Chương 20 - Linh Nghiêm

Chương 20:
Hoàng cất giọng gọi Thành Nghiêm như đang trở thành một người khác:
- Cậu út, cậu út. - Hoàng lay lay vai của hắn nhưng hắn không hề hấn, chỉ vung người, hất mạnh cậu văng vào vách.

Linh Thảo giật mình nhưng cô không lùi bước, chủ động ngồi gần hắn hơn, cô nhìn hắn, cô xót lòng, nhỏ giọng nói:
- Nó làm anh đau.

Hắn nhếch môi bật ra tiếng cười lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn của hắn hoàn toàn không dao động, hắn như ở một mảng trời khác, một thế giới của riêng mình mà hắn sẽ không cho bất cứ ai xâm phạm.

Hắn nắm sợi dây được kết thành từ âm khí đậm đặc có màu xanh lục với nhiều tua rua nhọn đang quấn quanh và đâm vào da thịt của hắn.

Vừa rồi, thứ đó làm hắn đau đến nhăn mặt, vậy mà bấy giờ, từng đường nét trên gương mặt hắn đều bộc lộ tia thống khoái. Hơn hết, hắn còn chủ động dùng chính tay mình cầm nó và bóp mạnh như muốn nghiền nát nó nhưng Linh Thảo thấy được thứ quái đản đó đang làm tổn thương hắn. Bàn tay trần trụi của hắn không thể tiêu diệt được nó mà ngược lại, hắn đang tự tìm đến thương tích cho mình. Gai nhọn của nó cào xé khiến da hắn bắt đầu rách ra những đường ngắn dài có đủ.

Linh Thảo cố gắng nói, mong cầu hắn có thể nghe được lời mình:
- Anh buông ra đi.

Minh Hoàng thảng thốt vì vô thức tay cậu mình chảy máu, rất nhiều giọt li ti phún ra và rơi rớt tí tách xuống sàn nhà. Bấy giờ, cậu đã thật sự hoảng sợ trước những điều mình trông thấy.

Linh Thảo chẳng biết lấy từ đâu ra dũng khí, cô nắm bàn tay hắn, giọng tương đối lớn, lặp lại câu vừa rồi:

- Anh buông ra đi. - Khoảnh khắc chạm vào hắn, cô ngỡ ngàng bởi nhiệt độ trên người hắn lạnh buốt hệt như đang ngâm mình trong đá. Nhưng cô không đủ bình tĩnh để tâm điều đó lâu hơn, cô kéo tay hắn ra khỏi thứ kì quặc đang ngọ nguậy. Tuy nhiên, cô dùng hết sức vẫn không xê chuyển được, hắn không chú ý đến cô, hắn đặt trọn suy nghĩ và khao khát của mình vào thứ đang giãy giụa tấn công hắn ở lòng bàn tay.

Môi hắn nhếch lên cao hơn, hai hàm răng tăm tắp nghiến ngầm tạo ra tiếng ken két chua chát hệt tiếng cửa sắt kẽo kẹt đung đưa của những ngôi nhà hoang vào giữa đêm gió bão.

Hắn bất chợt giật mạnh, kéo toang sợi dây ra khỏi chân mình, hoàn toàn giải phóng thân thể khỏi sợi âm khí đó, đồng thời hắn gầm lên âm thanh vang dội làm mấy bức tường xung quanh hắn rung rinh và trong mấy giây chớp nhoáng, hai bàn tay hắn quện đặc thứ tà khí màu đỏ đặc như những khối dung nham rừng rực mới toanh mới tràn khỏi miệng núi lửa.

Linh Thảo bàng hoàng, cô há hốc miệng nhưng lại chẳng đủ sức thốt lên tiếng kêu gào, cô bất động, đầu óc nhất thời xáo rỗng vì hoảng loạn khi chứng kiến thứ đang xảy ra.
Trong phút chốc, màu đỏ đó nó di chuyển gần tới sợi khí màu đen và tức khắc thiêu đốt chúng thành tro tàn.
Khối đỏ sản sinh từ cơ thể hắn tựa một quái vật tàn bạo, ngấu nghiến, nuốt chửng mọi loài quái vật khác mà không cho chúng bất cứ một cơ hội phản kháng nào.

Trước không gian yên ắng cùng gương mặt thất thần của Linh Thảo, Hoàng chật vật đứng lên, vò đầu tức tối.
- Cậu út đang làm gì? - Hoàng không thấy được những thứ khác nhưng cậu biết, Linh Thảo có khả năng đó nhưng cô im lặng, cậu tò mò đến tức tối muốn nhanh chóng rõ điều quái gì đang xảy đến.
Thảo ấp ớ trả lời với nỗi run sợ nên câu cú, từ ngữ hỗn độn không rõ ràng.

Lúc họ đang rối rắm, Thắng vác con dao đi tới gần. Người nhà của cậu biết rõ không ổn, muốn tìm đám người Thành Nghiêm báo tin cầu giúp đỡ nhưng cậu trừng mắt, lấy con dao chĩa thẳng vào họ, khiến họ im bặt, ngay cả việc thở cũng phải dè chừng và bất động tại chỗ.

Cậu dừng lại trước bàn thờ, đứng song song với các bài vị vẫn còn nghi ngút khói và bật cười một cách u ám. Nơi cậu đứng đã khá gần ba người họ nhưng Hoàng và Thảo đã không đủ minh mẫn để nhận thấy sự tồn tại của Thắng.

Bởi Thành Nghiêm đột ngột bóp cổ Linh Thảo đưa lên cao, hắn nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu nhuốm đậm dục vọng.

- Cậu, cậu, bình tĩnh. - Hoàng lắp bắp, cậu chạy tới can ngăn nhưng hắn đã dùng tay còn lại hất mạnh cậu, lần nữa ngã xuống. So với cú ngã ngồi trước đó lần này thật sự đau bởi hắn dùng lực hòa với nỗi bức bối của mình.

Linh Thảo nắm các đốt tay của hắn kéo ra khỏi cổ họng nghẹt cứng đang làm mình khó thở, cô khó khăn nói:
- Thành Nghiêm. - Cô ôm chút hy vọng mỏng manh có thể đánh thức hắn. Cô muốn van nài nhưng tiếc thay, việc mở miệng vô cùng khó khăn. Đặc biệt cô không dám manh động khi cô cảm nhận được đầu móng tay nhọn hoắc của hắn đang kề cận, bất cứ lúc nào có thể đâm sâu vào da thịt cô.

- Cậu, xin lỗi cậu. - Hoàng vừa nói vừa điên cuồng lục lạo trong túi của mình và cả túi của hắn để gom nhặt mấy nhánh liễu bởi trước đó hắn cùng dùng mấy thứ này để giúp mẹ Thắng thoát khỏi cảnh vong nhập. Bây giờ, cậu định dùng nó để đánh lên người hắn.

Lúc cậu tìm được, bất chợt nghe được tiếng nấc lên của Linh Thảo, đồng thời máu tươi cũng nồng nặc.
Hoàng chết đứng, cho rằng cậu út của mình đã tổn thương hoặc thẳng tay giết chết Linh Thảo.
Hồn vía của Hoàng phút chốc như bị phong ấn.
Thế giới trước mắt cậu cũng theo đó tăm tối tới tột cùng. Mặt mày sa sầm đi, đầu óc hoàn toàn xây xẩm.

Cậu lấy tay vuốt mặt mình, cố dõi tầm mắt, ngước lên để xem xét. Hoàng mơ hồ thấy được, Thành Nghiêm vẫn bóp chặt cổ cô nhưng máu không ra từ đó mà dường như từ sau lưng…

Hoàng chợt tỉnh hẳn khi thấy gương mặt nham nhở của Thắng, cậu điên tiết rít lên:

- Má nó, mày làm cái chó gì dạ Thắng. - Cậu quát lên căm phẫn với con dao Thắng đang cầm. Cậu xông lên, mặc kệ tất thảy đá vào bụng, túi bụi đánh đấm Thắng trút cơn phẫn nộ của mình.

Nhất thời Hoàng thật sự bị bất lực, cậu thật sự hối hận khi dẫn dụ cậu mình vào ngôi nhà quỷ ám này… khiến cho cậu bị nhập, ngay cả mợ mình cũng vô cớ bị đâm nhát chưa rõ sống chết.

Hoàng điên cuồng dùng tay chân mình trút căm phẫn lên người Thắng nhưng không mấy ảnh hưởng. Ngược lại, vẻ mặt của Thắng khoái chí hơn, y vung một cước, bắt đầu lấn lướt, ép sát Hoàng vào vách tường, y giơ con dao lên cao, mắt chằm chằm vào cổ Hoàng…

Linh Thảo đang đau đớn, liếc qua chỗ Hoàng khiến cô càng sợ hãi, cô run rẩy, dòng lệ nóng cố kìm chế bất chợt rơi xuống, lã chã khắp gương mặt. Cô chưa từng muốn chết, nhưng có lẽ đêm nay cô phải bỏ mạng ở đây. Vết thương ở lưng ê ẩm không ngừng rỉ máu và tệ nhất cô có thể dừng thở bất cứ lúc nào bởi bàn tay ở cổ dùng lực mạnh hơn.

Thành Nghiêm như con rô bốt được người sáng chế thiết lập riêng những hành động tàn độc, hắn vô hồn, xa lạ và không gì trên đời có thể khiến hắn dừng động tác của mình. Đó là điều cô cảm nhận ở hắn trong thời khắc hiện tại nhưng bất chợt tay hắn nới lỏng, hắn đột ngột buông cô ra, hắn nhanh như chớp tới chỗ của Hoàng.

Hắn nắm cánh tay của Thắng, nghiến răng:
- Thằng khốn. - Sau tiếng gầm gừ của hắn, một âm thanh giòn giã từ cánh tay của Thắng kêu ran.
Hoàng không mấy tin được vào những gì mình thấy nhưng cậu tận dụng thời cơ, chui ra khỏi nơi nguy hiểm, cậu lách người khỏi Thắng và cả cậu mình để qua phía Linh Thảo đang ôm cổ ho sặc sụa.

- Trời ạ. - Hoàng cất lên âm thanh bất lực mà chẳng biết nên làm gì để giải vây tình huống khốn cùng khi lưng cô đã đẫm ướt máu.

Thứ duy nhất cậu nghĩ được lúc này là dìu Linh Thảo ra xa chỗ hai người đang tràn lửa chiến đấu.
Đúng thật, cậu vừa nhấc chân, Thành Nghiêm đã vung tay, đấm mạnh vào mặt Thắng, dù nghiêng ngã nhưng cậu ta không vứt mà càng nắm chặt con dao. Hoàng và Linh Thảo bất an cùng cực bởi lo lắng cậu ta phản công với thứ sắc nhọn đó sẽ gây thương tích cho Thành Nghiêm. Mà điều tệ nhất, họ vẫn chưa nghĩ ra được cách gì để can ngăn.

Nhưng trước nỗi phập phồng của họ, Thắng không xông vào Thành Nghiêm, cậu ta lườm lườm đi tới chỗ bàn thờ,... Người nhà cậu lấp ló đứng nhìn, họ trố mắt, lấy tay che miệng, họ run rẩy, sợ hãi trước nơi linh thiêng bị xô nát nhưng chẳng ai đủ dũng khí để ngăn cản Thắng. Đơn thuần ai cũng rõ, Thắng hiện tại, không phải là Thắng.

Thành Nghiêm đứng đó một cách máy móc, đôi mắt ẩn hiện đỏ trắng luân phiên, vai hắn run mạnh, các cơ của hắn co quắp, hắn cố duỗi ra, mỗi chuyển động đều nặng nề như cuộc đấu tranh không khoan nhượng trong chính linh hồn của mình. Khoảng chừng vài phút, hắn ngẩng lên, mắt chằm chằm vào Thắng và những việc cuồng loạn cậu ta đang làm.
Thắng lật đổ chiếc bàn đựng lễ vật cúng kiến, phá tan hoang mọi thứ, cậu chợt lùi ra xa, giơ con dao lên cao ngang tai và phóng con dao sắc bén dứt khoát, tốc độ như tia sét, mũi nhọn hóng hách đâm vào phần cổ của người trên ảnh.

Thắng cười khoái trá, hào quang của người chiến thắng bao trùm lấy cậu. Cũng trong thời điểm huy hoàng đó, cậu chợt cầm mảnh vỡ, cứa vào cổ mình.

- Trời, Thắng. - Mẹ của cậu không thể nào đứng im trước điều con mình đang thực hiện. Bà mờn tượng trong đầu, chồng bà cũng từng có hành động đó trước khi lìa đời nên không khỏi hoảng loạn, bà mặc kệ nỗi sợ chằng chịt đeo bám, bản năng của người mẹ tựa tiếp thêm cho bà dũng khí để nhào tới ôm lấy cánh tay con kéo ra mà không màn tới mảnh vỡ đang cứa sâu vào bà.

Thắng hung hăng, phóng đôi mắt dữ tợn đe dọa bà nhưng bà nhất quyết không buông.
Thành Nghiêm đờ đẫn, bỗng quay người, hắn hướng về phía Hoàng và Thảo. Hai người họ run rẩy, dè chừng, cẩn trọng quan sát.

Linh Thảo nghiêng đầu, nhìn hắn, cất giọng hoài nghi:
- Thành Nghiêm… - Cô ấp úng, lời lẽ yếu ớt gọi hắn. Đôi mắt tròn phủ tầng sương mỏng đang ửng hồng đặt tầm nhìn lên gương mặt hắn một cách kiên định.

Thành Nghiêm không nhìn tới cô, đôi mày hắn chau chặt. Hắn lạnh lùng với tay lấy chiếc chiếc túi cạnh họ. Hắn móc ra một nắm đinh rỉ sét, cùng chiếc búa nhỏ, đóng từng chiếc vào trong vách tường.
Chẳng ai hiểu hắn làm gì nhưng Thắng bên ngoài đang vùng vẫy, bất chợt không còn ra sức giằng co với mẹ mình, cậu cứng ngắc như pho tượng, cậu ngửa cổ, hước lên vài tiếng ồn ào rồi im hẳn và ngã rạp xuống gạch.

- Thắng, Thắng, đừng làm mẹ sợ. - Bà ôm lấy con mình, nấc nghẹn kêu gọi trong vô vọng.

Những người có mặt trong ngôi nhà, họ chẳng còn biết hiện tại là mấy giờ nhưng không gian yên ắng, yên ắng đến họ có thể nghe được tiếng thở rất nhẹ của nhau. Và thanh âm ồn ào nhất với họ là giọng thảm thiết của mẹ Thắng, cùng tiếng cóc cách đóng đinh đều đặn ở chỗ của Thành Nghiêm.

Hắn vừa đóng với sắc mặt căng thẳng, dường như đang tính toán chi li để xem xét khoảng cách giữa mỗi chiếc đinh, vừa nghiêm giọng nói với Hoàng:
- Đưa đi viện.

Cậu chưa hoàng hồn, vẫn ôm ngờ vực đây có thật sự cậu mình, bất chợt nghe lời dặn dò mông lung, cậu hoang mang, lắp bắp:
- Ai, ai cậu?

Hắn gắt gỏng:
- Cả hai. - Hắn không nói rõ tên nhưng dĩ nhiên, đối tượng trong cụm cả hai đó là Linh Thảo và kẻ bị hắn bẻ gãy tay lúc vừa rồi, hiện thời đang nằm thoi thóp trước bàn thờ.

Hoàng dừng lại vài giây và nhanh chóng giác ngộ ý hắn. Cậu thở phào vì biết cậu mình đã thật sự trở về bình thường. Tuy nhiên, Hoàng không dứt khoát mà lưỡng lự với nỗi lo lắng:
- Còn cậu?

Linh Thảo thỏ thẻ nói:
- Anh đi cùng đi.

Hắn bật cười, giễu cợt:
- Để giết cô sao? - Hắn bất cần, điệu bộ căm ghét nhưng chính hắn cũng không rõ mình căm ghét cô hay chính con người hắn.

Linh Thảo lắc đầu, cô lập tức bác bỏ:
- Không phải. - Cô nhìn bàn tay hắn, giọng nhẹ nhàng:

- Anh cũng bị thương. - Bàn tay hắn đã phủ đầy máu đỏ, khi hắn chạm vào đinh, cô vô tình nhận ra, nó làm hắn bỏng thêm, da phồng lên, một vài chỗ thịt đỏ đã chân thật phơi bày.

Phần khác, bỏ hắn ở lại đây trơ trọi… lòng cô dâng lên nhiều sự chống đối quyết liệt, chung quy không nỡ.
Đặc biệt, chỗ vách tường hắn đang đóng, bóng gã đàn ông dần in đậm và rõ nét hơn, một hình thù hung tợn, gã giãy giụa như muốn tìm cách bức phá thoát khỏi thứ giam cầm mình để thật sự được bước ra ngoài chiến đấu với hắn.