Chương 21 - Linh Nghiêm

Chương 21:
Một người cô của Thắng bàng hoàng, bà nhợt nhạt, mặt tái xanh, môi tím ngắt vì sợ nhưng có lẽ bây giờ, nỗi tức giận đã chiếm phần nhiều trong tâm trí bà, bà quát lớn:
- Mấy người thầy bà gì chứ. Toàn một lũ lừa gạt. - Bà ấy trực tiếp kết tội, ngữ khí hung hăng xỉ vào bọn họ.

Trong mắt bà, thầy pháp phải lớn tuổi, già dặn kinh nghiệm, còn những kẻ ở đây đều chưa đầy ba mươi vốn đã gieo vào lòng bà vô số hoài nghi. Thêm vừa rồi, lúc cháu của bà như kẻ điên dại đập phá và có ý định kết liễu chính mình, họ vẫn chẳng ý định can ngăn. Bà càng nghĩ càng tức tối, nghiến răng giọng dè bỉu nặng nề:
- Từ khi tụi bây tới đây nhà tao còn kinh khủng hơn. - Bà không kìm được trước cảnh tượng hoang tàn hiện tại của khu vực thờ phụng, cả tình trạng của cháu mình. Vì thế, bà trút mọi lỗi lầm lên người của bọn họ.

Hoàng không chịu được trước lời lẽ khó nghe, cậu sừng sỏ:
- Này, cô đừng ngang ngược.

Thành Nghiêm đóng chiếc đinh cuối cùng, trầm giọng ngắt ngang:
- Im miệng.

Trước sự can ngăn của cậu mình, Hoàng uất nghẹn:
- Cậu… - Hoàng tức tưởi, ngực phập phồng lên xuống nhưng trước cái trừng mắt của Thành Nghiêm, cậu im bặt nhưng hoàn toàn không cam lòng.

Dù chuyện gì xảy đến, Hoàng vẫn tin cậu mình là một thầy trừ tà giỏi. Đó chẳng phải kết luận nhất thời mà chính mắt cậu đã chứng kiến hơn mười lăm năm. Hôm nay, Thành Nghiêm vì bọn họ mà suýt chút nữa… vậy mà đám người này không cảm kích còn quay lại phũ bỏ mọi công sức bằng đầu óc thiển cận của họ.

Càng nghĩ, Hoàng càng không cam tâm.
Cậu muốn trút cơn bức bối của mình và giành lẽ phải cho Thành Nghiêm nhưng hắn chẳng màng tới. Hắn đứng dậy, vác túi lên vai, mặt vẫn dửng dưng như chẳng nghe gì, hắn nghiêm nghị:
- Đi thôi.

Linh Thảo loạng choạng đứng lên theo lời của hắn dù cơ thể đã uể oải không cách nào tả được nhưng cô không dám chần chừ.

Cô không quên nhìn vào gã đàn ông gầy gò đang vùng vẫy trong bức tường, gã như kêu gào, rú lên thảm thiết nhưng không thành tiếng. Gã trừng mắt, phóng ngọn lửa căm phẫn vào phía hắn. Gã gồng người tựa dùng sức để thoát khỏi tầng lực bao bọc, tuy nhiên gã chẳng cách thoát khỏi phạm vi những cây đinh đang đóng quanh thân thể gã.

Cô ngoái lại quan sát gã đàn ông lần cuối, dường như ông ta vẫn đang nhìn cô và cố nói gì đấy, tuy nhiên, cô không thể đoán được khẩu hình bởi sau cùng, gã vẫn là chiếc bóng.
Linh Thảo cũng không có thời gian nán lại lâu hơn khi cô phải vội vã theo kịp Thành Nghiêm.
Hoàng ý thức được cậu đi thật, lời của hắn không bao giờ là đùa nên luống cuống gom nhặt đồ của mình, tất tả quơ lấy những thứ linh tinh của mình trước khi rời khỏi ngôi nhà.

Thành Nghiêm thong dong bước đi, lúc ngang Thắng đang nằm thoi thóp, cùng với mẹ và cô dì của cậu ta, hắn hờ hững:
- Họa từ miệng mà ra. Nhưng đáng tiếc. - Hắn dừng lại, chậc lưỡi, vẻ mặt đầy tiếc nuối:

- Người đàn ông trong ngôi nhà này không nói chuyện được.

Lời của hắn luôn lấp lửng, chẳng rõ được ý sâu xa phía trong. Dì và mẹ hắn không quan tâm, trực tiếp xem đây là lời điên rồi. Còn hai người cô của Thắng chợt khựng lại, mắt trừng lớn nhìn nhau, họ gần như không thở nổi, ấp úng, thều thào nhưng vẫn cố nghênh ngang, hất hàm hỏi lại:

- Ý… ý cậu là gì?

Thành Nghiêm bật cười, hắn bông lơn đáp:
- Tôi lừa gạt nên tùy hứng nói đại. - Cậu nói xong, dứt khoát đi thẳng ra cửa lớn.

Người cô lớn và cô út của Thắng quát lên trong điên tiết như ra lệnh cho cậu:
- Cậu dừng lại, đứng lại nói rõ cho tôi.

Tuy nhiên, đời của hắn đã quen quát nạt và sai khiến người khác nên tất yếu, thái độ của họ đã gieo rắc vào hắn vô vàn ác cảm, mà dĩ nhiên, để hắn giúp đỡ một lần nữa chẳng phải dễ dàng.

Đinh của hắn trên vách chỉ khống chế được ông ta trong vòng hai bốn giờ, sau khi thoát ra được, hắn chẳng rõ ông ta sẽ làm gì với cơn cuồng nộ của mình nhưng dù kết quả thế nào đi chăng nữa, cũng là nghiệp báo bắt buộc họ thật sự chịu đựng.

Con người khi bị quỷ ám, đa phần họ cho rằng xui xẻo và phỉ báng chọn yêu ma tàn độc mà họ luôn quên mất rằng, bản thân mình đã đối đãi với bọn quỷ ấy bằng những hành vi thiếu nhân tính nào.

Thành Nghiêm trừ tà nhưng cũng không hẳn thiên vị con người. Hiện tại hắn tạm phong ấn ông ta nhưng dù không di chuyển, ông ta vẫn có thể nguyền rủa và sử dụng tà khí của mình nhằm tạo tai ương. Mọi thứ về sau, bắt buộc phải phụ thuộc và nhận thức của họ với người đã khuất. Chung quy buộc phải tự cứu rỗi chính mình.

Thật ra, hắn có lòng muốn triệt để diệt trừ nhưng tiếc rằng, lũ người của nhà này luôn ngu muội.
Thành Nghiêm không chút do dự rời khỏi nhà họ, tới xe của mình trong bóng đêm vẫn còn đậm đặc.

Hoàng đi cạnh cậu mình, giả lả mở lời:
- Mai mốt con tìm kèo khác biết điều hơn. - Chủ yếu cậu xem thành Nghiêm có đang bực tức với những người trong gia đình đó hoặc trách móc cậu dẫn tới một nhà chẳng ra gì hay không.

Hắn gằn giọng:
- Còn mai mốt? - Hắn vẫn chưa hiểu đầu óc đứa cháu này của mình được cấu tạo bằng gì, trải qua những thứ kinh hồn đó mà vẫn chưa bỏ cuộc, còn dự định tìm thêm. Có lẽ khi sóng quen với yên bình, con người có nhu hướng tự tìm bão tố.

Hoàng tránh sang một bên, vội xua tay, cười đầy ngớ ngẩn, miệng mồm nhanh nhảu tìm cách biện hộ cho mình:

- Không không, ý con là hữu duyên sẽ gặp ma ấy mà… - Cậu nói xong, vẫn cảm thấy lời mình có chút bất ổn nên vội vã chuyển sang đề tài khác trước khi Thành Nghiêm thật sự nổi giận:

- Cậu về phòng trọ sao? Hay về thành phố luôn? - Cậu vừa khúm núm mở cửa xe, vừa hỏi với giọng điệu hèn mọn của kẻ luôn ý thức thức được sai lầm của mình.
Hắn chau mày, không lựa chọn phương án nào trong hai đề nghị trên:

- Tới bệnh viện.
Hoàng lặng người vài giây, sau đó sực nhớ đến bản thân đã phớt lờ một việc quan trọng, cậu gãy đầu, ái ngại nhìn cô:

- À quên mất, mợ bị thương, để con coi chỗ nào gần. - Lúc trong nhà do tức tối người nhà Thắng và vẻ ngoài của cô vẫn tương đối ổn định nên cậu sớm quên mất vết thương ở lưng cô nên nhanh chóng nổ máy xe chạy đi, vừa lên mạng tìm đường tới bệnh viện.

Linh Thảo giật mình, cô gấp gáp từ chối:
- Không cần đâu. - Cô cảm thấy mình không có gì đáng ngại nên chẳng muốn gây thêm phiền phức cho hai người họ.

Hoàng đang xem địa chỉ nhưng nghe được sự từ chối của cô, cậu lập tức trả lời theo phản xạ:
- Mợ nhỏ, bị dao đâm không đùa được đâu.

Linh Thảo chợt nói:
- Khoảng hai cen ti, nó chạm xương cũng không tổn tại dây thần kinh nào, máu cũng không ra nữa. - Có lẽ đây là câu nói dài và nguyên vẹn nhất kể từ khi cô gặp họ. Giọng của cô đều đặn, không vấp từ nào, mỗi chữ thốt ra đều tròn trĩnh như thể một nội dung đã thuộc lòng từ rất lâu. Cô dừng lại, còn bổ sung thêm một câu nhẹ nhàng nhưng thái độ vô cùng chắc chắn:

- Ngày mai nó sẽ lành thôi.

Không khí trong xe bất chợt im lặng. Thành Nghiêm đã tựa lưng vào ghế, mắt khép lại như đã ngủ nhưng đương nhiên, hắn chẳng dễ dàng rơi vào giấc ngủ như thế nên nghe rõ từng lời của cô.
Hắn không bàn luận, thờ ơ nhưng sắc mặt bỗng chốc trở nên âm u.

Hoàng nghiền ngẫm một chút, chợt phá lên cười ngờ nghệch, và phất tay, ra hiệu cho cô không nên tiếp tục, cậu nói:
- Mợ đừng đùa nữa. Haha, đêm nay đủ căng thẳng rồi. - Cậu lén lúc quan sát xem cô có biểu hiện gì lạ của người bị vong nhập hay không. Bởi người bình thường chẳng ai nói chuyện quái dị như thế.

Linh Thảo nhỏ giọng với sự kiên định của mình:
- Không, không, tôi nói thật. - Cô nhìn thẳng vào mắt Hoàng để minh chứng cho những điều cô thốt ra, hoàn toàn không dối trá. Đây chỉ là vết thương mang tính chất trung bình so với những năm qua cô đã chịu đựng nên thật sự cô cảm thấy nó chẳng quá quan trọng để đến bệnh viện. Dù sao mọi thứ trên đời rồi cũng lành lại theo thời gian… mà chẳng cần chạy chữa.

Thực tế, cô cũng chẳng được chữa trị bao giờ, ngoài một vài lần bệnh thật sự nặng.
Minh Hoàng đớ lưỡi, cậu không biết giải quyết thế nào và lòng đầy nghi hoặc trước điều quái lạ cô nói, cậu lắp bắp:

- Cậu, cậu, cô ấy bị vong nhập hả? - Cậu rùng mình, vẻ mặt sờ sợ khi nhìn cô.

Cô mím môi, chật vật giải thích:
- Không có…

Tuy nhiên, cô chỉ bập bẹ mở lời, Thành Nghiêm đã ngắt ngang với âm thanh lạnh lẽo lặp lại câu nói cũ:
- Tới bệnh viện.

Hoàng gật đầu. Đơn thuần với cậu, lời của Thành Nghiêm là có giá trị nhất nên chẳng cần phải đôi co. Dù vậy, cậu cũng dè chừng trước Linh Thảo vô cùng đặc biệt.

Linh Thảo cũng thức thời, cô không nói thêm điều gì, tuy nhiên vẻ mặt có phần khốn đốn và sợ sệt.
Điệu bộ nhút nhát và tương đối thảm hại của cô giống hệt như đứa trẻ lầm lỗi, vì sai lầm của mình mà khiến cho người khác chịu liên lụy, thay cô giải quyết đống tro tàn.

Minh Hoàng cảm thấy cô gái này thật sự rất lạ nhưng cậu vẫn chưa nắm được mấu chốt ở đâu.
Cậu vừa lái xe, vừa nghĩ ngợi, bất chợt điện thoại reo lên, là số của Thắng khiến cho lửa giận phừng phừng nổi lên. Hoàng toang tắt máy nhưng sắp chạm vào nút đỏ, đã nghe Thành Nghiêm nói:
- Bắt máy.

Ngón tay của Hoàng dừng hẳn, cậu khó hiểu:
- Dạ? - Cậu đờ đẫn hỏi lại, mắt đặt vào kính chiếu hậu chủ yếu xem nét mặt của cậu mình. Nhưng chẳng có gì ngoài sự lạnh nhạt thường trực.
Thành Nghiêm hắng giọng:

- Xem cậu ta nói gì.
Minh Hoàng trợn mắt, thật lòng không khỏi ngỡ ngàng trước cậu của mình. Hắn không mở mắt và điện thoại cậu để khuất trong ghế nhưng hắn vẫn biết ai gọi đến…

Cậu lạnh người, vẩn vơ nể phục nhưng chẳng quên bấm phím nghe, giọng của Thắng thều thào vang ra từ chiếc điện thoại:

- Cậu đang ở đâu, thầy pháp còn ở cùng cậu không? Xin cậu, xin cậu chở thầy lại đây giúp mình đi.
Hoàng chợt gắt gỏng:

- Cô của mày đuổi đó. - Con bực tức của cậu chưa nguôi bất chợt trỗi dậy mãnh liệt. Lúc đầu cậu bảo Thành Nghiêm giúp đỡ chủ yếu vì sự ham vui của mình, đồng thời cũng không phủ nhận ý tốt giúp cho nhà cậu ta. Trong một đêm dài, ba người họ chịu bao điều bất ổn nhưng cuối cùng… nghĩ tới đã đủ khiến cậu phát khùng. Vậy mà cậu ta còn mặt dày xin sự giúp đỡ.

Thắng giải thích yếu ớt tựa chẳng thở nổi nhưng vẫn cố gắng nài nỉ, hy vọng sự chân thành của mình lay động được họ:

- Cô ba sốt ruột, không kiểm soát được lời của mình. Mọi người đừng để ý. Cậu bỏ đi, nhà mình không ổn đâu. Cầu xin cậu nói giúp với thầy đừng để bụng, mình xin cậu đó.

Minh Hoàng định quát lại nhưng Thành Nghiêm ra hiệu dừng lại. Hắn chậm rãi, giọng rắn rỏi:
- Trừ khi người bên họ nội đồng ý làm theo tôi.

Thắng lập tức đáp với giọng sốt sắng:
- Làm, chỉ cần thầy quay lại giúp đỡ, chúng tôi đều làm theo ý thầy.

Hắn tiếp tục:
- Đập căn biệt thự. Xây ngôi nhà nhỏ ngay thân xác ông ta làm nơi thờ phụng. Tình nguyện ăn chay suốt một trăm ngày, mỗi ngày đều quỳ sám hối. - Lời của hắn vô cùng bình thản nhưng những người nghe lại không thế.

Thắng im lặng, dành thời gian tiếp thu và phân tích tính thật giả trong lời của hắn.

Minh Hoàng với Linh Thảo trố mắt, vô thức quay hắn theo phản xạ xem hắn đang đùa hay nói trong ghét bỏ nhưng họ đều cảm nhận được, hắn đang nghiêm túc đến độ không thể nào nghiêm túc hơn.
Dù giàu có đến đâu, việc xây căn nhà đã quá sức tưởng tượng, đằng này lại đập nát căn biệt thự… là một chuyện không có khả năng.
Có lẽ phía bên Thắng cũng chần chừ nên cậu tạm dừng bằng cách hòa hoãn với câu nói gia đình cần bàn bạc và cúp máy.
Hoàng không nén được tò mò:

- Cậu, nhà đó bị sao?

Hắn dửng dưng:
- Bị một gã đàn ông nguyền rủa. - Hắn quay ra cửa sổ, mắt hòa vào màn đêm bất tận, gương mặt trầm ngâm, tựa có nhiều điều trên đời để cho hắn nghiền ngẫm.

Minh Hoàng tinh ý nhận thức được nên vội thu lại những câu mình muốn hỏi. Ngay lúc đó, xe cũng dừng trước cửa một trạm xá nhỏ.

Xe đã tắt máy nhưng ba người trong đây đều ngồi im, Hoàng khẽ ho vài tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng, sau đó lên tiếng nhắc nhở:

- Cậu, con dẫn mợ đi thì hơi kì.

Linh Thảo hoảng loạn:
- Tự, tự em đi được.

Hắn mở mắt trong miễn cưỡng, gượng ép bước xuống, lạnh giọng nói với cô gái vẫn còn ngồi yên với gương mặt ngây dại:
- Đi.

Linh Thảo giật bắn người, nghe tiếng hắn cô hoàng hồn, dáng vẻ sốt sắng, chẳng nấn ná mà lập tức theo hắn như bị thôi miên.

Hoàng xoa cằm nhìn kẻ trước người sau với sự rời rạc đến khiến cậu chán chường, mông lung nói:

- Vợ chồng gì lạ quá. - Cậu lắc đầu trong bất lực. Dự định lấy điện thoại ra bấm nhằm đốt thời gian nào ngờ chỉ gặp toàn tin nhắn Thắng gửi đến chẳng khác tâm thư. Mỗi một tin đều dài dằng dặc, chung quy cầu xin Thành Nghiêm lần nữa tới giúp đỡ.

Minh Hoàng không đáp, bởi tất cả phụ thuộc vào Thành Nghiêm, cho dù cậu có thay hắn đồng ý cũng vô nghĩa nên chẳng trả lời. Đến khi dòng tin cuối cùng đập vào mắt cậu:
“Dượng mình vừa mới mất”
Điều này đã khiến Hoàng thật sự rùng mình bởi căn nhà đó thật sự kinh khủng nhất trong tất cả những trường hợp mà cậu được biết trong quá trình theo Thành Nghiêm.
Thời điểm này, Hoàng không khỏi đắn đo. Nhà bọn họ đã tạo căn nghiệp gì để hôm nay chịu trái đắng?
Liệu họ có chấp nhận kết thúc mọi chuyện bằng việc thực hiện theo lời Thành Nghiêm. Hơn hết, cậu có nên thuyết phục hắn giúp họ.
Họ bỗng nhiên trở nên rối rắm với bao suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình.