Chương 41 - Linh Nghiêm

Linh Nghiêm

Tác giả Mạn

Chương 41:

Họ rời khỏi nhà bà Lành, về lại thành phố, không khí trong xe khá im ắng, mãi tới khi Chí Bảo cất giọng:

- Không có cái tên Giáp Thụy Trân. - Từ lúc nghe tên và dựa vào cả ngày tháng sinh, anh đã dùng toàn lực lẫn các mối quan hệ của mình để điều tra nhưng tiếc rằng thông tin nhận về là con số không. Người phụ nữ có tên đó chưa từng tồn tại trên cõi đời.

Thành Nghiêm không mấy bất ngờ bởi hắn đã biết trước, chẳng qua Chí Bảo cố chấp muốn tìm hiểu một cách chính thống trên phương diện pháp lý nên không thu được gì. Hắn bình thản nói:

- Người vô gia cư muốn nhưng không thể làm giấy tờ hợp pháp cho mình, còn có những người cố tình để không làm giấy tùy thân để tiện cho cuộc đời mờ ám. - Năm đó mụ ta bắt sạch những hồ/n thể dù lương thiện hay tà ác để biến họ trở thành ác linh. Một hành động đi ngược lại với luân thường khi thầy trừ đều muốn siêu độ cho tất cả vong hồ/n dù thiện hay ác. Riêng bà ta nhào nhặn hết tất thảy mọi thứ tốt đẹp khiến chúng trở nên xấu xa.

Mụ còn tùy tiện đào mộ của người đã khuất, cướp xương cốt luyện tà thuật để phục vụ cho tâm lí vặn vẹo của mình. Đê tiện nhất là sai âm binh gi/ết luôn người sống tạo ra những vụ án thương tâm mà giới chức trách không lần ra được nguyên nhân, tới hiện tại chúng vẫn là ẩn số chưa có bất cứ lời giải đáp nào. Mãi tới khi mụ bị trừ khử, cuộc sống tạm yên bình nhưng vài năm trở lại đây, những thứ kì lạ bắt đầu râm ran kéo đến.

Chí Bảo gãi đầu, có chút bức bối nhưng ngay sau đó, đôi mắt chợt sáng rỡ vì nhớ tới một việc, lập tức hỏi:

- Cậu còn nhớ mặt không? - Ở thời buổi công nghệ hóa của bọn họ thì việc tìm người sẽ dễ dàng hơn, anh không tin bà ta có thể vĩnh viễn lẩn trốn tới mức người không biết, qu/ỷ chẳng hay.

Thành Nghiêm không nghĩ ngợi, lập tức đáp:

- Không. Ngay cả bà nội cũng không biết. - Hành tung của bà ấy luôn bí ẩn, hơn hết những người đã từng gặp gỡ trực diện cũng không nhớ rõ, tựa hồ một khắc thoáng qua, bao điều liên quan tới mụ đều như mây khói. Chúng mờ nhạt bởi chẳng đọng lại bất cứ thứ gì trong đầu họ.

Chí Bảo khó hiểu:

- Các người từng chạm mặt mà? - Đối với anh việc đánh nhau kẻ sống người ch/ết ắt hẳn sẽ khắc sâu vào tâm trí, tới khi thành tro bụi chắc chắc vẫn còn nhớ đến.

Thành Nghiêm lắc đầu, trầm giọng giải thích:

- Mụ ta luôn trùm kín người, cũng không tiếp cận gần được. Lúc gi/ết bà ấy cũng là dùng bùa chú đấu đá với nhau chứ không trực tiếp động tay chân như người thường. - Hắn nhớ rất rõ bà Lành bày trận pháp khống chế trong ngôi nhà nhỏ và dùng lửa thần thiêu ch/ết, lúc lửa tàn, bà cháu họ tới gần, mụ chỉ còn lại mấy khúc xương trắng, bà Lành còn cẩn trọng nghiền nát chúng thành tro bụi, nhanh chóng hóa hư không. Nên sau cùng dáng vẻ mụ thế nào, thực tế họ không thể nào biết.

Linh Thảo ngồi cạnh, nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, đầu óc cô vừa lo lắng cho Thành Nghiêm vừa rối bời với những giấc mơ trước đó quên béng đi, bất chợt ùa về rõ nét, từng hình ảnh sắp xếp và xâu chuỗi lại thành câu chuyện tương đối hoàn chỉnh. Linh Thảo không tin rằng hoàn toàn là mơ mà có ai đó đã âm thầm báo cho cô những điều kỳ bí mà mẹ với Ngọc Kiều luôn ngầm thực hiện trên người cô. Họ còn thiếu đường cắt cuối cùng trên lưng để đạt được dụng ý của mình… Nhưng cô nếu giấc mơ đó là thật, mục đích cuối cùng của mẹ là gì? Linh Thảo không rõ. Bởi cơ hồ nó quá mông lung mà cô chỉ thấy trong cơn mộng mị của mình.

Linh Thảo chợt lắc đầu, cho rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

Chí Bảo chậc lưỡi:

- Thế giới tâm linh khó hiểu thật.

Chí Bảo không ngừng thắc mắc, còn Hoàng ngày thường ồn ào nay lại im lặng tới lạ, mãi tới khi điện thoại đổ chuông, cậu mới mở lời nói với người bên kia đầu dây:

- Con nghe nè ba.

Ông Việt vào thẳng vấn đề:

- Ông bà ngoại mất rồi. Về ngay đi.

Hoàng đang trầm tư, nghe được điều ba mình vừa nói, cậu thinh lặng, mất vài giây mới phản ứng với điều mình nghe được, cậu không khỏi hoảng hốt, người cũng nhợt nhạt hẳn:

- Sao mất ba? Mới mấy hôm trước còn khỏe mà. - Cậu không hỏi thật hay đùa bởi những chuyện này không thể nào đem ra đùa giỡn. Vả lại cậu nghe được sự căng thẳng và ngưng trọng của ba mình.

Ông Việt vẫn giữ được sự điềm tĩnh:

- Ngủ một đêm tới sáng thì mất. Bác sĩ bảo đ/ột q/uỵ. Tranh thủ về đi, chạy xe cẩn thận. - Ông Việt dặn dò con mình trước khi tắt máy.

Hoàng bỗng chốc cuống cuồng:

- Cậu, cậu sao mất cùng lúc được chứ? - Việc một người thân qua đời đã là cú sốc lớn, đằng này hai người nên thật sự khó lòng kìm chế được cảm xúc. Dĩ nhiên Hoàng cũng thế, cậu đau lòng nhưng cảm thấy có thứ gì đó vô cùng bất an trước hung tin ập tới khiến cậu chẳng thể nào điều phối được nhịp thở của mình.

Thành Nghiêm chau mày, sắc mặt âm u bởi hắn rõ nhất sự bất thường qua điều vừa nghe:

- Tuổi thọ chưa tận. - Trước đó hắn đã từng gặp qua ông bà ngoại của Hoàng, họ hiền lành, cuộc sống chân phác nên mệnh số cũng rất tốt, họ sống khỏe mạnh tới ngoài chín mươi và đầu óc vẫn luôn trong trạng thái minh mẫn. Tâm trạng của Thành Nghiêm chợt nặng nề, có phải người đàn bà ấy thật sự điên rồ tới mức nhắm hết những người có liên quan tới hắn như hình thức thị uy sức mạnh, đồng thời thay cho lời đe dọa hắn.

Hoàng trầm mặt, tâm trạng buồn thương làm cậu sa sút tới trầm trọng, chỉ gấp gáp muốn về nhà ông bà của mình.

Lúc gần tới ngã rẽ chia ra hai đường riêng biệt, một hướng tới chỗ ông bà ngoại của Hoàng, một hướng tới căn hộ của Thành Nghiêm. Hắn chủ động bảo Hoàng dừng xe vào lề, nói với Chí Bảo:

- Cậu đi với Hoàng đi, tôi đưa Linh Thảo về.

Hoàng giật mình, vội vã lẫn sốt ruột hỏi Thành Nghiêm:

- Cậu không tới sao? - Dự cảm cho Hoàng biết ông bà mất có thứ gì đó vô hình thúc ép nên cậu nghĩ Thành Nghiêm sẽ tới xem rõ ngọn nguồn. Nào ngờ hắn lại không đến khiến Hoàng không khỏi hụt hẫng.

- Không. - Thành Nghiêm không chút do dự quyết định. Cùng lúc đưa cho họ hai mảnh giấy vàng đã được gấp gọn, căn dặn.

- Hai người giữ lấy cái này, đặt ở đầu quan tài, cẩn thận hồn họ bị nuốt mất. - Hắn không thể tới nhà của ông bà ngoại Hoàng trong thời điểm hiện tại, bởi bà Trân có ở đấy, đương nhiên, khi gặp hắn, bà ta không kiểm soát được tâm trạng của mình làm cho tình cảnh ảm đạm thêm khó xử.

Vả lại, hắn không muốn có mặt nơi đông người, chung quy chẳng ai trên đời có nhu cầu gặp gỡ hắn.

Sau thời gian tự trấn an mình, Hoàng bình tĩnh và lờ mờ đoán được nguyên nhân Thành Nghiêm không đi cùng mình nên không ép buộc. Cậu dừng xe vào ven đường, ở khu vực có taxi đậu rải rác chờ khách rồi vội vã phóng đi.

Thành Nghiêm với Linh Thảo bắt xe về căn hộ của mình. Khi tới nhà, Thành Nghiêm vẫn im lặng, cả người tỏa ra u ám, cô cắn răng, đắn đo khá nhiều, sau đó e dè hỏi:

- Ông bà ngoại Hoàng mất liên quan tới người đó sao? - Thành Nghiêm với Hoàng chưa bàn luận tới điều đó nhưng qua điệu bộ khủng bố của hắn, càng dấy lên trong cô nghi ngờ.

Hắn ném chìa khóa lên kệ, không nhìn tới cô, giọng gắt gỏng:

- Liên quan tới anh.

Linh Thảo ngớ người:

- Dạ?

Thành Nghiêm bất cần, sự căm ghét hiện lên qua giọng điệu hằn học:

- Nếu không dính tới anh họ sẽ không chết. - Bấy giờ hắn thật sự căm ghét, hắn thù hận sự tồn tại của chính bản thân mình. Một sinh mạng thừa thải và chỉ gieo rắc tai ương cho những người vô tội.

Ở độ tuổi bảy mươi của ông bà ngoại Hoàng thì mất cũng không có gì quá lạ nhưng để hai người ra đi cùng lúc là bất thường, trong khi tuổi họ dài đằng đẵng. Chỉ có chăng mụ ta đã âm thầm nhúng tay vào nhưng hà cớ lại nhắm vào hai người đó, mối quan hệ với hắn rất xa, gần như chẳng có can hệ gì với nhau.

Linh Thảo chẳng ngờ tới Thành Nghiêm mặc định nguyên nhân do mình, cô muốn an ủi hắn nhưng chưa kịp, hắn đã ôm bứt bứt vào trong phòng tắm.

Cô ở ngoài, lẳng lặng nhìn về phía hắn với tiếng thở dài nặng nề, cô biết tâm trạng của hắn rất tệ nhưng lại chẳng dám nhiều lời an ủi. Bởi có lẽ bao điều với Thành Nghiêm hiện tại cũng chỉ khoét sâu hơn cho vết thương lòng đang lở loét trầm trọng của hắn.

Linh Thảo bần thần đứng ngơ ngẩn một lúc rồi về phòng mình tắm rửa, nằm trên giường, tranh thủ nghỉ ngơi một lúc để chuẩn bị đi học vào đầu giờ chiều.

Thời điểm cô ra ngoài, vẫn chưa thấy bóng dáng của Thành Nghiêm, dường như hắn vẫn còn trong phòng tắm, cô không quấy rầy, tự mình bắt xe tới trường.

Vừa vào lớp, thay vì ổn định như mọi ngày, họ lại đứng lên, ra ngược về phía cửa, một nhóm vẫn ở trong lớp, họ ngồi với điệu bộ lười biếng, thấy cô bước tới, một người nhanh nhảu:

- Giảng viên cho nghỉ rồi.

Linh Thảo ngờ vực chẳng rõ họ đang đùa hay thật:

- Mình không thấy thông báo trên nhóm.

Họ nhún vai, vẻ mặt đầy bất lực:

- Thầy mới gửi tin nhắn cho lớp trưởng. - Họ nói xong rồi cũng lần lượt giải tán, chỉ còn vài nhóm nhỏ kiên trì ở lại trò chuyện với nhau.

Linh Thảo không trong nhóm nào nên chẳng tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. Cô lên phòng kí túc mà bản thân chỉ ghé một lần vào ngày nộp hồ sơ nhập học, sau đó nhiều chuyện kéo tới, cô cũng không vào ở để đảm an toàn, có lẽ bây giờ hai ma nữ đã không còn, sẽ chẳng có gì xảy đến. Linh Thảo dọn dẹp chỗ ở của mình bởi sắp tới cô sẽ ở đây tiện cho việc tới lớp. Cô không muốn trở thành một người gây phiền phức cho hắn hay Hoàng khi bọn họ đều có công việc riêng của mình.

Lúc vào phòng, ba người ở cùng với cô đều có mặt, họ đang cặm cụi làm gì đó nhưng cô không nhìn kĩ bởi sợ rằng họ bảo cô soi mói, vì vậy cô chỉ gật đầu chào hỏi rồi đến chỗ giường của mình.

Một cô gái ngước lên quan sát cô, hỏi:

- Sao giờ cậu mới vô?

Linh Thảo nhẹ nhàng đáp:

- Nhà anh mình gần đây nên ở nhờ vài hôm cho quen đường. - Cô trả lời trơn tru dưới sự chỉ bảo của Hoàng. Có lẽ trước sự ngờ nghệch của cô, cậu đưa ra nhiều kịch bản linh tinh và bày cho cô cách ứng phó, chung quy hành động của cậu có phần khoa trương nhưng đôi lúc lại có tính áp dụng. Bởi cô rất rõ chính mình bị hạn chế trong khoản giao tiếp nên trước những câu hỏi hiện tại, cô ắt hẳn rơi vào lúng túng. May mắn cô nhớ rất kĩ điều mà Hoàng đã cố gắng trang bị cho mình.

Cô chuẩn bị ứng phó trước nhiều câu hỏi dồn dập của họ, chẳng ngờ họ chỉ hờ hững:

- Ờ. - Họ gật gù rồi không nói gì thêm về cơ bản họ cũng chẳng mấy quan tâm tới sự xuất hiện của cô.

Tuy nhiên, cô lại quan tâm tới họ dù trước đến chưa từng muốn xen vào việc của người khác, cô không kìm được, lắp bắp:

- Các cậu… làm gì vậy? - Linh Thảo chợt rùng mình, tâm lý vốn không ổn định của cô càng trở nên hoảng loạn tới trầm trọng trước ba cô gái đang vuốt ve các khúc gỗ được gọt đẽo tinh tế thành hình những đứa trẻ. Kẻ tạo ra chúng chắc hẳn tay nghề rất khéo bởi vừa nhìn đã thấy được sự sắc sảo và chúng có hình hài hoàn chỉnh. Vừa nhìn phớt qua đã thấy được giới tính, ước đoán được độ tuổi qua vóc dáng của các khối gỗ nhưng điều này chẳng quan trọng bằng việc họ cúng kiến cho chúng bằng thịt sống … Bên cạnh đĩa thịt tưới mới là ly nước màu đỏ chẳng rõ là m.áu hay chỉ đơn thuần là nước ngọt có màu.

Còn các khúc gỗ vốn không có sự sống, con mắt cũng vốn là cây khô nhưng cô có cảm giác chúng đang chuyển động, đảo mắt nhìn chằm chằm mình, khóe môi cũng nhếch lên như đang cười cợt cô.

Họ đột ngột cầm con da.o sáng bóng và nhọn hoắt cắt tảng thịt to ra thành từng miếng nhỏ, m.áu đọng trong tảng thịt rỉ ra khắp dĩa, họ vừa làm vừa nhìn tượng gỗ bằng đôi mắt dịu dàng, giọng nhẹ nhàng mang đầy sự sùng bái:

- Em bé thần hộ mệnh của chúng mình, em ấy rất đáng yêu, nghe lời, với rất giỏi, em ấy luôn giúp đỡ bọn mình. - Họ nói chẳng khác một người chị cuồng em mình tới độ mọi thứ đứa trẻ ấy làm điều khiến họ rất đỗi tự hào.

Linh Thảo chưa biết phải nói thế nào, một người khác bỗng đứng lên kéo hết tất cả các rèm, đóng luôn cửa chính, vừa căn dặn cô:

- Cậu vào ở thì đừng lại gần em của tụi mình, các em không thích bị quấy rầy, cũng không thích người lạ.

Do các phòng kí túc xá san sát nhau, diện tích không quá lớn, đồ dùng lại nhiều nên trong phòng vốn tối, bấy giờ rèm đen kéo lại, cửa cũng khép kín nên trở nên âm u, giống như thời điểm trời sập tối.

Không gian đột ngột vắng lặng nhưng từ chỗ các khúc gỗ, tiếng nhai nhai chóp chép, tiếng tấm tắc, cả tiếng nước uống ừng ực giòn giã vang lên.

Ba người họ không ai nói với ai một lời, tay đều đặn cắt thịt và âm thanh ăn uống ngon lành cũng thốt ra liên miên tới mức vồ vập như những kẻ bị bỏ đói rất lâu ngày.

Trong ánh sáng yếu ớt, Linh Thảo cố nhìn vào ba người họ họ các hình gỗ để thấy rằng, các khúc gỗ đang lắc lư chẳng khác đứa trẻ nhún nhảy, điệu bộ hài lòng với việc được yêu thương, được ăn món mình thích, thỉnh thoảng còn cất lên tiếng cười khanh khách vô cùng giòn giã. Tuy đang đắm chìm trong thức quà ngon, nó vẫn không quên liếc qua cô bằng ánh mắt sắc bén thể hiện sự ghét bỏ của mình.