Chương 6 - Cuộc đối đầu trong bóng tối - Linh Nghiêm

Chương 6:
Linh Thảo muốn vùng vẫy nhưng người cô như bị tê liệt, chỉ có ý thức còn tỉnh táo nhưng mớ ý thức đó trong trường hợp này cũng thành vô nghĩa. Cô muốn cầu xin, muốn van nài… tuy nhiên điều đó vĩnh viễn không thực hiện được.

Cô nằm đó, mặc cho bóng đen đùa giỡn, cô không thấy được nhân dạng nhưng biết hắn đó là một người đàn ông bởi âm giọng gầm gừ khô khốc. Mỗi một thanh âm của hắn thốt ra đều như mang đến luồng khí tức rét buốt xô xát vào tất thảy mọi thứ xung quanh.

Gã quấn lấy lấy, bàn tay không ngừng vuốt ve, quấn quýt lấy cô như rít lấy từng tấc da. Nó không tạo cho cô bất cứ một xúc cảm nào, ngược lại chỉ có sợ hãi và nhục nhã… Một khắc này, cô chỉ muốn chết đi để thoát khỏi sự kinh tởm hiện tại, ngoài ra cô chẳng còn ý nghĩ nào khác giúp cô thoát khỏi cuộc sống tăm tối luân phiên đeo bám.

Bóng đen ấy không ngừng siết mạnh, hắn cắn lấy vành môi như muốn hút lấy từng hơi thở của cô.
Linh Thảo bất lực, cơ thể dịu hoặc mặc bị một kẻ không rõ ràng đùa bỡn, cô như xác chết nằm yên chịu trận, nước mắt nóng hổi trở thành thứ duy nhất trên người cô hoạt động, chúng lăn ra, nóng hổi chảy dài trên gò má hốc hác.

Đây cũng là thời điểm linh hồn cô buông xuôi, mong muốn kháng cự hoàn toàn không còn…

Nhưng lạ thay, mấy giây sau, người cô bỗng nhẹ bẫng, cô cũng không cảm nhận được sự tồn tại của bóng đen ấy, tiếng bước chân xa dần và tựa hồ biến mất. Tuy nhiên Linh Thảo không tỉnh dậy mà vẫn nằm mê man, lần này cô thật sự ngủ, có lẽ do quá nhiều mệt mỏi mang lại, đầu óc cô bỗng chốc trống rỗng, đi vào giấc ngủ mà không mang theo mộng mị.

Thời điểm cô dậy đã qua giờ trưa vì tiếng ồn ào bên ngoài liên tục giục giã, người kêu réo và cả chuông cửa văng vẳng bên tai.

Cô nghe được, mắt cũng mở nhưng chẳng thể ngồi dậy khi cơ thể đã ê ẩm, loại mệt mỏi rã rời như từng thớ thịt của cô đều mỏi nhừ như một kẻ chưa từng vận động mạnh phải khiêng vác suốt ngày dài. Linh Thảo nằm yên, duỗi chân và tay để máu có thể lưu thông, thời may, một lúc sau cô ổn định đôi chút, có thể ngồi dậy. Người bên ngoài vẫn kiên trì đứng đó bấm chuông cửa.

Linh Thảo đứng đối diện với cửa nhưng không lập tức mở mà do dự với nhiều cân nhắc, bởi lẽ đây không phải nhà của cô, bà Phương cũng nhiều lần căn dặn cô không được tuỳ tiện, mọi việc làm đều phải thông qua bà ấy.

Vậy bằng cách nào Linh Thảo hỏi được bà, cô không biết, cô không có điện thoại cho riêng mình. Cứ thế cô đứng im bất động, mặc cho người bên ngoài chờ đợi rất lâu.

Lúc cô đắn đo, tiếng chuông cửa bên ngoài đã dừng hẳn, nhưng cũng lúc đó, cánh cửa bật mở, bà Phương sắc mặt chẳng mấy tốt xuất hiện, đôi mắt sắc bén nhìn cô, lạnh giọng:

- Cháu làm gì trong nhà mà không mở cửa? - Thấy cô đứng im đó, càng làm cho ngọn lửa giận của bà cao hơn. Bà phải tức tốc đến đây, vì cho rằng… có chuyện xảy đến, nào ngờ cô đứng tần ngần ngay cách cửa chưa tới một mét.

Dù bà nghiêm khắc nhưng Linh Dao vẫn nhận thấy sự hốt hoảng của bà, cô ái ngại và cả sợ hãi:

- Dạ… cháu đang ngủ… với lại… - Cô ngập ngừng, đầu cúi thấp, tay vân vê váy áo của mình.

Bà chau mày, gắt gỏng thúc giục:
- Thế nào? - Bà luôn ghét sự ngập ngừng nên trước sự ấp úng của cô, thật sự không phù hợp với tính cách nóng nảy của bà.

Cô cắn vành môi, giọng nhỏ thé:
- Chưa có ý kiến của bà, con không dám mở. - Với thái độ khủng bố của bà, người cô run lên bần bật, một nỗi sợ vô thức đã ăn sâu và bén rễ nơi tiềm thức khiến cho linh hồn của cô luôn trong trạng thái yếu ớt tới cực độ.

Bà Phương xoa vầng trán đau nhức, giọng có chút uể oải:
- Sau này có ai bấm chuông thì xem ở màn hình, nếu giao hàng thì cứ nhận, còn lại thì không cần. - Bà chỉ vào chỗ vách, có màn hình bằng khổ giấy tập, phản chiếu một góc không gian ngoài cửa để biết ai ở trước nhà.

Lúc sớm bà bảo người giao hàng mang đồ ăn dự trữ tới cho cô, tuy nhiên, họ đứng bên ngoài bấm chuông hơn một tiếng, phía trong vẫn không có động tĩnh, điều này thật sự khiến bà không an tâm, bà lo lắng cô bỏ trốn chỉ là một phần nhỏ, còn nỗi lo khác lớn hơn gấp trăm lần làm bà bỏ mọi công việc của mình gấp gáp đi tới đây.
Trước lời dặn dò của bà, cô ngoan ngoãn đáp:
- Dạ.

Với điệu bộ nhút nhát của cô, cơn bực mình của bà vô cớ trôi đi. Hà cớ bà phải trách móc và trút phẫn nộ lên cô nhóc vẫn còn non dại. Nghĩ thế, bà cũng thôi thốt ra lời gay góc, bà dịu giọng hỏi:

- Lúc tối con ngủ ở đâu? – Bà vừa hỏi vừa âm thầm quan sát biểu cảm trên gương mặt cô… tương đối nhợt nhạt và đặc biệt… có vài vết đỏ bầm ở cổ và tay.

Bà quay sang nơi khác, xem như chẳng thấy chúng.
Linh Thảo thành thật đáp:

- Trên… trên thảm. – Nếu đúng thì lúc đó cô không dự định ngủ, chẳng qua… cô như rơi vào mê man hoặc bị ngất đi, hoàn toàn không kiểm soát được chính mình trong khi ý thức vẫn còn khá tỉnh táo.
Bà Phương vốn cho rằng câu hỏi mình thừa thãi, mang tính chất xã giao, nào ngờ đáp án nhận được làm bà sửng sốt đôi chút, sau đó nói:

- Phòng của Thành Nghiêm ở trong, con cứ ngủ ở trong đó.

Linh Thảo nghe bà nói thế, người bỗng khựng lại… Từ những hành động kì quái của vợ chồng bà khi chớp nhoáng cưới cô về đây, tới giấc mộng đêm qua… mọi thứ cứ liên tiếp nối đuôi nhau khiến cô không khỏi rũ bỏ nỗi hoài nghi lẫn bất an. Tối nay… đừng nói đến vào phòng của hắn, ngay cả chợp mắt ắt hẳn là một việc khó lòng làm được. Linh Thảo không nói nhưng lòng cô lại kiên định quyết đánh cược với chính mình, đêm nay cô sẽ không ngủ.
Bà Phương không để tâm tới những suy nghĩ trong đầu cô gái trẻ, thứ bà ấy cần chỉ đơn giản cô không bỏ trốn. Với bà bấy nhiêu đã được, nhưng thực tế bà vẫn không an tâm, bà ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Hôm nay ta sẽ cho người về nhà con lấy giấy tờ, chuẩn bị làm hồ sơ nhập học, từ đây đến trường khá gần. – Bà đã nhận thấy điểm yếu của Linh Thảo nên thẳng thắn đánh vào chúng. Lấy khát khao cháy bỏng của người khác làm con cờ để mình lợi dụng thật sự rất đê hèn. Bà Phương luôn hiểu rõ nhưng tiếc thay bà không thể đổi khác hành động của mình. Bởi lẽ khi đứng trước mọi lợi ích, những thứ gọi là nhân tính bắt buộc không được tồn tại.
Đúng như bà nhận thấy, từ đôi mắt, gương mặt cô đều bừng lên, cơ thể cũng toả ra tầng vui sướng, giọng giòn tan như ánh nắng ban mai vẫn còn vương lại nơi thềm cửa:

- Dạ cảm ơn bà.

Bà Phương hài lòng trước thái độ của cô, bà nói thêm vài câu về chuyện giấy tờ của cô, sau đó bắt sắp xếp đồ ăn vào tủ lạnh, dặn dò:

- Đồ ăn ta chuẩn bị rất nhiều, khi nào hết cứ nói, ta lại cho người mang tới.

- Dạ. – Linh Thảo gật đầu, dáng vẻ tươi tắn hẳn, chỉ cần nghĩ tới việc tiếp tục học đã thành động lực giúp cô xua đi những thứ đáng sợ đeo bám và tinh thần cũng lạc quan hơn.

Bà Phương phút chốc cũng không tin được dáng vẻ tươi sáng của cô nhóc… bị bà mua về theo đúng nghĩa của nó. Nhất thời bà chẳng rõ đây là bản tính vô tư hay tuổi đời của cô còn quá trẻ để thấu hiểu mặt đen của cuộc đời mà dùng đôi mắt xanh trong veo tô đẹp cho cuộc sống.

Bà không rõ, bà chỉ biết cô gái bà bất chấp để mang về tâm tư đơn thuần tựa chiếc kính trong suốt có thể nhìn thấu hai bên… nó hoàn toàn đối lập với tính cách đứa cháu trai bạc phước của mình.
Bà Phương thở dài, vào trong dọn dẹp phòng của đứa cháu, mỗi một bước đều khiến tâm của bà như chết lặng… Bà không ở lại lâu vì sợ khó khống chế nỗi lòng u ám của mình nên nhanh chóng về nhà.
Linh Thảo lại tiếp tục một mình trong ngôi nhà quái lạ nhưng ban ngày, cô không sợ lắm.
Cô tìm tới nhà tắm để gột rửa cơ thể đang sắp bốc mùi của mình, từ hôm qua đến nay, cô vẫn còn mặc chiếc váy đỏ. Đứng trong phòng tắm rộng rãi, và có chiếc gương lớn, cô chân thật thấy được những vết tích trên người mình, môi dường như cũng sưng tấy lên.

Cô sờ lên từng dấu bầm, nó không đau nhức nhưng vô cùng khó chịu…

Đây là dấu hiệu để cô hiểu rõ… chuyện đêm qua không phải nằm mơ…

Linh Thảo cắn răng, đầu óc trở nên mù mờ và rối rắm…

Cô dùng nước lạnh giúp mình tỉnh táo, cô ép cô phải nghĩ do chính cô hoang tưởng.

Thời điểm cô ngơ ngẩn, bụng bắt đầu cồn cào như nhắc nhở cô đã lâu chưa ăn gì, đến mức sắp choáng váng vì kiệt sức.

Linh Thảo tạm thời gạt tất cả ra sau đầu, xuống bếp tìm chút đồ ăn thức uống, dù có chuyện gì tệ hại xảy đến, cô cũng phải bảo toàn mạng sống của mình để đối diện.

Sau khi tự lo cơm nước cho mình, cô dọn dẹp tươm tất như thói quen cố hữu của mình. Cuộc đời của cô chưa từng được phép bề bộn, ngày nhỏ, chỉ cần cô đặt hai chiếc dép ngay ngắn, cũng đã bị mẹ mắng suốt mấy giờ liền, đến hiện tại âm giọng gắt gỏng và cái véo đau đớn của bà ấy vẫn còn khắc sâu trong tiềm thức của cô.

Linh Thảo thở dài, ngồi ở thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một giây nhất thời, thế gian trong tầm mắt bất chợt thu bé lại, xe cộ vun vút trên đường giống như một đàn kiến bé nhỏ chật vật nối đuôi nhau tìm miếng ăn.
Cô ngơ ngẩn, tới lúc mặt trời khuất bóng, màn đêm lại lần nữa bao trùm, màu sắc đó như nuốt trọn từng tấc linh hồn cô.

Linh Thảo tự hỏi, đêm nay sẽ có chuyện gì xảy đến…
Cô sống trong trăm ngàn lo lắng càu xé, mỗi một khắc trôi qua đều nặng nề. Cô thao thức mãi, không ngủ được, tới ba giờ sáng, bằng với độ thời gian hôm trước khiến cô tự trấn an mình tỉnh táo nhưng đêm nay cô không ngủ, dù cơ thể rệu rời cũng không có bất cứ thứ gì kéo cô vào mê man. Đến khi rạng sáng, cô mới thở phào vì yên bình. Cô đến sô pha nằm ngủ một giấc dài. Mấy đêm kế tiếp, vẫn không có gì kì lạ xảy đến.

Cuộc sống vô vị của cô cứ thế trôi qua, cô chỉ quanh quẩn nơi phòng khách và phòng bếp, tuyệt đối không bước vào căn phòng nào, ngay cả phòng Thành Nghiêm đã được bà Phương cho phép. Bởi cô không muốn xâm phạm vào nơi riêng tư của bất cứ ai.

Linh Thảo quen dần với sự tẻ nhạt, đặc biệt nỗi sợ đã tan biến đi, bởi mọi thứ trôi qua vô cùng yên ả. Mãi đến đêm thứ sáu, một sự việc lạ chợt ập đến phá tan sự yên bình hiếm hoi của cô.