Chương 24 - Linh Nghiêm
Chương 24:
Ba người họ về thành phố, Thành Nghiêm và Linh Thảo lên căn hộ của họ nhưng chưa đầy năm phút, hắn lại lấy xe đi mất, chỉ còn mình cô trong ngôi nhà.
Linh Thảo tắm rửa, giặt giũ quần áo của mình sạch sẽ và lên sô pha, cô dự định đợi hắn về nhưng vô cớ thiếp đi. Cô vẫn ý thức được rằng mình chưa ngủ nhưng cô mơ màng, tựa thần trí và linh hồn của mình bị người ta cố tình kéo đi.
Chỉ trong một cái chớp mắt, cô ngơ ngẩn khi đột ngột đứng trước căn nhà gỗ rộng lớn, một người phụ nữ độ chừng bốn mươi quỳ trước bàn thờ. Bà đặt trên ghế ở đối diện mình là hai hình nộm màu nâu, dường như được gọt đẽo bằng gỗ, trên đó còn khắc cả tên cô, và dòng phía dưới là số nhưng tiếc thay khoảng cách quá xa, cô không thể nào thấy rõ được.
Con rối kế bên lật úp xuống, chỉ lộ phần lưng nên cô không thấy được tên giống như con rối có khắc tên mình. Tuy nhiên nhìn vào vóc dáng và hình dạng, giống như cả hai đều là nữ…
Giữa lúc cô đang nghĩ ngợi, chiếc bình bà ta đặt trên kệ bỗng chốc rung lắc dữ dội, cả chiếc bên cạnh cũng thế, nó không những rung mà còn bật ra tiếng thều thào rên rỉ, thấp thoáng chứa cả nỗi căm hận trong đó.
m giọng ấy không rõ ràng nhưng bất chợt ngực trái cô bỗng bẫng lên một nhịp tựa vừa trải qua thứ gì đấy vô cùng thương tâm tới độ làm cho cô hụt hẫng, rồi bàng hoàng với những cảm xúc không tên.
Người phụ nữ gầm gừ, có vẻ vô cùng khó chịu với âm thanh mình nghe được, bà ta đứng lên đi tới chỗ hai chiếc bình gào thét và dùng cây sắt rỉ sét rõ vào phần giữa bình vài tiếng khiến nó im bặt, hoàn toàn không còn chuyển động hay bất cứ lời rên rỉ nào.
Bà trở về với hai hình nhân đặt trên ghế, bà lẩm nhẩm trong miệng, vừa lấy cây kim cắm vào giữa trán, sau đó cắm cây thứ hai vào đỉnh đầu và lần lượt dài xuống thân, chỉ trong phút chốc, khúc gỗ khắc tên cô đã chằng chịt phủ kim trắng xóa.
Linh Thảo không biết được, thân xác cô hiện tại, từng thớ thịt đang nhói lên theo mỗi lần kim đâm vào. Tuy nhiên, cô vẫn không cảm nhận được. Bởi khung cảnh phía trước mờ dần, mọi ý thức dần khép lại, cô chẳng còn thấy gì ngoài bóng đêm vô định. Bấy giờ, cô thật sự không còn phân định được linh hồn bản thân bị kéo đi hay đơn thuần rơi sâu vào giấc ngủ và nảy sinh giấc mộng phù phiếm… Linh Thảo không rõ, bởi khi thức giấc, mọi thứ trong mơ đã tan biến, những mảnh ghép rời rạc không đủ sức nối lại trong tâm trí cô một bức tranh hoàn chỉnh.
Ở nơi khác, Hoàng về nhà mình ở khu vực ngoại thành, vừa vô tới, đã gặp ba, ông trừng mắt:
- Mày đi đâu mấy ngày nay? - Ông cằn nhằn nhưng vẫn nhỏ giọng.
Hoàng ngó nghiêng, dáo dác nhìn quanh, thấy không có mẹ mình, cậu mới hất hàm, ngạo nghễ nói:
- Con đi với cậu. - Cậu thẳng thắn với ba vì biết ông đứng về phía mình và không ác cảm với Thành Nghiêm. Còn mẹ lại khác, hôm đó đến chung cư của hắn và bị kẹt trong thang máy. Cậu sợ thật vì giữa đêm nhưng đáng sợ nhất mẹ cũng xuất hiện, bà trút mọi xui xẻo con mình gặp phải lên người hắn. Hoàng không thích mẹ, chưa từng đồng thuận với cách cư xử miệt thị của mẹ mình với Thành Nghiêm.
Ông Việt thở dài, lắc đầu ngao ngán nhưng cũng chẳng nói gì khi con mình đi với cậu của nó. Dù ông biết đôi lúc cũng nguy hiểm nhưng đành chịu, ông không thể can ngăn đứa trẻ bướng bỉnh này. Và phần khác, dường như ông trời trêu ngươi, vợ mình ghét và miệt thị Thành Nghiêm bao nhiêu, con trai bà ấy lại đeo bám hắn bấy nhiêu. Bây giờ có nhốt Hoàng ở nhà, nó cũng tìm cách chạy tới chỗ Thành Nghiêm.
Lúc ông đang miên man nghĩ ngợi, Hoàng lên tiếng:
- Ba, bà nội đâu?
Ông nhăn mày, điệu bộ gay góc, khó hiểu:
- Giờ này thì trên phòng chứ đâu.
Hoàng nháy mắt lém lỉnh:
- He he, con có phi vụ làm ăn với bà. - Cậu không vội chạy vào phòng bà mình mà đứng lại, xem ba có hỏi tiếp điều gì hay không nhưng chỉ nghe được giọng nói đầy sự kì thị của ông:
- Mày đừng quậy phá gì là được.
Hoàng không nản lòng, mặt dày gợi ý:
- Kèo ngon đó ba. Ba thắc mắc thì đưa chút đỉnh, con kể cho ba.
Ông Việt phất tay, từ chối trong sự chán chường:
- Cút.
Hoàng bĩu môi, chạy thẳng vô phòng:
- Nội, ông bà nội, con có bí mật của cậu út. - Cậu thì thầm, vẻ mặt vô cùng hệ trọng.
Ông Hữu đang xem ti vi, chỉ nhướng mắt qua nhìn thằng cháu một cái duy nhất rồi im lặng, hoàn toàn chẳng ý định quan tâm.
Bà Phương đang sắp xếp giấy tờ, ngay cả ngẩng lên cũng không, chỉ lạnh giọng:
- Thì sao?
Hoàng bắt đầu dụ dỗ:
- Tiền bạc bằng lời nói ấy mà.
Bà Phương không mảy may hứng thú, chỉ rút một xấp hồ sơ trong ngăn kéo, nói:
- Mai mày chở mợ út đi nộp hồ sơ.
Hoàng im ắng, người run run, không sao tả xiết tâm trạng hiện tại, người sượng ngắt, run run nhìn vào tên và hình ảnh trên giấy đến mức cậu phải cậu nghẹn lời. Cậu cho rằng, mình là người đầu tiên biết được cậu có vợ… Cuối cùng bản thân giống như nằm ngoài rìa của cuộc chiến.
Bà Phương cốc vào đầu đứa cháu đang mất hồn, nghiến răng đe dọa:
- Đừng nói mày không biết. Ba đứa bây đi chung hôm qua nay.
Hoàng buồn bực, giãy giụa đòi lẽ phải cho mình:
- Chuyện hệ trọng vậy mà bà không nói con biết, rồi đám cưới đâu? Đừng nói con là người sau cùng trong nhà biết đó?
Bà Phương trừng mắt, gằn giọng:
- Còn nói nữa, mai mốt tao kêu thằng Nghiêm đi đâu bỏ mày ở nhà.
Hoàng định trách nhất, giận hờn kiếm chút tiền nhưng nghe tới đây cậu im lặng, bĩu môi, phụng phịu cầm hồ sơ, vừa cất lời trong nhẫn nhịn:
- Tiền nộp học phí.
Bà Phương nói:
- Kêu cậu mày đưa.
Hoàng trợn mắt, như gào lên nhằm phản kháng trước điều mình nghe được:
- Nội giết con đi. Cậu đưa chắc trời sập tới nơi. - Không cần phải trông chờ, hay hy vọng việc Thành Nghiêm đưa tiền, đừng nói đóng học phí, ngay cả một xu cũng chưa có nên bà nội không đưa, ắt hẳn cậu phải xuất tiền túi của mình.
Tuy nhiên tiền bạc không quan trọng, có thứ khác ý nghĩa hơn, cậu xoa cằm bày tỏ những lấn cấn của mình:
- Mà nội, hai người đó lạ lắm, sao làm vợ chồng được? Cậu thì xem con gái người ta như kẻ thù không đội trời chung. Còn mợ thì xem cậu như hung thần ác bá. Kiểu hai người ngồi cạnh mà con tưởng người dưng đi nhờ xe nhau.
Bà Phương đánh phụp vào vào vai Hoàng, đồng thời đẩy cậu ra khỏi cửa để ngăn cậu nói thêm:
- Kệ đi cái thằng nhiều chuyện này. Ra ngoài tao còn ngủ, sáng mai còn thức sớm.
Hoàng ôm bực tức về phòng cùng với hồ sơ trên tay nhưng ngay tức khắc vui vẻ trở lại, ngày mai cậu sẽ cố gắng moi thông tin từ cô gái đó.
Bởi cậu cảm nhận rõ cuộc hôn nhân không bình thường của hai người họ tựa chừng như cả hai đều bị ép cưới trong khi mỗi người đều có tình yêu riêng.
Hoàng vẽ ra trăm nghìn giả thuyết ngớ ngẩn nhưng thực tế chẳng cái nào đúng với sự thật.
Cậu háo hức muốn moi móc tin tức từ Linh Thảo nên thức dậy vô cùng sớm, ông Việt giật mình thấy con mình ra khỏi cửa:
- Trời sập à? - Ông bỏ ly trà xuống, đồng thời lau mắt kính của mình để nhìn rõ hơn, ông sợ mình bị hoa mắt.
Hoàng hớn hở khoe khoang:
- Ba, còn đi nộp hồ sơ cho vợ cậu út.
- Nên dậy sớm? - Ông vẫn không tin được trước đứa con ham ngủ, mê chơi của mình. Cuộc đời nó chưa từng có khái niệm thức sớm, ngày trước mỗi một lần gọi nó đi học là cả quá trình gian khổ. Bây giờ chủ động dậy vào lúc mặt trời chưa nhú, đừng nói ông phải chịu cú sốc tâm lý mà chẳng ai trong nhà tin được.
Hoàng sáp lại ba mình, nhỏ giọng thì thầm:
- Ba cho con chút tiền đi, bà nội không đưa ngàn nào cả.
Ông Việt đẩy cậu ra, lớn giọng bắt bẻ:
- Mày đừng xạo, có ai nhờ vả mày mà không tốn tiền đâu.
- Thiệt đó ba. - Cậu vừa nói vừa giơ ngón tay lên thề nhưng tiếc rằng đối với người trong gia đình, nhân phẩm của cậu quá tệ. Vì thế, ông Việt dứt khoát đứng lên, bưng cốc trà về phòng mình, không tiếp tục ngồi nghe đứa con lừa bịp.
Hoàng ôm bụng tức đến căn hộ của Thành Nghiêm, nhưng đoạn đường khá xa giúp cậu tiêu hóa hết mọi bực mình, cậu vừa đi vừa huýt sáo trông vô cùng vui vẻ. Lúc tới căn hộ, đứng bên ngoài bấm chuông và tranh thủ sửa sang lại mái tóc của mình.
Linh Thảo nghe có người đến, thức giấc với cơ thể mệt mỏi và đầu óc mơ hồ, cô vỗ trán mình và uể oải đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn quanh, ngôi nhà vẫn tĩnh lặng, dường như Thành Nghiêm vẫn chưa trở lại.
Cô ra chỗ màn hình để xem ai đến, người phía ngoài là Hoàng, cậu đang chải chuốt tóc, cậu giơ hai ngón tay lên như thể tạo kiểu để chụp hình, đồng thời nhe răng cười nhưng không phải tươi tắn mà nụ cười ấy vô cùng máy móc. Tính cách của Hoàng dường như rất trẻ con nhưng cô không phủ nhận, cậu vui vẻ, hoạt bát và đặc biệt trong mỗi trường hợp đều phát huy sự lạc quan của mình. Chung quy, Linh Thảo phần nào ngưỡng mộ tính cách đó bởi cô chưa từng được thử nghiệm qua.
Linh Thảo vừa cảm thán vừa mở cửa cho Hoàng mà chẳng đắn đo nhiều vì đây là cháu của Thành Nghiêm.
Hoàng vừa thấy người đã cúi gập người hệt gặp một nhân vật cấp cao mà phận người bé mọn như cậu buộc phải phục tùng, riêng âm giọng hồ hởi:
- Chào mợ.
Linh Thảo lúng túng bởi cô vẫn chưa quen với việc được gọi như thế, trong khi người đối diện dường như lớn tuổi hơn cô khá nhiều. Hơn hết với hành động cố tình cung kính kia khiến cô ngại ngùng.
Hoàng không đợi cô trả lời, đã chủ động lên tiếng:
- Nội kêu con dẫn mợ đi nộp hồ sơ. - Hoàng vừa nói vừa phe phẩy sơ mi đựng giấy giờ của cô. Trong đó không chỉ có giấy trúng tuyển đại học và cả bằng cấp hay tất cả liên quan tới cô. Linh Thảo lắp bắp:
- Thật, thật sao? - Cô cầm chúng, vui sướng nhưng lòng cũng uất nghẹn, mọi giấy tờ của cô đều nằm gọn trong đây không sót bất cứ thứ gì. Nhìn qua rất đủ đầy nhưng cô cảm tưởng… cha mẹ ruột đã dứt khoát cắt đứt liên hệ, hoàn toàn không muốn còn dây mơ rễ má nào với cô.
Hoàng gật đầu chắc nịch:
- Giấy tờ ở đây, thủ tục cơ bản đã ổn, bây giờ qua nộp càng sớm càng tốt. Tại mợ đã trễ hơn người ta lâu rồi.
Linh Thảo lắp bắp, cô ngớ ngẩn:
- Vậy vậy, tôi phải mang cái gì theo? - Cô mơ hồ, nôn nao nhưng cũng vô vàn bất an tựa cảm giác đứng trước một ngày ô cùng trọng đại của đời mình. Tuy nhiên, nó đúng thật trọng đại bởi cô không nghĩ bà ấy thật sự giữ đúng lời hứa mà về cơ bản, cô cũng chẳng dám đặt nhiều niềm tin.
Hoàng sờ chóp mũi, nói:
- Mợ thay đồ là đi được, giấy tờ ở đây hết rồi. Nội cũng sắp xếp xong với bên trường. - Cậu âm thầm phát giác người mợ này của mình không chỉ vừa mới đủ tuổi trưởng thành mà còn bị hạn hẹp về mọi kiến thức đời sống và xã hội. Nhưng nghĩ tới đây, cậu liền lóe ra một ý tưởng… hay là cậu mình hại đời con gái nhà lành lúc cô nhóc chưa đủ mười tám tuổi nên bà dùng tiền bịt miệng, rước cô về đây để che mắt thiên hạ.
Hoàng sửng sốt, không tin tưởng được vào hành động của hắn. Cậu ôm đầu hệt trải qua bi thương. Đây là lần thứ rất nhiều, Hoàng công nhận cậu mình sống vô cùng tệ bạc. Nhờ nảy ra ý tưởng này mà tâm trạng suy sụp, mọi dự định tra khảo cô buộc phải đình công.
Linh Thảo không thấy được dáng điệu khoa trương của cậu bởi cô gấp gáp thay đồ trong phòng tắm. Độ chừng chưa được mười phút đã xong, lúc ra ngoài, Hoàng đã bình thường, ngồi chỉnh tề trên ghế.
Hoàng chở cô trên con lộ đông đúc, khoảng ba mươi phút, cậu rẽ vào đường nhỏ hơn, xe thưa thớt và cổng trường bắt đầu hiện ra, tim của cô dần nhảy loạn nhịp, nó náo nức nhưng cũng phập phồng trăm nỗi lo âu…
Cô ngơ ngẩn như kẻ vô hồn chỉ làm theo lời của Hoàng. Cô ngờ nghệch, may thay Hoàng bấy giờ không phải kẻ phất phơ sống tùy hứng giống mọi ngày mà cực nghiêm túc và tháo vát. Cậu thay cô nộp giấy tờ, đóng học phí, việc của cô chỉ có kí tên khi cần.
Mọi việc đã có Hoàng lo liệu nên cô thảnh thơi, gửi tầm mắt lẫn tâm tư của mình lơ lửng quanh ngôi trường.
Một nhân viên hỏi:
- Có đăng kí phòng kí túc hay không?
Linh Thảo không rõ, cô ngẩng lên nhìn Hoàng cầu cứu. Cậu đắn đo một lúc, rồi gật đầu:
- Có. - Theo kinh nghiệm học sáu năm của cậu thì nên có phòng trong trường, phục vụ cho những ngày phải ở lại để đi chơi khuya của mình.
Vừa lúc này, điện thoại trong túi cậu không ngừng run lên, cậu đã tắt chuông vài lần nhưng nó lại lập tức reo dữ dội, người bên kia đầu dây tựa như giục giã buộc phải nghe. Nhân lúc đợi hoàn thành hồ sơ, cậu lùi ra hành lang, vừa bấm nút nghe, đối phương đã lớn tiếng quát:
- Mày ở đâu? Giờ này không vô, rớt lần này nữa thì mày đợi một năm nữa đó.
- Gì thi, nay thi, chín giờ thi, chín giờ thi thật? - Hoàng lảm nhảm như kẻ trong mộng du, mấp máy thốt ra điều vô định. Lúc này, cậu hệt bị rơi xuống địa ngục, tệ nhất, đồng hồ trong tay đã điểm tám giờ năm mươi.
Người khác học đại học bốn năm, cậu vinh dự sang năm thứ sáu, hôm nay bỏ thi, xem như vinh dự bước qua thứ bảy… đừng nói ba mẹ, ông bà, ngay cả Thành Nghiêm cũng từ mặt cậu.
Cậu gác máy, hấp tấp, mặt kệ tất cả phóng đi, chỉ kịp bỏ lại cho cô một câu dặn dò:
- Mợ, mợ con vô trường thi. Mợ bắt xe về hoặc đợi cậu vô rước nhe.
Hoàng chưa dứt câu, người đã phóng như bay ra tới chỗ đậu xe và nhanh chóng mất hút trong tầm mắt của cô.
Linh Thảo chơi vơi ở một môi trường xa lạ, người nhân viên dẫn cô vào nhận phòng. Lúc cửa mở ra, ba người đang ngồi dưới nền gạch để trang điểm, hai người ngồi trên tầng giường phía trên mặt cúi xuống trong thinh lặng. Thấy sự xuất hiện của cô họ đồng loạt nhìn ra, mắt dò xét khắp người cô từ trên xuống dưới trong tò mò nhưng điệu bộ chẳng mấy thân thiện. Chỉ duy nhất hai cô gái ngồi trên giường tầng trầm ngâm chẳng quan tâm tới sự xuất hiện của cô. Linh Thảo ngại ngần vì bản thân giống như đang làm phiền bọn họ, cô gật đầu thay cho lời chào hỏi và nghe người quản kí túc xá sinh hoạt nội quy, cô cẩn thận ghi nhớ từng điều mà người phụ nữ đang nói.
Sau khi đã xong, bà ghi chú trong quyển sổ của mình, vừa dặn dò chung:
- Vậy phòng 206 tổng bốn người. Tầng trên để đồ lặt vặt, nhưng cũng đừng bừa bộn quá, lâu lâu sẽ có kiểm tra.
Bà nói xong, cô cảm thấy cực kì không đúng nhưng chẳng dám phản bác. Rõ ràng lúc vừa rồi, bà giới thiệu mỗi phòng sẽ gồm bốn giường tầng. Mỗi người sẽ được một cặp, việc muốn ở trên hay dưới là tùy mỗi người. Nhưng rõ ràng hiện tại tận năm người, thêm cô là sáu, và hiện tại hai cô gái kia đang thong dong ngồi ở tầng trên giường của cô… Họ lạnh nhạt và hoàn không mang theo tí thiện chí nào. Linh Thảo cũng không muốn vừa vào đã khiến họ không vui nên cô hạn chế nhất có thể việc làm họ khó chịu.
Bà ấy đi mất, còn cô trơ trọi, sửa sang giường mình đôi chút rồi cũng rời đi vì cũng không thể ở lại khi chiếu, gối, đồ cá nhân và mọi vật dụng đều không có. Phần khác cô cũng chưa nói với Thành Nghiêm về việc mình sẽ đi học, huống hồ tới việc cô sẽ ở đâu.
Nhưng vấn đề quan trọng hiện tại… cô không biết cách để về. Cô không tiền, không xe, không điện thoại, tệ nhất chẳng nhớ đường.
Linh Thảo bần thần, cô đứng giữa sân trường rộng lớn trong thấp thỏm chờ mong nhưng qua rất lâu thì Hoàng hay Thành Nghiêm đều không có mặt.
Bởi Hoàng thi xong đã bị bạn bè kéo đi chơi, sớm quên béng “mợ mình”, phần khác cậu đinh ninh cho rằng Linh Thảo sẽ gọi Thành Nghiêm rước.
Còn Thành Nghiêm về tới nhà lúc trưa, không thấy cô, hắn mặc định cô đã chạy khỏi hắn nhằm bảo toàn tính mạng.
Cứ thế, Linh Thảo phải chờ đợi trong vô vọng…
Ba người họ về thành phố, Thành Nghiêm và Linh Thảo lên căn hộ của họ nhưng chưa đầy năm phút, hắn lại lấy xe đi mất, chỉ còn mình cô trong ngôi nhà.
Linh Thảo tắm rửa, giặt giũ quần áo của mình sạch sẽ và lên sô pha, cô dự định đợi hắn về nhưng vô cớ thiếp đi. Cô vẫn ý thức được rằng mình chưa ngủ nhưng cô mơ màng, tựa thần trí và linh hồn của mình bị người ta cố tình kéo đi.
Chỉ trong một cái chớp mắt, cô ngơ ngẩn khi đột ngột đứng trước căn nhà gỗ rộng lớn, một người phụ nữ độ chừng bốn mươi quỳ trước bàn thờ. Bà đặt trên ghế ở đối diện mình là hai hình nộm màu nâu, dường như được gọt đẽo bằng gỗ, trên đó còn khắc cả tên cô, và dòng phía dưới là số nhưng tiếc thay khoảng cách quá xa, cô không thể nào thấy rõ được.
Con rối kế bên lật úp xuống, chỉ lộ phần lưng nên cô không thấy được tên giống như con rối có khắc tên mình. Tuy nhiên nhìn vào vóc dáng và hình dạng, giống như cả hai đều là nữ…
Giữa lúc cô đang nghĩ ngợi, chiếc bình bà ta đặt trên kệ bỗng chốc rung lắc dữ dội, cả chiếc bên cạnh cũng thế, nó không những rung mà còn bật ra tiếng thều thào rên rỉ, thấp thoáng chứa cả nỗi căm hận trong đó.
m giọng ấy không rõ ràng nhưng bất chợt ngực trái cô bỗng bẫng lên một nhịp tựa vừa trải qua thứ gì đấy vô cùng thương tâm tới độ làm cho cô hụt hẫng, rồi bàng hoàng với những cảm xúc không tên.
Người phụ nữ gầm gừ, có vẻ vô cùng khó chịu với âm thanh mình nghe được, bà ta đứng lên đi tới chỗ hai chiếc bình gào thét và dùng cây sắt rỉ sét rõ vào phần giữa bình vài tiếng khiến nó im bặt, hoàn toàn không còn chuyển động hay bất cứ lời rên rỉ nào.
Bà trở về với hai hình nhân đặt trên ghế, bà lẩm nhẩm trong miệng, vừa lấy cây kim cắm vào giữa trán, sau đó cắm cây thứ hai vào đỉnh đầu và lần lượt dài xuống thân, chỉ trong phút chốc, khúc gỗ khắc tên cô đã chằng chịt phủ kim trắng xóa.
Linh Thảo không biết được, thân xác cô hiện tại, từng thớ thịt đang nhói lên theo mỗi lần kim đâm vào. Tuy nhiên, cô vẫn không cảm nhận được. Bởi khung cảnh phía trước mờ dần, mọi ý thức dần khép lại, cô chẳng còn thấy gì ngoài bóng đêm vô định. Bấy giờ, cô thật sự không còn phân định được linh hồn bản thân bị kéo đi hay đơn thuần rơi sâu vào giấc ngủ và nảy sinh giấc mộng phù phiếm… Linh Thảo không rõ, bởi khi thức giấc, mọi thứ trong mơ đã tan biến, những mảnh ghép rời rạc không đủ sức nối lại trong tâm trí cô một bức tranh hoàn chỉnh.
Ở nơi khác, Hoàng về nhà mình ở khu vực ngoại thành, vừa vô tới, đã gặp ba, ông trừng mắt:
- Mày đi đâu mấy ngày nay? - Ông cằn nhằn nhưng vẫn nhỏ giọng.
Hoàng ngó nghiêng, dáo dác nhìn quanh, thấy không có mẹ mình, cậu mới hất hàm, ngạo nghễ nói:
- Con đi với cậu. - Cậu thẳng thắn với ba vì biết ông đứng về phía mình và không ác cảm với Thành Nghiêm. Còn mẹ lại khác, hôm đó đến chung cư của hắn và bị kẹt trong thang máy. Cậu sợ thật vì giữa đêm nhưng đáng sợ nhất mẹ cũng xuất hiện, bà trút mọi xui xẻo con mình gặp phải lên người hắn. Hoàng không thích mẹ, chưa từng đồng thuận với cách cư xử miệt thị của mẹ mình với Thành Nghiêm.
Ông Việt thở dài, lắc đầu ngao ngán nhưng cũng chẳng nói gì khi con mình đi với cậu của nó. Dù ông biết đôi lúc cũng nguy hiểm nhưng đành chịu, ông không thể can ngăn đứa trẻ bướng bỉnh này. Và phần khác, dường như ông trời trêu ngươi, vợ mình ghét và miệt thị Thành Nghiêm bao nhiêu, con trai bà ấy lại đeo bám hắn bấy nhiêu. Bây giờ có nhốt Hoàng ở nhà, nó cũng tìm cách chạy tới chỗ Thành Nghiêm.
Lúc ông đang miên man nghĩ ngợi, Hoàng lên tiếng:
- Ba, bà nội đâu?
Ông nhăn mày, điệu bộ gay góc, khó hiểu:
- Giờ này thì trên phòng chứ đâu.
Hoàng nháy mắt lém lỉnh:
- He he, con có phi vụ làm ăn với bà. - Cậu không vội chạy vào phòng bà mình mà đứng lại, xem ba có hỏi tiếp điều gì hay không nhưng chỉ nghe được giọng nói đầy sự kì thị của ông:
- Mày đừng quậy phá gì là được.
Hoàng không nản lòng, mặt dày gợi ý:
- Kèo ngon đó ba. Ba thắc mắc thì đưa chút đỉnh, con kể cho ba.
Ông Việt phất tay, từ chối trong sự chán chường:
- Cút.
Hoàng bĩu môi, chạy thẳng vô phòng:
- Nội, ông bà nội, con có bí mật của cậu út. - Cậu thì thầm, vẻ mặt vô cùng hệ trọng.
Ông Hữu đang xem ti vi, chỉ nhướng mắt qua nhìn thằng cháu một cái duy nhất rồi im lặng, hoàn toàn chẳng ý định quan tâm.
Bà Phương đang sắp xếp giấy tờ, ngay cả ngẩng lên cũng không, chỉ lạnh giọng:
- Thì sao?
Hoàng bắt đầu dụ dỗ:
- Tiền bạc bằng lời nói ấy mà.
Bà Phương không mảy may hứng thú, chỉ rút một xấp hồ sơ trong ngăn kéo, nói:
- Mai mày chở mợ út đi nộp hồ sơ.
Hoàng im ắng, người run run, không sao tả xiết tâm trạng hiện tại, người sượng ngắt, run run nhìn vào tên và hình ảnh trên giấy đến mức cậu phải cậu nghẹn lời. Cậu cho rằng, mình là người đầu tiên biết được cậu có vợ… Cuối cùng bản thân giống như nằm ngoài rìa của cuộc chiến.
Bà Phương cốc vào đầu đứa cháu đang mất hồn, nghiến răng đe dọa:
- Đừng nói mày không biết. Ba đứa bây đi chung hôm qua nay.
Hoàng buồn bực, giãy giụa đòi lẽ phải cho mình:
- Chuyện hệ trọng vậy mà bà không nói con biết, rồi đám cưới đâu? Đừng nói con là người sau cùng trong nhà biết đó?
Bà Phương trừng mắt, gằn giọng:
- Còn nói nữa, mai mốt tao kêu thằng Nghiêm đi đâu bỏ mày ở nhà.
Hoàng định trách nhất, giận hờn kiếm chút tiền nhưng nghe tới đây cậu im lặng, bĩu môi, phụng phịu cầm hồ sơ, vừa cất lời trong nhẫn nhịn:
- Tiền nộp học phí.
Bà Phương nói:
- Kêu cậu mày đưa.
Hoàng trợn mắt, như gào lên nhằm phản kháng trước điều mình nghe được:
- Nội giết con đi. Cậu đưa chắc trời sập tới nơi. - Không cần phải trông chờ, hay hy vọng việc Thành Nghiêm đưa tiền, đừng nói đóng học phí, ngay cả một xu cũng chưa có nên bà nội không đưa, ắt hẳn cậu phải xuất tiền túi của mình.
Tuy nhiên tiền bạc không quan trọng, có thứ khác ý nghĩa hơn, cậu xoa cằm bày tỏ những lấn cấn của mình:
- Mà nội, hai người đó lạ lắm, sao làm vợ chồng được? Cậu thì xem con gái người ta như kẻ thù không đội trời chung. Còn mợ thì xem cậu như hung thần ác bá. Kiểu hai người ngồi cạnh mà con tưởng người dưng đi nhờ xe nhau.
Bà Phương đánh phụp vào vào vai Hoàng, đồng thời đẩy cậu ra khỏi cửa để ngăn cậu nói thêm:
- Kệ đi cái thằng nhiều chuyện này. Ra ngoài tao còn ngủ, sáng mai còn thức sớm.
Hoàng ôm bực tức về phòng cùng với hồ sơ trên tay nhưng ngay tức khắc vui vẻ trở lại, ngày mai cậu sẽ cố gắng moi thông tin từ cô gái đó.
Bởi cậu cảm nhận rõ cuộc hôn nhân không bình thường của hai người họ tựa chừng như cả hai đều bị ép cưới trong khi mỗi người đều có tình yêu riêng.
Hoàng vẽ ra trăm nghìn giả thuyết ngớ ngẩn nhưng thực tế chẳng cái nào đúng với sự thật.
Cậu háo hức muốn moi móc tin tức từ Linh Thảo nên thức dậy vô cùng sớm, ông Việt giật mình thấy con mình ra khỏi cửa:
- Trời sập à? - Ông bỏ ly trà xuống, đồng thời lau mắt kính của mình để nhìn rõ hơn, ông sợ mình bị hoa mắt.
Hoàng hớn hở khoe khoang:
- Ba, còn đi nộp hồ sơ cho vợ cậu út.
- Nên dậy sớm? - Ông vẫn không tin được trước đứa con ham ngủ, mê chơi của mình. Cuộc đời nó chưa từng có khái niệm thức sớm, ngày trước mỗi một lần gọi nó đi học là cả quá trình gian khổ. Bây giờ chủ động dậy vào lúc mặt trời chưa nhú, đừng nói ông phải chịu cú sốc tâm lý mà chẳng ai trong nhà tin được.
Hoàng sáp lại ba mình, nhỏ giọng thì thầm:
- Ba cho con chút tiền đi, bà nội không đưa ngàn nào cả.
Ông Việt đẩy cậu ra, lớn giọng bắt bẻ:
- Mày đừng xạo, có ai nhờ vả mày mà không tốn tiền đâu.
- Thiệt đó ba. - Cậu vừa nói vừa giơ ngón tay lên thề nhưng tiếc rằng đối với người trong gia đình, nhân phẩm của cậu quá tệ. Vì thế, ông Việt dứt khoát đứng lên, bưng cốc trà về phòng mình, không tiếp tục ngồi nghe đứa con lừa bịp.
Hoàng ôm bụng tức đến căn hộ của Thành Nghiêm, nhưng đoạn đường khá xa giúp cậu tiêu hóa hết mọi bực mình, cậu vừa đi vừa huýt sáo trông vô cùng vui vẻ. Lúc tới căn hộ, đứng bên ngoài bấm chuông và tranh thủ sửa sang lại mái tóc của mình.
Linh Thảo nghe có người đến, thức giấc với cơ thể mệt mỏi và đầu óc mơ hồ, cô vỗ trán mình và uể oải đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn quanh, ngôi nhà vẫn tĩnh lặng, dường như Thành Nghiêm vẫn chưa trở lại.
Cô ra chỗ màn hình để xem ai đến, người phía ngoài là Hoàng, cậu đang chải chuốt tóc, cậu giơ hai ngón tay lên như thể tạo kiểu để chụp hình, đồng thời nhe răng cười nhưng không phải tươi tắn mà nụ cười ấy vô cùng máy móc. Tính cách của Hoàng dường như rất trẻ con nhưng cô không phủ nhận, cậu vui vẻ, hoạt bát và đặc biệt trong mỗi trường hợp đều phát huy sự lạc quan của mình. Chung quy, Linh Thảo phần nào ngưỡng mộ tính cách đó bởi cô chưa từng được thử nghiệm qua.
Linh Thảo vừa cảm thán vừa mở cửa cho Hoàng mà chẳng đắn đo nhiều vì đây là cháu của Thành Nghiêm.
Hoàng vừa thấy người đã cúi gập người hệt gặp một nhân vật cấp cao mà phận người bé mọn như cậu buộc phải phục tùng, riêng âm giọng hồ hởi:
- Chào mợ.
Linh Thảo lúng túng bởi cô vẫn chưa quen với việc được gọi như thế, trong khi người đối diện dường như lớn tuổi hơn cô khá nhiều. Hơn hết với hành động cố tình cung kính kia khiến cô ngại ngùng.
Hoàng không đợi cô trả lời, đã chủ động lên tiếng:
- Nội kêu con dẫn mợ đi nộp hồ sơ. - Hoàng vừa nói vừa phe phẩy sơ mi đựng giấy giờ của cô. Trong đó không chỉ có giấy trúng tuyển đại học và cả bằng cấp hay tất cả liên quan tới cô. Linh Thảo lắp bắp:
- Thật, thật sao? - Cô cầm chúng, vui sướng nhưng lòng cũng uất nghẹn, mọi giấy tờ của cô đều nằm gọn trong đây không sót bất cứ thứ gì. Nhìn qua rất đủ đầy nhưng cô cảm tưởng… cha mẹ ruột đã dứt khoát cắt đứt liên hệ, hoàn toàn không muốn còn dây mơ rễ má nào với cô.
Hoàng gật đầu chắc nịch:
- Giấy tờ ở đây, thủ tục cơ bản đã ổn, bây giờ qua nộp càng sớm càng tốt. Tại mợ đã trễ hơn người ta lâu rồi.
Linh Thảo lắp bắp, cô ngớ ngẩn:
- Vậy vậy, tôi phải mang cái gì theo? - Cô mơ hồ, nôn nao nhưng cũng vô vàn bất an tựa cảm giác đứng trước một ngày ô cùng trọng đại của đời mình. Tuy nhiên, nó đúng thật trọng đại bởi cô không nghĩ bà ấy thật sự giữ đúng lời hứa mà về cơ bản, cô cũng chẳng dám đặt nhiều niềm tin.
Hoàng sờ chóp mũi, nói:
- Mợ thay đồ là đi được, giấy tờ ở đây hết rồi. Nội cũng sắp xếp xong với bên trường. - Cậu âm thầm phát giác người mợ này của mình không chỉ vừa mới đủ tuổi trưởng thành mà còn bị hạn hẹp về mọi kiến thức đời sống và xã hội. Nhưng nghĩ tới đây, cậu liền lóe ra một ý tưởng… hay là cậu mình hại đời con gái nhà lành lúc cô nhóc chưa đủ mười tám tuổi nên bà dùng tiền bịt miệng, rước cô về đây để che mắt thiên hạ.
Hoàng sửng sốt, không tin tưởng được vào hành động của hắn. Cậu ôm đầu hệt trải qua bi thương. Đây là lần thứ rất nhiều, Hoàng công nhận cậu mình sống vô cùng tệ bạc. Nhờ nảy ra ý tưởng này mà tâm trạng suy sụp, mọi dự định tra khảo cô buộc phải đình công.
Linh Thảo không thấy được dáng điệu khoa trương của cậu bởi cô gấp gáp thay đồ trong phòng tắm. Độ chừng chưa được mười phút đã xong, lúc ra ngoài, Hoàng đã bình thường, ngồi chỉnh tề trên ghế.
Hoàng chở cô trên con lộ đông đúc, khoảng ba mươi phút, cậu rẽ vào đường nhỏ hơn, xe thưa thớt và cổng trường bắt đầu hiện ra, tim của cô dần nhảy loạn nhịp, nó náo nức nhưng cũng phập phồng trăm nỗi lo âu…
Cô ngơ ngẩn như kẻ vô hồn chỉ làm theo lời của Hoàng. Cô ngờ nghệch, may thay Hoàng bấy giờ không phải kẻ phất phơ sống tùy hứng giống mọi ngày mà cực nghiêm túc và tháo vát. Cậu thay cô nộp giấy tờ, đóng học phí, việc của cô chỉ có kí tên khi cần.
Mọi việc đã có Hoàng lo liệu nên cô thảnh thơi, gửi tầm mắt lẫn tâm tư của mình lơ lửng quanh ngôi trường.
Một nhân viên hỏi:
- Có đăng kí phòng kí túc hay không?
Linh Thảo không rõ, cô ngẩng lên nhìn Hoàng cầu cứu. Cậu đắn đo một lúc, rồi gật đầu:
- Có. - Theo kinh nghiệm học sáu năm của cậu thì nên có phòng trong trường, phục vụ cho những ngày phải ở lại để đi chơi khuya của mình.
Vừa lúc này, điện thoại trong túi cậu không ngừng run lên, cậu đã tắt chuông vài lần nhưng nó lại lập tức reo dữ dội, người bên kia đầu dây tựa như giục giã buộc phải nghe. Nhân lúc đợi hoàn thành hồ sơ, cậu lùi ra hành lang, vừa bấm nút nghe, đối phương đã lớn tiếng quát:
- Mày ở đâu? Giờ này không vô, rớt lần này nữa thì mày đợi một năm nữa đó.
- Gì thi, nay thi, chín giờ thi, chín giờ thi thật? - Hoàng lảm nhảm như kẻ trong mộng du, mấp máy thốt ra điều vô định. Lúc này, cậu hệt bị rơi xuống địa ngục, tệ nhất, đồng hồ trong tay đã điểm tám giờ năm mươi.
Người khác học đại học bốn năm, cậu vinh dự sang năm thứ sáu, hôm nay bỏ thi, xem như vinh dự bước qua thứ bảy… đừng nói ba mẹ, ông bà, ngay cả Thành Nghiêm cũng từ mặt cậu.
Cậu gác máy, hấp tấp, mặt kệ tất cả phóng đi, chỉ kịp bỏ lại cho cô một câu dặn dò:
- Mợ, mợ con vô trường thi. Mợ bắt xe về hoặc đợi cậu vô rước nhe.
Hoàng chưa dứt câu, người đã phóng như bay ra tới chỗ đậu xe và nhanh chóng mất hút trong tầm mắt của cô.
Linh Thảo chơi vơi ở một môi trường xa lạ, người nhân viên dẫn cô vào nhận phòng. Lúc cửa mở ra, ba người đang ngồi dưới nền gạch để trang điểm, hai người ngồi trên tầng giường phía trên mặt cúi xuống trong thinh lặng. Thấy sự xuất hiện của cô họ đồng loạt nhìn ra, mắt dò xét khắp người cô từ trên xuống dưới trong tò mò nhưng điệu bộ chẳng mấy thân thiện. Chỉ duy nhất hai cô gái ngồi trên giường tầng trầm ngâm chẳng quan tâm tới sự xuất hiện của cô. Linh Thảo ngại ngần vì bản thân giống như đang làm phiền bọn họ, cô gật đầu thay cho lời chào hỏi và nghe người quản kí túc xá sinh hoạt nội quy, cô cẩn thận ghi nhớ từng điều mà người phụ nữ đang nói.
Sau khi đã xong, bà ghi chú trong quyển sổ của mình, vừa dặn dò chung:
- Vậy phòng 206 tổng bốn người. Tầng trên để đồ lặt vặt, nhưng cũng đừng bừa bộn quá, lâu lâu sẽ có kiểm tra.
Bà nói xong, cô cảm thấy cực kì không đúng nhưng chẳng dám phản bác. Rõ ràng lúc vừa rồi, bà giới thiệu mỗi phòng sẽ gồm bốn giường tầng. Mỗi người sẽ được một cặp, việc muốn ở trên hay dưới là tùy mỗi người. Nhưng rõ ràng hiện tại tận năm người, thêm cô là sáu, và hiện tại hai cô gái kia đang thong dong ngồi ở tầng trên giường của cô… Họ lạnh nhạt và hoàn không mang theo tí thiện chí nào. Linh Thảo cũng không muốn vừa vào đã khiến họ không vui nên cô hạn chế nhất có thể việc làm họ khó chịu.
Bà ấy đi mất, còn cô trơ trọi, sửa sang giường mình đôi chút rồi cũng rời đi vì cũng không thể ở lại khi chiếu, gối, đồ cá nhân và mọi vật dụng đều không có. Phần khác cô cũng chưa nói với Thành Nghiêm về việc mình sẽ đi học, huống hồ tới việc cô sẽ ở đâu.
Nhưng vấn đề quan trọng hiện tại… cô không biết cách để về. Cô không tiền, không xe, không điện thoại, tệ nhất chẳng nhớ đường.
Linh Thảo bần thần, cô đứng giữa sân trường rộng lớn trong thấp thỏm chờ mong nhưng qua rất lâu thì Hoàng hay Thành Nghiêm đều không có mặt.
Bởi Hoàng thi xong đã bị bạn bè kéo đi chơi, sớm quên béng “mợ mình”, phần khác cậu đinh ninh cho rằng Linh Thảo sẽ gọi Thành Nghiêm rước.
Còn Thành Nghiêm về tới nhà lúc trưa, không thấy cô, hắn mặc định cô đã chạy khỏi hắn nhằm bảo toàn tính mạng.
Cứ thế, Linh Thảo phải chờ đợi trong vô vọng…