Chương 25 - Linh Nghiêm

Chương 25:

Linh Thảo quanh quẩn ở trường đến khi trời sụp tối, cô cứ đi lại và sau đó trở về ngồi yên nơi ghế đá gần cổng, một vài người hiếu kì đến gần hỏi han nhưng cô chỉ lắc đầu, ấp úng bảo rằng mình đợi người rước.
Họ thấy cô kì quặc nên cũng không nán lại lâu, sau cùng chỉ mình cô thẫn thờ cùng những nỗi sợ đang đeo bám.

Đối nghịch với sự khốn cùng của Linh Thảo. Hoàng đang chơi bời tưng bừng với bạn bè, Một khắc khi ra nhà vệ sinh, bất chợt nhớ tới mợ của mình, cậu vò đầu, cậu lấy điện thoại định gọi xem mợ đã về lâu chưa nhưng chẳng có số, cậu do dự một chút, cắn răng quyết gọi cho Thành Nghiêm…

Hắn chẳng nhấc máy bởi đang ngâm mình trong bồn tắm, đặc biệt dùng xác trà đắp lên vết thương đang bắt đầu kéo da non. Đến một lúc sau, hắn mới ra khỏi nhà vệ sinh, cầm lên điện thoại, thấy nhiều cuộc gọi nhỡ từ đứa cháu, hắn chẳng buồn quan tâm, thẳng tay vứt nó xuống giường, chưa đầy năm phút sau, nó lại ầm ĩ nhưng lần này màn hình hiển thị tên bà ngoại nên hắn không muốn cũng phải bấm phím nghe.

Bà Phương bỏ qua bước chào hỏi, vào thẳng vấn đề:
- Thằng Hoàng hỏi Linh Thảo về tới nhà chưa? - Giọng của bà Phương mang theo không ít lạnh nhạt bởi từ trận ầm ĩ đêm đó, hai bà cháu không nói chuyện với nhau. Mỗi người đều cọc tính nên khi có chuyện xảy đến, cục diện sẽ tất yếu rơi vào âm u.
Thành Nghiêm đang lau tóc, chợt nhăn mày, lời lẽ gắt gỏng:

- Cô ta không ở nhà. Đi đâu mà về? - Hắn khó hiểu trước câu hỏi của bà bởi hắn mặc định cho rằng cô đã không chịu được kinh khủng khi ở cạnh hắn nên vội chạy lấy người.

Bà Phương nghe được câu trả lời của hắn, dự cảm cho bà biết có điều gì đó không ổn, nên cất giọng dè chừng:

- Lúc sáng đi nộp hồ sơ học bên trường. Giữa chừng thằng Hoàng phải đi thi dặn nó gọi cho con rước… - Bà ngập ngừng khi hiểu rõ hành động cẩu thả của Hoàng. Khi nghe nó gọi xin số điện thoại Linh Thảo, bà đã thấy có điềm không tốt, nghe nó kể đầu đuôi mà khẳng định đúng thật vô cùng tệ.
Thành Nghiêm hỏi lại:

- Thì sao? - Hắn cũng chẳng mặn mà hay lo lắng giống như bà Phương. Đơn thuần hắn tin tưởng, cô đã nhân cơ hội tốt này để cao chạy xa bay.
Bà Phương xoa vầng trán ê ẩm:

- Nó không biết con Thảo không có điện thoại. Hình như con bé cũng không mang theo tiền.
Nghe tới đây, tâm trạng hắn trùng xuống một khoảng khá sâu, hắn nghiến răng như muốn nhai tươi nuốt sống bất cứ thứ gì quanh mình:

- Bây giờ thằng Hoàng ở đâu? - Cuộc đời hắn dường như chưa thấy được chút ưu điểm nào ở đứa cháu hay gây chuyện của mình. Bây giờ lại còn bỏ người giữa đường. Nếu cô tìm được đường về nhà mẹ đẻ của mình thì tốt. Tuy nhiên, thời đại vật chất đặt lên đầu, cô có thể nhấc chân đi đâu với không xu dính túi. Hơn hết, bộ dạng khờ khạo của cô chưa được ba bước đã bị người khác lừa mất cũng nên.

Những lúc thế này, Thành Nghiêm dám chắc Hoàng đã cuốn gói trốn đi mất. Đúng như hắn dự đoán, bà Phương trả lời:

- Chuẩn bị lên máy bay. - Cõ lẽ giờ này máy bay đã cất cánh... Đây là thói quen của Hoàng mỗi lần gây họa, nó mang danh trốn nhưng thực tế hưởng thụ cuộc sống mới mẻ ở nước ngoài và đợi đến khi nào nhà nguôi giận lại rón rén trở về.

Thành Nghiêm không nói thêm câu nào, lập tức tắt máy, cơn bực tức ào ạt trỗi dậy.

Bà Phương bên kia cũng không khá khẩm hơn, bà phải thuê người tìm cô trông vội vã.

Hắn vốn dự định bỏ mặc cô, không muốn phí thời gian để tâm nhưng chẳng biết trời xui đất khiến, hắn lấy xe, phóng đi rảo quanh theo con lộ lớn.

Nội tâm hắn nảy ra mâu thuẫn. Nghĩ rằng cô đã về nhà mình, tìm kiếm người thêm tốn thời gian nhưng một giả thuyết khác, cô ta bị lạc ở đâu đó giữa màn đêm. Thành phố này rộng lớn, phồn hoa, người đông đúc nên chúng ẩn chứa nhiều mầm mống nguy hại mà những người ngờ nghệch như cô không cách nào lường trước.

Thành Nghiêm phân vân nơi tâm tưởng vô nghĩa bởi hắn đã chạy tới trường cô. Hắn đi một vòng quanh trường như chẳng thấy người, hắn hỏi bảo vệ kí túc xá, ông ta khó chịu đi lên phòng cô vừa mới nhận, những cô gái cùng phòng của cô bảo cô đã về từ trưa, hắn đi thêm vài vòng xung quanh trường nhưng vẫn không thấy sự tồn tại của cô. Lúc tới cổng, hắn thoang thoảng cảm nhận được mùi của cô còn vương lại nhưng rất khẽ, không đủ để tạo thành dấu vết khiến hắn có thể xác định phương hướng của cô và lần theo. Bởi mùi của cô kết thúc ngay từ khi ra khỏi khuôn viên trường học.

Vốn nửa tiếng trước đó, Linh Thảo vẫn kiên trì ngồi ở ghế đá cạnh cổng trường trong vô vọng, cô nản chí, đói đến bủn rủn tay chân, và chán nản tột độ thì hai cô gái đi tới , tự xưng là cùng phòng với mình, lúc trưa ngồi trên giường của cô bảo sẽ dẫn cô về nhà. Cô gái nói:
- Nhà cậu ở đâu, mình dẫn về?

Linh Thảo mím môi, lắc đầu:
- Không nhớ.

Hai người họ nhìn nhau, chẳng biết trao đổi điều gì qua ánh mắt, sau đó, một người lên tiếng:
- Vậy cậu diễn tả đi, đặc điểm mỗi khu sẽ khác nhau. Mình xem chỗ nào rồi sẽ đưa cậu về. Cậu ví dụ về chiều cao, hoặc màu sắc thử xem.

Trước sự nhiệt tình của họ và bất lực của bản thân mình, Linh Thảo không còn cách nào ngoài việc mặt dày nhờ vả, cô vận dụng hết trí nhớ và lượng từ ngữ của bản thân để miêu tả, hy vọng họ có thể hình dung.

Linh Thảo ngập ngừng:

- Nó cao lắm, bốn chín tầng hoặc hơn. Bên ngoài màu trắng…

Cô chưa nói xong, họ vội ngắt ngang bằng giọng điệu vô cùng tự tin:
- Cách đây không xa lắm, đi bộ chút xíu sẽ tới thôi.
Linh Thảo dù vui mừng vì có người giúp đỡ nhưng vô vẫn đủ tỉnh táo để phân định được chút gì đó bất ổn trong sự tự tin của họ. Đoạn đường từ nhà đến đây đã gần ba mươi phút trong khi Hoàng lái xe với tốc độ rất cao, dĩ nhiên khi đi bộ, sẽ chậm hơn rất nhiều lần. Chính cô cũng thấy thông tin mình đưa ra đầy mơ hồ bởi trên đường đi có rất nhiều tòa cao ốc được xây dựng y hệt như nơi của Thành Nghiêm.

Linh Thảo cảm giác không nên đặt lòng tin ở họ, cô lắc đầu:
- Không, khá xa đó. - Cô lùi ra, chủ động tránh né hai người họ.

Tuy nhiên, họ không cho cô cơ hội, họ vội nắm hai bên tay cô kéo đi xồng xộc, cô phản kháng nhưng sức lực bé nhỏ của cô chẳng hề hấn gì.
Họ lôi cô đi, vừa toét miệng cười, hồ hởi:

- Gần mà, đi thôi, cậu ở đây đến tối không tốt đâu.
Linh Thảo vùng vằng, dùng hết sức đẩy họ ra, cô dứt khoát cự tuyệt:

- Buông ra, mình không đi. - Cô thành công thoát khỏi họ và cả hai người cũng không ý định tiếp xúc cô, họ đứng yên nhưng ánh mắt lườm lườm cô vô cùng đáng sợ.

Linh Thảo giữ khoảng cách với họ, vừa ái ngại nói:
- Xin lỗi nhưng mình tự về được.

Họ bật cười khanh khách dù môi không hé ra, họ cúi mặt, tóc rũ rượi và dài ra ngang hông, mái tóc đen nhánh lòa xòa bay tứ tán trong không gian mù mịt. Chẳng rõ từ bao giờ, bốn phía tối tăm, các ánh đèn xung quanh cũng mất hẳn, chỉ còn sự trống rỗng và đen đúa. Có thể sắc đen đang lan rộng bắt nguồn từ âm khí đặc quánh cuồn cuộn bao quanh họ…

Lúc quỷ khí xỏa ra, cũng là lúc vẻ ngoài của họ cũng dần có sự thay đổi.

Đôi mắt chỉ còn duy nhất màu trắng, hoàn toàn mất đi tròng đen. Trên trán có một đường rạch ngang từ da đầu trên mí mắt phải và kéo dài qua đến bên da đầu phía trái. Và ở đỉnh đầu rạch dọc xuống xuyên qua ấn đường, tách sóng mũi ra làm hai phần riêng biệt khiến nó trở nên rời rạc với nhau. Ở phần má cũng có lỗ thủng tròn, sâu hút vào trong nhưng chúng không bị cắt giống ở trán và mũi mà hệt vết bỏng không được chạy chữa nên đã hoại tử, tàn phá hết gương mặt.

Vành tai thấp thoáng sau làn tóc mỏng cũng lở loét, dịch nhầy không dừng chảy ra. Còn từ phía cổ trở về dưới… cô không đủ bình tĩnh để quan sát bởi cô biết mọi thứ vô cùng bất ổn nên vội chạy đi nhưng bốn phía tối om, cô chỉ dựa vào trực giác của mình, liều lĩnh muốn thoát khỏi hai ma nữ hiện tại.

Tuy nhiên, cô chạy chưa được vài bước đã không cách nào nhấc nổi chân… mái tóc của họ xoe tròn lại thành sợi dây thừng cứng cáp, quấn lấy cô kéo về phía họ.

Bấy giờ, Linh Thảo không chỉ sợ ma… mà việc kề cạnh cơ thể nhầy nhụa của họ khiến cô không cách nào chịu được. Thân thể họ từ trên xuống dưới, không chỗ nào thiếu sự xuất hiện của dịch vàng, trắng pha với mủ máu nhem nhuốc nhảy xuống dưới.

Cả phần thịt thối rửa mềm nhũn của họ cọ sát vào lưng cô.

Linh Thảo cố rướn người cách xa họ nhưng chúng lại siết chặt hơn, cô lắc đầu, mở miệng một cách đầy khó khăn nơi không khí ngột ngạt bị bao trùm bởi mùi tanh hôi:

- Buông ra. - Cô gắt lên nhưng giọng cô vốn mềm dịu nên thực tế nó chẳng tạo được chút uy thế nào, ngược lại trở thành trò cười cho chúng.

Họ chạm bàn tay lên ngực cô, bấu chặt để từng đầu ngón tay nhọn của mình đâm vào thịt cô.

Nó không làm cô quá đau nhưng cảm giác lạnh tê tái xuyên thấu da và khu vực bị họ bấu lấy gần như liệt đi, cô chẳng còn quá nhiều cảm giác.
Linh Thảo tái nhợt vì hiện tượng quái đản đang diễn ra trên cơ thể mình.

Hai ả ma nữ lại cười khúc khích, họ xích gần cô hơn, bởi muốn dùng chính âm khí và cơ thể gớm ghiếc của mình chèn ép để cô không thở được.
Linh Thảo giơ tay bịt miệng nhằm ngăn mùi ôi thối xộc vào mũi, cô không dám mở lời, chỉ thầm cầu nguyện sẽ may mắn được thoát. Trong đầu óc hoảng loạn của cô liên tục gọi tên Thành Nghiêm, Thành Nghiêm, Thành Nghiêm… nó như trở thành một âm hưởng vang vọng thê lương nhưng chẳng có hồi đáp.

Ả ma nữ nâng cánh tay cô lên cắn phập vào, điệu bộ của ả trông vô cùng sảng khoái nhưng ngay tức khắc, ả buông ra, vẻ mặt hằn lên tia hoảng hốt, ả rít lên:

- Con khốn. - Ả buông tay cô, đồng thời dùng âm khí đang khuếch đại thành khối lớn của mình bao bọc như muốn nhấn chìm cô vào trong đó.

Cô nhận ra, nỗi căm tức của họ ngày một dữ dội dù cô chẳng cách nào chống trả… Nếu cô không nhầm, liên quan tới cánh tay của cô. Linh Thảo không chần chừ sử dụng cánh tay đó của mình quật vào thân thể họ, đúng như cô dự đoán, họ tránh né… cô vùng người chạy nhưng họ vẫn bám riết, hoàn toàn không cho cô rời đi.

Linh Thảo nghĩ tới một cách, cô gom nhặt hết dũng khí của mình dõng dạc đe dọa:
- Các người đừng phá, chồng tôi là thầy pháp.
Ả nhìn cô khinh bỉ, giễu cợt:

- Ha… - Ma nữ cười nhạt, ả nhìn cô, lè chiếc lưỡi nhọn hoắt chạm vào cỏ cô, vẻ mặt thèm thuồng, không ngừng tấm tắc:

- Mùi của quỷ… vợ quỷ, chỉ cần nuốt được mày tao không còn vật vờ yếu ớt nữa.

Ả rạng rỡ hơn vừa rồi, đôi mắt trắng toát cũng theo đó sáng rỡ khi nhận ra con mồi mình tìm được cực đáng giá.
Hai ma nữ không hẹn nhưng cùng lúc xắn vào cô cắn xé như đói khát tự bao giờ.
Linh Thảo bàng hoàng trước khung cảnh quen thuộc, tệ hơn lúc bị đứa trẻ tấn công cô…
Cô vẫn như cũ, luôn tìm cách vùng vẫy quyết liệt nhưng tiếc thay không mấy đáng kể.

Bất chợt trong đầu cô vẳng lên giọng gay gắt của hắn: “Đọc theo.” Cô giật bắn mình và tâm tư phấn chấn hẳn, cô nhướng mí mắt trĩu nặng tìm kiếm hắn nhưng tầm mắt cô đã bị che phủ hoàn toàn. Dù không rõ hắn có mặt nơi đây hay không, với cô việc nghe được tiếng hắn vẫn đã là một tín hiệu đáng giá.
Giữa sự vui vẻ của cô, âm thanh trầm trầm của hắn lại vọng lên những câu từ rất lạ, cô kiên nhẫn ghi nhớ và đọc theo.

Hai ma nữ đang cắn cô bỗng khựng lại, động tác trở nên gượng gạo, mặt nhăn nhó nhìn nhau trong căm tức. Họ tham lam muốn một lần nuốt sống cô nhưng bất giác họ bị một dòng lực trắng nhạt thô bạo đẩy ra. Họ gầm gừ, nhìn cô đầy khao khát và cả tiếc nuối vì không nỡ buông bỏ món mồi ngon.
Linh Thảo thở phào vì cuối cùng cô cũng tách được họ. Ngược với sự thoải mái của cô, hắn nói với thái độ căng thẳng:

“Đọc chú ngữ, chặn họ lại…”

Cô mở miệng làm theo nhưng cô cảm giác không thể chặn họ như mong muốn của hắn khi họ nhanh chóng biến mất, vài giây ngắn ngủi đã không còn thấy bóng dáng. Ngay cả mấy vệt âm khi còn sót lại cũng tiêu tán hoàn toàn. Bấy giờ, cô run rẩy hơn cả lúc bị hai ả cắn xé… cô để họ vuột mất, liệt hắn có tức giận, nổi cơn thịnh nộ với cô…