Chương 42 - Linh Nghiêm

Linh Nghiêm

Tác giả: Mạn

Chương 42:

Với ánh mắt phán xét từ khúc gỗ hướng vào mình, Linh Thảo e dè, tinh thần cũng theo đó rối loạn, cô ấp úng:

- Cậu, các cậu mua ở đâu? - Dự cảm cho cô biết, các khúc gỗ đó và người phụ nữ nhiều lần đuổi giết Thành Nghiêm có liên quan với nhau. Bởi các đường nét được mài giũa, kích thước hay loại gỗ được sử dụng cũng có nét tương đồng. Đối với những sáng tạo nghệ thuật, dù ra nhiều sản phẩm khác nhau nhưng ắt hẳn nó vẫn mang dấu ấn cá nhân riêng biệt của chủ nhân nó thi không thể lẫn vào đâu.

Trước câu hỏi của cô, họ trừng mắt, lạnh lùng bắt bẽ:

- Suỵt… đừng nói vậy, em mình không phải món hàng, là tụi mình cầu khẩn em ấy tới đó. - Họ thẳng thắn bày tỏ việc không hài lòng với cách dùng từ thiếu tôn trọng dành cho những đứa bé đáng yêu mà họ cưng nựng.

Linh Thảo hít sâu một hơi nhằm lấy lại cân bằng trong tâm trạng của mình, cô tự nhủ phải học theo cách sống thức thời của Hoàng, cô dịu giọng tỏ sự hiếu kì của mình:

- Vậy các cậu cầu khẩn ở nơi thần thánh nào thế? - Cô cười cười, cố gắng bình tĩnh nhất hy vọng có thể bắt chuyện cùng với họ. Cô muốn biết được nơi chốn, biết đâu lần mò ra được chỗ ở của mụ.

Họ nghiêng đầu nhìn cô, một người buộc miệng, thoạt trả lời nhưng bị hai người còn lại dứt khoát ngăn cản. Bọn họ đều nhìn về cô, vẻ mặt mỗi người đều có phần đờ đẫn, họ nhỏ giọng đủ để cô nghe thấy, thì thầm với điệu bộ vô cùng quan trọng:

- Cậu muốn sao? Nhưng đợi thời gian nữa xem cậu có đáng tin không mình mới bật mí. - Họ giễu cợt với thái độ thách thức như cố tình thử sự thành thật của cô,

Linh Thảo mỉm cười vui vẻ nhưng tận sâu trong cõi lòng đã trở thành một mớ hỗn độn, cô không lập tức mở lời bởi cô cần phải cân nhắc mọi từ ngữ của mình để sao cho phù hợp nhất khiến họ không dấy lên nghi ngờ cô. Vả lại, những khối gỗ đó ắt hẳn không phải khúc cây vô tri mà trong đó còn có những vong hồn, mà những hồn thể được nuôi dưỡng luôn có sự nối kết với chủ nhân, nó sẽ mách lẻo về cho kẻ đó...

Linh Thảo nhắc nhở bản thân thêm nhiều lần rằng cô cần phải thận trọng.

Từ khi nhớ rõ được những cơn ác mộng kì dị, cô bắt đầu xâu chuỗi, gom nhặt tất thảy mọi điều xảy ra quanh cuộc sống của mình.

Người phụ nữ đeo bám theo Thành Nghiêm cũng sử dụng rối gỗ và trong giấc mơ cô cũng bắt gặp một người đàn bà khắc tên cô trên hình nộm gỗ… vậy có có phải chung một người. Linh Thảo tin vào trực giác của mình, càng tin ba người cùng phòng cô thờ phụng khúc gỗ ắt hẳn cũng không phải trùng hợp.

Kẻ đó đã chuẩn bị sẵn mọi thứ quay quanh nhằm hướng tới việc triệt đường sống của cô hoặc Thành Nghiêm… Chính cô cũng không rõ đối tượng bà ấy hướng là ai nhưng chắc chắn sẽ bất lợi cho cả hai.

Linh Thảo có hai lựa chọn, mặc kệ những điều vừa thấy, xem như chẳng biết gì.

Hai là chủ động tìm hiểu, cơ may có được chút thông tin. Còn hơn vĩnh viễn làm con cá mắc cạn, nằm trên vũng bùn chờ ngày chết.

Linh Thảo vừa đắn đo, ngực chợt nhói đau, phía cổ tay chợt nặng nề, cô theo phản xạ nhìn xuống tay mình, sợi dây bạc ẩn sâu tận xương tủy bỗng thấp thoáng hiện lên, kéo theo đó các vết rạch ở lưng râm ran, có chút ê ẩm, không quá đau đến mức làm cô không chịu được nhưng tạo cho cô sự uể oải, tinh thần cũng phân tán đi, đầu óc trở nên xao nhãng, mặt mày cũng sa sầm, cơn choáng váng ập tới bất ngờ.

Dù thế cô vẫn đứng vững, bằng mọi giá giữ tâm trí mình tỉnh táo, đồng lời lẩm nhẩm đọc theo những câu bùa chú mà Thành Nghiêm đã sử dụng trong thời điểm đánh đuổi ma quỷ.

Mỗi khi hắn diệt quỷ hồn, cô đều căng thẳng theo, các tế bào trong cơ thể đều tập trung về phía hắn nên gần như thuộc lòng các câu từ lạ lẫm hắn thốt ra. Tuy nhiên, cô chẳng rõ chúng có phù hợp trong hoàn cảnh hiện tại hay không nhưng vẫn muốn thử, đồng thời cầm chắc trong tay cây gỗ có đính đá và chiếc túi hắn đưa cho.

Linh Thảo gần như thử nghiệm tất cả trong hiểu biết của mình chỉ mong cầu bản thân không rơi vào mê man, hoàn toàn chẳng kiểm soát được hành động của mình, hồn phách tùy tiện bị kẻ khác kéo đi. Cô tự đấu đá với chính nội tâm của mình nhưng có lẽ trời phật nghe được lời cầu khẩn nên cô dần bình ổn. Cô thở phào, trút đi phần nào gánh nặng đeo bám trên người mình.

Cô ngước qua nhìn họ, may mắn họ vẫn luôn đặt tầm mắt vào các đứa trẻ mình nâng niu nên họ cũng không để ý dáng vẻ phờ phạc bất chợt của cô.

Linh Thảo điều chỉnh lại tình trạng của mình, cô vốn dự định nói mình muốn nuôi một đứa bé gỗ giống họ để họ chỉ đường cho cô. Tuy nhiên, sau khi đầu óc trải qua quá trình mù mờ, lòng cô cũng theo đó yên ắng, chẳng còn sự nôn nóng như lúc mới vào đây bởi kẻ đó không ngu ngốc tới mức để lộ liễu địa điểm trong khi Thành Nghiêm và bà Lành bán mạng cũng chẳng tìm ra tin tức. Chung quy bao câu rặn hỏi cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Ngược lại tự biến mình thành trò cười cho mụ ta.

Cô quay sang nơi khác, phủi bụi bặm trên giường, vừa nói:

- Ờ, mình cũng không có nhiều thời gian lắm. Để mình xem có nên chăm sóc một em hay không. - Cô hờ hững, vờ như thứ đó chẳng mấy quan trọng. Linh Thảo dần ổn định để toan tính hướng đi cho mình.

Minh Hoàng từng nói, có thể ngây ngô nhưng đừng quá khờ khạo, không chỉ ở thành phố mà trên đời chẳng ai đủ rộng lượng để tốt với kẻ khác hoàn toàn.

Cô nửa nghe, nửa loại chúng ra khỏi đầu, mang trái tim nhiệt thành để đối diện với cuộc đời giông tố.

Nhưng những chuyện mẹ và Ngọc Kiều mang tới, chẳng rõ là thực hay đơn thuần mơ tưởng, tuy nhiên niềm tin trong cô dần nghiêng ngả và suy ngẫm về bao điều Hoàng hay luyên thuyên.

Với câu trả lời của cô, họ không nói gì, cô cũng không nhìn tới họ, cô dửng dưng xem đó là cuộc xả giao thông thường nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt phức tạp của họ dán chặt trên người mình.

Dù vậy cô nhất mực chọn cách không để tâm.

Cô liên tục dọn dẹp giường của mình, sau đó xuống căn tin mua gối, mền,... trang bị cho chỗ ngủ hoàn chỉnh cho bản thân. Một nơi ở thật sự mà cô có thể đến ở lại bất cứ lúc nào.

Bấy giờ bên ngoài trời cũng bắt đầu sập tối, cô càng nghe rõ hơn tiếng cười đùa rả rích thốt ra từ chỗ ba khúc gỗ hình đứa trẻ nhưng vờ như chẳng biết gì.

Cô gấp gọn lại chỗ của mình, sau đó mỉm cười nói với ba người bạn cùng phòng:

- Mình về đây. - Khoảnh khắc cô lướt qua, họ đang dọn dẹp lại bát đĩa mình dọn ra và lau chùi chỗ thờ cúng khúc gỗ sạch sẽ. Họ đặt lại dĩa trái cây, cùng ly sữa tươi, sau đó bật quẹt thắp nén nhang cắm vào chiếc ly thủy tinh sắc sảo. Họ nghiêm túc dốc hết lòng của mình vào đó, chẳng để tâm tới sự tồn tại của cô. Chỉ có một gái hờ hững hỏi cô:

- Không ở lại? - Cô ta lơ đễnh, một hình thức lấy lệ để giữ phép lịch sự cơ bản cho mình.

Cô bình thản đáp:

- Vài hôm nữa mình ở, bữa nay không dọn đồ kịp. - Thật sự cô cho rằng mình không thể ở đây lâu thêm, bởi trời sụp tối, sự ồn ào văng vẳng bên tai ngày một rỡ hơn và không khí u uất tồn động ngày một dữ dội, các linh hồn kìm nén trong đó chực chờ thoát ra khỏi nơi trú ngụ của mình.

Họ không nói gì, hơn hết còn có phần vui vẻ trước điều cô vừa nói. Bởi lẽ chẳng ai thích một người lạ quấy rầy nơi chốn riêng tư của mình.

Cô chậm rãi ra khỏi phòng, cố chứng minh sự ung dung của bản thân nhưng thực tế, lòng bàn tay, chân cô đã lạnh cóng đi khi âm khí nồng đậm đã bừng dậy bao bộc cả căn phòng.

Còn ba người càng điên rồ đi trời bắt đầu về đêm, họ ôm ấp, ru ngủ, xem chúng như đứa trẻ thực thụ.

Linh Thảo đang gấp rút về nhà, phía sau dường như có người đuổi theo, cô vội vã đi nhanh thật nhanh không dám quay đầu để có thể tới được trạm xe. Nhưng cô càng vội, bước chân thuỳnh thuỵch cũng theo đó gần hơn, cô gần tới trạm xe, bả vai bị người khác chụp lấy.

Cô sửng sốt, tim gan giống như tạm thời dừng hoạt động.

Cùng lúc giọng nói quen thuộc bỗng chốc vang lên kéo co về thực tại:

- Linh Thảo.

Cô run rẩy, vô thức lùi ra xa, vừa lắp bắp với nỗi nghi hoặc bao trùm:

- Anh hai.

Linh Thảo nhìn người đàn ông ở đối diện, cô dụi mắt vài lần mới tin được vào tầm nhìn của bản thân khi thấy Quốc - anh hai của mình đang chân thật đứng ngay trước mặt.

Quốc cuống cuồng, không giấu được cảm xúc khá loạn của mình, anh mừng rỡ tới mức tròng mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào, ngay tức khắc giải thích:

- Anh mới biết em bị cha mẹ gả bán cho người ta, anh khó khăn lắm mới tìm được em.

Linh Thảo khá vui vì gặp lại người thân của mình. Thế nhưng cô vẫn mang theo nỗi e dè, cô thấp thỏm, đảo mắt nhìn quanh, vừa ngập ngừng:

- Dạ… vậy mẹ với chị Kiều có biết chỗ của em không? - Từ thời điểm cô được bà Phương đưa đi, mọi liên lạc với gia đình hoàn toàn cắt đứt. Thực tế cô cũng không có nhu cầu tìm về. Những lúc Thành Nghiêm đuổi đi, cô chơi vơi, lạc lõng nhưng nếu vào đường cùng, cô thà chấp nhận làm cô hồn vất vưởng cũng không muốn về lại nơi chưa từng muốn dung nạp mình. Nhưng bây giờ cô lại sợ hãi… việc mẹ con họ sẽ tìm đến cô…

Quốc lắc đầu, nói:

- Không có, anh cũng không cho họ biết chỗ của em. Mà anh cũng không rõ họ có biết hay không. - Anh đã gào thét, đe dọa, làm đủ mọi cách nhưng vẫn không tìm được bất cứ thứ gì liên quan tới cô. Thời may, dạo gần đây trên diễn đàn của một số trường đại học truyền tay nhau đoạn phim về cô gái thối rữa tại phòng học, đứng quay quanh đó có Linh Thảo. Anh liền tìm hiểu địa trường và đứng chực chờ ở đây rất nhiều ngày, tới hôm nay mới có thể bắt gặp bóng dáng của cô.

Linh Thảo nhìn anh mình, chân thành nài nỉ:

- Vậy sau này anh giữ giúp em bí mật, xem như không biết sự tồn tại của em đi. - Một ngày nào đó cô sẽ đối mặt với mẹ và Ngọc Kiều nhưng chắc hẳn không phải thời điểm hiện tại. Linh Thảo rất rõ bản thân chưa có loại dũng khí đó.

Quốc gật đầu mà chẳng chút nghĩ ngợi bởi có lẽ anh hiểu sâu sắc nhất cuộc đời của cô đã chịu đựng những kinh hoàng nào trong nhà anh. Anh nhìn ngắm cô từ trên xuống dưới, giọng điệu phút chốc trở nên gấp gáp:

- Em ở đâu? Người cưới em là ai? Linh Thảo, em còn quá trẻ để làm vợ, làm mẹ. Em nghe anh đừng nhu nhược sống theo ý của mẹ, em không hạnh phúc đâu. - Quốc không khỏi xót lòng trước dáng vẻ xanh xao của cô hiện tại, có thể dễ dàng đoán được cuộc sống hiện tại của cô quá tệ bạc.

Linh Thảo dứt khoát lắc đầu:

- Anh ấy là ai cũng được nhưng là chồng em. - Cô thật sự nhu nhược, cả cuộc đời bị động theo sự sắp xếp của mẹ nhưng lần sắp đặt này cô hài lòng, hơn hết rất thỏa mãn trước cuộc sống hiện tại.

Quốc ghì chặt bả vai cô, giọng mất bình tĩnh:

- Không được. Nhà chồng em là ai? Ai lại đi cưới gả kì dị vậy chứ? Anh tìm chỗ cho em bỏ trốn. Trên đời này, xã hội hiện đại này không có cuộc hôn nhân nào kì dị như thế hết. - Anh gằn giọng, cố giải thích để cô có thể ý thức được tình cảnh của mình.

Mới cách đó vài phút, cô còn hứng khởi với cuộc gặp gỡ này nhưng bất chợt, cô khó chịu, cô lạnh lùng gạt tay Quốc ra, đứng cách xa anh một đoạn dài, giọng từ tốn:

- Anh hai muốn tốt cho em nhưng em cũng biết điều gì tốt cho mình. - Cô chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng kiên định, không đợi anh trả lời, cô tiếp tục:

- Em có nhà để ở, còn bỏ anh ấy, ngay cả nơi để về cũng không. - Cô nói xong, mặc kệ Quốc vẫn còn bần thần trước những điều mình nghe được, cô đi thẳng tới chiếc xe đang dừng ở trạm, hòa cùng dòng người ngồi lên đó về căn hộ của Thành Nghiêm.

Quốc ngơ ngẩn nhìn theo người em gái sống gần hai mươi năm bất chợt trở nên xa lạ và có thứ gì đó ngăn cách họ…

Anh khó chịu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất và người đàn ông ấy khiến cô thay đổi.

Anh phải tìm cách mang cô trở về, trở về với Linh Thảo của trước đây.

Linh Thảo yên bình ngồi trên xe, cô nhìn về sau, Quốc vẫn đứng lặng tại đó dõi theo. Phía sau anh ta, là người bạn cùng phòng, đang ôm hình gỗ, phóng vào cô ánh mắt sắc lạnh… Trên vai cô ta là vong hồn đứa trẻ ngồi chễm chễ, nó nhe răng cười, mắt chòng chọc hướng thẳng vào cô với tia cười cợt.

Cô rùng mình, xe vội chạy đi, khoảng cách giữa họ xa dần nhưng tầm mắt đứa trẻ giống như gần cô hơn.