Chương 7 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh - Linh Nghiêm
Chương 7:
Linh Thảo ở đây tới ngày thứ sáu, cuộc sống gói gọn trong nhà nhưng cô không cảm thấy chán ngán bởi trước kia mẹ cũng không cho cô đi đâu. Cô cũng không có chỗ để đi, mỗi một ngày như vòng lặp cố định đi học, về nhà, phụ ba mẹ cơm nước, dọn dẹp, ngoài ra chẳng gì đặc sắc. Bạn bè càng không. Với cái chữ “sát” được đồn thổi khắp mọi nơi thì hiển nhiên không một ai trên đời dám bén mảng kết bạn tới cô. Dù sao tất cả điều đó cũng chẳng còn quan trọng.
Cô đã không còn ở nơi đó… và đôi lúc cũng chẳng còn cơ hội để về. Linh Thảo mơ màng ngồi ở chỗ cửa sổ - nơi đây sớm trở thành thân thuộc với cô trong ngôi nhà xa lạ , cô có thể lặng lẽ, dõi tầm mắt mình vào hư vô, không có một trọng tâm nào rõ ràng. Tuy nhiên, cô đang ngơ ngẩn quan sát xung quanh, một khối đen từ đâu bay tới đâm sầm vào cánh cửa. Cô chới với lùi về sau bởi sợ rằng nó sẽ xuyên qua làm bể cả cửa kính.
Nhưng nó không bể, cô vuốt lồng ngực đang phập phồng rơi xuống, đứng lên gần cửa sổ nhìn xem là vật gì đã va vào. Cô nhìn ra, tiêu cự hạ thấp, đập vào mắt cô là con chim màu đen đang buông xuôi đôi cánh, nhưng cổ nó vẫn cố ngoái lên, ở khoảng cách đã xa nhưng cô vẫn cảm nhận đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí của nó dán chặt vào người mình… Tuy nhiên rất nhanh nó vụt khỏi tầm nhìn của cô vụt rơi xuống mặt đất và hoà vào màn đêm bất tận.
Linh Thảo chưa hết bàng hoàng, cô như kẻ bị trúng tà, cứ thế nhìn theo nó một lúc rất lâu trong đầu không ngừng hiện lên đôi mắt đỏ dữ tợn của nó phóng vào cô như thay cho lời đe dọa, tới khi sực tỉnh, cô vẫn có chút sờ sợ bởi cô nói rằng chim bay vào nhà không may mắn, vô tình chết lại càng xui xẻo. Vậy có phải… đây là một điềm báo chẳng mấy tốt đẹp sắp xảy đến… một dự cảm xấu xí vội ập tới khiến cho tâm trạng thoải mái của cô mấy ngày qua tan biến hoàn toàn.
Lồng dạ cô ngổn ngang trăm ngàn thứ bất an, mông lung nghĩ ngợi những điều linh tinh, đến khi bên ngoài có tiếng bấm chuông, cô giật mình, bởi bấy giờ đã hơn mười một giờ tối. Đương nhiên không phải vợ chồng bà Phương, nếu họ có đến trực tiếp mở khoá vào nhà. Giao hàng giờ này lại không phù hợp cho mấy.
Linh Thảo ngờ vực đi tới màn hình xem, lúc đầu cô không thấy ai, chuông cửa cũng chẳng còn, cô cho rằng ai đấy bấm nhầm nên quay lưng. Linh Thảo đi chưa được hai bước chân, chuông lại ồn ào, kéo dài nhưng người nhấn cố tình ghì mãi tay mình ở đó. Đột nhiên nhịp tim cô cũng phập phồng.
Cô nhìn lại thấp thoáng qua màn hình là đứa bé trai độ chừng mười tuổi đang đứng trước cửa nhà, nó cúi mặt, vai run lên giống như đang khóc.
Linh Thảo chẳng biết vì đâu giờ này lại có đứa trẻ đi lạc đến nhà mình, cô đợi nó rời đi nhưng nó kiên trì ngồi đó, co rút cả người. Cô cảm giác bây giờ nó đang rất sợ hãi. Một thoáng bần thần và rung cảm, cô động lòng thương cho đứa trẻ, cô bất chợt không còn chút sự do dự, mở cửa ra bên ngoài, đứa trẻ ngẩng lên nhìn cô, gương mặt đẫm lệ hệt có quá nhiều tủi thân.
Cô ngồi xổm xuống cạnh nó, dịu dàng hỏi:
- Sao em ở đây giờ này?
Nó nghẹn ngào trả lời cô, gương mặt hằn lên tia hoảng loạn:
- Nhà em đi vắng, em không có chìa khoá vô nhà. – Nó vừa nói vừa đưa bàn tay trống không lên cho cô.
Linh Thảo hỏi tiếp bằng tất cả sự cảm thương của mình dành cho đứa trẻ:
- Vậy bao giờ họ mới về?
Nó nghe cô hỏi thế, càng trở nên nức nở:
- Em không biết. - Điệu bộ của nó lộ rõ sự bất lực trước chính cuộc đời của mình.
- Em nghĩ xem có cách nào khác để vào nhà không? – Cô nhẹ nhàng dỗ dành hy vọng đứa trẻ có thể bình tĩnh để tìm một cách nào đấy để vào nhà của mình. Dù sao giữa đêm ở ngoài cũng không an toàn chút nào.
Nó lắc đầu, vẻ mặt hoàn toàn rơi vào bế tắc:
- Nhà em xài ổ khoá, không xài mật khẩu… - Nó dừng lại, đôi mắt nhìn sâu vào Linh Thảo, cầu xin:
- Chị cho em ở nhờ tới khi mẹ về được không?
Cô không trả lời lập tức, khựng lại vài giây, rồi chợt lắc đầu:
- Không đâu. Đây không phải nhà chị. – Dù cô có thương đứa trẻ tới đâu cũng khó lòng thực hiện theo ý nó, bởi cô rất sợ khí thế doạ người của bà Phương. Vả lại trước đó, bà đã dặn không được cho bất cứ người nào vào nhà… Thành Nghiêm rất ghét kẻ khác vào chỗ ở của mình.
Thật ra bà không dặn dò, cô cũng không ngu ngốc làm điều đó. Mặc cho đây là đứa trẻ rơi vào bất trắc, cô vẫn không liều lĩnh hành động trái ý người khác. Cơ bản việc cô tự mình tồn tại đã quá chật vật, nói chi đến cưu mang thêm một người.
Đứa trẻ liên tục nài nỉ:
- Vậy chị đi chơi với em đi, ở dưới tầng lầu có chỗ chơi vui lắm.
Linh Thảo lắc đầu:
- Trễ lắm rồi, không đi được đâu, nhà em ở đâu, có thể cha mẹ đã về rồi đó. – Cô từ chối bởi không dám rời khỏi nhà ở thời điểm giữa khuya. Ngày trước còn sống chung với ba mẹ, cô cũng chưa từng được về trễ, khi trời gần sụp tối đã phải có mặt ở nhà, nên ra ngoài giờ này, cô không có gan đó.
Tuy nhiên, đứa trẻ ngày một khóc đến thảm thương:
- Chị… đi chơi với em… ba mẹ em không về đâu, họ không cần em.
Linh Thảo do dự, cô mím môi, đôi mắt chìm vào hoang mang.
Bé trai không ngừng nỉ non:
- Chị… cha mẹ em không cần em, họ ghét em, em rất cô đơn, chị đừng bỏ em, một mình em rất sợ.
Chẳng biết vô tình hay cố ý nhưng đứa trẻ đã thành công tác động được vào cô. Vì những điều đứa trẻ đang nói, phần nào phản ánh được cuộc sống của nó cũng u buồn giống như cô, thành thử cô hiểu sâu sắc nỗi sầu thảm của nó khi phải sống trong một gia đình mà sự tồn tại của nó chỉ khiến mọi người ghét bỏ.
Linh Thảo không hỏi lý do, giọng cô vẫn nhè nhẹ nhưng đượm buồn:
- Nhưng một xíu thôi rồi về, không được đi quá lâu.
Đứa trẻ gật gù, vô cùng vui vẻ trước sự đồng ý của cô.
Linh Thảo quay vào trong đóng cửa, đứa trẻ ngước lên nhìn vào cổ cô, nó nhếch môi, bật cười đắc ý, thấp thoáng hai chiếc răng nanh lộ ra, đôi mắt đục ngầu chứa đầy u uất lẫn dục vọng trong đó… Nó lè lưỡi, liếm vành môi, tựa một con thú đói khát đang rình rập và chực chờ bổ vào con mồi béo bở trước mặt.
Linh Thảo không thấy được vẻ mặt đáng sợ đó, trong mắt cô, nó vẫn đứa trẻ trắng trẻo, gương mặt kháu khỉnh nhưng vì khóc quá nhiều làm nó lem luốc hẳn.
Thời điểm hai người họ đứng ở thang máy, cô bấm nhiều lần nhưng chúng không mở ra, đứa trẻ nói:
- Thang máy hỏng rồi, đi thang bộ nhe chị.
Lúc cô chưa kịp định hình, đứa trẻ đã kéo cô chạy đến thang bộ. Khi cô rời khỏi, một vài người từ trong thang máy bước ra, họ nhìn theo bước chân gấp gáp của cô đầy khó hiểu nhưng cũng không quá để ý. Cuộc sống của người thành thị luôn ồn ào nên dĩ nhiên họ ghét tìm thêm phiền phức cho mình. Chỉ cần những kẻ kì lạ đó không gây rối cho họ.
Linh Thảo bất ngờ bị kéo đi xuống tầng thang bộ nhỏ hẹp và tăm tối, cách một đoạn mới có chiếc đèn nhỏ, yếu ớt tỏa ra ánh sáng ngả vàng, cô phải tập trung lắm mới thấy được các bậc thang và bước đúng vị trí.
- Phải đi bao lâu vậy nhóc? – Cô hỏi khi phải đi một đoạn quá xa mà chưa có dấu hiệu dừng lại.
Đứa trẻ nghiêm nghị đáp:
- Gần tới rồi. – Giọng của nó như mang theo chút giễu cợt nhưng cô không để ý bởi khá mệt mỏi, giờ khắc này cô chỉ trông mau tới chỗ để có thể dừng chân.
Xuống khoảng hai tầng lầu, đứa trẻ dừng lại, nói:
- Đây là nhà em.
Linh Thảo nhìn theo ngón tay của nó là một căn hộ với cánh cửa cũng y hệt những căn khác trong tòa cao ốc nhưng cánh cửa có vẻ khá cũ kĩ. Đặc biệt không có số nhà giống như nơi khác.
- Chị đi với em lại nhà em xem có ai về chưa nhé.
Linh Thảo ngơ ngẩn đi theo nó, lúc hai người đứng gần cánh cửa, nó đột ngột bị kéo ra, cô mừng rỡ vì có lẽ cha mẹ đứa trẻ đã về nhưng niềm vui vừa dấy lên, cô bất ngờ bị xô ngã úp vào trong, ngã nhào vào căn nhà lạ lẫm, cùng lúc cửa đóng sập lại. Cô hoàn toàn không thích ứng kịp với những gì đang xảy ra, cô lắp bắp:
- Em ở đâu? – Cô tìm kiếm đứa trẻ trong bóng tối đậm đặc và không gian ngột ngạt. Nơi đây tựa hồ u uất vô cùng.
- Ở đây. – m giọng ngả ngớn cất lên kèm theo đó là tiếng cười khúc khúc giòn ngã vang vọng. m thanh đó không có một điểm phát ra cụ thể mà tự trong từng vách tường vọng vào tai cô.
Linh Thảo chân thật nhận thấy sự kì lạ nhưng cô không có cơ hội phản kháng.
Cổ cô chợt nghẹn cứng, hơi thở nặng nề bởi một bàn tay bóp chặt.
Cô trừng mắt trong hoảng loạn, nơi bóng đêm đen sậm, cô thấy rõ vóc dáng và gương mặt… tựa đứa trẻ vừa rồi nhưng đường nét đã biến đổi, hoàn toàn không giống một con người. Đôi mắt hung mặt, hàm răng nhe ra, có cả hai chiếc răng nanh nhọn hoắc đang dần dần… tiến về chiếc cổ của cô. Nó mấp máy khoé môi, giọng nói rồ rồ như chiếc loa hư:
- Máu của vợ quỷ. Đại bổ. – Nó đắc chí vì săn được món mồi ngon. Nó dứt lời không nén được cơn khát thèm của mình mà cắn phập vào cô.
Còn Linh Thảo đã thật sự trở thành miếng thức ăn tươi ngon của nó.
Linh Thảo ở đây tới ngày thứ sáu, cuộc sống gói gọn trong nhà nhưng cô không cảm thấy chán ngán bởi trước kia mẹ cũng không cho cô đi đâu. Cô cũng không có chỗ để đi, mỗi một ngày như vòng lặp cố định đi học, về nhà, phụ ba mẹ cơm nước, dọn dẹp, ngoài ra chẳng gì đặc sắc. Bạn bè càng không. Với cái chữ “sát” được đồn thổi khắp mọi nơi thì hiển nhiên không một ai trên đời dám bén mảng kết bạn tới cô. Dù sao tất cả điều đó cũng chẳng còn quan trọng.
Cô đã không còn ở nơi đó… và đôi lúc cũng chẳng còn cơ hội để về. Linh Thảo mơ màng ngồi ở chỗ cửa sổ - nơi đây sớm trở thành thân thuộc với cô trong ngôi nhà xa lạ , cô có thể lặng lẽ, dõi tầm mắt mình vào hư vô, không có một trọng tâm nào rõ ràng. Tuy nhiên, cô đang ngơ ngẩn quan sát xung quanh, một khối đen từ đâu bay tới đâm sầm vào cánh cửa. Cô chới với lùi về sau bởi sợ rằng nó sẽ xuyên qua làm bể cả cửa kính.
Nhưng nó không bể, cô vuốt lồng ngực đang phập phồng rơi xuống, đứng lên gần cửa sổ nhìn xem là vật gì đã va vào. Cô nhìn ra, tiêu cự hạ thấp, đập vào mắt cô là con chim màu đen đang buông xuôi đôi cánh, nhưng cổ nó vẫn cố ngoái lên, ở khoảng cách đã xa nhưng cô vẫn cảm nhận đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí của nó dán chặt vào người mình… Tuy nhiên rất nhanh nó vụt khỏi tầm nhìn của cô vụt rơi xuống mặt đất và hoà vào màn đêm bất tận.
Linh Thảo chưa hết bàng hoàng, cô như kẻ bị trúng tà, cứ thế nhìn theo nó một lúc rất lâu trong đầu không ngừng hiện lên đôi mắt đỏ dữ tợn của nó phóng vào cô như thay cho lời đe dọa, tới khi sực tỉnh, cô vẫn có chút sờ sợ bởi cô nói rằng chim bay vào nhà không may mắn, vô tình chết lại càng xui xẻo. Vậy có phải… đây là một điềm báo chẳng mấy tốt đẹp sắp xảy đến… một dự cảm xấu xí vội ập tới khiến cho tâm trạng thoải mái của cô mấy ngày qua tan biến hoàn toàn.
Lồng dạ cô ngổn ngang trăm ngàn thứ bất an, mông lung nghĩ ngợi những điều linh tinh, đến khi bên ngoài có tiếng bấm chuông, cô giật mình, bởi bấy giờ đã hơn mười một giờ tối. Đương nhiên không phải vợ chồng bà Phương, nếu họ có đến trực tiếp mở khoá vào nhà. Giao hàng giờ này lại không phù hợp cho mấy.
Linh Thảo ngờ vực đi tới màn hình xem, lúc đầu cô không thấy ai, chuông cửa cũng chẳng còn, cô cho rằng ai đấy bấm nhầm nên quay lưng. Linh Thảo đi chưa được hai bước chân, chuông lại ồn ào, kéo dài nhưng người nhấn cố tình ghì mãi tay mình ở đó. Đột nhiên nhịp tim cô cũng phập phồng.
Cô nhìn lại thấp thoáng qua màn hình là đứa bé trai độ chừng mười tuổi đang đứng trước cửa nhà, nó cúi mặt, vai run lên giống như đang khóc.
Linh Thảo chẳng biết vì đâu giờ này lại có đứa trẻ đi lạc đến nhà mình, cô đợi nó rời đi nhưng nó kiên trì ngồi đó, co rút cả người. Cô cảm giác bây giờ nó đang rất sợ hãi. Một thoáng bần thần và rung cảm, cô động lòng thương cho đứa trẻ, cô bất chợt không còn chút sự do dự, mở cửa ra bên ngoài, đứa trẻ ngẩng lên nhìn cô, gương mặt đẫm lệ hệt có quá nhiều tủi thân.
Cô ngồi xổm xuống cạnh nó, dịu dàng hỏi:
- Sao em ở đây giờ này?
Nó nghẹn ngào trả lời cô, gương mặt hằn lên tia hoảng loạn:
- Nhà em đi vắng, em không có chìa khoá vô nhà. – Nó vừa nói vừa đưa bàn tay trống không lên cho cô.
Linh Thảo hỏi tiếp bằng tất cả sự cảm thương của mình dành cho đứa trẻ:
- Vậy bao giờ họ mới về?
Nó nghe cô hỏi thế, càng trở nên nức nở:
- Em không biết. - Điệu bộ của nó lộ rõ sự bất lực trước chính cuộc đời của mình.
- Em nghĩ xem có cách nào khác để vào nhà không? – Cô nhẹ nhàng dỗ dành hy vọng đứa trẻ có thể bình tĩnh để tìm một cách nào đấy để vào nhà của mình. Dù sao giữa đêm ở ngoài cũng không an toàn chút nào.
Nó lắc đầu, vẻ mặt hoàn toàn rơi vào bế tắc:
- Nhà em xài ổ khoá, không xài mật khẩu… - Nó dừng lại, đôi mắt nhìn sâu vào Linh Thảo, cầu xin:
- Chị cho em ở nhờ tới khi mẹ về được không?
Cô không trả lời lập tức, khựng lại vài giây, rồi chợt lắc đầu:
- Không đâu. Đây không phải nhà chị. – Dù cô có thương đứa trẻ tới đâu cũng khó lòng thực hiện theo ý nó, bởi cô rất sợ khí thế doạ người của bà Phương. Vả lại trước đó, bà đã dặn không được cho bất cứ người nào vào nhà… Thành Nghiêm rất ghét kẻ khác vào chỗ ở của mình.
Thật ra bà không dặn dò, cô cũng không ngu ngốc làm điều đó. Mặc cho đây là đứa trẻ rơi vào bất trắc, cô vẫn không liều lĩnh hành động trái ý người khác. Cơ bản việc cô tự mình tồn tại đã quá chật vật, nói chi đến cưu mang thêm một người.
Đứa trẻ liên tục nài nỉ:
- Vậy chị đi chơi với em đi, ở dưới tầng lầu có chỗ chơi vui lắm.
Linh Thảo lắc đầu:
- Trễ lắm rồi, không đi được đâu, nhà em ở đâu, có thể cha mẹ đã về rồi đó. – Cô từ chối bởi không dám rời khỏi nhà ở thời điểm giữa khuya. Ngày trước còn sống chung với ba mẹ, cô cũng chưa từng được về trễ, khi trời gần sụp tối đã phải có mặt ở nhà, nên ra ngoài giờ này, cô không có gan đó.
Tuy nhiên, đứa trẻ ngày một khóc đến thảm thương:
- Chị… đi chơi với em… ba mẹ em không về đâu, họ không cần em.
Linh Thảo do dự, cô mím môi, đôi mắt chìm vào hoang mang.
Bé trai không ngừng nỉ non:
- Chị… cha mẹ em không cần em, họ ghét em, em rất cô đơn, chị đừng bỏ em, một mình em rất sợ.
Chẳng biết vô tình hay cố ý nhưng đứa trẻ đã thành công tác động được vào cô. Vì những điều đứa trẻ đang nói, phần nào phản ánh được cuộc sống của nó cũng u buồn giống như cô, thành thử cô hiểu sâu sắc nỗi sầu thảm của nó khi phải sống trong một gia đình mà sự tồn tại của nó chỉ khiến mọi người ghét bỏ.
Linh Thảo không hỏi lý do, giọng cô vẫn nhè nhẹ nhưng đượm buồn:
- Nhưng một xíu thôi rồi về, không được đi quá lâu.
Đứa trẻ gật gù, vô cùng vui vẻ trước sự đồng ý của cô.
Linh Thảo quay vào trong đóng cửa, đứa trẻ ngước lên nhìn vào cổ cô, nó nhếch môi, bật cười đắc ý, thấp thoáng hai chiếc răng nanh lộ ra, đôi mắt đục ngầu chứa đầy u uất lẫn dục vọng trong đó… Nó lè lưỡi, liếm vành môi, tựa một con thú đói khát đang rình rập và chực chờ bổ vào con mồi béo bở trước mặt.
Linh Thảo không thấy được vẻ mặt đáng sợ đó, trong mắt cô, nó vẫn đứa trẻ trắng trẻo, gương mặt kháu khỉnh nhưng vì khóc quá nhiều làm nó lem luốc hẳn.
Thời điểm hai người họ đứng ở thang máy, cô bấm nhiều lần nhưng chúng không mở ra, đứa trẻ nói:
- Thang máy hỏng rồi, đi thang bộ nhe chị.
Lúc cô chưa kịp định hình, đứa trẻ đã kéo cô chạy đến thang bộ. Khi cô rời khỏi, một vài người từ trong thang máy bước ra, họ nhìn theo bước chân gấp gáp của cô đầy khó hiểu nhưng cũng không quá để ý. Cuộc sống của người thành thị luôn ồn ào nên dĩ nhiên họ ghét tìm thêm phiền phức cho mình. Chỉ cần những kẻ kì lạ đó không gây rối cho họ.
Linh Thảo bất ngờ bị kéo đi xuống tầng thang bộ nhỏ hẹp và tăm tối, cách một đoạn mới có chiếc đèn nhỏ, yếu ớt tỏa ra ánh sáng ngả vàng, cô phải tập trung lắm mới thấy được các bậc thang và bước đúng vị trí.
- Phải đi bao lâu vậy nhóc? – Cô hỏi khi phải đi một đoạn quá xa mà chưa có dấu hiệu dừng lại.
Đứa trẻ nghiêm nghị đáp:
- Gần tới rồi. – Giọng của nó như mang theo chút giễu cợt nhưng cô không để ý bởi khá mệt mỏi, giờ khắc này cô chỉ trông mau tới chỗ để có thể dừng chân.
Xuống khoảng hai tầng lầu, đứa trẻ dừng lại, nói:
- Đây là nhà em.
Linh Thảo nhìn theo ngón tay của nó là một căn hộ với cánh cửa cũng y hệt những căn khác trong tòa cao ốc nhưng cánh cửa có vẻ khá cũ kĩ. Đặc biệt không có số nhà giống như nơi khác.
- Chị đi với em lại nhà em xem có ai về chưa nhé.
Linh Thảo ngơ ngẩn đi theo nó, lúc hai người đứng gần cánh cửa, nó đột ngột bị kéo ra, cô mừng rỡ vì có lẽ cha mẹ đứa trẻ đã về nhưng niềm vui vừa dấy lên, cô bất ngờ bị xô ngã úp vào trong, ngã nhào vào căn nhà lạ lẫm, cùng lúc cửa đóng sập lại. Cô hoàn toàn không thích ứng kịp với những gì đang xảy ra, cô lắp bắp:
- Em ở đâu? – Cô tìm kiếm đứa trẻ trong bóng tối đậm đặc và không gian ngột ngạt. Nơi đây tựa hồ u uất vô cùng.
- Ở đây. – m giọng ngả ngớn cất lên kèm theo đó là tiếng cười khúc khúc giòn ngã vang vọng. m thanh đó không có một điểm phát ra cụ thể mà tự trong từng vách tường vọng vào tai cô.
Linh Thảo chân thật nhận thấy sự kì lạ nhưng cô không có cơ hội phản kháng.
Cổ cô chợt nghẹn cứng, hơi thở nặng nề bởi một bàn tay bóp chặt.
Cô trừng mắt trong hoảng loạn, nơi bóng đêm đen sậm, cô thấy rõ vóc dáng và gương mặt… tựa đứa trẻ vừa rồi nhưng đường nét đã biến đổi, hoàn toàn không giống một con người. Đôi mắt hung mặt, hàm răng nhe ra, có cả hai chiếc răng nanh nhọn hoắc đang dần dần… tiến về chiếc cổ của cô. Nó mấp máy khoé môi, giọng nói rồ rồ như chiếc loa hư:
- Máu của vợ quỷ. Đại bổ. – Nó đắc chí vì săn được món mồi ngon. Nó dứt lời không nén được cơn khát thèm của mình mà cắn phập vào cô.
Còn Linh Thảo đã thật sự trở thành miếng thức ăn tươi ngon của nó.