Chương 8 - Cuộc Chiến Giữa Ác Linh Và Sức Mạnh Bùa Chú - Linh Nghiêm
Chương 8:
- Buông ra. – Linh Thảo yếu ớt nói, một hành động phản kháng tương đối vô nghĩa. Tuy nhiên, cô vẫn cố vẫn tìm cách chống cự bằng cách với tay đẩy đứa trẻ ra nhưng khốn nổi không thể nào chạm được. Nó làm cô đau, khiến cô tổn thương nhưng quái lạ rằng cô chẳng làm gì được nó. Cô không chạm vào da thịt nó như người thường, mà trực tiếp xuyên qua thân thể nó, nhưng chỉ cần phớt thoáng ngang người linh hồn , của nó tay cô đã khó chịu tựa cơn rét buốt xâm nhập vào xương tuỷ.
Trước đó, cô chưa từng thấy ma quỷ ngoài những lời đồn thổi và trên phim ảnh. Chung quy từ “ma” với cô là một khái niệm trừu tượng. Hôm nay, có vẻ như cô đã tận mắt chứng kiến, nó kinh khủng hơn nhiều so với những gì cô biết.
Cô trực tiếp chịu sự tấn công của nó, mà cách chống trả duy nhất của cô là biểu lộ nỗi sợ hãi của mình.
Cứ thế, cơ thể cô dần cạn kiệt đi, tay chân bắt đầu bủn rủn.
Còn hồn ma đứa trẻ vẫn cứ khúc khích cười, âm giọng của nó luôn giòn giã và đầy ngạo khí của kẻ chiến thắng.
Nó hoàn toàn xem nhẹ sự chống cự của cô.
Nó cắn cổ cô, ngày một nghiến sâu hơn như cố giơ nanh vuốt của mình vào tới tận xương cốt, kèm theo đó là tiếng chẹp chẹp, nhâm nhi rất đỗi thông thả của nó.
Linh Thảo muốn đứng lên, muốn chạy khỏi nhưng tay chân cô đông cứng, cái không khí vốn quái gỡ nơi đây giờ trở thành làn khói mỏng như được tạo ra từ hàng hà những lớp băng dày và độ lạnh của chúng đủ sức hủy diệt cả sự sống, bóp nghẹn hơi thở con người.
Linh Thảo bắt đầu khó thở, chóp mũi cô như bị lớp dày chắn ngang, một khắc này dường như cô cảm nhận được đây có lẽ là cảm giác của một người sắp chết. Toàn thân đều mềm mũn, đầu óc lơ đễnh, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng…
Trong đầu óc mù mờ chợt hiện lên hình ảnh con chim màu đen đâm sầm vào cửa kính tìm chết, đôi mắt đỏ khé của nó có phải không đe dọa mà đang cảnh báo cô về tai ương.
Một đứa trẻ… không thể lạc đường vào giữa đêm nhưng bấy giờ phát hiện ra sự thật cũng muộn màng.
Tiếng kẽo kẹt đột ngột vang lên, phần nào đánh thức tâm trí xao nhãng của cô.
Cô không thấy rõ khi bóng đêm xung quanh hoàn toàn bao bọc nhưng khi cửa được mở rộng ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào, một mảng sáng từ hành lang soi chiếu xua đi màu đen u ám. Cũng nhờ đó, hồn ma bám lấy cô cũng giật mình, tạm thời buông ra, nó tức giận, phóng hết lửa hận của mình vào kẻ mới đến bằng tiếng gầm gừ:
- Dám phá đám. – Nó vừa nói vừa dùng hết lực của mình vào kẻ mới đến.
Không còn chịu sự khống chế của nó, cô chật vật ngồi dậy dù cơ thể gần như khô cạn.
Cũng lúc này, người mới đến… cô chẳng biết hắn cứu mình hay đồng thoả với hồn ma đó nhưng hắn cũng vô cùng quái dị. Không mở lời nhưng bước chân dứt khoát vào phía cô, chủ động tới gần đứa trẻ. Hắn rút một thanh roi dài thẳng tay quất mạnh vào người nó.
Ác linh hung hăng hét gầm lên, âm giọng của nó toả ra khí tức, thân hình của nó vốn bình thường, bất chợt phủ tầng khói đen đặc quánh, không phải từ bên ngoài tụ về mà trong người nó sản sinh ra mang theo khí lạnh với mùi tanh nồng ngày một khủng khiếp hơn…
Linh Thảo vừa khó thở nhưng cũng vừa kinh sợ, thành thử đứng yên như trời trồng.
- Đi nhanh. – Chàng trai im lặng từ lúc xuất hiện bắt đầu mở lời với âm thanh khô khốc, hắn gắt gỏng nghiến răng ra lệnh.
Cô ngơ ngẩn, mấp máy:
- Tôi đi? – Trong mơ hồ, thật lòng cô chẳng biết hắn bảo ai, hoặc đang đuổi tên nhóc hồn ma đó. Vả lại nỗi sợ làm cho cô mất nhận thức, tư duy ù lì, không còn chút minh mẫn nào. Tay chân cô luống cuống và không biết phải làm gì tiếp theo.
Hắn rít lên:
- Mẹ kiếp. – Hắn phóng tầm mắt hung hăng vào người cô, dù không thấy rõ nhưng cô vẫn cảm nhận giống như hàng trăm cây đinh được lấy ra từ lò nung đang cố tình phóng vào kẻ ngu ngốc là cô.
Sau tiếng hằn học đó, hắn không đoái hoài tới cô, mà thực tế hắn cũng chưa để tâm tới sự tồn tại của cô. Bước chân rắn rỏi tiến sâu vào trong, nơi linh hồn đứa trẻ đang giãy giụa gào lên vì đau đớn.
Hắn cầm cây gậy gõ xuống sàn nhà, động tác không quá mạnh nhưng mỗi một lần gõ, miệng hắn lại lẩm nhẩm, đứa trẻ ôm đầu, nó lăn lộn, vật vã rên la như kẻ trải qua cơn đau thập tử nhất sinh. Nó co ro nằm nó, tay chân đang vùng vẫy bỗng dính sát vào người, Linh Thảo thấy được một sợi dây mỏng màu trắng sáng quấn quanh và siết chặt, bấu vào hồn thể của nó.
Hình ảnh này bất chợt làm cô gợi nhớ đến giấc mơ đêm đó, sợi dây màu đỏ nối kết cô và con rối, đặc biệt âm giọng sang sảng của người phụ nữ:
- Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hoà hợp. – Lại dõng dạc vang lên trong đầu.
Mọi thứ hiện lên vẫn chân thật hệt như đã xảy ra trong đời chứ chẳng phải mộng mị. Vô thức cô đưa tầm mắt mình cào chàng trai đang ngồi xuống, tay đang lấy mảnh giấy, tay cầm bút vẽ lên đó, bộ dạng vô cùng chuyên tâm, tới độ thế gian bên ngoài có đổi khác cũng chẳng ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn.
Nhưng cũng trong lúc đó, màu sắc đen đúa trên người nó trở nên khuếch đại lấn lướt màu trắng mỏng của sợi dây đang trói buộc nó.
Tiếng cười nắc nẻ cất lên đầy đắc ý.
Chàng trai dứt khoát lấy mảnh giấy dán lên vầng trán của nó…
Có vẻ là bùa chú mà cô đã từng nghe nói và nhìn thấy trên phim ảnh, đây là lần đầu cô được quan sát bằng mắt mình. Tất cả diễn ra điều quá đỗi kì lạ.
Thông thường trên phim, các thầy trừ tà dán vào các hồn ma sẽ khiến nó tan biến nhưng đằng này, mảnh giấy đó bỗng chốc thành tro tàn, lả tả tan ra và cuộn vào trong khói đen của đứa trẻ.
Nó đứng dậy, gầm lên, người hung hăng hơn cả vừa rồi, căn phòng tựa hồ rung chuyển, cửa kính lách cách kêu van.
Chàng trai chắp tay lên trán, mắt nhắm nghiền, miệng đọc lớn những thanh âm kì quặc, từ ngữ cô chưa từng được nghe qua trong đời.
Tuy nhiên, khi giọng của hắn cất lên, hồn ma cũng dừng hẳn, nó như bị khống chế hành động nhưng vẻ mặt bức bối của nó biểu thị sự không cam lòng.
Một người lớn cùng một hồn ma trong thế giằng co. Cô nhìn ra được chàng trai đó cũng vô cùng mệt mỏi, bởi tập trung hoàn toàn tâm trí của mình vào các câu từ đó.
Hồn ma cũng không chịu cảnh yếu thế…
Ngoài cửa sổ vô số linh hồn dán chặt trên đó, vẻ mặt chúng không tự nguyện mà giống như bị một khối lực hút vào…
Linh Thảo lấy tay bịt miệng, che đi tiếng thét chuẩn bị thốt ra của mình.
Cô chẳng rõ chính mình bị hoang tưởng hay mắt có vấn đề nhưng vô số hồn ma ấy hoá thành làn khói mỏng, mon men theo vách tường để xâm nhập vào… giống một nguồn dinh dưỡng bồi bổ cho đứa trẻ.
Cô thấy gương mặt sảng khoái của nó, đặc biệt màu mắt ngày một đỏ hơn, khoé môi nó nhếch lên đầy kiêu hãnh… nó im lặng như cam chịu nhưng không đúng… vẻ mặt của nó giống chuẩn bị cho một việc hệ trọng…
Linh Thảo biết không ổn, chắc chắn không ổn, giọng nói của cô run run:
- Cẩn thận…
Lời của cô chưa dứt, đứa trẻ nhanh như chớp lao vào chàng trai tấn công hắn nhưng khoảnh khắc gần chạm vào, nó rẽ hướng về phía cô.
Linh Thảo ngỡ ngàng, theo phản xạ lùi về sau nhưng động tác không thể nhanh bằng nó, nó cắn mạnh vào vai cô…
Chàng trai rít lên giận dữ, hắn lấy lá bùa nhưng chưa kịp sử dụng, nó đã chạy mất bằng sự ranh mãnh của mình.
m giọng giòn giã của nó vọng về từ nơi xa xăm:
- Tạm biệt kẻ ngốc.
Căn phòng nhất thời rơi vào tĩnh mịch, chàng trai vẫn chưa rời đi, đi một vòng ngôi nhà với hành động kì quặc.
Linh Thảo sợ sệt, muốn lập tức rời khỏi chỗ này nhưng cô cảm thấy đó là hành động không có nghĩa khí, cô đợi chàng trai ra, ít nhất cũng cảm ơn cho lòng cô đỡ áy náy.
Nhưng thời điểm hắn bước về phía cửa, ngay cả nhìn cô cũng không ban phát dù chỉ cái liếc ngang, hắn lạnh lẽo, dứt khoát đi thẳng.
Lúc tới hành lang, hắn quay lại, hậm hực quát:
- Còn không đi? Cô muốn nạp mạng mình cho chúng?
Linh Thảo giật mình thom thóp trước sự dữ tợn bất định của hắn, ấp úng:
- Không có, không có.
Cô vội chạy ra ngoài, lắp bắp nói:
- Cảm ơn…
Hắn không đáp nhưng gương mặt lộ vẻ khinh thường.
Linh Thảo cũng chẳng bận tâm tới hắn, dù sao cô cũng không có quyền xâu xét, bởi không có hắn, phỏng chừng bây giờ cô đã chết thật.
Họ bước trên hành thang, cô ngơ ngác tìm lối đi bộ để về căn hộ, còn hắn dừng ở thang máy, thấy vậy cô tốt bụng nhắc nhở:
- Bị hư rồi, không đi được.
Hắn vừa bấm nút, thang máy lập tức mở ra, hắn quay mặt lại chỗ cô, giọng trầm trầm tựa nghiêm nghị nhưng ẩn ý cười cợt:
- Ở đây thứ hư hỏng duy nhất là đầu óc của cô.
Cô mím môi, không dám phản bác, bởi cô hiểu, hắn mắng cô chẳng sai. Thang máy của nơi sang trọng này dù có sự cố cũng còn nhiều thang máy khác… và cơ bản chẳng có cái nào hỏng.
Hắn vào thang máy, cửa khép lại, mình cô trơ trọi ở hành lang nhưng thang máy mà hắn đang trong đó vừa đóng lại, tức khắc mở ra, giọng của hắn đầy bực dọc:
- Còn không vào.
Linh Thảo nhút nhát như con cún thỏ bị săn đuổi, vô thức đi vào trong hệt bị thôi miên.
Lúc thấy hắn bấm số, cô mới tỉnh táo… tầng 49… trong lòng cô dâng lên một dự cảm, một nỗi hoài nghi ngày một mãnh liệt…
- Buông ra. – Linh Thảo yếu ớt nói, một hành động phản kháng tương đối vô nghĩa. Tuy nhiên, cô vẫn cố vẫn tìm cách chống cự bằng cách với tay đẩy đứa trẻ ra nhưng khốn nổi không thể nào chạm được. Nó làm cô đau, khiến cô tổn thương nhưng quái lạ rằng cô chẳng làm gì được nó. Cô không chạm vào da thịt nó như người thường, mà trực tiếp xuyên qua thân thể nó, nhưng chỉ cần phớt thoáng ngang người linh hồn , của nó tay cô đã khó chịu tựa cơn rét buốt xâm nhập vào xương tuỷ.
Trước đó, cô chưa từng thấy ma quỷ ngoài những lời đồn thổi và trên phim ảnh. Chung quy từ “ma” với cô là một khái niệm trừu tượng. Hôm nay, có vẻ như cô đã tận mắt chứng kiến, nó kinh khủng hơn nhiều so với những gì cô biết.
Cô trực tiếp chịu sự tấn công của nó, mà cách chống trả duy nhất của cô là biểu lộ nỗi sợ hãi của mình.
Cứ thế, cơ thể cô dần cạn kiệt đi, tay chân bắt đầu bủn rủn.
Còn hồn ma đứa trẻ vẫn cứ khúc khích cười, âm giọng của nó luôn giòn giã và đầy ngạo khí của kẻ chiến thắng.
Nó hoàn toàn xem nhẹ sự chống cự của cô.
Nó cắn cổ cô, ngày một nghiến sâu hơn như cố giơ nanh vuốt của mình vào tới tận xương cốt, kèm theo đó là tiếng chẹp chẹp, nhâm nhi rất đỗi thông thả của nó.
Linh Thảo muốn đứng lên, muốn chạy khỏi nhưng tay chân cô đông cứng, cái không khí vốn quái gỡ nơi đây giờ trở thành làn khói mỏng như được tạo ra từ hàng hà những lớp băng dày và độ lạnh của chúng đủ sức hủy diệt cả sự sống, bóp nghẹn hơi thở con người.
Linh Thảo bắt đầu khó thở, chóp mũi cô như bị lớp dày chắn ngang, một khắc này dường như cô cảm nhận được đây có lẽ là cảm giác của một người sắp chết. Toàn thân đều mềm mũn, đầu óc lơ đễnh, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng…
Trong đầu óc mù mờ chợt hiện lên hình ảnh con chim màu đen đâm sầm vào cửa kính tìm chết, đôi mắt đỏ khé của nó có phải không đe dọa mà đang cảnh báo cô về tai ương.
Một đứa trẻ… không thể lạc đường vào giữa đêm nhưng bấy giờ phát hiện ra sự thật cũng muộn màng.
Tiếng kẽo kẹt đột ngột vang lên, phần nào đánh thức tâm trí xao nhãng của cô.
Cô không thấy rõ khi bóng đêm xung quanh hoàn toàn bao bọc nhưng khi cửa được mở rộng ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào, một mảng sáng từ hành lang soi chiếu xua đi màu đen u ám. Cũng nhờ đó, hồn ma bám lấy cô cũng giật mình, tạm thời buông ra, nó tức giận, phóng hết lửa hận của mình vào kẻ mới đến bằng tiếng gầm gừ:
- Dám phá đám. – Nó vừa nói vừa dùng hết lực của mình vào kẻ mới đến.
Không còn chịu sự khống chế của nó, cô chật vật ngồi dậy dù cơ thể gần như khô cạn.
Cũng lúc này, người mới đến… cô chẳng biết hắn cứu mình hay đồng thoả với hồn ma đó nhưng hắn cũng vô cùng quái dị. Không mở lời nhưng bước chân dứt khoát vào phía cô, chủ động tới gần đứa trẻ. Hắn rút một thanh roi dài thẳng tay quất mạnh vào người nó.
Ác linh hung hăng hét gầm lên, âm giọng của nó toả ra khí tức, thân hình của nó vốn bình thường, bất chợt phủ tầng khói đen đặc quánh, không phải từ bên ngoài tụ về mà trong người nó sản sinh ra mang theo khí lạnh với mùi tanh nồng ngày một khủng khiếp hơn…
Linh Thảo vừa khó thở nhưng cũng vừa kinh sợ, thành thử đứng yên như trời trồng.
- Đi nhanh. – Chàng trai im lặng từ lúc xuất hiện bắt đầu mở lời với âm thanh khô khốc, hắn gắt gỏng nghiến răng ra lệnh.
Cô ngơ ngẩn, mấp máy:
- Tôi đi? – Trong mơ hồ, thật lòng cô chẳng biết hắn bảo ai, hoặc đang đuổi tên nhóc hồn ma đó. Vả lại nỗi sợ làm cho cô mất nhận thức, tư duy ù lì, không còn chút minh mẫn nào. Tay chân cô luống cuống và không biết phải làm gì tiếp theo.
Hắn rít lên:
- Mẹ kiếp. – Hắn phóng tầm mắt hung hăng vào người cô, dù không thấy rõ nhưng cô vẫn cảm nhận giống như hàng trăm cây đinh được lấy ra từ lò nung đang cố tình phóng vào kẻ ngu ngốc là cô.
Sau tiếng hằn học đó, hắn không đoái hoài tới cô, mà thực tế hắn cũng chưa để tâm tới sự tồn tại của cô. Bước chân rắn rỏi tiến sâu vào trong, nơi linh hồn đứa trẻ đang giãy giụa gào lên vì đau đớn.
Hắn cầm cây gậy gõ xuống sàn nhà, động tác không quá mạnh nhưng mỗi một lần gõ, miệng hắn lại lẩm nhẩm, đứa trẻ ôm đầu, nó lăn lộn, vật vã rên la như kẻ trải qua cơn đau thập tử nhất sinh. Nó co ro nằm nó, tay chân đang vùng vẫy bỗng dính sát vào người, Linh Thảo thấy được một sợi dây mỏng màu trắng sáng quấn quanh và siết chặt, bấu vào hồn thể của nó.
Hình ảnh này bất chợt làm cô gợi nhớ đến giấc mơ đêm đó, sợi dây màu đỏ nối kết cô và con rối, đặc biệt âm giọng sang sảng của người phụ nữ:
- Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hoà hợp. – Lại dõng dạc vang lên trong đầu.
Mọi thứ hiện lên vẫn chân thật hệt như đã xảy ra trong đời chứ chẳng phải mộng mị. Vô thức cô đưa tầm mắt mình cào chàng trai đang ngồi xuống, tay đang lấy mảnh giấy, tay cầm bút vẽ lên đó, bộ dạng vô cùng chuyên tâm, tới độ thế gian bên ngoài có đổi khác cũng chẳng ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn.
Nhưng cũng trong lúc đó, màu sắc đen đúa trên người nó trở nên khuếch đại lấn lướt màu trắng mỏng của sợi dây đang trói buộc nó.
Tiếng cười nắc nẻ cất lên đầy đắc ý.
Chàng trai dứt khoát lấy mảnh giấy dán lên vầng trán của nó…
Có vẻ là bùa chú mà cô đã từng nghe nói và nhìn thấy trên phim ảnh, đây là lần đầu cô được quan sát bằng mắt mình. Tất cả diễn ra điều quá đỗi kì lạ.
Thông thường trên phim, các thầy trừ tà dán vào các hồn ma sẽ khiến nó tan biến nhưng đằng này, mảnh giấy đó bỗng chốc thành tro tàn, lả tả tan ra và cuộn vào trong khói đen của đứa trẻ.
Nó đứng dậy, gầm lên, người hung hăng hơn cả vừa rồi, căn phòng tựa hồ rung chuyển, cửa kính lách cách kêu van.
Chàng trai chắp tay lên trán, mắt nhắm nghiền, miệng đọc lớn những thanh âm kì quặc, từ ngữ cô chưa từng được nghe qua trong đời.
Tuy nhiên, khi giọng của hắn cất lên, hồn ma cũng dừng hẳn, nó như bị khống chế hành động nhưng vẻ mặt bức bối của nó biểu thị sự không cam lòng.
Một người lớn cùng một hồn ma trong thế giằng co. Cô nhìn ra được chàng trai đó cũng vô cùng mệt mỏi, bởi tập trung hoàn toàn tâm trí của mình vào các câu từ đó.
Hồn ma cũng không chịu cảnh yếu thế…
Ngoài cửa sổ vô số linh hồn dán chặt trên đó, vẻ mặt chúng không tự nguyện mà giống như bị một khối lực hút vào…
Linh Thảo lấy tay bịt miệng, che đi tiếng thét chuẩn bị thốt ra của mình.
Cô chẳng rõ chính mình bị hoang tưởng hay mắt có vấn đề nhưng vô số hồn ma ấy hoá thành làn khói mỏng, mon men theo vách tường để xâm nhập vào… giống một nguồn dinh dưỡng bồi bổ cho đứa trẻ.
Cô thấy gương mặt sảng khoái của nó, đặc biệt màu mắt ngày một đỏ hơn, khoé môi nó nhếch lên đầy kiêu hãnh… nó im lặng như cam chịu nhưng không đúng… vẻ mặt của nó giống chuẩn bị cho một việc hệ trọng…
Linh Thảo biết không ổn, chắc chắn không ổn, giọng nói của cô run run:
- Cẩn thận…
Lời của cô chưa dứt, đứa trẻ nhanh như chớp lao vào chàng trai tấn công hắn nhưng khoảnh khắc gần chạm vào, nó rẽ hướng về phía cô.
Linh Thảo ngỡ ngàng, theo phản xạ lùi về sau nhưng động tác không thể nhanh bằng nó, nó cắn mạnh vào vai cô…
Chàng trai rít lên giận dữ, hắn lấy lá bùa nhưng chưa kịp sử dụng, nó đã chạy mất bằng sự ranh mãnh của mình.
m giọng giòn giã của nó vọng về từ nơi xa xăm:
- Tạm biệt kẻ ngốc.
Căn phòng nhất thời rơi vào tĩnh mịch, chàng trai vẫn chưa rời đi, đi một vòng ngôi nhà với hành động kì quặc.
Linh Thảo sợ sệt, muốn lập tức rời khỏi chỗ này nhưng cô cảm thấy đó là hành động không có nghĩa khí, cô đợi chàng trai ra, ít nhất cũng cảm ơn cho lòng cô đỡ áy náy.
Nhưng thời điểm hắn bước về phía cửa, ngay cả nhìn cô cũng không ban phát dù chỉ cái liếc ngang, hắn lạnh lẽo, dứt khoát đi thẳng.
Lúc tới hành lang, hắn quay lại, hậm hực quát:
- Còn không đi? Cô muốn nạp mạng mình cho chúng?
Linh Thảo giật mình thom thóp trước sự dữ tợn bất định của hắn, ấp úng:
- Không có, không có.
Cô vội chạy ra ngoài, lắp bắp nói:
- Cảm ơn…
Hắn không đáp nhưng gương mặt lộ vẻ khinh thường.
Linh Thảo cũng chẳng bận tâm tới hắn, dù sao cô cũng không có quyền xâu xét, bởi không có hắn, phỏng chừng bây giờ cô đã chết thật.
Họ bước trên hành thang, cô ngơ ngác tìm lối đi bộ để về căn hộ, còn hắn dừng ở thang máy, thấy vậy cô tốt bụng nhắc nhở:
- Bị hư rồi, không đi được.
Hắn vừa bấm nút, thang máy lập tức mở ra, hắn quay mặt lại chỗ cô, giọng trầm trầm tựa nghiêm nghị nhưng ẩn ý cười cợt:
- Ở đây thứ hư hỏng duy nhất là đầu óc của cô.
Cô mím môi, không dám phản bác, bởi cô hiểu, hắn mắng cô chẳng sai. Thang máy của nơi sang trọng này dù có sự cố cũng còn nhiều thang máy khác… và cơ bản chẳng có cái nào hỏng.
Hắn vào thang máy, cửa khép lại, mình cô trơ trọi ở hành lang nhưng thang máy mà hắn đang trong đó vừa đóng lại, tức khắc mở ra, giọng của hắn đầy bực dọc:
- Còn không vào.
Linh Thảo nhút nhát như con cún thỏ bị săn đuổi, vô thức đi vào trong hệt bị thôi miên.
Lúc thấy hắn bấm số, cô mới tỉnh táo… tầng 49… trong lòng cô dâng lên một dự cảm, một nỗi hoài nghi ngày một mãnh liệt…