên một lúc, khi đốm lửa nhỏ thành tro thì chấm đỏ mới lại rực lên ăn sâu vào da hắn.
Linh Thảo ở trong phòng tắm, cô vệ sinh cá nhân cho mình độ mười phút đã xong nhưng cô vẫn lẳng lặng đứng yên đợi hắn. Không hỏi hắn bao giờ, hay bộc lộ chút khó chịu, cứ yên bình chờ hắn lên tiếng.
Cô ở đấy chợt nhớ đến những chuyện lạ suốt mấy ngày qua, đặc biệt gương mặt in trên vách tường trong căn biệt thự ấy vẫn đeo bám, miệng ông ta đang cố nói điều gì mà cô không đoán được, càng đoán càng thấy mông lung.
Linh Thảo suy ngẫm nhưng tiếc thay chẳng có câu trả lời nào cho mình. Thành Nghiêm cũng thấy được nhưng nhưng lúc đó hắn dường như không có ý định đá động tới. Hắn chỉ phản ứng khi cô chuẩn bị hét lên.
Cô trong phòng tắm chọn lựa suy đoán linh tinh chủ yếu giết thời gian, còn Thành Nghiêm bên ngoài với ba nén nhanh chổng ngược xuống da thịt mình đã hơn một nửa. Hắn từ từ kéo ra nhưng động tác tựa rất nặng chứ chẳng phải đang cầm một thứ nhẹ hơn cả túi bông gòn.
Cánh tay trái của hắn cong lên và run run như vận hết sức lực để kéo khối sắc to sụ, các ngón tay kiên cố bám vào chân nhang đến độ xương các khớp nhô lên, gân cũng thi nhau nổi cộm. Hắn nắm giữ rất chặt, sắc mặt nặng nề nhưng chỉ kéo rời được khỏi phần da mình. Hắn xoay vài vòng hệt động tác con người hay cầm đũa để cuốn sợi mì thành cuộn tròn.
Nhưng việc của hắn đang làm chẳng nhẹ nhàng và vui vẻ giống như động tác nhàn nhã ăn uống. Hắn gồng người, dùng hết sức, quấn lấy thứ đang bén rễ làm hắn đau đớn. Hắn kéo ra một sợi màu đen kích thước khoảng bằng với sợi dây điện thông thường. Nó không bất động mà di chuyển giống như có sự sống, nó vùng vẫy quyết liệt, nó cựa quậy, gai nhọn của nó càng quét từng thớ thịt của hắn.
Thành Nghiêm đau đớn nhưng đầu óc hắn vô cùng tỉnh táo để thấy rằng âm khí của căn biệt thự đó không những kinh tởm, mà chúng còn rất mạnh. Dường như đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một loại âm khí có xen màu xanh nhạt. Đặc biệt khi một lượng âm khí tách ra, nó không hoàn toàn tan biến mà độc lập ký sinh trên người hắn.
Bấy giờ nó chẳng khác con rắn nhưng vẻ ngoài được bao bọc bởi gai nhím, vừa giúp nó tấn công và cũng giúp nó trụ vững nơi thân thể hắn.
Thành Nghiêm nghiến răng, đôi mắt hắn chợt đỏ ngầu, hắn gầm gừ, không chần chừ thẳng tay kéo nó ra một cách dứt khoát. Nó rời khỏi thân thể hắn, trơ trọi bên ngoài nên điên cuồng giãy giụa trên mảnh giấy màu vàng lớn với thân hình xiêu vẹo vì bị bùa chú đốt cháy.
Hắn cầm cây sắt rỉ sét cắm vào thân giữa của nó, đồng thời bật quẹt đốt lá bùa, cùng lúc mở toang cửa sổ cho ánh nắng chiếu rọi góp phần đẩy nhanh quá trình tan biến của nó. Sợi âm khí màu đen xanh nhạt dần là chính thức tàn lụi.
Khi chúng không còn, người hắn nhẹ đi nhưng dĩ nhiên vẫn để lại chút tổn thương. Nó hút không ít khí lực của hắn khiến cho vết tích cũ lại tái phát. Hơn hết cánh tay phải của hắn bấy giờ gần như không còn cảm giác, nó uể oải, đau rát và vô cùng nặng nề.
Hắn kéo tay áo lên cao, lộ ra nhiều đường sẹo chằng chéo lên nhau, hắn phơi dưới nắng, một hành động vừa an toàn nhưng cũng không kém nguy hiểm đối với hắn nhưng hắn để không lâu, thời điểm nhận thấy chút âm khí của nó sót lại khử sạch, hắn rút tay về, kéo tay áo phủ xuống.
Thành Nghiêm dọn dẹp lại tro rải rác dưới sàn nhà, hắn xử lý chúng cẩn thận, sau đó nói:
- Ra được rồi.
Linh Thảo trong nhà vệ sinh nghe hắn nói thế cô vui mừng lộ rỡ qua giọng nói:
- Dạ. - Trong không gian nhỏ hẹp khiến mọi thứ ngột ngạt và cực khó chịu nên được thoát khỏi chúng, cô thật sự nhẹ nhõm.
Thành Nghiêm lấy đồ của mình vào phòng tắm, nơi bốn về vẫn còn vương lại mùi của cô, mùi tinh nguyên, ngọt dịu như làn gió mát nhẹ nhàng thổi cùng hương xuân rực rỡ, điều này hoàn toàn đối lập với mùi trên người hắn, mùi thịt đang hoại tử, mùi tử khí trộn lẫn trong bùn đất… Sắc mặt hắn chợt ngưng trọng bởi sự so sánh đang âm thầm trong đầu, nhờ thế hắn thấy mình kinh tởm đến nhường nào.
Hắn bực dọc, dứt khoát xé gói trà bỏ gói trà vào thùng nước đầy. Nơi đây không có bồn, cũng chẳng có nước ấm, hắn đành đợi chúng từ tốn giãn nở hòa vào nước lạnh kèm với một ít lá thảo dược. Sau thời gian trà và thảo dược hòa trong nước, hắn vớt phần cái, đắp lên vết thương trên người mình. Những đường rách tựa nói khát, rất nhanh hút cạn xác cây lá ẩm ướt, để lại một mớ khô cằn nhuộm sắc đen đậm đặc, từng sợi lả tả rớt xuống nền gạch, hắn gom lại để vào thùng rác và bấy giờ mới lấy nước được ngâm vừa rồi gột rửa sạch sẽ bản thân từ đầu tới chân.
Linh Thảo bên ngoài, ngồi trên giường, tay ôm gối, mắt đặt vô định, đôi lúc cô hướng về cửa phòng tắm, nơi có mùi vị quen thuộc tỏa ra, mùi của trà cộng với thứ gì đó vô cùng dễ chịu. Đây trở thành một thứ rất riêng của Thành Nghiêm và ngôi nhà của hắn. Bao giờ cũng có hương khói nhang và trà cộng hưởng với thứ thơm nhẹ của cây cỏ gì đấy mà trước nay chưa từng được ngửi qua.
Cô trong trạng thái mơ hồ phân tích hương vị của cây, Thành Nghiêm đã qua ngoài, khăn tắm vắt qua cổ để lau mái tóc vẫn còn nhiễu nước.
Thành Nghiêm thấy cô ngồi im, mắt đờ đẫn và ửng lên, cô cố nhướng mí mắt trĩu nặng để thoát khỏi cơn buồn ngủ, hắn chau mày, nói:
- Ngủ một chút đi.
Linh Thảo lắc đầu, ngồi thẳng lưng như để minh chứng mình vẫn còn rất tỉnh.
Hắn trừng mắt, mày rậm đâu lại, vừa khó hiểu nhưng cũng bực mình.
Cô e dè trước thái độ của hắn, giọng nhỏ xíu nói ra nỗi sợ của bản thân:
- Sợ anh đi bỏ em.
Hắn bật cười nhưng tiếng cười của hắn không bao giờ mang theo sự vui vẻ, mà nó chất chứa thứ gì đó ngạo nghễ và khinh đời:
- Tôi không thích cô nhưng cũng không muốn khó xử với bà mình.
Cô ngơ ngẩn, chưa hiểu lắm lời hắn:
- Dạ?
Thành Nghiêm nghiến răng, lạnh giọng:
- Ngày nào bà ngoại còn sống, tôi vẫn chưa vứt được cô. Ngủ đi.
Linh Thảo ngẩng lên nhìn hắn, cảm nhận chân thật sự chán ghét, đặc biệt miễn cưỡng của hắn khi bắt buộc phải “gánh” thêm một kẻ phiền phức là cô. Cô đoán được, hay nói cách khác mặc định hắn sẽ khó chịu trước sự tồn tại của cô nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, cô không khỏi hụt hẫng. Linh Thảo cúi đầu, cụp mắt không dám nhìn hắn thêm khi hốc mắt cô đang ấm nóng dần… nhưng cô vẫn thu lại, không để nước mắt chảy ra.
Từ nhỏ cô đã thấy Ngọc Kiều và anh hai được cha mẹ yêu thương, bạn bè trong lớp cũng như thế. Mỗi một đứa trẻ quanh cô đều như một sự tồn tại thiêng liêng đối với cha mẹ.
Còn cô dù đến bất cứ đâu thì có lẽ sự xuất hiện của cô luôn là một thứ đáng sợ, đáng ghét, đáng bị vứt đi. Việc chứa chấp cô chẳng qua vì trách nhiệm, vì kiêng nể người khác mà phải gượng ép nhìn nhận cô.
Linh Thảo ôm nỗi đắng chát nhưng cô không khóc cũng chẳng còn đủ sức buồn tủi, cô nằm đó, vẩn vơ nhìn vào vách tường lạnh lẽo.
Trước sự im lặng của cô, hắn nhìn ra được nhưng điều đó chỉ làm hắn khó chịu hơn. Loại cảm giác kì lạ đang đeo bám. Tuy nhiên hắn buộc mình không để tâm, hắn ngồi thuyền trên nền gạch, hai tay đặt lên đùi, mắt nhắm lại như đang ngủ say. Lúc này hắn chẳng khác một kho tượng dù sóng gió gì cũng không xê chuyển được hắn.
Mãi đến chiều, cái nắng bên ngoài đã dịu đi, hắn mới đứng dậy, gọi điện cho Minh Hoàng chuẩn bị đến chỗ của Thắng.
Hắn không nhìn cô, nhưng cất giọng:
- Đi thôi.
Linh Thảo nhanh chóng gom hết đồ của mình để gọn gàng, sẵn sàng đi bất cứ lúc nào mà không cần hắn phải đợi. Cô luôn trong sự căng thẳng và cân nhắc tứ bề tránh tối đa việc làm hắn phải khó chịu.
Tuy nhiên đối với hắn, sự bức bối vô thức lên cao một bậc.
Hai người mang tâm trạng u ám ra xe. Minh Hoàng vẫn ngồi ghế lái nhưng cảm giác bấy giờ rất khác, nó ngột ngạt đến mức cậu phải rùng mình.
Thành Nghiêm thái độ chuẩn bị mang bom đi khủng bố, còn “vợ” hắn u buồn, đôi mắt luôn thấp thoáng tầng nước mỏng chực chờ chảy ra.
Hai người đang cãi nhau. Không đúng! Chỉ có Thành Nghiêm ức hiếp con gái nhà lành, ngoài ra cô gái kia không có lá gan để cãi với hắn.
Lần thứ hai trong ngày ngắn ngủi, Minh Hoàng thở dài vì tính cách tệ bạc của cậu mình.
Thành Nghiêm đọc được suy nghĩ của cháu qua nét mặt rất đỗi lộ liễu, hắn định quát vài câu nhưng xe đã dừng lại, hắn vội bước xuống khi cảm nhận được sự kì lạ.
Từ chỗ họ nhìn vào, sẽ thấy được đỉnh chóp của căn biệt thự hai tầng bị khói đen bao phủ, nó cuồn cuộn như cơn lốc xoáy chuẩn bị cuốn bay tất cả vạn vật xung quanh.
Trước khi vào, hắn đưa cho hai người mỗi người một chai nhỏ, nói:
- Thoa lên tay chân và chấm lên trán mình đi.
Nếu như Linh Thảo yên lặng làm theo thì Minh Hoàng ngắm nghía, ngửi chúng, rồi chun mũi, ngỡ ngàng:
- Bội tỏi.
Thành Nghiêm tiếp tục đưa họ hai chiếc túi màu vàng, dặn dò:
- Giữ lấy, không được bỏ ra khỏi mình.
Minh Hoàng hí hửng:
- Cậu, cậu út, cầm cái này con có thấy được ma không?
Hắn không đáp chỉ gõ lên đầu cậu một cái rồi đi thẳng vào trong căn biệt thự. Linh Thảo và Hoàng cũng vội vả theo sau, ba người đứng trước căn biệt thự. Dù thân xác người mất đã được được chôn cất, máu tanh để lại cũng dọn sạch nhưng vẫn có một cảm giác khó chịu đến cùng cực.
Căn nhà luôn bật đèn sáng trưng khắp tất cả các phòng nhưng vẫn có lớp màn mỏng vô hình chắn ngang khiến cho không gian luôn trong trạng thái u tối như những đêm mưa giông đổ bộ.
Tiếng khóc của đứa trẻ bỗng từ xa xôi vọng về, nó òa lên, âm thanh quằn quại tựa mang theo rất nhiều đau đớn. Có cả âm thanh của người phụ nữ thút thít dỗ dành con trong nghẹn ngào. Cả giọng cười ngả ngớn, tiếng rít gầm căm hận như bản hòa tấu đa thanh với bao âm sắc hỗn độn không theo trật tự nào. Theo đó là thấp thoáng rất nhiều vong hồn ẩn hiện, nghiêng ngả trong ánh nắng úa vàng của buổi chiều tàn.
Những hồn thể vật vờ đứng sẵn bên ngoài, tựa hồ chỉ cần đợi ánh nắng hoàn toàn khuất hẳn, họ sẽ vươn mình, chủ động bước vào ngôi nhà ấy.
Tiếng kêu thất thanh từ ngôi nhà:
- Mẹ, mẹ! - Không phải là âm giọng mơ hồ, lãng đãng gọi về từ cơn gió, mà nó rõ ràng và xác định cụ thể được đối tượng. Tiếng kêu bàng hoàng đó là của Thắng…
Một âm thanh đủ để bọn họ hiểu, trong căn nhà rộng lớn lại xảy ra biến cố
Minh Hoàng dừng lại ở căn nhà nghỉ bình thường, chỉ khá hơn phòng trọ sinh viên đôi chút nhưng đã là tốt nhất so với khu vực quanh đây. Hoàng chỉ sợ cậu mình không hài lòng nên luôn rón rén muốn giải thích đôi chút nhưng chưa mở lời, đã nghe tiếng hắn:
- Đặt ba phòng. - Thành Nghiêm nén cơn đau đang cào cấu nói với cháu.
Hoàng khó hiểu nói:
- Con đặt cọc có hai. Cũng chỉ còn hai phòng thôi. - Cậu thầm nghĩ tình nghĩa vợ chồng của hai người này vô cùng quái lạ. Từ khi đi chung, họ nói với nhau chưa đến ba câu, mà thái độ dành cho nhau lại giống người xa lạ. Bây giờ, còn đòi ở riêng. Vợ chồng trẻ nào có thể sống rời rạc như thế.
Hoàng đang miên man suy diễn, liếc qua thấy khí tức trên người Thành Nghiêm, cậu hoảng loạn, cố tìm cách chống chế:
- Cậu ngại thì mợ ở một mình, con với cậu ở chung. - Cậu nói xong, thấy gì đó không đúng, tự mình bào chữa:
- À nhầm. Ý con là cậu một mình, con với mợ ở chung. - Nhưng dường như cậu càng chữa càng thấy bất hợp lý.
Cậu vò đầu, muốn đưa thêm đề nghị thì Thành Nghiêm đã trước một bước:
- Ngậm miệng lại. - Hắn chau mày, gắt gỏng hy vọng ngăn được đứa cháu mồm luôn đi trước não ba thước.
Hắn bước vào quầy lấy chìa khóa. Còn Linh Thảo nhìn Minh Hoàng bằng ánh mắt sợ hãi và rất đỗi dè chừng, sau đó ôm túi đồ của mình chạy theo Thành Nghiêm.
Cô rất sợ ý kiến thứ hai của Hoàng được thực hiện, đồng nghĩa cô ở chung với cậu ấy. Nếu đứng giữa hai sự lựa chọn hay duy nhất một thì cô vẫn lựa chọn Thành Nghiêm, bởi hắn là chồng cô.
Thành Nghiêm cũng không từ chối, hắn không còn đủ kiên nhẫn để đôi co bên ngoài, vừa vào phòng, hắn lập tức nói:
- Cô vào phòng tắm, trước khi tôi bảo ra thì không được ra.
- Dạ. - Đợi khi cô vào phòng, tiếng chốt cửa vang lên, hắn mới thả lỏng, kéo rèm cửa sổ nhằm hạn chế tối thiểu ánh nắng.
Thành Nghiêm lấy ba nén nhang và bật quẹt đốt chúng. Hắn hít mạnh khói vào trong, vẻ mặt vô cùng sảng khoái. Sau đó, hắn quay ngược lại đầu đốm lửa châm vào da mình, tiếng xèo nho nhỏ vang lên kèm theo mùi cháy khét bốc ra, len lỏi trong căn phòng nhỏ.
Thành Nghiêm không đâm quá sâu, hắn chừa một khoảng để lửa có thể tiếp tục mà không rụi đi. Hắn giữ nguyên một lúc, khi đốm lửa nhỏ thành tro thì chấm đỏ mới lại rực lên ăn sâu vào da hắn.
Linh Thảo ở trong phòng tắm, cô vệ sinh cá nhân cho mình độ mười phút đã xong nhưng cô vẫn lẳng lặng đứng yên đợi hắn. Không hỏi hắn bao giờ, hay bộc lộ chút khó chịu, cứ yên bình chờ hắn lên tiếng.
Cô ở đấy chợt nhớ đến những chuyện lạ suốt mấy ngày qua, đặc biệt gương mặt in trên vách tường trong căn biệt thự ấy vẫn đeo bám, miệng ông ta đang cố nói điều gì mà cô không đoán được, càng đoán càng thấy mông lung.
Linh Thảo suy ngẫm nhưng tiếc thay chẳng có câu trả lời nào cho mình. Thành Nghiêm cũng thấy được nhưng nhưng lúc đó hắn dường như không có ý định đá động tới. Hắn chỉ phản ứng khi cô chuẩn bị hét lên.
Cô trong phòng tắm chọn lựa suy đoán linh tinh chủ yếu giết thời gian, còn Thành Nghiêm bên ngoài với ba nén nhanh chổng ngược xuống da thịt mình đã hơn một nửa. Hắn từ từ kéo ra nhưng động tác tựa rất nặng chứ chẳng phải đang cầm một thứ nhẹ hơn cả túi bông gòn.
Cánh tay trái của hắn cong lên và run run như vận hết sức lực để kéo khối sắc to sụ, các ngón tay kiên cố bám vào chân nhang đến độ xương các khớp nhô lên, gân cũng thi nhau nổi cộm. Hắn nắm giữ rất chặt, sắc mặt nặng nề nhưng chỉ kéo rời được khỏi phần da mình. Hắn xoay vài vòng hệt động tác con người hay cầm đũa để cuốn sợi mì thành cuộn tròn.
Nhưng việc của hắn đang làm chẳng nhẹ nhàng và vui vẻ giống như động tác nhàn nhã ăn uống. Hắn gồng người, dùng hết sức, quấn lấy thứ đang bén rễ làm hắn đau đớn. Hắn kéo ra một sợi màu đen kích thước khoảng bằng với sợi dây điện thông thường. Nó không bất động mà di chuyển giống như có sự sống, nó vùng vẫy quyết liệt, nó cựa quậy, gai nhọn của nó càng quét từng thớ thịt của hắn.
Thành Nghiêm đau đớn nhưng đầu óc hắn vô cùng tỉnh táo để thấy rằng âm khí của căn biệt thự đó không những kinh tởm, mà chúng còn rất mạnh. Dường như đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một loại âm khí có xen màu xanh nhạt. Đặc biệt khi một lượng âm khí tách ra, nó không hoàn toàn tan biến mà độc lập ký sinh trên người hắn.
Bấy giờ nó chẳng khác con rắn nhưng vẻ ngoài được bao bọc bởi gai nhím, vừa giúp nó tấn công và cũng giúp nó trụ vững nơi thân thể hắn.
Thành Nghiêm nghiến răng, đôi mắt hắn chợt đỏ ngầu, hắn gầm gừ, không chần chừ thẳng tay kéo nó ra một cách dứt khoát. Nó rời khỏi thân thể hắn, trơ trọi bên ngoài nên điên cuồng giãy giụa trên mảnh giấy màu vàng lớn với thân hình xiêu vẹo vì bị bùa chú đốt cháy.
Hắn cầm cây sắt rỉ sét cắm vào thân giữa của nó, đồng thời bật quẹt đốt lá bùa, cùng lúc mở toang cửa sổ cho ánh nắng chiếu rọi góp phần đẩy nhanh quá trình tan biến của nó. Sợi âm khí màu đen xanh nhạt dần là chính thức tàn lụi.
Khi chúng không còn, người hắn nhẹ đi nhưng dĩ nhiên vẫn để lại chút tổn thương. Nó hút không ít khí lực của hắn khiến cho vết tích cũ lại tái phát. Hơn hết cánh tay phải của hắn bấy giờ gần như không còn cảm giác, nó uể oải, đau rát và vô cùng nặng nề.
Hắn kéo tay áo lên cao, lộ ra nhiều đường sẹo chằng chéo lên nhau, hắn phơi dưới nắng, một hành động vừa an toàn nhưng cũng không kém nguy hiểm đối với hắn nhưng hắn để không lâu, thời điểm nhận thấy chút âm khí của nó sót lại khử sạch, hắn rút tay về, kéo tay áo phủ xuống.
Thành Nghiêm dọn dẹp lại tro rải rác dưới sàn nhà, hắn xử lý chúng cẩn thận, sau đó nói:
- Ra được rồi.
Linh Thảo trong nhà vệ sinh nghe hắn nói thế cô vui mừng lộ rỡ qua giọng nói:
- Dạ. - Trong không gian nhỏ hẹp khiến mọi thứ ngột ngạt và cực khó chịu nên được thoát khỏi chúng, cô thật sự nhẹ nhõm.
Thành Nghiêm lấy đồ của mình vào phòng tắm, nơi bốn về vẫn còn vương lại mùi của cô, mùi tinh nguyên, ngọt dịu như làn gió mát nhẹ nhàng thổi cùng hương xuân rực rỡ, điều này hoàn toàn đối lập với mùi trên người hắn, mùi thịt đang hoại tử, mùi tử khí trộn lẫn trong bùn đất… Sắc mặt hắn chợt ngưng trọng bởi sự so sánh đang âm thầm trong đầu, nhờ thế hắn thấy mình kinh tởm đến nhường nào.
Hắn bực dọc, dứt khoát xé gói trà bỏ gói trà vào thùng nước đầy. Nơi đây không có bồn, cũng chẳng có nước ấm, hắn đành đợi chúng từ tốn giãn nở hòa vào nước lạnh kèm với một ít lá thảo dược. Sau thời gian trà và thảo dược hòa trong nước, hắn vớt phần cái, đắp lên vết thương trên người mình. Những đường rách tựa nói khát, rất nhanh hút cạn xác cây lá ẩm ướt, để lại một mớ khô cằn nhuộm sắc đen đậm đặc, từng sợi lả tả rớt xuống nền gạch, hắn gom lại để vào thùng rác và bấy giờ mới lấy nước được ngâm vừa rồi gột rửa sạch sẽ bản thân từ đầu tới chân.
Linh Thảo bên ngoài, ngồi trên giường, tay ôm gối, mắt đặt vô định, đôi lúc cô hướng về cửa phòng tắm, nơi có mùi vị quen thuộc tỏa ra, mùi của trà cộng với thứ gì đó vô cùng dễ chịu. Đây trở thành một thứ rất riêng của Thành Nghiêm và ngôi nhà của hắn. Bao giờ cũng có hương khói nhang và trà cộng hưởng với thứ thơm nhẹ của cây cỏ gì đấy mà trước nay chưa từng được ngửi qua.
Cô trong trạng thái mơ hồ phân tích hương vị của cây, Thành Nghiêm đã qua ngoài, khăn tắm vắt qua cổ để lau mái tóc vẫn còn nhiễu nước.
Thành Nghiêm thấy cô ngồi im, mắt đờ đẫn và ửng lên, cô cố nhướng mí mắt trĩu nặng để thoát khỏi cơn buồn ngủ, hắn chau mày, nói:
- Ngủ một chút đi.
Linh Thảo lắc đầu, ngồi thẳng lưng như để minh chứng mình vẫn còn rất tỉnh.
Hắn trừng mắt, mày rậm đâu lại, vừa khó hiểu nhưng cũng bực mình.
Cô e dè trước thái độ của hắn, giọng nhỏ xíu nói ra nỗi sợ của bản thân:
- Sợ anh đi bỏ em.
Hắn bật cười nhưng tiếng cười của hắn không bao giờ mang theo sự vui vẻ, mà nó chất chứa thứ gì đó ngạo nghễ và khinh đời:
- Tôi không thích cô nhưng cũng không muốn khó xử với bà mình.
Cô ngơ ngẩn, chưa hiểu lắm lời hắn:
- Dạ?
Thành Nghiêm nghiến răng, lạnh giọng:
- Ngày nào bà ngoại còn sống, tôi vẫn chưa vứt được cô. Ngủ đi.
Linh Thảo ngẩng lên nhìn hắn, cảm nhận chân thật sự chán ghét, đặc biệt miễn cưỡng của hắn khi bắt buộc phải “gánh” thêm một kẻ phiền phức là cô. Cô đoán được, hay nói cách khác mặc định hắn sẽ khó chịu trước sự tồn tại của cô nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, cô không khỏi hụt hẫng. Linh Thảo cúi đầu, cụp mắt không dám nhìn hắn thêm khi hốc mắt cô đang ấm nóng dần… nhưng cô vẫn thu lại, không để nước mắt chảy ra.
Từ nhỏ cô đã thấy Ngọc Kiều và anh hai được cha mẹ yêu thương, bạn bè trong lớp cũng như thế. Mỗi một đứa trẻ quanh cô đều như một sự tồn tại thiêng liêng đối với cha mẹ.
Còn cô dù đến bất cứ đâu thì có lẽ sự xuất hiện của cô luôn là một thứ đáng sợ, đáng ghét, đáng bị vứt đi. Việc chứa chấp cô chẳng qua vì trách nhiệm, vì kiêng nể người khác mà phải gượng ép nhìn nhận cô.
Linh Thảo ôm nỗi đắng chát nhưng cô không khóc cũng chẳng còn đủ sức buồn tủi, cô nằm đó, vẩn vơ nhìn vào vách tường lạnh lẽo.
Trước sự im lặng của cô, hắn nhìn ra được nhưng điều đó chỉ làm hắn khó chịu hơn. Loại cảm giác kì lạ đang đeo bám. Tuy nhiên hắn buộc mình không để tâm, hắn ngồi thuyền trên nền gạch, hai tay đặt lên đùi, mắt nhắm lại như đang ngủ say. Lúc này hắn chẳng khác một kho tượng dù sóng gió gì cũng không xê chuyển được hắn.
Mãi đến chiều, cái nắng bên ngoài đã dịu đi, hắn mới đứng dậy, gọi điện cho Minh Hoàng chuẩn bị đến chỗ của Thắng.
Hắn không nhìn cô, nhưng cất giọng:
- Đi thôi.
Linh Thảo nhanh chóng gom hết đồ của mình để gọn gàng, sẵn sàng đi bất cứ lúc nào mà không cần hắn phải đợi. Cô luôn trong sự căng thẳng và cân nhắc tứ bề tránh tối đa việc làm hắn phải khó chịu.
Tuy nhiên đối với hắn, sự bức bối vô thức lên cao một bậc.
Hai người mang tâm trạng u ám ra xe. Minh Hoàng vẫn ngồi ghế lái nhưng cảm giác bấy giờ rất khác, nó ngột ngạt đến mức cậu phải rùng mình.
Thành Nghiêm thái độ chuẩn bị mang bom đi khủng bố, còn “vợ” hắn u buồn, đôi mắt luôn thấp thoáng tầng nước mỏng chực chờ chảy ra.
Hai người đang cãi nhau. Không đúng! Chỉ có Thành Nghiêm ức hiếp con gái nhà lành, ngoài ra cô gái kia không có lá gan để cãi với hắn.
Lần thứ hai trong ngày ngắn ngủi, Minh Hoàng thở dài vì tính cách tệ bạc của cậu mình.
Thành Nghiêm đọc được suy nghĩ của cháu qua nét mặt rất đỗi lộ liễu, hắn định quát vài câu nhưng xe đã dừng lại, hắn vội bước xuống khi cảm nhận được sự kì lạ.
Từ chỗ họ nhìn vào, sẽ thấy được đỉnh chóp của căn biệt thự hai tầng bị khói đen bao phủ, nó cuồn cuộn như cơn lốc xoáy chuẩn bị cuốn bay tất cả vạn vật xung quanh.
Trước khi vào, hắn đưa cho hai người mỗi người một chai nhỏ, nói:
- Thoa lên tay chân và chấm lên trán mình đi.
Nếu như Linh Thảo yên lặng làm theo thì Minh Hoàng ngắm nghía, ngửi chúng, rồi chun mũi, ngỡ ngàng:
- Bội tỏi.
Thành Nghiêm tiếp tục đưa họ hai chiếc túi màu vàng, dặn dò:
- Giữ lấy, không được bỏ ra khỏi mình.
Minh Hoàng hí hửng:
- Cậu, cậu út, cầm cái này con có thấy được ma không?
Hắn không đáp chỉ gõ lên đầu cậu một cái rồi đi thẳng vào trong căn biệt thự. Linh Thảo và Hoàng cũng vội vả theo sau, ba người đứng trước căn biệt thự. Dù thân xác người mất đã được được chôn cất, máu tanh để lại cũng dọn sạch nhưng vẫn có một cảm giác khó chịu đến cùng cực.
Căn nhà luôn bật đèn sáng trưng khắp tất cả các phòng nhưng vẫn có lớp màn mỏng vô hình chắn ngang khiến cho không gian luôn trong trạng thái u tối như những đêm mưa giông đổ bộ.
Tiếng khóc của đứa trẻ bỗng từ xa xôi vọng về, nó òa lên, âm thanh quằn quại tựa mang theo rất nhiều đau đớn. Có cả âm thanh của người phụ nữ thút thít dỗ dành con trong nghẹn ngào. Cả giọng cười ngả ngớn, tiếng rít gầm căm hận như bản hòa tấu đa thanh với bao âm sắc hỗn độn không theo trật tự nào. Theo đó là thấp thoáng rất nhiều vong hồn ẩn hiện, nghiêng ngả trong ánh nắng úa vàng của buổi chiều tàn.
Những hồn thể vật vờ đứng sẵn bên ngoài, tựa hồ chỉ cần đợi ánh nắng hoàn toàn khuất hẳn, họ sẽ vươn mình, chủ động bước vào ngôi nhà ấy.
Tiếng kêu thất thanh từ ngôi nhà:
- Mẹ, mẹ! - Không phải là âm giọng mơ hồ, lãng đãng gọi về từ cơn gió, mà nó rõ ràng và xác định cụ thể được đối tượng. Tiếng kêu bàng hoàng đó là của Thắng…
Một âm thanh đủ để bọn họ hiểu, trong căn nhà rộng lớn lại xảy ra biến cố