Chương 43 - Linh Nghiêm

Linh Nghiêm

Tác giả: Mạn

Chương 43:

Linh Thảo về căn hộ của mình, cô mở cửa vào nhà của mình, phút chốc bấn loạn, giật mình tới độ đứng ngây ngốc ở đấy nhìn chằm chằm chỗ ghế sô pha mình ngủ thường xuyên ở đó. Bấy giờ một cô gái xinh đẹp ngồi ngay ngắn, đang chăm chú nhìn vào quyển sách, nghe tiếng động, cô ngẩng lên, gương mặt sáng rỡ, giọng phấn khích mở lời:

- Linh Thảo hả? - Cô gái nhìn về phía cô, hai người mặt đối mặt đối mặt để Linh Thảo dễ dàng thấy được loại sắc sảo với từng đường nét của đối phương như được đẽo gọt tinh tế từ hóa công.

Đặc biệt khí chất của cô gái hệt một nữ vương cao ngạo ở triều đại của riêng mình nhưng cũng không kém phần nữ tính, tạo nên một bản thể hài hòa, độc nhất mà Linh Thảo chưa từng gặp qua.

Cô gái đó không trang điểm, trang phục cũng bình thường, điệu bộ cũng không hề khoa trương nhưng vẫn lộng lẫy như một con phượng hoàng diễm lệ giữa vòm trời cao rộng.

Cô vừa ngắm với sự cảm thán, vừa vô thức đáp với đầu óc mơ hồ:

- Vâng. - Cô cảm nhận rõ sự bí bách hiện tại của bản thân vì vẻ ngoài nổi bật của người đối diện, và cả bao điều khác mà nhất thời cô chưa phân định được những thứ ngổn ngang nơi tâm tư của mình.

Cô gái gật gù, cười cười rồi tiếp tục cúi xuống coi quyển sách của mình.

Thành Nghiêm từ trong phòng bếp đi ra với dĩa trái cây đã gọt sẵn đặt ở bàn, gần chỗ cô gái đang ngồi và quay sang Linh Thảo, mặt lạnh tanh, gằn giọng:

- Đi đâu? - Hắn sờ chớp mũi, hai hàng mày rậm như dính chặt với nhau, gương mặt hằn lên tia khó chịu.

Cô bàng hoàng trước thái độ hiện tại của hắn, chẳng rõ đang bực tức hay khó chịu độ gì nhưng ắt hẳn hắn khiến cô sờ sợ, cô lí nhí đáp:

- Em tới trường. - Linh Thảo muốn lập tức nói với hắn về chuyện ở phòng kí túc của mình nhưng điệu bộ của hắn hoàn toàn hờ hững:

- Ừm. - Hắn miễn cưỡng trả lời, không nói gì thêm với cô, quay qua cô gái đối diện, hỏi:

- Xem tới đâu?

Linh Thảo cắn răng, cô gấp gáp về nhà hy vọng gặp được hắn để nói về việc ở phòng kí túc của mình nhưng cô không dám mở lời bởi ngay cả sự tồn tại của cô, hắn cũng chẳng để tâm,… Vả lại thứ cô đang nói, chỉ là suy đoán mang tính chất phiến diện của mình nên không chút tự tin, cô nói thế nào cũng là hành động múa rìu qua mắt thợ. Phần khác, cô sợ bản thân trở thành người phá đám cuộc trò chuyện của họ.

Cô gái lắc đầu, vẻ mặt bất lực, nhún vai, buông cuốn sách, giọng chán nản:

- Vẫn không có thứ em cần.

Thành Nghiêm chau mày, nhắc nhở:

- Trì Điềm, dù có hay không cũng đừng quỵt lời.

Trì Điềm nhếch môi, đáp:

- Này, anh làm như em sống hèn mọn lắm không bằng. - Cô nói xong, lấy bùa chú ra đặt trên bàn, tay cầm bút chấm vào chậu mực sau đó đặt trên giấy. Cô ngồi thong thả, tạo ra những đường nét dứt khoát, nó khỏe khoắn nhưng vẫn bộc lộ sự uyển chuyển trong đó. Trì Điềm ghi liên tục, vẻ mặt nghiêm nghị, cô thinh lặng gửi gắm hết linh hồn mình vào đấy.

Linh Thảo lờ mờ đoán được, Trì Điềm cũng là thầy pháp giống bà Lành với Thành Nghiêm khi cô ấy đang vẽ những lá bùa đầy uy lực với tầng sáng rất đậm theo từng nét bút của cô.

Thành Nghiêm hậm hực thốt ra âm thanh từ thanh quản và không nói gì tiếp theo, hắn lấy mấy khối đá khoảng bằng kích thước tương đương trái bóng bàn, sau đó dùng dao chiếc dao với mũi nhọn hoắt, khắc kí tự lên bề mặt của viên đá. Động tác của hắn rất nặng nề và sử dụng nhiều sức bởi phải tạo ra từng chữ rõ ràng trên vật thể cứng cáp.

Ngay tức khắc, hai người rơi vào im lặng bởi có công việc của mình, dáng vẻ của họ cũng tương đối vội vàng, gấp rút như chuẩn bị cho việc quan trọng.

Cô không rõ cuộc trò chuyện của họ, cũng không thể tham gia vào những thứ họ đang làm, dĩ nhiên cũng không thể đứng mãi nơi đây bởi cô cũng nhận thấy chính mình vô cùng thừa thãi.

Linh Thảo gật đầu với Trì Điềm, không tránh khỏi lúng túng nên tay chân vụng về, chúng rời rạc như không phải của mình. Cô chẳng còn đủ bình tĩnh để xem Trì Điềm phản ứng ra sao đã vội chạy nhanh vào phòng của mình. Trong đầu cô không ngừng vang lên câu hỏi: ‘Cô gái đó là ai? Mối quan hệ với Thành Nghiêm thế nào?’ Tuy nhiên cô chỉ dám băn khoăn với chính bản thân mình, ngoài ra không thể nào đủ dũng khí thốt ra bất cứ thắc mắc nào.

Linh Thảo trằn trọc, cả người bứt rứt với sự xuất hiện của Trì Điềm. Chung quy, cô đã thiếu an toàn với mối quan hệ của mình và Thành Nghiêm, hiện tại càng trở hụt hẫng trầm trọng.

Cô không biết hai người họ có quan hệ gì nhưng có vẻ khá thân thiết, cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi đủ để cô thấy được cách cư xử của họ dành cho nhau khá thoải mái, giống như cách hắn đối đãi với Chí Bảo...

Cô vò đầu bứt tóc, lòng dạ trĩu nặng vào nhà vệ sinh tắm rửa để trút đi tâm trạng tệ hại của bản thân.

Tuy nhiên, cô chẳng khá khẩm mấy, hồn vía cô như gửi trọn ra ngoài phòng khách. Cô lắc đầu, cố gắng loại những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi trí óc. Linh Thảo tắm rửa xong xuôi, ra ngoài lấy mấy cuốn sách đã tìm tòi được ở nhà sách cũ vào mấy hôm trước ở tiệm gần trường. Cô thường vào đó để giết thời gian trong lúc đợi Hoàng, vô tình cũng tìm được vài quyển sách hay ho mà chủ tiệm đã dồn vào góc vì cho rằng không ai mua tới. Nó viết về những thứ phản khoa học như của ma quỷ, cách xua đuổi chúng, đặc biệt biết về những tà thuật lưu truyền trong nhân gian, trong đó có cả việc sử dụng hình nộm để trấn yểm con người. Đối với xã hội hiện đại, những thứ quỷ dị hư cấu đó không được lòng thị hiếu nên chẳng ai nhìn tới.

Thực tế, ông chủ nhà sách vốn không muốn bán vì nội dung kì quặc, ông định mang đốt đi nhưng chưa có thời gian, cô phải nài nỉ rất lâu và cam kết không thực hiện theo bất cứ điều gì trong đấy thì ông ấy mới miễn cưỡng bán với giá rất rẻ. Bởi từng trang giấy cũ bèo nhèo, lặt lìa chẳng còn dính trên sống lưng của quyển sách, chưa kể đến việc nhiều đoạn bị nhòe đi do sự bào mòn của thời gian và cả những trang bị mất chữ… Chung quy đọc không dễ dàng nhưng lần mò ra được sẽ thấy chúng đáng giá.

Lúc tâm trạng hỗn độn của cô lắng xuống vì mải mê nghiền ngẫm thứ trong sách, tiếng gõ cửa phòng vang lên, kèm theo đó là giọng khô khốc của Thành Nghiêm:

- Linh Thảo.

Cô nghe tiếng hắn, tim bẫng lên một nhịp, lòng dạ thổn thức, bồi hồi những cảm giác bất an khó tả nhưng dù vậy cô cũng không chần chừ, vội vàng đứng lên mở cửa:

- Dạ? - Cô ngước lên nhìn người đàn ông luôn có vẻ cáu gắt với mình.

Hắn lạnh nhạt:

- Ở nhà một mình được không?

Trước vẻ mặt âm u của hắn, cô cũng e dè, ngập ngừng:

- Em theo được không? - Cô biết chính mình luôn là một thực thể dư thừa nhưng vẫn muốn cạnh hắn.

Thành Nghiêm gật gù quay đi:

- Ừm. Mang tấm gỗ theo. - Hắn dặn dò với nét mặt âm trầm, trước tới sau đều dửng dưng tựa hai người xa cách vạn dặm.

Linh Thảo ngơ ngẩn đáp:

- Dạ. - Tâm trạng cô phần nào sa sút bởi vẫn không theo kịp sự biến đổi của hắn. Đôi lúc thân mật, thỉnh thoảng lại thờ ơ như chẳng hề quen biết.

Cô khẽ thở dài với tâm trạng chơi vơi nhưng tay chân lại nhanh chóng lấy theo đồ dùng cần thiết rồi ra ngoài đợi. Lúc này hắn cùng Trì Điềm đang xếp gọn đồ vào túi để ra ngoài . Cô gái tên Trì Điềm nhìn Linh Thảo mỉm cười nhẹ nhàng rồi thong thả bước về phía trước.

Lúc lên xe, Trì Điềm nghiêm nghị ngồi sau lưng, cô lấy mảnh giấy trắng, nghiêm túc vẽ trên đó như tạo nên một bản đồ thô sơ, cùng ghi chú những thứ li ti, một lúc sau mới nói vào điện thoại:

- Anh bố trí ở chỗ ngôi nhà số ba, ngoài mặt đường thuộc con hẻm thứ năm.

Giọng của Chí Bảo vô cùng căng thẳng vang lên từ điện thoại:

- Số ba của hướng nào?

Trì Điềm vừa chấm vào mảnh giấy, vừa nói:

- Hướng nam.

Cô tiếp tục, giọng đều đặn vừa tự tin nhưng cũng lộ rõ khí khái của một người chỉ huy:

- Còn ba hướng còn lại thuộc mặt lộ, có camera sẵn, anh chỉ cần trang bị ở khoảng giữa.

- Được. - Chí Bảo khảng khái đáp, sau đó họ tắt điện thoại.

Thành Nghiêm không nói gì, cũng chẳng có cảm xúc nào trên gương mặt, hắn chằm chằm vào con đường phía trước, vẻ mặt trầm tư đến lạ.

Lúc tới gần ngôi nhà có đám tang, Thành Nghiêm dừng xe ở nơi khá vắng, hắn nói:

- Trì Điềm, xuống chỗ này đi.

Cô đẩy cửa xe, động tác rắn rỏi như vốn chuẩn bị trước, trước khi đóng cửa, cô ngoái vào dặn dò:

- Anh chắn ở phía sau, đừng để hồn vất vưởng quấy phá. Buộc phải thực hiện một mạch, không được ngừng.

Thành Nghiêm gật đầu rồi lái xe chạy vụt đi, vòng vào con đường lớn phía sau ngôi nhà đang diễn ra tang lễ. Do vị trí nằm sau của dãy nhà nên không gian khá âm u và vắng vẻ hơn nhiều so với nơi Trì Điềm bước xuống. Diện tích đất trống với nhiều cây cối u sù vì nơi đây cũng không thuộc khu vực trung tâm của thành phố. Và quanh đây có vô vàn hồn ma lấp ló, chúng lãng vãng, rình mò ngôi nhà có tang lễ:

Cô nhỏ giọng hỏi:

- Nhà ông bà ngoại Hoàng? - Cô nhớ hắn từng dặn hàng để bùa ở đầu quan tài tránh hồn của ông bà bị bắt mất, vậy có phải những quỷ linh nơi đây đang chờ cơ hội để thực hiện theo mệnh lệnh của mình.

- Ừm. - Hắn vừa trả lời vừa ngồi xuống, lấy các khối đá đặt trên mặt đất, dưới mỗi khối đá đều có đặt một lá bùa được gấp gọn lại theo hình tam giác với nhiều màu sắc khác lạ. Từ mỗi viên đá dằn trên bùa bật lên những đường sáng, chúng kết lại với nhau tạo thành một hình bát quái bao bọc hai người họ, và tầng sáng ấy như lớp màn, ngăn những hồn thể vất vưởng xâm phạm họ.

Thành Nghiêm ngồi ở giữa trung tâm của hình bát quái, hắn xếp bằng, tay chắp lại đặt ngay ngực, bắt nhắm nghiền, bắt đầu lẩm nhẩm đọc chứ ngữ. m giọng của hắn không quá chậm chạp hay quá mức gấp gáp, cứ đều đều nhưng liên tục, hắn không dừng lại ở bất cứ nhịp nào. Bấy giờ trên đỉnh của mái nhà tỏa ra hai khối trắng nhàn nhạt đang gom lại hình người phụ nữ lớn tuổi và người đàn ông. Có lẽ là ông bà của Hoàng, họ đứng giữa không gian rộng lớn và mông lung khi đối mặt với nhiều luồng sáng đang mở ra. Nếu cô không lầm đó là các cánh cửa của con người sẽ lựa chọn khi đi về thế giới bên kia. Do mới mất thần trí không minh mẫn nên các sư thầy trì niệm khai sáng cho bọn họ để có thể chọn được hướng đi tốt đẹp cho mình. Đến thời điểm này cô đã hiểu, Thành Nghiêm và Trì Điềm đang giúp họ khai mở thần trí để có thể về được một nơi xứng đáng với mình.

Mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp, bất chợt một khối gỗ rơi bịch xuống cạnh chân Thành Nghiêm, hắn khẽ chau mày nhưng rất nhanh rồi về trạng thái tĩnh lặng của mình, hoàn toàn không để tâm tới.

Nhưng Linh Thảo lại cực để ý khi thấy được rằng, nó không phải khối gỗ bình thường.

Từ khúc gỗ được ném vào, âm khí chợt sinh sôi, các lá bùa dưới tảng đá giống như muốn chuyển động rời khỏi vị trí, vòng tròn ánh sáng đang bao bọc họ cũng có dấu hiệu nứt nẻ, không phải từ bên ngoài tác động mà một lực đẩy từ bên trong, dĩ nhiên xuất phát từ khối gỗ. Nó nằm yên nhưng dưới mặt đất âm khí đen đậm ào ạt chảy cuồn cuộn đổ vào kéo theo linh thể một đứa bé vẫn còn nguyên dây rốn, ó ọ ọe khóc nấc lên từng âm giọng lảnh lót, âm thanh đinh tai nhức óc của nó đang làm hắn khó chịu và ảnh hưởng tới việc đọc chú của mình. Đồng nghĩa đôi vợ chồng già cũng sẽ bị ảnh hưởng…