Chương 18 - Linh Nghiêm

Chương 18

Thời điểm đám người Thành Nghiêm đi vào nhà, phòng khách vắng vẻ bởi người trong nhà đã tập trung hết ở bếp.

Họ đi vào và thấy mẹ của Thắng, bà ấy đang ngồi trước tủ lạnh, hai tay bà đang cầm những thớ thịt tươi vẫn còn đọng máu, một bên thịt đã tím tái, nó bủn ra do quá thời hạn để sử dụng và chuẩn bị tiến tới giai đoạn thối rữa. Nhưng dù thế nào thì chúng đều có chung một đặc điểm, vẫn còn sống và chưa được chế biến. Vậy mà bà ấy vẫn ăn ngon lành tựa hồ vô cùng đói khát.

Chị em của bà ngăn cản nhưng bà kháng cự một cách hung hăng, đôi mắt sừng sỏ vô hồn lườm lườm bọn họ và tiếp tục ngấu nghiến nhai thịt rồi vội nuốt xuống như sợ người ta cướp lấy. Thắng nắm tay bà ấy không cho đưa vào miệng, bà ta gạt phăng, quay sang nơi khác cắn vài miếng to sau đó nhai nuốt một cách khoái trí. Bà ấy không ngừng chặc lưỡi, tấm tắc tựa kẻ bị bỏ đói lâu ngày, bất chợt được ăn ngon. Nhưng thật sự, dù đói đến đâu thì thịt thối hoặc còn tươi máu như bà ta đang cầm, người bình thường không thể nào ăn nổi.

Thời điểm thấy Thành Nghiêm, bà ta đứng khựng lại, giật mình đôi chút rồi nhe răng bật cười, đồng tử bấy giờ đứng yên hoàn toàn không có bất cứ sự di chuyển hay cảm xúc nào trong đó.

- Anh cứu mẹ, cứu mẹ tôi đi. - Thắng bất lực nhìn mẹ mình, vừa cúi người cầu xin Thành Nghiêm khi thấy sự xuất hiện của hắn.

Minh Hoàng và Linh Thảo im lặng phía sau, họ rón rén quan sát mà không dám bàn luận hay đi đâu lung tung vì phòng ngừa Thành Nghiêm nổi giận.
Cô dì của Thắng đang có mặt, họ không đứng vững, rũ rượi ngồi xuống, họ khóc lóc đến giọng khàn đi, họ bần thần trước những điều kinh khủng nhưng không cách khắc trừ, chỉ đành kêu lên trong tuyệt vọng:

- Ơi trời, cái nhà này sao dạ trời. - Bà nói với nỗi sợ đã chế ngự, cả bao tang tóc do sự việc quái đản không ngừng xảy đến.

Thành Nghiêm gằn giọng nói với Thắng:
- Cậu đi thắp nhang cho hết bàn thờ trong nhà, cậu xin tổ tiên thành tâm vào. - Hắn cũng chẳng biết tổ tiên gia đình này đủ linh thiêng để độ trì cho con cháu qua khỏi đêm nay hay không khi vong hồn oán hận quanh đây đã ngày một nhiều thêm.

Thắng muốn làm theo nhưng cậu không nỡ, mặt nhăn nhúm vì lưỡng lự:
- Còn mẹ tôi? - Cậu hoàn toàn không yên tâm khi bỏ lại mẹ mình trước thể trạng như thế dù phòng khách chẳng quá xa nhưng vẫn không đủ dũng khí để rời mắt.

Thành Nghiêm dứt khoát:
- Cậu còn chần chừ không chỉ mẹ cậu chết.
Hắn nói xong cầm cành liễu quất mạnh vào người bà, với độ mềm mại của cành lá dĩ nhiên không gây thương tích trên da nhưng với linh hồn cư trú trong người bà rất có ảnh hưởng.

Bà ta sừng sỏ, nghiến răng nói với âm thanh trầm uất:
- Đừng phá đám. - Bà ta căm phẫn trước tiệc ngon của mình bị quấy phá và hơn hết, người đối diện còn có sức uy hiếp đối với mình.

- Hừ. - Hắn bật ra tiếng gầm nơi thanh quản, cùng lúc bước về phía bà, hắn với tay, dùng móng của mình nhấn vào trán bà, hắn bấm mạnh và cả bàn tay bấu lấy sau đó kéo về phía mình, tuy nhiên không phải nắm gương mặt mẹ của Thắng. Mà hắn đang rút hồn thể vất vưởng ra khỏi thân xác bà ta.

Mẹ của Thắng ngã xuống đất, bà rít lên đau đớn với gương mặt nhợt nhạt và vô cùng ngớ ngẩn. Bà thở hồng hộc như vừa leo lên núi trong tiết trời nóng gay gắt. Thành Nghiêm nói với những người phụ nữ còn lại đang đờ đẫn vì hoang mang:

- Nấu nước sả gừng để bà ta tắm.
Hắn không cần họ trả lời, tức tốc dặn dò Hoàng và Thảo đang sau lưng:

- Hai người đập dặm tỏi để quanh nhà, đặt ở các cửa sổ nhiều vào. - Về đêm, âm khí của các hồn ma quanh đây ngày một mạnh, mình hắn không cách nào chống chọi nổi với chúng. Bấy giờ chỉ còn cách ngăn không cho chúng vào để đỡ phải tốn sức. Bởi linh thể trên vách tường đã đủ tiêu tốn hết năng lượng của hắn. Nhưng hắn dùng hết lực của mình, chưa hẳn đối phó được với gã hồn ma hệt đã trở thành một hợp thể với ngôi nhà.

Hắn nhanh chóng giải quyết hồn thể mình vừa mang ra khỏi mẹ Thắng. Đó là một người phụ nữ tầm bốn mươi, ốm yếu, hồn phách lỏng lẻo hệt bộ xương khô, bà ta tức tối nhưng trước khí tức rợn ngợp của hắn, đặc biệt việc có thể mang bà ra đây chứng tỏ hắn không phải như những tên thầy pháp trước đó, bà liền ý thức được nguy hiểm, chợt quỳ xuống:

- Tha cho tôi. - Nhưng ngay lập tức ánh mắt bà trở nên dữ tợn:

- Là gia đình họ đáng phải chết. - Bà căm hận tới độ quỷ khí trên người cuồn cuộn, mụ hung hăng phóng tới bổ nhào vào như giết kẻ thù bao đời nay của mình.

Thành Nghiêm đặt lá bùa lên đỉnh đầu của bà ta, giọng sắc bén:
- Cũng không đồng nghĩa bà được quyền phạm ranh giới của mình. - Hắn dứt lời, nghiêm nghị đọc chú ngữ. Mụ ôm đầu, quằn quại đau đớn toang muốn chạy trốn. Thành Nghiêm mạnh tay nhấn lá bùa lún vào sâu vào linh hồn của mụ. Khiến cho âm khí đang đậm đặc cũng loãng dần và chảy ngược vào trong lá bùa.

Linh Thảo đang theo lời Thành Nghiêm rắc tỏi quanh nhà. Bỗng nhiên cô cảm nhận cái lành lạnh dọc sống lưng và một ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào mình, cô quay qua theo phản xạ, đập vào mắt cô là gương mặt in trên tường đã gặp vào lúc trưa, bấy giờ, hình ảnh hiện lên đậm hơn, từ cổ đến tay chân cũng bắt đầu hợp thành rõ nét để tạo nên một vóc dáng hoàn chỉnh. Một người đàn ông gầy gò, lưng khòm xuống, trước ngoại hình ấy có thể phỏng chừng gã đã ngoài sáu mươi.

Cô chỉ đoán thế dựa vào dáng dấp, ngoài ra chẳng thấy được gì, gương mặt ông ta chậm rãi xoay qua cô và phớt qua Thành Nghiêm ở bếp rồi khóe môi giống như nhếch lên, sau đó lê từng bước ra ngoài, thủng thẳng dậm dấu chân của mình trên vách tường.
Ông ta đang đi tới ba linh hồn yếu ớt trong ngồi nhà, khiến họ co rúm lại, chân họ nhấc lên, đầu và lưng rướn về trước như muốn chạy đi nhưng một dòng lực túm lấy họ, siết họ về hướng của chiếc bóng in nơi vách tường.

Chỗ hõm mắt người đàn ông là hình hai khối lửa màu xanh lục đang ngày một sậm màu, miệng dần vểnh lên bởi hai chiếc răng nhọn đang vểnh ra, gã nhăm nhe, khoái chí, với tay tùy tiện nắm lấy một hồn ma đang yếu ớt, tựa hồ chuẩn bị nhai tươi nuốt sống họ.

Linh Thảo chới với trước những gì mình đang thấy, cô quay lưng, gọi hắn trong hoảng loạn:

- Thành Nghiêm, Thành Nghiêm. - Thời điểm cô dáo dác tìm kiếm, hắn cũng đã nhanh chóng đi tới, thái độ hằn học, nắm lấy cô đẩy ra xa, giọng căm giận quát:

- Tránh ra.
Hắn dùng lực khá mạnh nên cô nghiêng ngả, loạng choạng phải vịn vào vách mới có thể đứng vững. Cô bàng hoàng nhận thấy chỗ cô đứng vừa rồi có sợi dây đen, nó chẳng chắc chiếc đuôi của loài giun khổng lồ đang ngọ nguậy và tìm vật chủ để kí sinh.
Thành Nghiêm đang dẫm lên nó trong bức bối.
Còn gã đàn ông trên tường bộc lộ sự kháng cự và cười cợt dành cho hắn.

Cô nhìn theo chiều dài của sợi dây, mới phát hiện dường như nó là một phần trong cơ thể ông ta, nó mọc lên từ sau lưng của gã. Dĩ nhiên chịu sự điều khiển của người đàn ông đó.

Với sự giẫm đạp của hắn, sợi đen đó không dễ dàng chịu yếu thế, nó lập tức đâm xuyên chân hắn. Một động thái chủ động tấn công, xuyên thẳng người hắn.

Linh Thảo giật mình, cô ấp úng khi thấy cái nhăn mày của hắn:

- Anh, có sao không?

Hắn gầm gừ đe dọa cô:
- Xa chỗ này.

Hắn rút rút chân lên khỏi sợi âm khí, và nhanh chóng cúi người, dùng tay mình nắm lấy nó, hắn ra sức thâu về như đang kéo lê một khối vô cùng nặng. Gã đàn ông trong vách ngã người về sau, gã cũng dùng sức để giật lấy nó về mình.

Thắng đã thắp nhang đèn xong xuôi theo yêu cầu của hắn, đi vào trong, thấy được hành động kì lạ của hắn nhưng cậu không thắc mắc, ngược lại lo lắng chiếm phần nhiều bởi nhà của cậu đã vô cùng nghiêm trong.

Cậu tranh thủ xuống phía bếp để xem tình hình của mẹ mình, bà ấy đang nôn nói đến oặt người trong phòng vệ sinh.

Cô của Thắng vừa dọn dẹp chỗ thịt rơi vãi vừa rồi, thấy cậu bà nhíu nháo:

- Nhà này có vong có ma ám thiệt rồi mày ơi.

Cậu trấn an:

- Mọi người đừng lo, đợi họ làm phép xem sao. - Thật ra trước khi Thành Nghiêm tới đây, đã có nhiều thầy trừ tà được mời đến nhưng có kẻ quơ tay múa “mép” hòng vòi vĩnh tiền, một số khác, đứng trước cửa nhà cậu nhìn vào đã vội chạy đi trong run sợ. Có duy nhất Thành Nghiêm dám vào nhà và chẳng kì kèo giá cả. Hắn không khoa trương nhưng phần nào gieo vào cậu ít nhiều tin tưởng. Hoặc nói đúng hơn, gia đình họ bấy giờ là những kẻ bị đuối nước, bất cứ một chiếc phao nào dù mơ hồ cũng là tín hiệu của sự sống.

Tiếng lạch cạch bỗng vọng ra chỗ chứa các con dao chất đóng trong một ngăn tủ, nơi vốn yên bình đột ngột kêu ran tựa có ai xào xốc chúng. Cô ba của hắn đang đứng gần đấy nấu nồi nước lớn, giật mình tránh sang một bên, vẻ mặt tím tái, tay cũng run bần bật.

Thắng dự định gọi Thành Nghiêm nhưng chợt nhận thấy không phải lúc. Hắn có vẻ vô cùng căng thẳng với một thứ gì đấy vô hình.

Đúng thật Thành Nghiêm đang căm tức trước thứ quái qủy mà bùa chú chẳng tác dụng mấy với nó.
Hắn chau mày, bất chợt buông sợi âm khí, hắn bật quẹt đốt lá bùa, dùng ngọn lửa từ bùa đốt nó. Gã rướn cổ, ngửa mặt lên, lập tức thu chiếc đuôi về.

Thành Nghiêm nhìn gã, mày chau chặt, hắn nghiền ngẫm tựa hồ suy nghĩ rất sâu. Mãi đến khi tiếng gào thảng thốt của Minh Hoàng mới đánh thức được hắn:
- Cậu, cậu út.

Linh Thảo giật mình trước âm giọng thất thanh của cậu, cùng lúc đó, Thành Nghiêm đã sải bước rộng tới chỗ của Hoàng, cô cũng sốt sắng đi theo nhưng cô không quên ngoái đầu về phía gã. Chiếc bóng của người đàn ông không còn dõi về phía của họ mà rẽ ngược vào trong phòng bếp, một khắc hiện tại, cô mông lung nghe được tiếng cười khoái chí của gã, giống đã đạt được mục đích mình đề ra.
Thắng cũng chạy theo họ bởi nghe được giọng kì lạ của Hoàng.

Bấy giờ Hoàng đang đứng song song với cửa sổ, mắt trố lớn, chăm chăm nhìn vào thứ đối diện với mình.
Thắng sốt sắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy Hoàng?

Hoàng đứng đơ như người không hồn phách, cậu chăm chú vào đó, mặt tái nhợt, cậu quay sang thấy Thành Nghiêm, cậu lắp bắp:

- Nó tự nứt… - Cậu dừng lại, nuốt nước bọt, cố gắng thêm một từ nữa khi thấy thứ đang chuẩn bị xảy đến:

- Bể… - Lời của cậu chưa dứt, cánh cửa bằng kính dày vô cớ lắc rắc kêu giòn giã và đổ ập xuống, từng mảnh vụn li ti rơi rớt khắp sàn nhà.

Mấy hồn ma đang hợp lực bên ngoài nghênh ngang, chúng khoái chí với quỷ khí đang bao bọc xung quanh làm màn đêm càng trở nên tăm tối.

Thành Nghiêm đứng đó, hắn chẳng phải lấy bùa chú hay có bất cứ hành động nào trấn áp linh hồn mà hắn lẳng lặng nhìn họ một cách thâm trầm, sau đó lạnh nhạt nói:

- Cậu và người nhà chuẩn bị mọi tình huống cho chuyện xấu nhất. - Hắn không thể cùng lúc thuần phục quá nhiều hồn thể, đặc biệt trong tình trạng bản thân rất tệ, hắn vừa trải qua thập tự nhất sinh, ngay cả xác thịt hiện tại cũng mang tính chất tạm bợ, huống hồ đến việc diệt trừ quá nhiều hồn ma trong ngôi nhà bị nguyền rủa.

Thắng không bộc lộ sự hụt hẫng trước câu nói của Thành Nghiêm, cậu thất thểu đáp với âm giọng của một kẻ vốn đoán trước được kết quả tệ hại xảy đến:
- Tôi biết. - Cậu nhìn vào Thành Nghiêm, giọng chân thành và đầy khổ não:

- Nhưng vẫn hy vọng anh hết sức.

Cậu nói xong, tán cây bên ngoài chợt rung chuyển, gió lạnh đẫm xồng xộc thổi vào. Tuy nhiên, chỉ có Thành Nghiêm và Linh Thảo biết nó không phải gió, mà âm khí của bao linh hồn đang trào lên từ lòng đất, chúng dâng tràn dày đặc, kết thành từng lớp như trăm ngàn ngọn sóng chuẩn bị đổ ập vào, càn quét hết tất thảy.
Một giây này, thứ duy nhất hắn nghĩ được, làm cách nào để Hoàng và Linh Thảo có thể rời khỏi đây một cách an toàn.