Chương 22 - Linh Nghiêm
Chương 22:
Linh Thảo vào phòng rửa vết thương trong trạng thái khiên cưỡng và vẻ mặt lộ rõ vẻ kháng cự. Hiện tại cô không chỉ là đấu tranh nơi nội tâm của mình mà còn ép buộc bản thân nhẫn lại làm theo. Bởi cô rất sợ người khác thấy được lưng của mình nhưng cô không làm khác đi vì lo lắng hắn sẽ lại bực mình.
Người bác sĩ cáu gắt khi thấy cô luôn nắm vạt áo của mình ghì chặt như cố tình bảo vệ nó khỏi sự tác động của người khác, ông trầm giọng:
- Tôi không thể xuyên qua áo xử lý vết thương cho cô. - Sự khó chịu của ông thể hiện rõ qua nét mặt và cả giọng nói. Thông thường những bệnh viện ở quê rất hiếm khi có bệnh nhân tới vào đêm khuya nên việc trực buổi tối vô cùng nhàn nhã, có thể ngủ được cả giấc dài. Hôm nay ông cũng đang say sưa chợt bị đánh thức khiến ông không tránh khỏi bực mình.
Bây giờ bệnh nhân còn có ý không hợp tác… dĩ nhiên ông càng thấy việc bọn họ tới đây thật điên rồ và chủ đích để gây gối khiến ông mất ngủ.
Linh Thảo hoảng loạn buông tay, ấp úng nói:
- Xin lỗi.
Người bác sĩ gầm gừ, sau đó vén áo cô lên. Phút chốc ông giật mình trước điều mình trông thấy. Phần lưng cô đối nghịch tuyệt đối với gương mặt xinh xắn và tuổi đời non trẻ của cô. Bất chợt ông thấu hiểu vì sao cô tránh né việc để người khác xử lý vết thương cho mình, ông thở dài, cơn bực tức vô cớ tan đi, động tác và thái độ cũng dịu dàng hơn. Vết rạch không sâu nên không bao lâu đã xong, ông đứng lên lấy thuốc cho cô, vừa dặn dò:
- Nhớ rửa sạch sẽ, cẩn thận bị nhiễm trùng.
Cô gật đầu, lí nhí nói:
- Bác sĩ xem giúp giùm tay anh ấy.
Mắt cô dõi ra chỗ Thành Nghiêm, hắn đang ngồi trên băng ghế, vẻ mặt thâm trầm, hắn cúi xuống nhìn chăm chăm vào hai bàn tay của mình. Cơ thể và nét mặt của hắn phảng phất tất cả sự cô độc tựa từ muôn kiếp trước dồn nén tới hôm nay.
Người bác sĩ gật gù nói:
- Kêu cậu ta vào.
Linh Thảo ra ngoài, nhỏ giọng nói với hắn:
- Anh cũng xem tay mình đi.
Thành Nghiêm bật cười, hắn dửng dưng nói với sự khinh bỉ:
- Tôi không giống cô.
Linh Thảo nhìn xuống hai bàn tay hắn, rõ ràng vừa rồi vết thương lở loét phủ khắp mà bấy giờ chúng trơn tru, chỉ còn thấp thoáng một vài chỗ sâu hút còn sẹo mờ nhưng chúng cũng nhanh chóng mất hẳn trong tầm mắt của cô. Đặc biệt, bộ móng mọc dài ngoằng cũng không còn thấy bóng dáng. Cô bàng hoàng, nhất thời không thích ứng được trước điều kì quặc mà bản thân chưa từng thấy trong đời, đặc biệt chúng rất phản khoa học.
Thấy dáng vẻ nhợt nhạt, người bần thần của cô. Ngực hắn đột ngột dấy lên chút cảm giác chua chát nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lẽo, nhếch môi, giễu cợt:
- Sợ sao? - Hắn chậc lưỡi, gật gù, tự trả lời câu hỏi của mình:
- Cũng đúng, bàn tay này đã sắp bóp nát cổ cô.
Nghe tới đây, Linh Thảo choàng tỉnh, tròng mắt cô run run nhìn gương mặt trầm lặng của hắn, nỗi thương cảm ập tới, cô nghèn nghẹn:
- Anh sẽ không…
Trước điệu bộ thương hại của cô như ngọn lửa thiêu đốt, thúc giục hắn trở nên cáu kỉnh hơn, hắn gầm giọng ngắt ngang lời cô:
- Đừng diễn trò làm thánh mẫu nữa.
Hắn lạnh lùng đứng lên, đặt tiền lên bàn bác sĩ rồi dứt khoát rời đi.
Người bác sĩ lớn tuổi ngơ ngẩn chẳng rõ chuyện gì xảy ra và cũng không ý định xen vào. Ông đưa thuốc cho cô và tiền thừa.
Linh Thảo cầm lấy bằng bàn tay run run và tâm trạng ngổn ngang tứ bề, đau thương hay xót xa đều hội tụ cồn cào nơi đầu óc. Cô lửng theo sau, mắt luôn thấp thoáng đặt ở bóng lưng trơ trọi của hắn - người đàn ông luôn chán ghét mọi thứ và cố sống biệt lập mình ở một thế giới khác.
Minh Hoàng đang ngủ gật, nghe tiếng đóng mở cửa xe ầm đùng thô bạo, hồn vía cậu như thể văng ra rồi hợp vào, cậu ngơ ngác, lắp bắp nhảy dựng lên, dáo dác nhìn quanh, lớn giọng đe dọa:
- Thằng nào đụng vào xe tao.
Nhưng Hoàng nhìn lắm cũng chẳng thấy ai ngoài cậu út mình đang chễm chệ ngồi ở ghế cùng tiếng “hừ” khô khan thốt ra từ cổ họng của hắn.
Hoàng lập tức nắm được mấu chốt, giãy nãy:
- Cậu tính hù chết con sao.
Thành Nghiêm không trả lời, hắn như cũ tựa lưng vào ghế, khép hờ mắt.
Bấy giờ Linh Thảo ra tới với đôi mắt đỏ hoe, cô im lặng nép mình sang một bên như thể để cách xa hắn. Cô cúi thấp đầu, người giống run lên với nhiều tủi hờn.
Không khí tù đọng nặng nề làm Hoàng ngột ngạt đến độ việc trách móc hắn, cậu vội bỏ ra sau, buộc miệng hỏi:
- Hai người cãi nhau?
Linh Thảo không đáp, cô mím môi, đầu càng thấp xuống.
Chỉ có Thành Nghiêm trả lời:
- Ngậm mồm lại. - Tuy nhiên đây hoàn toàn không phải là đáp án, mà câu nói của hắn khiến Hoàng uất nghẹn hơn.
Sau đó hắn ra lệnh:
- Về trọ.
Trước lời của hắn, Hoàng đang bực tức nhưng vẫn vô thức làm theo, một loại phục tùng tựa đã ngấm sâu vào máu của cậu mà không có chút gì gọi là phản kháng.
Tuy có vẻ bông lơn nhưng Hoàng luôn có một điều trăn trở, có nên thuyết phục người cậu khó tính của mình giúp Thắng một lần nữa nhưng cậu chưa đưa ra được đáp án, xe đã dừng trước phòng trọ.
Thành Nghiêm không nói chẳng rằng, mở cửa xe bước thẳng về phòng mình. Linh Thảo lủi thủi đi theo hắn trong im lặng.
Cậu loay hoay đậu xe và chợt nhận ra, sau cùng, có lẽ người đáng thương nhất là cậu.
Hoàng thở dài, chán nản vào phòng ngủ một giấc dài để quên đi u buồn.
Riêng bên phòng Thành Nghiêm, khi đã tắm rửa xong, mỗi người một góc, cô nằm im ắng tựa hồ đã ngủ nhưng nỗi trăn trở khiến mình không thể chợp mắt.
Cô he hé nhìn người đàn ông đang ngồi thuyền dưới sàn nhà, quanh hắn là ba nén nhang và đốt một số lá thảo dược trong chậu tạo nên mùi vị quen thuộc, giống như đặc trưng riêng của hắn.
Linh Thảo mơ màng quan sát một lúc nhưng cô vẫn không trụ được với cơn mệt mỏi ập tới sau nhiều ngày gần như thức trắng nên nhanh chóng thiếp đi.
Cô ngủ ngon lành mà chẳng biết tới trời trăng, đến khi tỉnh dậy là do vì ồn ào. Cô ngơ ngẩn trước với đôi mắt vẫn nhòe sương nhìn về âm thanh phát ra.
Thành Nghiêm đang đứng ở cửa phòng, phía ngoài dường như còn vài người nữa.
Một người phụ nữ thảm thiết:
- Hôm qua tôi xin lỗi, xin lỗi cậu, làm ơn cậu tới giúp nhà tôi đi.
Linh Thảo nghe được nội dung câu nói đồng thời nhớ được giọng điệu quen thuộc, trong đầu lập tức hiểu ra vấn đề. Dường như cô của Thắng cầu cứu Thành Nghiêm.
Theo đó là lời lẽ cuống quýt của chủ trọ, ông ta gầm gừ:
- Trời ạ, bà này, tôi điện công an bắt bà bây giờ, ra ngoài không? - Ông nắm tay kéo bà ra chỗ khác vì đang gây phiền cho những người khách đang nghỉ ngơi trong dãy trọ. Ông ta khá hoảng vì bà ấy đi vào hỏi phòng, ông ta tưởng đến thuê, nào ngờ bà ấy đột ngột chạy tới đập cửa khách sau khi cố tình xem tên danh sách người ở trong phòng.
Trước sự lo lắng của ông chủ trọ, người khách lại dửng dưng trước kẻ quấy rầy.
Thành Nghiêm không đuổi đi, hắn nghiêm nghị:
- Như điều kiện tôi nói với cháu bà.
Cô ba của Thắng ấp úng:
- Có còn cách khác không? Nhà đó xây rất nhiều tiền. - Dù cho chồng mình vừa mới qua đời, bà ấy vẫn chưa hoàn toàn chết tâm và vẫn sống thiên về vật chất.
Thành Nghiêm hờ hững nhưng lời của hắn vô cùng chắc chắn:
- Đây không phải việc tôi tìm cách là được. - Hắn chau mày, chán ghét tới tận cùng:
- Giữa mạng sống và tiền các người tự quyết định. Còn nếu lưỡng lự thì cút, đừng tìm tôi. - Chút lương tâm cuối cùng của hắn trỗi dậy nên hắn mới có thể kiên trì với đám người tồi tệ này. Nếu như bình thường, hắn đã sớm đi khỏi đây, đừng nói họ sẽ tìm được hắn mà ngay cả chiếc bóng cũng không dấu vết.
Có một thực tế việc hắn ở đây chưa hẳn xuất phát từ việc muốn cứu người trong gia đình họ nhưng đám người này đương nhiên không nhận ra là luôn xem thường sự nhẫn nại của hắn.
- Được. - Bà gật đầu, nước mắt chợt tuôn rơi và đầm đìa trên gương mặt, bà ngẩng lên, giọng nghẹn ngào:
- Cầu xin cậu. Nhà tôi không thể chịu một đả kích nào nữa. - Bà lắc đầu bất lực trước những tai ương bản thân nếm trải. Tối hôm qua sau khi Thắng tỉnh dậy, nó mơ màng một lúc và choàng tỉnh táo để biết được việc bà đuổi hắn ra khỏi nhà.
Thắng tuyệt đối tin Thành Nghiêm và hiểu sâu sắc tình trạng nghiêm trọng của ngôi nhà nên cậu gấp gáp nghĩ cách bằng mọi giá giúp hắn quay lại.
Giữa lúc mọi người trong nhà vẫn còn hoang mang, bà phát hiện chồng mình dừng thở cạnh vách tường. Chẳng có vết thương nào đáng kể ngoài những vết bầm chằng chịt quấn quanh từ cổ xuống dưới chân mà chẳng có hung thủ nào gây án.
Bà cũng ngộ ra được rằng tính quan trọng và cả nguyên nhân… và dần tin vào giải pháp mà Thành Nghiêm đưa ra nhưng… lưỡng lự do tiếc ngôi nhà.
Chỉ lúc trưa nay, đứa con lớn của bà vốn đang ở kí túc xá đại học ngã từ trên giường xuống đã chính thức triệt tiêu chút sự cứng đầu cuối cùng của bà.
Bà nhờ người hỏi thăm, may mắn miền quê ô hẹp nên nhanh chóng biết được chỗ của ba người họ. Thay vì Thắng đi, bà muốn tự mình tới.
Trong dòng hồi tưởng của bà. Thành Nghiêm vẫn dáng vẻ hờ hững như cũ, hắn có vẻ cô cùng căm ghét trước tâm trạng hiện tại của người đối diện:
- Bà biết mình không chịu được. Còn người khác lại chịu được phần đau khổ này?
Trước câu hỏi tựa chẳng mấy liên quan tới cuộc trò chuyện hiện tại nhưng bà thảng thốt, ấp úng không thành lời, sửng sốt với điều mình nghe được:
- Tôi…
Thành Nghiêm đằng hắng:
- Cút về. - Hắn nói xong, lùi về trong, với tay đóng cửa nhưng bà ta ngăn lại, quỳ rạp xuống chân hắn liên tục dập đầu, thành khẩn van xin:
- Tôi biết sai rồi…
Ông chủ trọ đứng hóng chuyện nhưng chẳng hiểu gì mấy. Tuy nhiên rất bất ngờ với hành động của người phụ nữ lạ.
Thành Nghiêm nhếch môi, đôi mắt lơ đễnh phóng vào bà, giễu cợt:
- Chỉ mình bà?
Bà hút một hơi sâu, gượng ép thốt ra điều mình không muốn:
- Cha mẹ và cả ông nội tôi. - Gia đình bà luôn có một bí mật bà chỉ một vài người hiếm hoi biết được. Vốn bà định giấu tới khi mình xuống nắm mồ nhưng trời cao không chấp nhận… buộc bà phải phơi bày mọi thứ để nó sống dậy. Bà nặng nề cầu xin:
- Bây giờ làm gì cũng được nhưng miễn người nhà tôi được bình an.
Thành Nghiêm gằn giọng:
- Nhớ kĩ những gì bà nói.
Bà ta dùng mạng mình để cam đoan, đây về sau mọi việc phụ thuộc vào quyết định của hắn.
Thành Nghiêm tạm chấp nhận thái độ của bà. Và vẫn như hôm qua, hắn sẽ tới vào lúc trời chuẩn bị sụp tối.
Còn cô ba của Thắng, cũng vội về lo hậu sự cho chồng.
Hắn đóng cửa vào phòng, thấy cô ngồi ngây ngốc nhìn hắn với sự mông lung tựa hồ suy nghĩ rất nhiều nhưng không có đáp án. Hoặc muốn nói gì đấy nhưng không đủ khả năng mở lời.
Thành Nghiêm chán ghét, bởi hắn cực khó chịu với những kẻ yếu ớt và ngu ngốc. Vừa vặn cô đáp ứng đủ cả hai điều kiện trên.
Để làm vợ của hắn? Thần kinh yếu ớt của cô chắc chắn không trụ được bao lâu. Có chăng vài ngày nữa cũng sẽ cuốn gói chạy lấy người.
Linh Thảo cảm nhận được rất sự căm ghét của hắn dành cho mình nhưng cô không dám để bụng hay buồn lòng bởi đó là tâm trạng vốn không nên có của người ăn nhờ ở đậu…
Thành Nghiêm không đoái hoài tới cô khi hắn cần chuẩn bị đồ cho tối nay để nhanh chóng đặt dấu chấm hết cho ngôi nhà đó.
–-
Chiều đó, Thành Nghiêm tới nhà họ như đã hẹn, không khí tang tóc của căn biệt thự khang trang vẫn bao trùm.
Linh Thảo thầm lặng phía sau, cô nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy những vong hồn dày đặc như đêm qua. Điều đó cũng đúng bởi lẽ hôm qua hắn đã bắt giữ họ vào trong lá bùa.
Tuy nhiên, thứ âm khí màu đen nghi ngút tỏa ra trong ngôi nhà trở nên đậm đặc hơn.
Khi tiến sâu hơn vào trong, cô thấy được gã đàn ông bị Thành Nghiêm giam chỗ mấy chiếc đinh đã thoát ra, ông ta đang chễm chệ đi tới, hiên ngang đứng ở vách tường, phía sau các tủ thờ và bày vị đã bị lật đổ.
Đối diện với gã là người nhà của Thắng và cả cậu ta đang quỳ một cách nghiêm trang, mỗi người một trang kinh đều đặn đọc lớn và cúi lạy sám hối. Nhưng lạ thay, trước sự ăn năn của họ gã đàn ông tựa hồ căm phẫn hơn.
Phía vách tường chỗ ông đứng chợt nứt một đường dài, âm khí quến đặc theo khe rãnh thoát ra và tiến thẳng về bọn họ.
Thành Nghiêm đi lại gần ông ta, dùng tay mình vỗ vào vách và miệng không ngừng thì thầm điều gì đó nhưng chẳng ai nghe được và cũng không hiểu hành động của cô.
Linh Thảo cũng thế nhưng sợi âm khí ấy dừng lại, đuôi nhọn của gã lập tức rẽ về phía của hắn.
Linh Thảo vào phòng rửa vết thương trong trạng thái khiên cưỡng và vẻ mặt lộ rõ vẻ kháng cự. Hiện tại cô không chỉ là đấu tranh nơi nội tâm của mình mà còn ép buộc bản thân nhẫn lại làm theo. Bởi cô rất sợ người khác thấy được lưng của mình nhưng cô không làm khác đi vì lo lắng hắn sẽ lại bực mình.
Người bác sĩ cáu gắt khi thấy cô luôn nắm vạt áo của mình ghì chặt như cố tình bảo vệ nó khỏi sự tác động của người khác, ông trầm giọng:
- Tôi không thể xuyên qua áo xử lý vết thương cho cô. - Sự khó chịu của ông thể hiện rõ qua nét mặt và cả giọng nói. Thông thường những bệnh viện ở quê rất hiếm khi có bệnh nhân tới vào đêm khuya nên việc trực buổi tối vô cùng nhàn nhã, có thể ngủ được cả giấc dài. Hôm nay ông cũng đang say sưa chợt bị đánh thức khiến ông không tránh khỏi bực mình.
Bây giờ bệnh nhân còn có ý không hợp tác… dĩ nhiên ông càng thấy việc bọn họ tới đây thật điên rồ và chủ đích để gây gối khiến ông mất ngủ.
Linh Thảo hoảng loạn buông tay, ấp úng nói:
- Xin lỗi.
Người bác sĩ gầm gừ, sau đó vén áo cô lên. Phút chốc ông giật mình trước điều mình trông thấy. Phần lưng cô đối nghịch tuyệt đối với gương mặt xinh xắn và tuổi đời non trẻ của cô. Bất chợt ông thấu hiểu vì sao cô tránh né việc để người khác xử lý vết thương cho mình, ông thở dài, cơn bực tức vô cớ tan đi, động tác và thái độ cũng dịu dàng hơn. Vết rạch không sâu nên không bao lâu đã xong, ông đứng lên lấy thuốc cho cô, vừa dặn dò:
- Nhớ rửa sạch sẽ, cẩn thận bị nhiễm trùng.
Cô gật đầu, lí nhí nói:
- Bác sĩ xem giúp giùm tay anh ấy.
Mắt cô dõi ra chỗ Thành Nghiêm, hắn đang ngồi trên băng ghế, vẻ mặt thâm trầm, hắn cúi xuống nhìn chăm chăm vào hai bàn tay của mình. Cơ thể và nét mặt của hắn phảng phất tất cả sự cô độc tựa từ muôn kiếp trước dồn nén tới hôm nay.
Người bác sĩ gật gù nói:
- Kêu cậu ta vào.
Linh Thảo ra ngoài, nhỏ giọng nói với hắn:
- Anh cũng xem tay mình đi.
Thành Nghiêm bật cười, hắn dửng dưng nói với sự khinh bỉ:
- Tôi không giống cô.
Linh Thảo nhìn xuống hai bàn tay hắn, rõ ràng vừa rồi vết thương lở loét phủ khắp mà bấy giờ chúng trơn tru, chỉ còn thấp thoáng một vài chỗ sâu hút còn sẹo mờ nhưng chúng cũng nhanh chóng mất hẳn trong tầm mắt của cô. Đặc biệt, bộ móng mọc dài ngoằng cũng không còn thấy bóng dáng. Cô bàng hoàng, nhất thời không thích ứng được trước điều kì quặc mà bản thân chưa từng thấy trong đời, đặc biệt chúng rất phản khoa học.
Thấy dáng vẻ nhợt nhạt, người bần thần của cô. Ngực hắn đột ngột dấy lên chút cảm giác chua chát nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lẽo, nhếch môi, giễu cợt:
- Sợ sao? - Hắn chậc lưỡi, gật gù, tự trả lời câu hỏi của mình:
- Cũng đúng, bàn tay này đã sắp bóp nát cổ cô.
Nghe tới đây, Linh Thảo choàng tỉnh, tròng mắt cô run run nhìn gương mặt trầm lặng của hắn, nỗi thương cảm ập tới, cô nghèn nghẹn:
- Anh sẽ không…
Trước điệu bộ thương hại của cô như ngọn lửa thiêu đốt, thúc giục hắn trở nên cáu kỉnh hơn, hắn gầm giọng ngắt ngang lời cô:
- Đừng diễn trò làm thánh mẫu nữa.
Hắn lạnh lùng đứng lên, đặt tiền lên bàn bác sĩ rồi dứt khoát rời đi.
Người bác sĩ lớn tuổi ngơ ngẩn chẳng rõ chuyện gì xảy ra và cũng không ý định xen vào. Ông đưa thuốc cho cô và tiền thừa.
Linh Thảo cầm lấy bằng bàn tay run run và tâm trạng ngổn ngang tứ bề, đau thương hay xót xa đều hội tụ cồn cào nơi đầu óc. Cô lửng theo sau, mắt luôn thấp thoáng đặt ở bóng lưng trơ trọi của hắn - người đàn ông luôn chán ghét mọi thứ và cố sống biệt lập mình ở một thế giới khác.
Minh Hoàng đang ngủ gật, nghe tiếng đóng mở cửa xe ầm đùng thô bạo, hồn vía cậu như thể văng ra rồi hợp vào, cậu ngơ ngác, lắp bắp nhảy dựng lên, dáo dác nhìn quanh, lớn giọng đe dọa:
- Thằng nào đụng vào xe tao.
Nhưng Hoàng nhìn lắm cũng chẳng thấy ai ngoài cậu út mình đang chễm chệ ngồi ở ghế cùng tiếng “hừ” khô khan thốt ra từ cổ họng của hắn.
Hoàng lập tức nắm được mấu chốt, giãy nãy:
- Cậu tính hù chết con sao.
Thành Nghiêm không trả lời, hắn như cũ tựa lưng vào ghế, khép hờ mắt.
Bấy giờ Linh Thảo ra tới với đôi mắt đỏ hoe, cô im lặng nép mình sang một bên như thể để cách xa hắn. Cô cúi thấp đầu, người giống run lên với nhiều tủi hờn.
Không khí tù đọng nặng nề làm Hoàng ngột ngạt đến độ việc trách móc hắn, cậu vội bỏ ra sau, buộc miệng hỏi:
- Hai người cãi nhau?
Linh Thảo không đáp, cô mím môi, đầu càng thấp xuống.
Chỉ có Thành Nghiêm trả lời:
- Ngậm mồm lại. - Tuy nhiên đây hoàn toàn không phải là đáp án, mà câu nói của hắn khiến Hoàng uất nghẹn hơn.
Sau đó hắn ra lệnh:
- Về trọ.
Trước lời của hắn, Hoàng đang bực tức nhưng vẫn vô thức làm theo, một loại phục tùng tựa đã ngấm sâu vào máu của cậu mà không có chút gì gọi là phản kháng.
Tuy có vẻ bông lơn nhưng Hoàng luôn có một điều trăn trở, có nên thuyết phục người cậu khó tính của mình giúp Thắng một lần nữa nhưng cậu chưa đưa ra được đáp án, xe đã dừng trước phòng trọ.
Thành Nghiêm không nói chẳng rằng, mở cửa xe bước thẳng về phòng mình. Linh Thảo lủi thủi đi theo hắn trong im lặng.
Cậu loay hoay đậu xe và chợt nhận ra, sau cùng, có lẽ người đáng thương nhất là cậu.
Hoàng thở dài, chán nản vào phòng ngủ một giấc dài để quên đi u buồn.
Riêng bên phòng Thành Nghiêm, khi đã tắm rửa xong, mỗi người một góc, cô nằm im ắng tựa hồ đã ngủ nhưng nỗi trăn trở khiến mình không thể chợp mắt.
Cô he hé nhìn người đàn ông đang ngồi thuyền dưới sàn nhà, quanh hắn là ba nén nhang và đốt một số lá thảo dược trong chậu tạo nên mùi vị quen thuộc, giống như đặc trưng riêng của hắn.
Linh Thảo mơ màng quan sát một lúc nhưng cô vẫn không trụ được với cơn mệt mỏi ập tới sau nhiều ngày gần như thức trắng nên nhanh chóng thiếp đi.
Cô ngủ ngon lành mà chẳng biết tới trời trăng, đến khi tỉnh dậy là do vì ồn ào. Cô ngơ ngẩn trước với đôi mắt vẫn nhòe sương nhìn về âm thanh phát ra.
Thành Nghiêm đang đứng ở cửa phòng, phía ngoài dường như còn vài người nữa.
Một người phụ nữ thảm thiết:
- Hôm qua tôi xin lỗi, xin lỗi cậu, làm ơn cậu tới giúp nhà tôi đi.
Linh Thảo nghe được nội dung câu nói đồng thời nhớ được giọng điệu quen thuộc, trong đầu lập tức hiểu ra vấn đề. Dường như cô của Thắng cầu cứu Thành Nghiêm.
Theo đó là lời lẽ cuống quýt của chủ trọ, ông ta gầm gừ:
- Trời ạ, bà này, tôi điện công an bắt bà bây giờ, ra ngoài không? - Ông nắm tay kéo bà ra chỗ khác vì đang gây phiền cho những người khách đang nghỉ ngơi trong dãy trọ. Ông ta khá hoảng vì bà ấy đi vào hỏi phòng, ông ta tưởng đến thuê, nào ngờ bà ấy đột ngột chạy tới đập cửa khách sau khi cố tình xem tên danh sách người ở trong phòng.
Trước sự lo lắng của ông chủ trọ, người khách lại dửng dưng trước kẻ quấy rầy.
Thành Nghiêm không đuổi đi, hắn nghiêm nghị:
- Như điều kiện tôi nói với cháu bà.
Cô ba của Thắng ấp úng:
- Có còn cách khác không? Nhà đó xây rất nhiều tiền. - Dù cho chồng mình vừa mới qua đời, bà ấy vẫn chưa hoàn toàn chết tâm và vẫn sống thiên về vật chất.
Thành Nghiêm hờ hững nhưng lời của hắn vô cùng chắc chắn:
- Đây không phải việc tôi tìm cách là được. - Hắn chau mày, chán ghét tới tận cùng:
- Giữa mạng sống và tiền các người tự quyết định. Còn nếu lưỡng lự thì cút, đừng tìm tôi. - Chút lương tâm cuối cùng của hắn trỗi dậy nên hắn mới có thể kiên trì với đám người tồi tệ này. Nếu như bình thường, hắn đã sớm đi khỏi đây, đừng nói họ sẽ tìm được hắn mà ngay cả chiếc bóng cũng không dấu vết.
Có một thực tế việc hắn ở đây chưa hẳn xuất phát từ việc muốn cứu người trong gia đình họ nhưng đám người này đương nhiên không nhận ra là luôn xem thường sự nhẫn nại của hắn.
- Được. - Bà gật đầu, nước mắt chợt tuôn rơi và đầm đìa trên gương mặt, bà ngẩng lên, giọng nghẹn ngào:
- Cầu xin cậu. Nhà tôi không thể chịu một đả kích nào nữa. - Bà lắc đầu bất lực trước những tai ương bản thân nếm trải. Tối hôm qua sau khi Thắng tỉnh dậy, nó mơ màng một lúc và choàng tỉnh táo để biết được việc bà đuổi hắn ra khỏi nhà.
Thắng tuyệt đối tin Thành Nghiêm và hiểu sâu sắc tình trạng nghiêm trọng của ngôi nhà nên cậu gấp gáp nghĩ cách bằng mọi giá giúp hắn quay lại.
Giữa lúc mọi người trong nhà vẫn còn hoang mang, bà phát hiện chồng mình dừng thở cạnh vách tường. Chẳng có vết thương nào đáng kể ngoài những vết bầm chằng chịt quấn quanh từ cổ xuống dưới chân mà chẳng có hung thủ nào gây án.
Bà cũng ngộ ra được rằng tính quan trọng và cả nguyên nhân… và dần tin vào giải pháp mà Thành Nghiêm đưa ra nhưng… lưỡng lự do tiếc ngôi nhà.
Chỉ lúc trưa nay, đứa con lớn của bà vốn đang ở kí túc xá đại học ngã từ trên giường xuống đã chính thức triệt tiêu chút sự cứng đầu cuối cùng của bà.
Bà nhờ người hỏi thăm, may mắn miền quê ô hẹp nên nhanh chóng biết được chỗ của ba người họ. Thay vì Thắng đi, bà muốn tự mình tới.
Trong dòng hồi tưởng của bà. Thành Nghiêm vẫn dáng vẻ hờ hững như cũ, hắn có vẻ cô cùng căm ghét trước tâm trạng hiện tại của người đối diện:
- Bà biết mình không chịu được. Còn người khác lại chịu được phần đau khổ này?
Trước câu hỏi tựa chẳng mấy liên quan tới cuộc trò chuyện hiện tại nhưng bà thảng thốt, ấp úng không thành lời, sửng sốt với điều mình nghe được:
- Tôi…
Thành Nghiêm đằng hắng:
- Cút về. - Hắn nói xong, lùi về trong, với tay đóng cửa nhưng bà ta ngăn lại, quỳ rạp xuống chân hắn liên tục dập đầu, thành khẩn van xin:
- Tôi biết sai rồi…
Ông chủ trọ đứng hóng chuyện nhưng chẳng hiểu gì mấy. Tuy nhiên rất bất ngờ với hành động của người phụ nữ lạ.
Thành Nghiêm nhếch môi, đôi mắt lơ đễnh phóng vào bà, giễu cợt:
- Chỉ mình bà?
Bà hút một hơi sâu, gượng ép thốt ra điều mình không muốn:
- Cha mẹ và cả ông nội tôi. - Gia đình bà luôn có một bí mật bà chỉ một vài người hiếm hoi biết được. Vốn bà định giấu tới khi mình xuống nắm mồ nhưng trời cao không chấp nhận… buộc bà phải phơi bày mọi thứ để nó sống dậy. Bà nặng nề cầu xin:
- Bây giờ làm gì cũng được nhưng miễn người nhà tôi được bình an.
Thành Nghiêm gằn giọng:
- Nhớ kĩ những gì bà nói.
Bà ta dùng mạng mình để cam đoan, đây về sau mọi việc phụ thuộc vào quyết định của hắn.
Thành Nghiêm tạm chấp nhận thái độ của bà. Và vẫn như hôm qua, hắn sẽ tới vào lúc trời chuẩn bị sụp tối.
Còn cô ba của Thắng, cũng vội về lo hậu sự cho chồng.
Hắn đóng cửa vào phòng, thấy cô ngồi ngây ngốc nhìn hắn với sự mông lung tựa hồ suy nghĩ rất nhiều nhưng không có đáp án. Hoặc muốn nói gì đấy nhưng không đủ khả năng mở lời.
Thành Nghiêm chán ghét, bởi hắn cực khó chịu với những kẻ yếu ớt và ngu ngốc. Vừa vặn cô đáp ứng đủ cả hai điều kiện trên.
Để làm vợ của hắn? Thần kinh yếu ớt của cô chắc chắn không trụ được bao lâu. Có chăng vài ngày nữa cũng sẽ cuốn gói chạy lấy người.
Linh Thảo cảm nhận được rất sự căm ghét của hắn dành cho mình nhưng cô không dám để bụng hay buồn lòng bởi đó là tâm trạng vốn không nên có của người ăn nhờ ở đậu…
Thành Nghiêm không đoái hoài tới cô khi hắn cần chuẩn bị đồ cho tối nay để nhanh chóng đặt dấu chấm hết cho ngôi nhà đó.
–-
Chiều đó, Thành Nghiêm tới nhà họ như đã hẹn, không khí tang tóc của căn biệt thự khang trang vẫn bao trùm.
Linh Thảo thầm lặng phía sau, cô nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy những vong hồn dày đặc như đêm qua. Điều đó cũng đúng bởi lẽ hôm qua hắn đã bắt giữ họ vào trong lá bùa.
Tuy nhiên, thứ âm khí màu đen nghi ngút tỏa ra trong ngôi nhà trở nên đậm đặc hơn.
Khi tiến sâu hơn vào trong, cô thấy được gã đàn ông bị Thành Nghiêm giam chỗ mấy chiếc đinh đã thoát ra, ông ta đang chễm chệ đi tới, hiên ngang đứng ở vách tường, phía sau các tủ thờ và bày vị đã bị lật đổ.
Đối diện với gã là người nhà của Thắng và cả cậu ta đang quỳ một cách nghiêm trang, mỗi người một trang kinh đều đặn đọc lớn và cúi lạy sám hối. Nhưng lạ thay, trước sự ăn năn của họ gã đàn ông tựa hồ căm phẫn hơn.
Phía vách tường chỗ ông đứng chợt nứt một đường dài, âm khí quến đặc theo khe rãnh thoát ra và tiến thẳng về bọn họ.
Thành Nghiêm đi lại gần ông ta, dùng tay mình vỗ vào vách và miệng không ngừng thì thầm điều gì đó nhưng chẳng ai nghe được và cũng không hiểu hành động của cô.
Linh Thảo cũng thế nhưng sợi âm khí ấy dừng lại, đuôi nhọn của gã lập tức rẽ về phía của hắn.