Chương 23 - Linh Nghiêm
Chương 23:
Cô ba của Thắng quỳ vị trí ở trên cùng, nơi gần với bàn thờ nhất, bà dừng lại việc đọc kinh, vừa gập đầu, vừa nức nở nói:
- Chú hai, cầu mong chú lượng thứ, rộng lòng tha cho sự lầm lỡ của gia đình cháu. Chú bỏ căm giận, buông tha cho con cháu, tôi tình nguyện đập căn nhà, lấy mảnh đất chú thích để xây nơi thờ phụng, hàng ngày cúng kiến đầy đủ. Chỉ cần chú không quấy phá nhà tôi, cho mọi người đều yên bình, tôi đều nghe theo chú.
Lời nói của bà tựa hồ vô cùng nhẫn nhịn và phục tùng nhưng thực tế, ai cũng cảm nhận được có chút gì đó xáo rỗng và rất đỗi miễn cưỡng trong lời hứa của bà.
Gã đàn ông trong vách ngước lên cười điên dại, đôi mắt phủ tầng lửa xanh của ông đậm đặc hơn, nó phừng phực như bừng cháy dữ dội. Nếu không có Thành Nghiêm đứng giữa dùng bùa chú ngăn lại, chiếc đuôi nhọn hoắt của ông đã phóng thẳng vào trán của bà ta.
Thành Nghiêm vỗ vào vách trấn an vừa biểu ý gã cần dừng lại hắn thì thầm đọc chú ngữ xoa dịu lửa phẫn nộ của ông ta. Đợi một lúc khi ông ta dịu đi, hắn lạnh giọng nói với bà:
- Ông ấy không hài lòng.
Cô ba của Thắng bực dọc, lập tức nói bằng sự không cam tâm của mình:
- Tôi đã làm theo lời cậu nói, hứa đập nhà, xây chỗ cho ông ta, hàng ngày cúng kiến thì ông ta còn không hài lòng gì nữa chứ. - Bà bọc trực biểu lộ sự bất mãn của mình.
Hắn gằn giọng, dứt khoát nói:
- Tâm của bà không có. - Đây là trường hợp đầu tiên hắn gặp phải, dù chứng kiến bao trận tai ương và người thân qua đời thảm khốc bà vẫn không thật tâm hối cải. Nhưng cũng không quá khó hiểu khi bà ta được rèn giũa trong môi trường đầy rẫy những kẻ tâm địa bất lương.
Bà ta im lặng, ấp úng trong cái nhìn nghi hoặc của Thắng lẫn tất cả mọi người trong nhà.
Lúc không khí tĩnh mịch, im ắng vì chẳng ai mở lời.
Hoàng rù rỉ hỏi Linh Thảo khi cả hai đang đứng biệt lập ở một góc nhỏ:
- Mợ, mợ con ma nằm ở đâu?
Cô nhỏ giọng đáp:
- Trong vách tường. - Cô không dám nói quá lớn tiếng vì sợ gây ảnh hưởng tới người khác, đặc biệt sẽ hắn sẽ không vui.
Hoàng nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi, cậu vỗ hai tay như động tác của con vịt vỗ cánh, ngờ vực:
- Không phải bay bay ở ngoài hả? - Cậu xoa cằm, cố gắng diễn tả cho cô:
- Con ma màu trắng, bay vòng vòng nhà giống trong phim.
Trước dáng vẻ ngớ ngẩn của cô, cô không kìm được mỉm cười nhưng vẫn ý tứ không phát ra tiếng, cô lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ kia và miêu tả cho cậu những gì mình thấy:
- Dính trong đó, chỉ có đuôi ra ngoài.
Hoàng chau mày, trầm tư tiếp tục:
- Sao mợ thấy được.
- Không biết. - Cô chân thật đáp mà không hề hay biết bản thân đang từng bước rơi vào chiếc bẫy dành riêng cho mình.
Hoàng gật gù, không để cô có thời gian nghĩ ngợi, hỏi:
- Vậy mợ là thầy pháp giống cậu út hả?
- Không phải. - Linh Thảo lắc đầu vô cùng chắc chắn.
Hoàng thừa thế, xoáy vào vấn đề bản thân luôn thắc mắc khi thấy Linh Thảo trả lời tương đối nhiệt tình và thành thật:
- Vậy hai người sao quen nhau? Sao mợ thuần phục được cậu út.
Hoàng trông chờ một đáp án chính xác để giải tỏa cho những trăn trở đeo bám đầu óc mình từ khi thấy sự tồn tại của cô. Cậu đinh ninh, cô sẽ trả lời. Tuy nhiên, Linh Thảo mím môi, cô im lặng, không nói thêm câu nào.
Hoàng chuẩn bị nài nỉ, đã nghe mẹ của Thắng nhíu nháo:
- Rốt cục ông Tánh và ba má đã làm gì mà ra nông nổi vậy hả? - Bà Tánh không kìm được nỗi ấm ức lẫn tức tưởi khi chính bà phải chứng kiến và chịu đựng quá nhiều bi kịch.
Thành Nghiêm nhìn thái độ như vô tội của bà, hắn nhếch môi, sự khinh bỉ lộ rõ nhưng rất nhanh biến mất, hắn nói với người cô ba:
- Ông ấy muốn bà nói ra sự thật.
Bà ấp úng:
- Tôi… - Bà im lặng, gương mặt hiện rõ sự giằng xé tột cùng, bà dùng tay, bấu vào đùi mình với nhiều đắn đo. Sau đó bà cũng bất lực, sự buông xuôi khi ý thức được rằng bí mật xưa kia không thể nào chôn giấu mãi mãi.
Cô của thắng ngập ngừng kể về mấy mươi năm trước, lúc đó bà chỉ khoảng mười tuổi. Gia đình còn nghèo khổ, nghề chính của ông Thủ - cha của bà và của những người đàn ông vừa mất mạng trong gia đình - ông ấy làm nghề mổ heo. Sống bằng việc nuôi lợn lấy thịt và đâm heo thuê cho nhà người khác.
Còn anh thứ hai của ông Thủ - ông Xáng, người hiện thời là bóng ma in trong vách tường sống đối lập lại với em trai mình. Ông tôn sùng các loài vật đến độ ông ăn chay và không cưới vợ, dành trọn vẹn đời mình để nuôi một vật lợn rừng. Đối với ông Xáng, đây là một giống loài linh thiêng đã cứu mạng ông trong lần vào rừng đốn củi bị nước lũ cuốn trôi. Khi đó, nhận thức ông mất dần tưởng rằng đã mất mạng, nào ngờ lúc tỉnh dậy ông nằm bên bờ suối, cạnh bên là một con lợn hơn chục cân. Ông Xáng vừa thoát khỏi cửa tử, đinh ninh được lợn thần cứu sống. Vì vậy ông mang về chăm sóc hơn cả người thân của mình.
Ông yêu thương nó hết lòng bởi từ ngày nó về nhà, gia đình làm ăn khấm khá hơn, đất đai cũng được mở rộng.
Ông Xáng nhất quyết tin đây là lợn thần nên thương nó vô điều kiện. Riêng ông Thủ kiên định rằng anh hai mình điên rồ, hành động mù quáng tin vào tín ngưỡng vô thực.
Vì hành động đó, hai anh em ông bắt đầu nảy sinh những mâu thuẫn, thường xuyên gây gổ với nhau.
Ông Xáng chủ động cất một căn nhà nhỏ khác, không sống chung với gia đình em trai mình như trước kia nhưng hai ngôi nhà cách nhau cũng chỉ vài bước chân.
Ông Thủ vẫn ôm bực tức, không hài lòng trước việc anh hai mình phải tôn thờ một con lợn, trong mắt ông thủ đây là một giống loài chỉ đáng bị ăn thịt. Thêm xóm làng bắt đầu lời ra tiếng vào khiến ông Thủ căm phẫn. Một lần ông say rượu, đã cầm cây mác đâm heo xuống nhà ông Xáng, trong sự bất ngờ và chống cự quyết liệt của ông Xáng, ông Thủ đã đâm vào giữa cổ con lợn rừng rất sâu, ngoáy mạnh vào vài lần rồi mới rút ra. Nó đau đớn, vùng vẫy với lượng máu phóng ra như thác đổ.
Ông Xáng kêu gào, ôm lấy con lợn đang đau đớn nhưng ông Thủ nắm cổ ông xô ra ngoài,. Ông Thủ thẳng tay chặt hết bốn chân và băm hết các móng của nó. Sau đó ông thẳng thừng rạch một đường dài từ cổ họng nó xuống hết bụng, moi ruột gan nó ra ngoài khi nó vẫn còn sự sống, thần kinh hay linh hồn đều tồn tại để cảm nhận đủ bi kịch của mình.
Con lợn bắt đầu kiệt sức khi máu khô cạn, đặc biệt nội tạng chẳng còn, nó thoi thóp, nhướng mắt lên nhìn ông Xáng lần cuối cùng rồi chính thức khép lại cuộc đời.
Ông Thủ khoái trá vì con lợn tinh đã thật sự chết.
Riêng ông Xáng, ôm đau thương dẫn tới sinh bệnh qua đời từ hôm đó.
Sau đó, vợ chồng ông Thủ e sợ bị ám nên mời thầy về trấn và dứt khoát không thờ phụng ông Thủ. Vì sợ linh hồn ông vô nhà để trả thù. Vợ chồng ông Thủ và những đứa con của mình dửng dưng, xem như ông Xáng chưa từng tồn tại trên đời.
Cứ như thế, họ lẳng lặng sống năm này qua năm khác đến dạo gần đây, khi cất căn biệt thự mới bắt đầu xảy ra biến cố.
Thành Nghiêm nghe câu chuyện bà kể, hắn bật cười nhưng giọng điệu lạnh lẽo, gắt gỏng:
- Bà chắc chỉ bấy nhiêu?
Những người trong gia đình bà ta chưa biết câu chuyện nhưng khi nghe xong, họ cũng không quá hoảng loạn mà chỉ bất ngờ đôi chút. Tựa hồ việc giết chết một loài vật chẳng có gì quá đáng để ông Xáng phải hóa quỷ giết chết con cháu.
Bà ta không dám nhìn hắn, đáp:
- Chuyện chỉ có nhiêu đó. - Lời nói hay điệu bộ của bà điều chẳng mang theo chút tự tin của kẻ dám phơi bày sự thật mà chất chứa trên gương mặt của bà là sự lấp lửng bởi bà cố giấu giếm một việc hệ trọng và đang sợ bị kẻ khác phanh phui.
Thành Nghiêm chợt hỏi Thắng:
- Cậu nhớ lúc tôi bảo cậu cầu tổ tiên giúp đỡ chứ?
Thắng gật đầu nhưng không lên tiếng. Chỉ ngẩng lên nhìn hắn bằng sự khó hiểu.
Hắn cũng chẳng cần thiết việc cậu trả lời hay không, ung dung tiếp tục:
- Tổ tiên nhà cậu không ai hiển hiện. Chính họ cũng bất dung trước hành động ti tiện của cha, chú bác, cô và ông nội cậu. - Hắn dừng lại, thở dài nhìn lần lượt từng người vẫn đang quỳ dưới đất, sắc hắn ngưng trọng, âm thanh nặng nề:
- Thời điểm gia đình bà yên ấm, là lúc ông ta phải chịu gió mưa, lạnh lẽo và sự xua đuổi của nhiều vong hồn khác.
Bà ta ấp úng chưa mở lời, hắn đã tiếp tục:
- Còn thứ cha bà lẫn anh em bà xem con lợn là tà vật lại chính nó mang may mắn giúp gia đình giàu lên nhờ nghề giết đồng loại của nó. Cuối cùng cha bà lại nhẫn tâm giết nó.
Bà ta ương ngạnh, vẫn giữ nguyên lập trường của mình:
- Cậu đừng bịa chuyện, nó là con quái vật đã dụ dỗ chú tôi khiến ông ta rời bỏ gia đình.
Hắn lắc đầu, chán nản, không muốn đôi co thêm trước kẻ dối trá bởi hắn vốn đã tìm được gốc rễ của sự việc. Nơi sâu thẳm linh hồn của gã hồn ma khốn khổ đã kể tường tận cho hắn trong bi thương. Việc ông Thủ giết con lợn không đơn thuần nhân danh hành hiệp trượng nghĩa trừ khử tà vật. Mà sau khi giết con con lợn, ông Thủ đã cắt luôn lưỡi ông Xáng để phòng hờ trường hợp ông kể xấu về mình. Đồng thời nhốt ông trong căn nhà hẹp khiến ông chết trong đói khát. Mục đích của ông Thủ chủ yếu triệt tiêu anh hai mình, loại bỏ mầm móng khiến phần đất ông bà để lại phải chia cho ông Xáng. Chung quy lòng tham vô độ đã khiến ông Thủ nhẫn tâm ra tay tàn độc với anh ruột mình.
Ở trạng thái linh hồn, ông Xáng tìm được hồn con lợn mình yêu thương vật vờ bên nấm mộ của ông, trong oán hận họ đã hòa với nhau làm một, bấy giờ không cách nào tách ra.
Đó là lí do, Thành Nghiêm chưa hề động tâm muốn giúp gia đình họ. Lúc sợi dây âm khí bén rễ trong cơ thể khiến hắn tổn hại không ít nhưng nhờ thế hắn cũng phát giác ra được tính kì lạ của nó. m khí màu đen hiện thân cho oán niệm con người, còn màu xanh, vốn là màu sắc của cõi súc sinh. Hai loại tà niệm hòa với nhau tạo thành âm khí đặc biệt mà bùa chú thông thường không cách nào diệt trừ. Hắn vừa nghĩ, vừa dứt khoát nói rõ:
- Tôi không giúp gia đình cậu, mà đang giúp linh hồn ông ta.
Hắn nói xong mặc kệ phản ứng của bọn họ, ra sau vườn đào khối đất lớn đem vào đặt giữa phòng khách, hắn nhào với nước giúp cho nó mềm, đủ độ dẻo kết dính nhằm nắn được hình dáng. Sau khi trộn được đất, hắn nắn ra một người đàn ông, cùng một con lợn, suốt quá trình, hắn luôn lẩm nhẩm đọc:
“Cầu thần cứu khổ, đại nạn chóng qua cho nhà gia chủ thoát khỏi tai ương. Nghiệp tạo đời trước, người sau buộc hưởng bằng thân đến mạng tất không công bằng.
Cầu thần từ bi cứu rỗi linh hồn lầm lạc, mỗi căn nguyên vì đau đớn mà nên. Một kiếp đời khổ nạn, chết trong bi thương, hồn phách đơn bạc, lạnh lẽo đêm trường sa chân vào đường ngạ quỷ.
Cầu thần muôn độ chúng sinh, tiêu trừ oán khí, cứu rỗi mọi cảm xúc và giải tỏa sự oán giận trong tâm mỗi loài.
Cầu thần đại xá, che chở vong linh, hóa độ vạn hồn trong cõi súc sinh, tà tâm oán hận đeo mang một đời.
Cầu thần hỉ xả, thương đời oan khiên, rũ lòng thương xót cuộc đời bất công, rộng lòng độ trì vong linh được nương nhờ vào hình hài tạm bợ.”
Gã đàn ông trong vách vốn chống cự nhưng ông không cưỡng lại được dòng lực đang cuốn mình vào khối đất nặn.
Linh Thảo quan sát được tất thảy mọi thứ và thấy được lúc ông ấy chính thức chuyển vào, khối đất thoáng rung lên, phần đất hình con lợn cũng thế. Bấy giờ những thứ vốn vô tri đột ngột bừng dậy như có một sinh mệnh hiện hữu.
Hắn nghiêm túc uốn nắn để hình hài rõ nét hơn. Khi đã hoàn thành, đất dần khô, hắn dùng móng tay mình khắc ở lưng vài dòng chú ngữ nhằm trấn áp linh hồn gã ở trong. Hắn cẩn trọng đặt lên cao, nói với họ:
- Sống hay chết phụ thuộc vào các người. - Hắn chỉ giúp được tới đây, còn để ông ta tiếp tục ôm thù hận thoát ra một lần nữa thì thần thánh cũng không cứu rỗi được họ.
Bà Tánh - mẹ của Thắng sợ hãi:
- Cậu có chắc ông ta sẽ không thoát ra không?
Thành Nghiêm khinh bỉ:
- Bà nên tìm tên tuổi những người đã chết vì mình để siêu độ họ. - Trong ngôi nhà này, ai cũng cho rằng vô tội nhưng thực tế, tội của họ không đếm xuể. Những vong hồn dày đặc đứng quanh nhà là minh chứng tiêu biểu nhất cho sự tàn tệ của họ.
Bà Tánh run run, những người phụ nữ khác cũng cúi gầm mặt trong hoảng loạn:
- Sao, sao cậu biết? - Bà chẳng ngờ hắn ta lại có thể biết việc tày trời bà cố giấu đi. Năm đó, luồng gió độc khiến mấy trăm con lợn của bà nhiễm bệnh, vì tiếc tiền, vợ chồng bà đã bán đổ bán tháo, còn dư ra đem đi cho người nghèo… hành động nghĩa hiệp ấy được rất nhiều người tung hô khiến gia đình bà được một phen nở mặt. Tuy nhiên, lần đó, không ít người thiệt mạng vì ăn phải thịt vốn đã nhiễm bệnh.
Lúc nhà bà đang cứng người vì chuyện xấu xa bị phát giác, hắn nghiến răng:
- Các người muốn sống nên hối lỗi từ tâm. Việc đập căn nhà không phải để ông Xáng nguôi giận mà xoa dịu căm tức của những người khốn khổ chết vì chút hư danh của nhà bà. - Đến lúc này, những linh hồn bị hắn giam giữ trong lá bùa vẫn không ngừng kêu gào đòi công bằng, đòi mạng sống và nguyền rủa họ bằng từ ngữ thậm tệ.
Thắng hèn mọn cất giọng:
- Phải làm gì để nhà tôi khắc phục sai…
Thành Nghiêm dứt khoát ngắt ngang:
- Khi tâm đủ tốt, ắt sẽ được dẫn đường. - Con người ta luôn quan tâm đến kết quả tốt, họ luôn khao khát nhanh chóng gặt hái được thành công mà chẳng cần biết quá trình thực hiện. Nghiệp của gia đình này, không phải dễ dàng xóa bỏ nên hắn không đủ khả năng đưa ra biện pháp nào.
Hắn không thể bảo họ làm việc thiện hay ăn chay niệm phật hoặc lễ chùa bởi tất cả điều đó bắt buộc xuất phát từ tâm. Nếu làm vì mục đích, vụ lợi, dĩ nhiên công sức bỏ ra đều vô nghĩa.
Thành Nghiêm chỉ dặn dò họ thời gian đập nhà, ngày giờ xây nơi thờ phụng cho ông Xáng và con vật của ông ta. Sau đó rời khỏi mặc cho họ nài nỉ hắn ở thêm vài ngày vì không an tâm nhưng hắn vẫn dứt khoát gạt phăng đi.
Lúc lên xe, Hoàng không kìm được, vò đầu bức tóc, giãy nãy muốn được làm rõ những khúc mắt của mình:
- Cậu, là cuối cùng hồn ma là người bị em trai mình hại và bị yểm bùa.
- Ừm. - Hắn hờ hững, hoàn toàn chẳng chút hứng thú muốn tiếp chuyện.
Hoàng gật đầu, tựa đã hiểu, lẩm nhẩm đưa kết luận:
- Nên ông ta ôm hận vô nhà trả thù.
Tuy nhiên, Thành Nghiêm bác bỏ, hắn trầm giọng:
- Không. Lúc xây nhà lại, họ cố tình xây trên phần mộ của ông ta, ngay vị trí nhà vệ sinh. -- Cũng lẽ đó, ông ta được phép vào nhà nhưng do bùa của thầy pháp trước kia để lại, ông ta chỉ tồn tại trong thành vách nên dùng căm phẫn, oán khí của mình điều khiển tâm trí của những đứa cháu vô tình khiến chúng tự kết liễu mạng mình. Hơn hết, ông ta cũng tạo điều kiện để những vong hồn thù hằn với nhà họ vào được trong nhưng tổ tiên ngăn cản nên ông thả cửa chỉ được vài ba kẻ.
Linh Thảo giật mình trước điều mình đang nghe. Cô không biết nhiều về chuyện tâm linh nhưng đã từng nghe nói khi xây nhà, vô ý xây trên mồ mả người khuất đã là không nên, đằng này cố tình trấn ông ta dưới nhà vệ sinh rõ ràng là một hành vi của kẻ vô đạo đức và dường như chẳng có sự tồn tại của nhân tính.
Hoàng há hốc mồm, cậu xâu chuỗi lại câu chuyện, chau mày, không khỏi ghét bỏ.
- Biết thế lúc đầu con không nhận làm gì. Ác vậy uổng công.
Thành Nghiêm im lặng, mắt nhắm nghiền như thể chìm vào giấc ngủ sâu.
Linh Thảo lại luôn yên ắng, cô không chủ động mở lời bao giờ. Hoàng lại không dám bắt chuyện vì phá hỏng giấc ngủ của hắn.
Cứ thế đoạn đường về thành phố vô cùng vắng lặng chỉ có tiếng chửi rủa của những vong hồn làm Linh Thảo rờn rợn:
- Mày giúp người xấu sẽ chịu nghiệp báo. Cả đời đau khổ, chẳng bao giờ yên thân.
Cô ba của Thắng quỳ vị trí ở trên cùng, nơi gần với bàn thờ nhất, bà dừng lại việc đọc kinh, vừa gập đầu, vừa nức nở nói:
- Chú hai, cầu mong chú lượng thứ, rộng lòng tha cho sự lầm lỡ của gia đình cháu. Chú bỏ căm giận, buông tha cho con cháu, tôi tình nguyện đập căn nhà, lấy mảnh đất chú thích để xây nơi thờ phụng, hàng ngày cúng kiến đầy đủ. Chỉ cần chú không quấy phá nhà tôi, cho mọi người đều yên bình, tôi đều nghe theo chú.
Lời nói của bà tựa hồ vô cùng nhẫn nhịn và phục tùng nhưng thực tế, ai cũng cảm nhận được có chút gì đó xáo rỗng và rất đỗi miễn cưỡng trong lời hứa của bà.
Gã đàn ông trong vách ngước lên cười điên dại, đôi mắt phủ tầng lửa xanh của ông đậm đặc hơn, nó phừng phực như bừng cháy dữ dội. Nếu không có Thành Nghiêm đứng giữa dùng bùa chú ngăn lại, chiếc đuôi nhọn hoắt của ông đã phóng thẳng vào trán của bà ta.
Thành Nghiêm vỗ vào vách trấn an vừa biểu ý gã cần dừng lại hắn thì thầm đọc chú ngữ xoa dịu lửa phẫn nộ của ông ta. Đợi một lúc khi ông ta dịu đi, hắn lạnh giọng nói với bà:
- Ông ấy không hài lòng.
Cô ba của Thắng bực dọc, lập tức nói bằng sự không cam tâm của mình:
- Tôi đã làm theo lời cậu nói, hứa đập nhà, xây chỗ cho ông ta, hàng ngày cúng kiến thì ông ta còn không hài lòng gì nữa chứ. - Bà bọc trực biểu lộ sự bất mãn của mình.
Hắn gằn giọng, dứt khoát nói:
- Tâm của bà không có. - Đây là trường hợp đầu tiên hắn gặp phải, dù chứng kiến bao trận tai ương và người thân qua đời thảm khốc bà vẫn không thật tâm hối cải. Nhưng cũng không quá khó hiểu khi bà ta được rèn giũa trong môi trường đầy rẫy những kẻ tâm địa bất lương.
Bà ta im lặng, ấp úng trong cái nhìn nghi hoặc của Thắng lẫn tất cả mọi người trong nhà.
Lúc không khí tĩnh mịch, im ắng vì chẳng ai mở lời.
Hoàng rù rỉ hỏi Linh Thảo khi cả hai đang đứng biệt lập ở một góc nhỏ:
- Mợ, mợ con ma nằm ở đâu?
Cô nhỏ giọng đáp:
- Trong vách tường. - Cô không dám nói quá lớn tiếng vì sợ gây ảnh hưởng tới người khác, đặc biệt sẽ hắn sẽ không vui.
Hoàng nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi, cậu vỗ hai tay như động tác của con vịt vỗ cánh, ngờ vực:
- Không phải bay bay ở ngoài hả? - Cậu xoa cằm, cố gắng diễn tả cho cô:
- Con ma màu trắng, bay vòng vòng nhà giống trong phim.
Trước dáng vẻ ngớ ngẩn của cô, cô không kìm được mỉm cười nhưng vẫn ý tứ không phát ra tiếng, cô lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ kia và miêu tả cho cậu những gì mình thấy:
- Dính trong đó, chỉ có đuôi ra ngoài.
Hoàng chau mày, trầm tư tiếp tục:
- Sao mợ thấy được.
- Không biết. - Cô chân thật đáp mà không hề hay biết bản thân đang từng bước rơi vào chiếc bẫy dành riêng cho mình.
Hoàng gật gù, không để cô có thời gian nghĩ ngợi, hỏi:
- Vậy mợ là thầy pháp giống cậu út hả?
- Không phải. - Linh Thảo lắc đầu vô cùng chắc chắn.
Hoàng thừa thế, xoáy vào vấn đề bản thân luôn thắc mắc khi thấy Linh Thảo trả lời tương đối nhiệt tình và thành thật:
- Vậy hai người sao quen nhau? Sao mợ thuần phục được cậu út.
Hoàng trông chờ một đáp án chính xác để giải tỏa cho những trăn trở đeo bám đầu óc mình từ khi thấy sự tồn tại của cô. Cậu đinh ninh, cô sẽ trả lời. Tuy nhiên, Linh Thảo mím môi, cô im lặng, không nói thêm câu nào.
Hoàng chuẩn bị nài nỉ, đã nghe mẹ của Thắng nhíu nháo:
- Rốt cục ông Tánh và ba má đã làm gì mà ra nông nổi vậy hả? - Bà Tánh không kìm được nỗi ấm ức lẫn tức tưởi khi chính bà phải chứng kiến và chịu đựng quá nhiều bi kịch.
Thành Nghiêm nhìn thái độ như vô tội của bà, hắn nhếch môi, sự khinh bỉ lộ rõ nhưng rất nhanh biến mất, hắn nói với người cô ba:
- Ông ấy muốn bà nói ra sự thật.
Bà ấp úng:
- Tôi… - Bà im lặng, gương mặt hiện rõ sự giằng xé tột cùng, bà dùng tay, bấu vào đùi mình với nhiều đắn đo. Sau đó bà cũng bất lực, sự buông xuôi khi ý thức được rằng bí mật xưa kia không thể nào chôn giấu mãi mãi.
Cô của thắng ngập ngừng kể về mấy mươi năm trước, lúc đó bà chỉ khoảng mười tuổi. Gia đình còn nghèo khổ, nghề chính của ông Thủ - cha của bà và của những người đàn ông vừa mất mạng trong gia đình - ông ấy làm nghề mổ heo. Sống bằng việc nuôi lợn lấy thịt và đâm heo thuê cho nhà người khác.
Còn anh thứ hai của ông Thủ - ông Xáng, người hiện thời là bóng ma in trong vách tường sống đối lập lại với em trai mình. Ông tôn sùng các loài vật đến độ ông ăn chay và không cưới vợ, dành trọn vẹn đời mình để nuôi một vật lợn rừng. Đối với ông Xáng, đây là một giống loài linh thiêng đã cứu mạng ông trong lần vào rừng đốn củi bị nước lũ cuốn trôi. Khi đó, nhận thức ông mất dần tưởng rằng đã mất mạng, nào ngờ lúc tỉnh dậy ông nằm bên bờ suối, cạnh bên là một con lợn hơn chục cân. Ông Xáng vừa thoát khỏi cửa tử, đinh ninh được lợn thần cứu sống. Vì vậy ông mang về chăm sóc hơn cả người thân của mình.
Ông yêu thương nó hết lòng bởi từ ngày nó về nhà, gia đình làm ăn khấm khá hơn, đất đai cũng được mở rộng.
Ông Xáng nhất quyết tin đây là lợn thần nên thương nó vô điều kiện. Riêng ông Thủ kiên định rằng anh hai mình điên rồ, hành động mù quáng tin vào tín ngưỡng vô thực.
Vì hành động đó, hai anh em ông bắt đầu nảy sinh những mâu thuẫn, thường xuyên gây gổ với nhau.
Ông Xáng chủ động cất một căn nhà nhỏ khác, không sống chung với gia đình em trai mình như trước kia nhưng hai ngôi nhà cách nhau cũng chỉ vài bước chân.
Ông Thủ vẫn ôm bực tức, không hài lòng trước việc anh hai mình phải tôn thờ một con lợn, trong mắt ông thủ đây là một giống loài chỉ đáng bị ăn thịt. Thêm xóm làng bắt đầu lời ra tiếng vào khiến ông Thủ căm phẫn. Một lần ông say rượu, đã cầm cây mác đâm heo xuống nhà ông Xáng, trong sự bất ngờ và chống cự quyết liệt của ông Xáng, ông Thủ đã đâm vào giữa cổ con lợn rừng rất sâu, ngoáy mạnh vào vài lần rồi mới rút ra. Nó đau đớn, vùng vẫy với lượng máu phóng ra như thác đổ.
Ông Xáng kêu gào, ôm lấy con lợn đang đau đớn nhưng ông Thủ nắm cổ ông xô ra ngoài,. Ông Thủ thẳng tay chặt hết bốn chân và băm hết các móng của nó. Sau đó ông thẳng thừng rạch một đường dài từ cổ họng nó xuống hết bụng, moi ruột gan nó ra ngoài khi nó vẫn còn sự sống, thần kinh hay linh hồn đều tồn tại để cảm nhận đủ bi kịch của mình.
Con lợn bắt đầu kiệt sức khi máu khô cạn, đặc biệt nội tạng chẳng còn, nó thoi thóp, nhướng mắt lên nhìn ông Xáng lần cuối cùng rồi chính thức khép lại cuộc đời.
Ông Thủ khoái trá vì con lợn tinh đã thật sự chết.
Riêng ông Xáng, ôm đau thương dẫn tới sinh bệnh qua đời từ hôm đó.
Sau đó, vợ chồng ông Thủ e sợ bị ám nên mời thầy về trấn và dứt khoát không thờ phụng ông Thủ. Vì sợ linh hồn ông vô nhà để trả thù. Vợ chồng ông Thủ và những đứa con của mình dửng dưng, xem như ông Xáng chưa từng tồn tại trên đời.
Cứ như thế, họ lẳng lặng sống năm này qua năm khác đến dạo gần đây, khi cất căn biệt thự mới bắt đầu xảy ra biến cố.
Thành Nghiêm nghe câu chuyện bà kể, hắn bật cười nhưng giọng điệu lạnh lẽo, gắt gỏng:
- Bà chắc chỉ bấy nhiêu?
Những người trong gia đình bà ta chưa biết câu chuyện nhưng khi nghe xong, họ cũng không quá hoảng loạn mà chỉ bất ngờ đôi chút. Tựa hồ việc giết chết một loài vật chẳng có gì quá đáng để ông Xáng phải hóa quỷ giết chết con cháu.
Bà ta không dám nhìn hắn, đáp:
- Chuyện chỉ có nhiêu đó. - Lời nói hay điệu bộ của bà điều chẳng mang theo chút tự tin của kẻ dám phơi bày sự thật mà chất chứa trên gương mặt của bà là sự lấp lửng bởi bà cố giấu giếm một việc hệ trọng và đang sợ bị kẻ khác phanh phui.
Thành Nghiêm chợt hỏi Thắng:
- Cậu nhớ lúc tôi bảo cậu cầu tổ tiên giúp đỡ chứ?
Thắng gật đầu nhưng không lên tiếng. Chỉ ngẩng lên nhìn hắn bằng sự khó hiểu.
Hắn cũng chẳng cần thiết việc cậu trả lời hay không, ung dung tiếp tục:
- Tổ tiên nhà cậu không ai hiển hiện. Chính họ cũng bất dung trước hành động ti tiện của cha, chú bác, cô và ông nội cậu. - Hắn dừng lại, thở dài nhìn lần lượt từng người vẫn đang quỳ dưới đất, sắc hắn ngưng trọng, âm thanh nặng nề:
- Thời điểm gia đình bà yên ấm, là lúc ông ta phải chịu gió mưa, lạnh lẽo và sự xua đuổi của nhiều vong hồn khác.
Bà ta ấp úng chưa mở lời, hắn đã tiếp tục:
- Còn thứ cha bà lẫn anh em bà xem con lợn là tà vật lại chính nó mang may mắn giúp gia đình giàu lên nhờ nghề giết đồng loại của nó. Cuối cùng cha bà lại nhẫn tâm giết nó.
Bà ta ương ngạnh, vẫn giữ nguyên lập trường của mình:
- Cậu đừng bịa chuyện, nó là con quái vật đã dụ dỗ chú tôi khiến ông ta rời bỏ gia đình.
Hắn lắc đầu, chán nản, không muốn đôi co thêm trước kẻ dối trá bởi hắn vốn đã tìm được gốc rễ của sự việc. Nơi sâu thẳm linh hồn của gã hồn ma khốn khổ đã kể tường tận cho hắn trong bi thương. Việc ông Thủ giết con lợn không đơn thuần nhân danh hành hiệp trượng nghĩa trừ khử tà vật. Mà sau khi giết con con lợn, ông Thủ đã cắt luôn lưỡi ông Xáng để phòng hờ trường hợp ông kể xấu về mình. Đồng thời nhốt ông trong căn nhà hẹp khiến ông chết trong đói khát. Mục đích của ông Thủ chủ yếu triệt tiêu anh hai mình, loại bỏ mầm móng khiến phần đất ông bà để lại phải chia cho ông Xáng. Chung quy lòng tham vô độ đã khiến ông Thủ nhẫn tâm ra tay tàn độc với anh ruột mình.
Ở trạng thái linh hồn, ông Xáng tìm được hồn con lợn mình yêu thương vật vờ bên nấm mộ của ông, trong oán hận họ đã hòa với nhau làm một, bấy giờ không cách nào tách ra.
Đó là lí do, Thành Nghiêm chưa hề động tâm muốn giúp gia đình họ. Lúc sợi dây âm khí bén rễ trong cơ thể khiến hắn tổn hại không ít nhưng nhờ thế hắn cũng phát giác ra được tính kì lạ của nó. m khí màu đen hiện thân cho oán niệm con người, còn màu xanh, vốn là màu sắc của cõi súc sinh. Hai loại tà niệm hòa với nhau tạo thành âm khí đặc biệt mà bùa chú thông thường không cách nào diệt trừ. Hắn vừa nghĩ, vừa dứt khoát nói rõ:
- Tôi không giúp gia đình cậu, mà đang giúp linh hồn ông ta.
Hắn nói xong mặc kệ phản ứng của bọn họ, ra sau vườn đào khối đất lớn đem vào đặt giữa phòng khách, hắn nhào với nước giúp cho nó mềm, đủ độ dẻo kết dính nhằm nắn được hình dáng. Sau khi trộn được đất, hắn nắn ra một người đàn ông, cùng một con lợn, suốt quá trình, hắn luôn lẩm nhẩm đọc:
“Cầu thần cứu khổ, đại nạn chóng qua cho nhà gia chủ thoát khỏi tai ương. Nghiệp tạo đời trước, người sau buộc hưởng bằng thân đến mạng tất không công bằng.
Cầu thần từ bi cứu rỗi linh hồn lầm lạc, mỗi căn nguyên vì đau đớn mà nên. Một kiếp đời khổ nạn, chết trong bi thương, hồn phách đơn bạc, lạnh lẽo đêm trường sa chân vào đường ngạ quỷ.
Cầu thần muôn độ chúng sinh, tiêu trừ oán khí, cứu rỗi mọi cảm xúc và giải tỏa sự oán giận trong tâm mỗi loài.
Cầu thần đại xá, che chở vong linh, hóa độ vạn hồn trong cõi súc sinh, tà tâm oán hận đeo mang một đời.
Cầu thần hỉ xả, thương đời oan khiên, rũ lòng thương xót cuộc đời bất công, rộng lòng độ trì vong linh được nương nhờ vào hình hài tạm bợ.”
Gã đàn ông trong vách vốn chống cự nhưng ông không cưỡng lại được dòng lực đang cuốn mình vào khối đất nặn.
Linh Thảo quan sát được tất thảy mọi thứ và thấy được lúc ông ấy chính thức chuyển vào, khối đất thoáng rung lên, phần đất hình con lợn cũng thế. Bấy giờ những thứ vốn vô tri đột ngột bừng dậy như có một sinh mệnh hiện hữu.
Hắn nghiêm túc uốn nắn để hình hài rõ nét hơn. Khi đã hoàn thành, đất dần khô, hắn dùng móng tay mình khắc ở lưng vài dòng chú ngữ nhằm trấn áp linh hồn gã ở trong. Hắn cẩn trọng đặt lên cao, nói với họ:
- Sống hay chết phụ thuộc vào các người. - Hắn chỉ giúp được tới đây, còn để ông ta tiếp tục ôm thù hận thoát ra một lần nữa thì thần thánh cũng không cứu rỗi được họ.
Bà Tánh - mẹ của Thắng sợ hãi:
- Cậu có chắc ông ta sẽ không thoát ra không?
Thành Nghiêm khinh bỉ:
- Bà nên tìm tên tuổi những người đã chết vì mình để siêu độ họ. - Trong ngôi nhà này, ai cũng cho rằng vô tội nhưng thực tế, tội của họ không đếm xuể. Những vong hồn dày đặc đứng quanh nhà là minh chứng tiêu biểu nhất cho sự tàn tệ của họ.
Bà Tánh run run, những người phụ nữ khác cũng cúi gầm mặt trong hoảng loạn:
- Sao, sao cậu biết? - Bà chẳng ngờ hắn ta lại có thể biết việc tày trời bà cố giấu đi. Năm đó, luồng gió độc khiến mấy trăm con lợn của bà nhiễm bệnh, vì tiếc tiền, vợ chồng bà đã bán đổ bán tháo, còn dư ra đem đi cho người nghèo… hành động nghĩa hiệp ấy được rất nhiều người tung hô khiến gia đình bà được một phen nở mặt. Tuy nhiên, lần đó, không ít người thiệt mạng vì ăn phải thịt vốn đã nhiễm bệnh.
Lúc nhà bà đang cứng người vì chuyện xấu xa bị phát giác, hắn nghiến răng:
- Các người muốn sống nên hối lỗi từ tâm. Việc đập căn nhà không phải để ông Xáng nguôi giận mà xoa dịu căm tức của những người khốn khổ chết vì chút hư danh của nhà bà. - Đến lúc này, những linh hồn bị hắn giam giữ trong lá bùa vẫn không ngừng kêu gào đòi công bằng, đòi mạng sống và nguyền rủa họ bằng từ ngữ thậm tệ.
Thắng hèn mọn cất giọng:
- Phải làm gì để nhà tôi khắc phục sai…
Thành Nghiêm dứt khoát ngắt ngang:
- Khi tâm đủ tốt, ắt sẽ được dẫn đường. - Con người ta luôn quan tâm đến kết quả tốt, họ luôn khao khát nhanh chóng gặt hái được thành công mà chẳng cần biết quá trình thực hiện. Nghiệp của gia đình này, không phải dễ dàng xóa bỏ nên hắn không đủ khả năng đưa ra biện pháp nào.
Hắn không thể bảo họ làm việc thiện hay ăn chay niệm phật hoặc lễ chùa bởi tất cả điều đó bắt buộc xuất phát từ tâm. Nếu làm vì mục đích, vụ lợi, dĩ nhiên công sức bỏ ra đều vô nghĩa.
Thành Nghiêm chỉ dặn dò họ thời gian đập nhà, ngày giờ xây nơi thờ phụng cho ông Xáng và con vật của ông ta. Sau đó rời khỏi mặc cho họ nài nỉ hắn ở thêm vài ngày vì không an tâm nhưng hắn vẫn dứt khoát gạt phăng đi.
Lúc lên xe, Hoàng không kìm được, vò đầu bức tóc, giãy nãy muốn được làm rõ những khúc mắt của mình:
- Cậu, là cuối cùng hồn ma là người bị em trai mình hại và bị yểm bùa.
- Ừm. - Hắn hờ hững, hoàn toàn chẳng chút hứng thú muốn tiếp chuyện.
Hoàng gật đầu, tựa đã hiểu, lẩm nhẩm đưa kết luận:
- Nên ông ta ôm hận vô nhà trả thù.
Tuy nhiên, Thành Nghiêm bác bỏ, hắn trầm giọng:
- Không. Lúc xây nhà lại, họ cố tình xây trên phần mộ của ông ta, ngay vị trí nhà vệ sinh. -- Cũng lẽ đó, ông ta được phép vào nhà nhưng do bùa của thầy pháp trước kia để lại, ông ta chỉ tồn tại trong thành vách nên dùng căm phẫn, oán khí của mình điều khiển tâm trí của những đứa cháu vô tình khiến chúng tự kết liễu mạng mình. Hơn hết, ông ta cũng tạo điều kiện để những vong hồn thù hằn với nhà họ vào được trong nhưng tổ tiên ngăn cản nên ông thả cửa chỉ được vài ba kẻ.
Linh Thảo giật mình trước điều mình đang nghe. Cô không biết nhiều về chuyện tâm linh nhưng đã từng nghe nói khi xây nhà, vô ý xây trên mồ mả người khuất đã là không nên, đằng này cố tình trấn ông ta dưới nhà vệ sinh rõ ràng là một hành vi của kẻ vô đạo đức và dường như chẳng có sự tồn tại của nhân tính.
Hoàng há hốc mồm, cậu xâu chuỗi lại câu chuyện, chau mày, không khỏi ghét bỏ.
- Biết thế lúc đầu con không nhận làm gì. Ác vậy uổng công.
Thành Nghiêm im lặng, mắt nhắm nghiền như thể chìm vào giấc ngủ sâu.
Linh Thảo lại luôn yên ắng, cô không chủ động mở lời bao giờ. Hoàng lại không dám bắt chuyện vì phá hỏng giấc ngủ của hắn.
Cứ thế đoạn đường về thành phố vô cùng vắng lặng chỉ có tiếng chửi rủa của những vong hồn làm Linh Thảo rờn rợn:
- Mày giúp người xấu sẽ chịu nghiệp báo. Cả đời đau khổ, chẳng bao giờ yên thân.