Chương 19 - Linh Nghiêm
Chương 19:
Thành Nghiêm vừa dùng bùa chú dán trên tường dọc theo khung cửa sổ. Đồng thời, hắn lấy cây bút thư pháp, chấm mực để ghi chữ trên vách, vừa gắt gỏng quát lớn với hai kẻ vẫn kiên trì đứng yên trong căn nhà u ám:
- Hai người chạy khỏi đây, đừng quay lại. - Hắn cố cầm cự ngăn không cho quỷ hồn tràn vào bởi tất cả người trong nhà này đều đã nhiễm âm khí, tạo điều kiện hồn ma dễ dàng nhập thân xác họ. Với đám oán linh đầy uất hận này, khi nhập vào, chúng sẽ thực hiện những hành động chẳng mấy tốt lành.
Trước sự xua đuổi của Thành Nghiêm, Minh Hoàng run rẩy nhưng cậu vẫn nghênh ngang, vỗ ngực, dứt khoát nói:
- Cậu, con sợ nhưng quân tử lắm. Không đi đâu.
Linh Thảo mím môi, lắc đầu, giọng yếu ớt do khí thế của hắn lấn lướt nhưng cô vẫn bộc lộ sự kiên định:
- Em cũng không.
Khác với Hoàng, Thảo có thể thấy được một thế giới hư ảo song song với con người, cô ý thức rõ được tầm nguy hiểm của việc ở nơi đây, nhưng cô chưa ý định trốn chạy, dù sự tồn tại của cô vốn chẳng giúp được gì. Tuy nhiên, cảm tưởng bỏ lại một mình Thành Nghiêm, để hắn trơ trọi và có khả năng bị lũ hồn ma xâu xé, cô không làm được.
Minh Hoàng nhấc chân đi rắc tỏi sang chỗ khác, vừa hớn hở dặn dò:
- Cậu, cậu, con có thành ma cậu cũng phải cư xử đàng hoàng với con đó.
Thành Nghiêm nghe tới đây, sắc mặt hắn đen đúa hơn, gằn giọng:
- Câm miệng. - Hắn hất hàm, nhìn hai kẻ cứng đầu đến độ làm cho hắn cơn tức này, tới cơn tức khác, không dừng lại được. Hắn gầm gừ:
- Cút ra, đứng yên ở đó. - Tầm mắt hắn đặt ở chỗ phòng khách, nơi ánh đèn sáng rực và đối diện với nơi thờ phụng của gia đình Thắng.
Hai người họ vội vã làm theo, không dám chậm trễ trái ý hắn.
Thành Nghiêm vẫn đứng ở cửa sổ, tay không ngừng ghi những chiết tự cổ xưa kết hợp với những đường nét uốn lượn, khi mượt mà, khi bay bỏng, lúc rắn rỏi và dứt khoát. Tay của hắn hoạt động không ngừng nên rất nhanh hình và chữ chằng chịt khắp nơi, màu mực đen đã lấn át hoàn toàn màu trắng của vách tường. Hắn dừng bút, một tầng sáng nhạt dần rực lên, các tia vàng mảnh khảnh đan xen tạo nên một tấm lưới mỏng bao bọc quanh ô cửa rỗng, làm cho những hồn ma chuẩn bị tiến vào buộc phải dừng hẳn, chúng lùi ra xa. Đôi mắt thù hằn dán chặt vào hắn, họ quan sát hắn, lúc đầu dè chừng trước uy lực của hắn, tuy nhiên lúc này, dù bị hắn chặn đường, họ không bộc lộ sự nể nang mà vẻ mặt hoàn toàn khinh khi, cất giọng:
- Quỷ diệt quỷ.
Hồn ma khác trừng mắt, ngả ngớn:
- Đi giúp lũ gian ác, diệt đồng loại của mình.
Họ bật cười, không tiếc lời châm chọc:
- Người không ra người, quỷ không ra quỷ lại làm thầy pháp.
Hắn chẳng đáp, chỉ lấy lá bùa lớn, hắn cắn rách da ở đầu ngón tay, dùng chính máu mình để vẽ và ghi để tạo nên hình hài của lá bùa hoàn chỉnh, sau đó, hắn đặt lên giữa màn lưới mỏng được kết từ tia sáng, mặt chữ của lá bùa đối diện với các linh hồn không ngừng trút vào hắn lời miệt thị thậm tệ.
Nhưng ngay tức khắc họ im bặt, đồng loạt lùi về sau khi lá bùa hắn vừa đặt lơ lửng ở giữa khung cửa sổ bất chợt tỏa ra dòng năng lượng mạnh mẽ.
Cùng lúc đó, hai tay hắn chắp lại với nhau đặt trên đỉnh đầu, miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ.
Các con chữ trên lá bùa bỗng chốc khuyết sâu như động không đáy với lực hút, đang gom nhặt dần âm khí của họ, sau đó là cả linh hồn… Họ cố chống cự, cố tìm cách chạy trốn, lực hút càng quyết liệt. Nó như miệng hố tử thần, càn quét tất thảy mọi thứ về đáy sâu.
Những linh hồn gào thét bất lực khi bị cuốn vào, họ phẫn nộ, quát gầm lên như cách cuối cùng trút hận thù của mình:
- Mày sẽ chết không yên thân. Thịt nát xương tàn.
- Sống trong bất hạnh, cả đời không toại ý nguyện.
Trước khi bị lá bùa của hắn nuốt chửng, họ dành trọn sự tự do cuối cùng của mình nguyền rủa hắn.
Từng âm giọng vang vọng, Linh Thảo đều nghe được, cô rùng mình, bất chợt dõi mắt sang Thành Nghiêm, hắn vẫn như cũ, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng bấy giờ, dường như phảng phất chút mệt mỏi và đau đớn mà hắn đang cố che đi.
Hắn giơ tay gỡ lá bùa… Các đốt tay của hắn không vững, chúng đang run lên nhưng thứ làm cô giật mình là lòng bàn tay trơn tru của hắn, hoàn toàn không có chỉ tay…
Linh Thảo thấy được nhưng cô tự an ủi rằng cô suy nghĩ quá nhiều, phần khác khoảng cách nên cô không nhìn rõ ràng. Bởi cô từng nghe nhiều người nói, chỉ tay mỗi người sẽ khác nhau tùy thuộc vào mệnh số nhưng đó là thứ bắt buộc phải có. Trên đời không có trường hợp ngoại lệ…
Minh Hoàng không thấy được gì nhưng vẫn đứng đó với sự tôn sùng tuyệt đối dành cho cậu mình. Cậu không nhìn được bằng mắt nhưng dựa vào trực giác và linh cảm. Sau khi Thành Nghiêm thả lỏng, lấy lá bùa xuống, không khí bên ngoài như chợ nhẹ hơn, phần nào sáng sủa hơn lúc vừa rồi.
Ở nơi đây tạm thời yên ổn, riêng phía bếp, đang cực kì không ổn. Thân ảnh in trên tường lê bước chân chậm rãi của mình đã gần chạm đến chỗ mình cần, nơi có những con người mà gã nóng lòng muốn đùa giỡn mạng sống.
Gã bắt đầu hành động khi chẳng còn ai gây phiền phức cho mình.
Một người cô của Thắng đột ngột bị dính chặt vào tường, cậu dùng sức tới đâu cũng không kéo ra được. Cậu muốn cầu cứu nhưng không thể vì cậu biết phía bên Hoàng hiện tại cũng vô cùng bận rộn.
Thắng nhăn mặt, dùng hết lực muốn kéo cô mình ra nhưng cô của cậu ngày một dính chặt hơn, bà ấy cực khó thở, cậu đau lòng nhưng cũng vô cùng căm phẫn, nỗi tức tối ngày một bao trùm tâm trí.
Thắng nhớ tới vừa rồi Linh Thảo cùng Thành Nghiêm đều nhìn vào tường rất lâu như có ai đó đang tồn tại một cách bí hiểm. Có lẽ kẻ làm tổn hại cô mình lúc này cũng là hồn ma tồi tệ đó.
Tiếng lách cách cùng mấy con dao trong ngăn tủ đều đặn kêu lên với âm hưởng dịu dàng, ngọt ngào như đang hối thúc cậu giải phóng cho mình. Và nó sẽ giúp cậu giết gã ác ma đang giở trò quấy phá.
Thắng khoái trá, nỗi khao khát lập tức giết chết gã bao trùm tâm trí, cậu quên bén lời dặn nghiêm nghị của Thành Nghiêm trước đó:
- Dẹp hết dao, nhà cậu không ai được động tới dao. - Cậu đã tuyệt đối nghe theo, cất hết tất cả, cho chúng vào ngăn tủ, cậu kĩ tính đến mức khóa lại, sợ mẹ và mọi người vô ý sẽ lấy ra nên cậu tự giữ chìa khóa.
Bấy giờ chiếc chìa lạnh yên trong túi cọ vào da thịt, cậu đúc tay vào lấy nó bàn. Bàn tay đang ôm cô mình nới lỏng, cậu buông người, cầm chìa khóa đi tới ngăn tủ đang chứa con dao.
Chẳng ai trong gia đình họ thấy được, gã đàn ông nhe răng cười, gã sung sướng trước hành động của Thắng, gã chờ đợi Thắng thật sự cầm được con dao.
Mẹ cậu phờ phạc, vốn ngồi không vững nhưng trước tình cảnh hiện tại, bà ngồi dậy, gượng gạo lớn tiếng nhắc nhở khi thấy động tác dần kì lạ của con:
- Thắng, Thắng không được lấy. - Bà mơ màng nhớ chính miệng con mình dặn dò mọi người không ai được cầm tới dao mác hay bất cứ thứ gì nhọn nhưng bây giờ, chính cậu lại là người chủ động lấy chúng. Tuy nhiên, điều đó không làm bà bất an bằng việc điệu bộ con mình có chút khác:
Thắng mỉm cười, giọng lạnh lẽo:
- Dao mới giết được.
Thành Nghiêm cẩn trọng cất lá bùa vào túi, điệu bộ có chút vội vã bởi nghe được tiếng nói nơi phòng bếp. Đột ngột hai chân hắn nặng nề, hắn nhấc lên, nó càng ghì chặt hắn xuống dưới. Hắn cúi người, thấy được thứ quấn mình là một sợi dây đen kịt đang trói chặt, cố tình ngăn sự duy chuyển của hắn. Nếu như bình thường, hắn đã một cước đạp phăng và nghiền nát nó nhưng hiện tại, hắn trở thành con mồi yếu thế bị kẻ khác săn đuổi.
Thành Nghiêm không còn đủ lực, người hắn nhợt đi.
- Cậu, cậu. - Minh Hoàng chợt lắp bắp, tròng mắt cậu lay động, giọng cũng thảng thốt trước dáng vẻ hiện tại của Thành Nghiêm.
Hắn khụy xuống một cách miễn cưỡng làm các khớp xương của hắn bỗng lắc lắc kêu giòn giã.
Hắn nhăn mặt, đôi mắt đục ngầu pha thêm mấy sợi tơ máu đỏ trừng trừng nhìn vào hai kẻ đang chạy tới, hắn gầm lên:
- Đừng lại gần.
Hoàng nói với khóe mắt đỏ hoe, giọng lắp bắp:
- Cậu đừng làm con sợ. - Cái sợ của cậu hiện tại không phải ma quỷ hay dáng vẻ của Thành Nghiêm, mà nỗi hoảng vì lo lắng cậu mình xảy ra chuyện. Bấy giờ, cậu mặc kệ cơn quát nạt của hắn, vẫn tiếp tục đi tới chẳng để tâm thứ quái quỷ gì ở đó.
Linh Thảo bình tĩnh hơn đôi chút nhưng tâm trạng không khá hơn Hoàng bao nhiêu khi thấy rõ những gì hắn đang chịu đựng. Cô vừa chạy đến chỗ hắn, vừa nói với Hoàng:
- Có thứ quấn lấy anh ấy. - Cô không biết cách trừ khử nó nhưng hy vọng Hoàng có thể nghĩ ra một biện pháp nào đấy. Nếu không cô thật sự sợ… hắn không trụ được.
Thành Nghiêm gầm gừ, gân guốc trên người hắn thi nhau trỗi dậy, hắn quát lớn bằng nỗi căm tức mãnh liệt:
- Mẹ kiếp, cút khỏi đây, chạy càng xa càng tốt.
Minh Hoàng tự động bỏ tiếng dọa nạt cảnh báo của hắn, gấp gáp hỏi Linh Thảo:
- Ở đâu?
Cô ngồi xuống, chỉ cụ thể vị trí cho Hoàng và nói:
- Nó đang bò lên trên.
Thành Nghiêm rít gầm:
- Không cần cô lắm lời, cút. - Hắn nghiến răng với đầu óc đang mù mờ, đôi mắt đỏ ngày một sậm màu, hắn biết sắp khó khống chế được chính mình nên nhân lúc tỉnh táo bằng mọi giá đuổi cổ hai người họ rời khỏi. Nhưng mẹ kiếp, hắn càng kêu, họ càng xích lại gần, còn muốn tìm cách giúp hắn. Một suy tính ấu trĩ và giống như cười nhạo hắn. Điều này khiến cho tâm trí hắn giận giữ, việc mất khống chế ngày một rõ ràng hơn.
Hoàng vội vã:
- Nó là ma, là ma chắc chắn sợ tỏi. - Cậu ném củ tỏi xuống sàn, lấy cây đập dập, cậu rắc dày đặc xung quanh hắn.
Linh Thảo nhìn thấy chân hắn đang vô thức giật mạnh như cố tránh né, kèm theo đó là cử chỉ đau đớn hằn lên trên da thịt. Đặc biệt nó không tác động được nhiều vào sợi dây kì quặc kia nên cô vội ngăn lại:
- Không được.
Minh Hoàng nghe cô nói, cậu không ngẫm nghĩ dừng hẳn, chợt nói:
- Vậy đá, cậu út hay dùng đá. - Cậu lục trong ba lô của mình rất nhiều viên đá mà mình tìm được, cậu luôn đưa cho hắn nhưng cũng giữ lại một ít cho mình. Bấy giờ, cậu đổ hết chúng ra, quăng văng lốc cầu mong hiệu nghiệm nhưng phút chốc cậu cũng nhận ra sự vô dụng của thứ mình đang làm.
Thành Nghiêm nhếch môi:
- Lũ ngu ngốc.
Trước âm giọng rồ rề kì lạ của hắn, Hoàng và Thảo nhìn nhau, gương mặt họ xám xịt. người run lên, chân cũng uể oải không đủ sức đứng vững. Bởi Thành Nghiêm không phải lạ mà hắn như trở thành một con người khác, giọng nói cũng hoàn toàn khác, đáy mắt lạnh lẽo nhưng đầy tàn nhẫn.
Ngón tay đang gọn gàng của hắn lại mọc dài ra, đầu móng nhọn hoắt, hắn gõ nhẹ vào gạch, ngay chỗ đó,... chợt xuất hiện nhiều đường nứt.
Ở phía bếp, Thắng mở tủ mặc cho người thân của mình khóc lóc nài nỉ, cậu nhanh chóng cầm được con dao, cậu xăm xăm đi tới đậm vào vách tường cạnh cô mình khiến bà ấy khiếp vía. Nhưng may thay, người bà ta nhẹ bẫng, không còn thứ vô hình siết chặt lấy mình, bà lồm cồm, cố sức bò ra ngoài.
Thắng sảng khoái với việc mình đang làm, cậu đứng đó, hai tay cầm con dao, liên tục đâm vào rồi rút ra, sau đó, cậu thẳng tay cắm phập vào độ chừng làm cho con dao lún cả một gang tay, cậu bật cười khanh khách nhe cả hai hàm răng. Cậu thè lưỡi, liếm vành môi của mình và chợt rút con dao vác lên vai, thủng thẳng đi về phía phòng khách, nơi Thành Nghiêm đang bị xiềng xích và tấn công bên đó.
Thành Nghiêm vừa dùng bùa chú dán trên tường dọc theo khung cửa sổ. Đồng thời, hắn lấy cây bút thư pháp, chấm mực để ghi chữ trên vách, vừa gắt gỏng quát lớn với hai kẻ vẫn kiên trì đứng yên trong căn nhà u ám:
- Hai người chạy khỏi đây, đừng quay lại. - Hắn cố cầm cự ngăn không cho quỷ hồn tràn vào bởi tất cả người trong nhà này đều đã nhiễm âm khí, tạo điều kiện hồn ma dễ dàng nhập thân xác họ. Với đám oán linh đầy uất hận này, khi nhập vào, chúng sẽ thực hiện những hành động chẳng mấy tốt lành.
Trước sự xua đuổi của Thành Nghiêm, Minh Hoàng run rẩy nhưng cậu vẫn nghênh ngang, vỗ ngực, dứt khoát nói:
- Cậu, con sợ nhưng quân tử lắm. Không đi đâu.
Linh Thảo mím môi, lắc đầu, giọng yếu ớt do khí thế của hắn lấn lướt nhưng cô vẫn bộc lộ sự kiên định:
- Em cũng không.
Khác với Hoàng, Thảo có thể thấy được một thế giới hư ảo song song với con người, cô ý thức rõ được tầm nguy hiểm của việc ở nơi đây, nhưng cô chưa ý định trốn chạy, dù sự tồn tại của cô vốn chẳng giúp được gì. Tuy nhiên, cảm tưởng bỏ lại một mình Thành Nghiêm, để hắn trơ trọi và có khả năng bị lũ hồn ma xâu xé, cô không làm được.
Minh Hoàng nhấc chân đi rắc tỏi sang chỗ khác, vừa hớn hở dặn dò:
- Cậu, cậu, con có thành ma cậu cũng phải cư xử đàng hoàng với con đó.
Thành Nghiêm nghe tới đây, sắc mặt hắn đen đúa hơn, gằn giọng:
- Câm miệng. - Hắn hất hàm, nhìn hai kẻ cứng đầu đến độ làm cho hắn cơn tức này, tới cơn tức khác, không dừng lại được. Hắn gầm gừ:
- Cút ra, đứng yên ở đó. - Tầm mắt hắn đặt ở chỗ phòng khách, nơi ánh đèn sáng rực và đối diện với nơi thờ phụng của gia đình Thắng.
Hai người họ vội vã làm theo, không dám chậm trễ trái ý hắn.
Thành Nghiêm vẫn đứng ở cửa sổ, tay không ngừng ghi những chiết tự cổ xưa kết hợp với những đường nét uốn lượn, khi mượt mà, khi bay bỏng, lúc rắn rỏi và dứt khoát. Tay của hắn hoạt động không ngừng nên rất nhanh hình và chữ chằng chịt khắp nơi, màu mực đen đã lấn át hoàn toàn màu trắng của vách tường. Hắn dừng bút, một tầng sáng nhạt dần rực lên, các tia vàng mảnh khảnh đan xen tạo nên một tấm lưới mỏng bao bọc quanh ô cửa rỗng, làm cho những hồn ma chuẩn bị tiến vào buộc phải dừng hẳn, chúng lùi ra xa. Đôi mắt thù hằn dán chặt vào hắn, họ quan sát hắn, lúc đầu dè chừng trước uy lực của hắn, tuy nhiên lúc này, dù bị hắn chặn đường, họ không bộc lộ sự nể nang mà vẻ mặt hoàn toàn khinh khi, cất giọng:
- Quỷ diệt quỷ.
Hồn ma khác trừng mắt, ngả ngớn:
- Đi giúp lũ gian ác, diệt đồng loại của mình.
Họ bật cười, không tiếc lời châm chọc:
- Người không ra người, quỷ không ra quỷ lại làm thầy pháp.
Hắn chẳng đáp, chỉ lấy lá bùa lớn, hắn cắn rách da ở đầu ngón tay, dùng chính máu mình để vẽ và ghi để tạo nên hình hài của lá bùa hoàn chỉnh, sau đó, hắn đặt lên giữa màn lưới mỏng được kết từ tia sáng, mặt chữ của lá bùa đối diện với các linh hồn không ngừng trút vào hắn lời miệt thị thậm tệ.
Nhưng ngay tức khắc họ im bặt, đồng loạt lùi về sau khi lá bùa hắn vừa đặt lơ lửng ở giữa khung cửa sổ bất chợt tỏa ra dòng năng lượng mạnh mẽ.
Cùng lúc đó, hai tay hắn chắp lại với nhau đặt trên đỉnh đầu, miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ.
Các con chữ trên lá bùa bỗng chốc khuyết sâu như động không đáy với lực hút, đang gom nhặt dần âm khí của họ, sau đó là cả linh hồn… Họ cố chống cự, cố tìm cách chạy trốn, lực hút càng quyết liệt. Nó như miệng hố tử thần, càn quét tất thảy mọi thứ về đáy sâu.
Những linh hồn gào thét bất lực khi bị cuốn vào, họ phẫn nộ, quát gầm lên như cách cuối cùng trút hận thù của mình:
- Mày sẽ chết không yên thân. Thịt nát xương tàn.
- Sống trong bất hạnh, cả đời không toại ý nguyện.
Trước khi bị lá bùa của hắn nuốt chửng, họ dành trọn sự tự do cuối cùng của mình nguyền rủa hắn.
Từng âm giọng vang vọng, Linh Thảo đều nghe được, cô rùng mình, bất chợt dõi mắt sang Thành Nghiêm, hắn vẫn như cũ, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng bấy giờ, dường như phảng phất chút mệt mỏi và đau đớn mà hắn đang cố che đi.
Hắn giơ tay gỡ lá bùa… Các đốt tay của hắn không vững, chúng đang run lên nhưng thứ làm cô giật mình là lòng bàn tay trơn tru của hắn, hoàn toàn không có chỉ tay…
Linh Thảo thấy được nhưng cô tự an ủi rằng cô suy nghĩ quá nhiều, phần khác khoảng cách nên cô không nhìn rõ ràng. Bởi cô từng nghe nhiều người nói, chỉ tay mỗi người sẽ khác nhau tùy thuộc vào mệnh số nhưng đó là thứ bắt buộc phải có. Trên đời không có trường hợp ngoại lệ…
Minh Hoàng không thấy được gì nhưng vẫn đứng đó với sự tôn sùng tuyệt đối dành cho cậu mình. Cậu không nhìn được bằng mắt nhưng dựa vào trực giác và linh cảm. Sau khi Thành Nghiêm thả lỏng, lấy lá bùa xuống, không khí bên ngoài như chợ nhẹ hơn, phần nào sáng sủa hơn lúc vừa rồi.
Ở nơi đây tạm thời yên ổn, riêng phía bếp, đang cực kì không ổn. Thân ảnh in trên tường lê bước chân chậm rãi của mình đã gần chạm đến chỗ mình cần, nơi có những con người mà gã nóng lòng muốn đùa giỡn mạng sống.
Gã bắt đầu hành động khi chẳng còn ai gây phiền phức cho mình.
Một người cô của Thắng đột ngột bị dính chặt vào tường, cậu dùng sức tới đâu cũng không kéo ra được. Cậu muốn cầu cứu nhưng không thể vì cậu biết phía bên Hoàng hiện tại cũng vô cùng bận rộn.
Thắng nhăn mặt, dùng hết lực muốn kéo cô mình ra nhưng cô của cậu ngày một dính chặt hơn, bà ấy cực khó thở, cậu đau lòng nhưng cũng vô cùng căm phẫn, nỗi tức tối ngày một bao trùm tâm trí.
Thắng nhớ tới vừa rồi Linh Thảo cùng Thành Nghiêm đều nhìn vào tường rất lâu như có ai đó đang tồn tại một cách bí hiểm. Có lẽ kẻ làm tổn hại cô mình lúc này cũng là hồn ma tồi tệ đó.
Tiếng lách cách cùng mấy con dao trong ngăn tủ đều đặn kêu lên với âm hưởng dịu dàng, ngọt ngào như đang hối thúc cậu giải phóng cho mình. Và nó sẽ giúp cậu giết gã ác ma đang giở trò quấy phá.
Thắng khoái trá, nỗi khao khát lập tức giết chết gã bao trùm tâm trí, cậu quên bén lời dặn nghiêm nghị của Thành Nghiêm trước đó:
- Dẹp hết dao, nhà cậu không ai được động tới dao. - Cậu đã tuyệt đối nghe theo, cất hết tất cả, cho chúng vào ngăn tủ, cậu kĩ tính đến mức khóa lại, sợ mẹ và mọi người vô ý sẽ lấy ra nên cậu tự giữ chìa khóa.
Bấy giờ chiếc chìa lạnh yên trong túi cọ vào da thịt, cậu đúc tay vào lấy nó bàn. Bàn tay đang ôm cô mình nới lỏng, cậu buông người, cầm chìa khóa đi tới ngăn tủ đang chứa con dao.
Chẳng ai trong gia đình họ thấy được, gã đàn ông nhe răng cười, gã sung sướng trước hành động của Thắng, gã chờ đợi Thắng thật sự cầm được con dao.
Mẹ cậu phờ phạc, vốn ngồi không vững nhưng trước tình cảnh hiện tại, bà ngồi dậy, gượng gạo lớn tiếng nhắc nhở khi thấy động tác dần kì lạ của con:
- Thắng, Thắng không được lấy. - Bà mơ màng nhớ chính miệng con mình dặn dò mọi người không ai được cầm tới dao mác hay bất cứ thứ gì nhọn nhưng bây giờ, chính cậu lại là người chủ động lấy chúng. Tuy nhiên, điều đó không làm bà bất an bằng việc điệu bộ con mình có chút khác:
Thắng mỉm cười, giọng lạnh lẽo:
- Dao mới giết được.
Thành Nghiêm cẩn trọng cất lá bùa vào túi, điệu bộ có chút vội vã bởi nghe được tiếng nói nơi phòng bếp. Đột ngột hai chân hắn nặng nề, hắn nhấc lên, nó càng ghì chặt hắn xuống dưới. Hắn cúi người, thấy được thứ quấn mình là một sợi dây đen kịt đang trói chặt, cố tình ngăn sự duy chuyển của hắn. Nếu như bình thường, hắn đã một cước đạp phăng và nghiền nát nó nhưng hiện tại, hắn trở thành con mồi yếu thế bị kẻ khác săn đuổi.
Thành Nghiêm không còn đủ lực, người hắn nhợt đi.
- Cậu, cậu. - Minh Hoàng chợt lắp bắp, tròng mắt cậu lay động, giọng cũng thảng thốt trước dáng vẻ hiện tại của Thành Nghiêm.
Hắn khụy xuống một cách miễn cưỡng làm các khớp xương của hắn bỗng lắc lắc kêu giòn giã.
Hắn nhăn mặt, đôi mắt đục ngầu pha thêm mấy sợi tơ máu đỏ trừng trừng nhìn vào hai kẻ đang chạy tới, hắn gầm lên:
- Đừng lại gần.
Hoàng nói với khóe mắt đỏ hoe, giọng lắp bắp:
- Cậu đừng làm con sợ. - Cái sợ của cậu hiện tại không phải ma quỷ hay dáng vẻ của Thành Nghiêm, mà nỗi hoảng vì lo lắng cậu mình xảy ra chuyện. Bấy giờ, cậu mặc kệ cơn quát nạt của hắn, vẫn tiếp tục đi tới chẳng để tâm thứ quái quỷ gì ở đó.
Linh Thảo bình tĩnh hơn đôi chút nhưng tâm trạng không khá hơn Hoàng bao nhiêu khi thấy rõ những gì hắn đang chịu đựng. Cô vừa chạy đến chỗ hắn, vừa nói với Hoàng:
- Có thứ quấn lấy anh ấy. - Cô không biết cách trừ khử nó nhưng hy vọng Hoàng có thể nghĩ ra một biện pháp nào đấy. Nếu không cô thật sự sợ… hắn không trụ được.
Thành Nghiêm gầm gừ, gân guốc trên người hắn thi nhau trỗi dậy, hắn quát lớn bằng nỗi căm tức mãnh liệt:
- Mẹ kiếp, cút khỏi đây, chạy càng xa càng tốt.
Minh Hoàng tự động bỏ tiếng dọa nạt cảnh báo của hắn, gấp gáp hỏi Linh Thảo:
- Ở đâu?
Cô ngồi xuống, chỉ cụ thể vị trí cho Hoàng và nói:
- Nó đang bò lên trên.
Thành Nghiêm rít gầm:
- Không cần cô lắm lời, cút. - Hắn nghiến răng với đầu óc đang mù mờ, đôi mắt đỏ ngày một sậm màu, hắn biết sắp khó khống chế được chính mình nên nhân lúc tỉnh táo bằng mọi giá đuổi cổ hai người họ rời khỏi. Nhưng mẹ kiếp, hắn càng kêu, họ càng xích lại gần, còn muốn tìm cách giúp hắn. Một suy tính ấu trĩ và giống như cười nhạo hắn. Điều này khiến cho tâm trí hắn giận giữ, việc mất khống chế ngày một rõ ràng hơn.
Hoàng vội vã:
- Nó là ma, là ma chắc chắn sợ tỏi. - Cậu ném củ tỏi xuống sàn, lấy cây đập dập, cậu rắc dày đặc xung quanh hắn.
Linh Thảo nhìn thấy chân hắn đang vô thức giật mạnh như cố tránh né, kèm theo đó là cử chỉ đau đớn hằn lên trên da thịt. Đặc biệt nó không tác động được nhiều vào sợi dây kì quặc kia nên cô vội ngăn lại:
- Không được.
Minh Hoàng nghe cô nói, cậu không ngẫm nghĩ dừng hẳn, chợt nói:
- Vậy đá, cậu út hay dùng đá. - Cậu lục trong ba lô của mình rất nhiều viên đá mà mình tìm được, cậu luôn đưa cho hắn nhưng cũng giữ lại một ít cho mình. Bấy giờ, cậu đổ hết chúng ra, quăng văng lốc cầu mong hiệu nghiệm nhưng phút chốc cậu cũng nhận ra sự vô dụng của thứ mình đang làm.
Thành Nghiêm nhếch môi:
- Lũ ngu ngốc.
Trước âm giọng rồ rề kì lạ của hắn, Hoàng và Thảo nhìn nhau, gương mặt họ xám xịt. người run lên, chân cũng uể oải không đủ sức đứng vững. Bởi Thành Nghiêm không phải lạ mà hắn như trở thành một con người khác, giọng nói cũng hoàn toàn khác, đáy mắt lạnh lẽo nhưng đầy tàn nhẫn.
Ngón tay đang gọn gàng của hắn lại mọc dài ra, đầu móng nhọn hoắt, hắn gõ nhẹ vào gạch, ngay chỗ đó,... chợt xuất hiện nhiều đường nứt.
Ở phía bếp, Thắng mở tủ mặc cho người thân của mình khóc lóc nài nỉ, cậu nhanh chóng cầm được con dao, cậu xăm xăm đi tới đậm vào vách tường cạnh cô mình khiến bà ấy khiếp vía. Nhưng may thay, người bà ta nhẹ bẫng, không còn thứ vô hình siết chặt lấy mình, bà lồm cồm, cố sức bò ra ngoài.
Thắng sảng khoái với việc mình đang làm, cậu đứng đó, hai tay cầm con dao, liên tục đâm vào rồi rút ra, sau đó, cậu thẳng tay cắm phập vào độ chừng làm cho con dao lún cả một gang tay, cậu bật cười khanh khách nhe cả hai hàm răng. Cậu thè lưỡi, liếm vành môi của mình và chợt rút con dao vác lên vai, thủng thẳng đi về phía phòng khách, nơi Thành Nghiêm đang bị xiềng xích và tấn công bên đó.