Chương 40 - Linh Nghiêm

Linh Nghiêm

Tác giả Mạn

Chương 40:

Thành Nghiêm đang nghiền ngẫm nhìn vào các kí tự trên khúc gỗ, thấy Linh Thảo người nghiêng ngã đổ ập xuống, hắn vội lao tới nhưng không kịp đỡ lấy, may mắn Hoàng đứng cạnh nắm vai cô kéo lại nếu không đầu cô đã va vào tảng đá.

- Linh Thảo, Linh Thảo… - Hắn ngồi xuống, để cô tựa vào mình, gọi tên cô liên tục với sự hoảng loạn vô cùng dễ nhận ra giọng nói xuống quýt của hắn. Còn cô vẫn im ắng, người mềm nhũn như sợi bún, tuỳ người khác uốn nắn dáng vẻ cho mình.

Hoàng cũng bần thần, trố mắt nhìn cô gái nhợt nhạt vừa rồi cậu đỡ theo phản xạ chứ chẳng rõ trời trăng.

Chí Bảo bình tĩnh, bảo Thành Nghiêm mang cô vào giường, anh kiểm tra tình trạng của cô, về cơ bản không có gì đáng ngại, anh tạm chẩn đoán:

- Suy nhược thôi.

Bà Lành đặt tay lên trán Linh Thảo, sắc mặt ngưng trọng:

- Linh h.ồn con bé rất loạn. - Bà không cảm giác cô đang ngủ mà có gì đó rất kì lạ. H.ồn thể có vẻ êm đềm, khi yên bình trong thân thể, phút chốc lại bần thần với những nỗi sợ đến mức hồn vía cũng theo đó tứ tán.

Hoàng ngồi ở bàn đá đang ghi lại chữ nổi được khắc ngược trên hình gỗ, nghe bà Lành nói thế, cậu vô thức buộc miệng:

- Tự dưng cậu cọc cằn rồi lạnh nhạt với mợ nên mợ xuống tinh thần rồi. - Đối với cậu, linh hồn rất loạn nghĩa là nội tâm rối bời, đau khổ giằng xé nên dẫn tới suy kiệt và ngất xỉu.

Thành Nghiêm gằn giọng:

- Mày nên ngậm miệng lại. - Hắn đang khó chịu trước tình trạng của cô lẫn lời nói của bà Lành thì đứa cháu cả gan kết tội khiến hắn muốn tịnh tâm cũng chẳng nổi.

Chí Bảo cũng đồng ý với quan điểm của Hoàng, anh ngập ngừng, từ tốn nói:

- Ừm thì lúc khuya mình thấy cô nhóc cuống lên vì lo cho cậu mà. - Anh để ý từ lúc Thành Nghiêm lạnh nhạt, tinh thần Linh Thảo sa sút nặng nề, có chăng khiến tâm lý cô ảnh hưởng. Nhưng dù có xuất phát từ nguyên nhân đó hay không, anh cũng muốn ý kiến để Thành Nghiêm thấy sự cư xử của mình dành cho cô gái trẻ không ổn.

Thành Nghiêm nhếch môi, bật cười khinh bỉ:

- Tôi không phải người nên không cần sự thương hại thừa hãi đó. - Hắn không thích sự lo lắng của cô bởi tận sâu tâm khảm hắn e sợ, ánh mắt đó trở thành kinh tởm khi chứng kiến quá trình hồi phục trong chớp mắt của hắn…

Chí Bảo vừa rồi còn dè chừng, nghe được lời này, chẳng rõ dũng khí đâu ra nhưng câu từ vô cùng sắc bén, cậu nói một mạch với từ ngữ kiên định và lộ rõ sự không hài lòng:

- Cậu đừng có ôm tư tưởng nặng nề đó cho mình. Thương là thương, thương hại cái quái gì chứ? - Chí Bảo vừa nói vừa lật người để giúp cô rửa phần lưng đang bị lở loét. Có thể anh phần nào hiểu được trăn trở khép kín của Thành Nghiêm nhưng chính âu lo ấy của hắn mới thừa bởi lẽ Linh Thảo đã sớm biết được sự kì lạ của hắn.

Thành Nghiêm chưa kịp phản ứng trước lời trách móc của Bảo, bà Lành sửng sốt lên tiếng:

- Lưng con bé làm sao?

Thành Nghiêm quay sang nhìn bà, thấy được ánh mắt bà đặt ở vết sẹo đã cũ chứ chẳng phải dấu tích mới toanh do hắn gây nên, hắn lạnh giọng:

- Bà phải rõ nhất? - Hắn mặc định những vết chằng chéo trên lưng cô có sự tham gia của bà.

Bà Lành khom xuống để thấy rõ hơn, cùng lúc gãy gọn trả lời:

- Không. Ta chỉ tìm bát tự, còn ngoại hình thì không thể thấu được. - Bà càng nhìn, vẻ mặt càng nhăn nhúm, các vết gấp càng hút sâu hơn tạo nên vô số đường rãnh như mảnh đất khô cằn trải qua kì nắng hạn triền miên. Giọng nói cũng theo đó nặng nề:

- Ai đã tạo nên chúng?

Với sự chuyên chú của bà vào vết thương của Linh Thảo, Thành Nghiêm cũng đã phát giác ra điều đặc biệt, những đường rạch dài hoá ra không tuỳ tiện mà có chủ đích hẳn hoi, hắn dùng chính tay mình chạm lên chúng, vừa đáp:

- Chưa từng hỏi.

Sau câu đó hai người họ im lặng, tập trung quan sát lưng của Linh Thảo.

Hoàng với Bảo nôn nóng khôn cùng bởi những thứ hai người họ nói nói vốn không rõ ràng, bấy giờ lại chẳng bàn luận gì thêm khiến cho lòng dạ họ bứt rứt không yên.

Riêng Linh Thảo lại phiêu dạt ở một nơi nào đấy trong giấc mộng mênh mang của mình. Sau một lúc chìm trong bóng đêm u ám, cô đứng trước căn phòng khách sầm uất, bàn thờ to rộng đã chiếm phần lớn diện tích, trên đó có vô số bài vị nhưng chẳng phải di ảnh mà chỉ có khung gỗ được khắc chữ. Tuy nhiên cô lại không đọc được từ ngữ trên đó. Đối diện với bàn thờ một người phụ nữ ngồi xếp bằng, nâng con rối lên trước mặt quan sát, giọng rồ rề:

- Không sao, không phá vỡ được. - Linh Thảo cho rằng bà ấy nói một mình, cô quay sang nhìn nơi cách bà ấy độ chừng hai dang tay, là mẹ và Ngọc Kiều đang khúm núm ngồi đó. Họ thì thầm điều gì đấy cô không nghe rõ, chỉ có tiếng của người phụ nữ đều đặn với tia thống khoái:

- Hai tháng nữa, cắt thêm đường cuối cùng.

Cô không thấy được mặt nhưng chầm chầm vào con rối có khắc tên cô, bà từ từ xoay ngược lại chỗ lưng, cô mơ màng nhìn được trên đó có rất nhiều vết rạch dài và có chỗ cháy xém… nếu cô không lầm nó cùng với vết loét hiện tại trên người cô y một vị trí.

Bà Thuỷ sợ sệt, thỏ thẻ:

- Bà chắc sẽ thành công chứ?

Người phụ nữ bật ra âm thanh khô khốc, nặng nề:

- Hừm. Nếu không? - giọng điệu bà lơ đễnh, thái độ khinh thường hỏi ngược lại nhưng không khiến bà Thuỷ cùng Ngọc Kiều tức giận, ngược lại nỗi hoảng hốt của họ tăng thêm nhiều bậc khi thấy bà khẽ gõ và con rối gỗ còn lại, mẹ con họ như nhợt đi, gấp gáp thều thào tựa chẳng còn mấy hơi sức:

- Không, không, chúng tôi tin tưởng bà, chỉ lo quá nên nói thế. - Bà Thuỷ còn cúi gập người thể hiện sự kính trọng tới mức tôn sùng dành cho người phụ nữ xa lạ.

Bà hắng giọng, khắt khe cất lời thị uy:

- Nếu còn nghi ngờ, ta sẽ đưa tất cả về vị trí cũ. - Bà ta vừa nói vừa dùng cây đinh cắm vào giữa trán con rối gỗ có tên cô. Bất chợt cô đau đớn, nhận thức mất dần, một trọng lực vô hình đẩy cô rời khỏi không gian hiện tại.

Trước khi mọi thứ khép lại, một giọng nói nức nở, mềm mại, yêu chiều vang lên trong đầu:

- Linh Thảo, yêu con… - Ngực cô lại run lên, một dòng xúc cảm ào ạt chảy rần trong cơ thể, đến khi cô bàng hoàng thức tỉnh, nó vẫn đeo bám, vang lên dai dẳng trong đầu như cố tình để cô biết rằng, ở đâu đó, vẫn có một người âm thầm yêu thương cô mãnh liệt. Tuy nhiên, họ lại chịu rất nhiều đau đớn.

Thành Nghiêm nhìn sắc mặt nhợt nhạt, tròng mắt đứng yên, chằm chằm lên trần nhà vì cơ thể vẫn chưa hài hoà với thân xác, cần chờ thời gian để thích ứng.

- Linh Thảo… - Hắn gọi tên nhằm đánh thức, đồng thời sờ vào ấn đường bỗng chốc sậm màu của cô. Một làn khí đen mờ nhạt đang thấp thoáng ẩn hiện báo hiệu một tương lai u ám sẽ kéo tới.

Mặc dù Linh Thảo đã thoát khỏi ác mộng nhưng cần phải để bản thân có thời gian định hình, đôi mắt đứng sững phờ phạc của cô từ từ dao động, nó run rẩy nhìn vào người đàn ông đang kề cạnh, mở lời thốt ra âm giọng nhỏ xíu:

- Dạ…

Hắn sờ trán cô, giọng điềm tĩnh nhưng chứa không ít lo lắng:

- Khó chịu ở đâu?

Linh Thảo dần khôi phục ý thức, cô chợt ấp úng khi nhớ đến mọi người đang bận bịu nhưng có lẽ vì hành động mất kiểm soát của mình đã gây cản trở cho tiến trình của mọi người, cô vừa hoảng, vừa ái ngại nên giọng càng yếu ớt:

- Xin lỗi.

Bà Lành từ xa đi tới, điệu bộ muốn hỏi tất cả những gì mình cần nhưng Thành Nghiêm đã khẽ ra hiệu cho bà dừng lại.

Bà Lành trầm mặt không hài lòng nhưng cũng không làm ngược với ý hắn. Bà trở về chỗ bếp tiếp tục nấu nồi thuốc của mình.

Hắn nói với cô:

- Ngủ thêm chút đi...

Linh Thảo chợt gọi hắn:

- Thành Nghiêm… - Cô gượng ngồi dậy, đôi mắt dán chặt vào hắn với những mơ hồ, vô vàn cảm xúc đan xen mà chính cô cũng không rõ bản thân đang bị gì, chỉ là lòng dạ hỗn độn khiến cô chìm trong bất an.

Hắn chợt ôm cô vào lòng, lời nói cũng theo đó dịu dàng:

- Gặp ác mộng?

Trước hành động của hắn, tâm trạng khốn đốn của cô càng suy sụp, sự gồng gượng khi nhiều lần phải cố mạnh mẽ đương đầu với cơn mộng mị kỳ quái khiến cô gần như kiệt quệ. Bởi đột nhiên cô nhớ rất rõ từng chi tiết chứ chẳng phải quên béng đi chỉ còn bao hình ảnh vụn vặt không đủ sức ráp lại thành bức tranh hoàn chỉnh như những lần trước. Nhưng chính vì thế, cô càng sợ hãi hơn, nỗi sợ kinh hoàng khi bản thân cô nhận ra dường như nằm trong vòng tròn mệnh số do kẻ khác điều khiển.

Cô trong lòng hắn run lên, giọng nghẹn ngào:

- Em không biết nữa. - Cô chẳng biết có nên nói với hắn những rối rắm đang kéo tới trong đầu, cả âm giọng nhẹ nhàng nứt nở đã bao lần cố truyền đạt cho cô… Loại thân quen tựa máu thịt, tựa huyết thống thiêng liêng nối kết khiến nỗi đau nhân lên gấp bội… “Linh Thảo, yêu con”, giọng điệu ngọt lành trong quằn quại liên tục gieo vào tâm trí làm cho mọi thứ tấc tế bào đều thấm đẫm sầu thương.

Thành Nghiêm không hối thúc, chẳng vội vã, mặc kệ sự yếu mềm của cô, hắn chỉ ôm chặt lấy cơ thể run lên của cô mà thực tế đầu óc hắn cũng không kém phần ngổn ngang… Bởi hắn đã chân thật phát hiện, sinh mệnh của Linh Thảo đột ngột… không đoán được, ngay cả bà Lành cũng không tiên đoán được cho cô một quẻ bói nào.

Một kẻ tàn độc đang muốn tước đoạt quyền sống của cô… hay thực hiện một hành vi đê tiện hơn mà bấy giờ, họ vẫn chưa lần ra được mấu chốt. Hoặc họ đều đã đoán ra nhưng chẳng ai dám nhìn vào sự thật…

Hoàng bên ngoài chẳng rõ sự u ám của Linh Thảo, cậu đã khai phá được con chữ khắc ngược trong khúc gỗ, cậu bỗng mừng rỡ:

- Cậu… được rồi.

Linh Thảo sau một lúc chìm trong bi thương cũng dần ổn định, cô nghe tiếng bước chân nên chủ động rời khỏi người mình đang dựa vào nhưng hắn không buông, khẽ vỗ về cô thay cho lời trấn an. Hắn nhướng mày, đôi mắt hằn học chờ kết quả của Hoàng.

Cậu gãy đầu, dáng vẻ tự tin nhưng vẫn có nghi hoặc:

- Cậu, tên họ này lạ quá “Giáp Thuỵ Trân”. - Cậu sợ mình nhầm nên đã xem xét nhiều lần, thật ra tên cũng tương đối bình thường, riêng họ đó cậu chưa từng nghe qua.

Bà Lành đang đẩy lửa vào ấm thuốc, vừa nghe được:

- Đúng như ta đoán. - Bà nghiến răng trước kẻ rắn rết, thuộc dạng tà đạo, chuyên sử dụng cấm thuật để thực hiện những nghi thức xấu xa nhằm thoả mãn tính cách điên rồi của mình. Hai mươi năm trước, bà Lành cùng mụ ta đối đầu, được sự cho phép của thánh thần, bà đã diệt trừ tận gốc thân thể tới hồn xác để tránh gây hậu hoạ cho nhân gian. Bẵng đi đoạn thời gian, mụ ta được sống dậy, ngấm ngầm tồn tại trong bóng tối để trả mối thù xưa.

Thành Nghiêm cũng chẳng mấy bất ngờ, bởi năm đó hắn chưa tới mười tuổi nhưng đã cùng bà Lành góp mặt trong cuộc chiến đó, chỉ là hắn có chút khó hiểu:

- Bà ta mượn xác hoàn hồn hay vẫn chưa chết. - Nếu là bà ấy thật thì hành tung hay nơi chốn đều khó lường. Bởi vốn họ dòng họ của mụ ấy đã không tồn tại, mấy mươi năm trước đã chẳng có mảnh giấy tờ pháp lý nào chứng thực thông tin cá nhân, sống hoang dại và nằm ngoài tầm kiểm soát của của bộ phận nhà nước về dân số. Nên dĩ nhiên không thể tra thông tin mụ ta trên bất cứ trang thông tin hợp pháp nào, bằng con đường tính vận số lại càng chẳng được. Bởi số mệnh mụ đã đoạn từ hai mươi năm trước.

Sự trở về hiện tại của mụ đã nằm ngoài vòng khắc chế của thần phật và cả thế giới cõi âm…

Một kẻ vốn hoà vào hư vô lại dai dẳng tồn tại chắc hẳn bi kịch.

Trận đại nạn của Thành Nghiêm ở thời điểm gấp gáp cưới Linh Thảo có lẽ do bà ta tạo thành.

Lần đó, hắn rượt theo một quỷ hồn đang cố tình bám theo đứa trẻ nhỏ, vào một ngôi miếu bỏ hoang và bị vị thần nơi đó trừng phạt. Thêm các mũi tên bằng gỗ đào đã được chuẩn bị sẵn phóng vào hắn nên các vết thương không thể lành như bình thường. Nếu bà Lành tới chậm một phút, hắn cũng chẳng còn thân xác để nhặt về.

Bà Lành vừa hệ thống lại những chuyện xảy ra, vừa lắc đầu bất lực nhưng cũng không kém phần phẫn nộ:

- Mụ ta thâm độc, hồ ly ngàn năm cũng không mưu mô bằng. - Bà đã tin tưởng rằng đường đi nước bước đã được mụ vạch ra một kế hoạch chỉn chu… Trong đó có cả Linh Thảo.

Bà Lành phóng ánh mắt sắc lạnh vào cô nhưng không nói gì đá đọng tới. Tuy nhiên, điệu bộ của bà lộ rõ sự bài xích, nỗi ghét bỏ đã hoàn toàn bộc lên qua nét mặt.

Thành Nghiêm lạnh lùng:

- Con về điều tra sau, bà một mình cẩn thận. - Một lời nói chẳng liên quan tới cuộc trò chuyện đến mức những người còn lại nghe ngóng căng thẳng cũng giật mình trước quyết định của hắn. Riêng bà Lành lại hiểu dụng ý bởi hắn không muốn Linh Thảo tiếp tục nghe được bất cứ nội dung gì tiếp theo nên muốn đi khỏi như một cách bảo vệ.

Nếu trước đây một ngày, bà hài lòng với sự quan tâm của hắn dành cho Linh Thảo nhưng hiện tại lại không, bà trở nên vô cảm nói:

- Ba đứa ra xe trước đi.

Hoàng với Bảo lập tức làm theo, dĩ nhiên họ dám chai mặt ăn vạ Thành Nghiêm nhưng với bà Lành lại khác, lúc đối mặt với bà, họ luôn cân nhắc hành động và lời nói của mình.

Đợi họ đã hoàn toàn vào xe, Bà Lành nhíu mày, giọng sắc bén:

- Từ ngày con bé tới, tình trạng của con thế nào?

- Bình thường. - Thành Nghiêm dửng dưng đáp, tâm trạng lại vô cùng nặng nề.

Bà Lành dứt khoát:

- Nếu nó ảnh hưởng tới con, ta sẽ không nương tay. - Bà trầm giọng, nhấn nhá từng từ khiến mỗi âm thanh phát ra đều gai góc:

- Ta đưa nó đến được thì rời đi cũng dễ dàng.

Thành Nghiêm chau mày, hắn quay lưng ra cửa, gắt gỏng bác bỏ:

- Bà để con tự quyết đi.

Bà Lành không yếu thế, ngược lại ngữ khí càng dữ dội hơn:

- Chuyện gì ta cũng tôn trọng nhưng liên quan tới mạng sống của con thì không.

Thành Nghiêm bật cười trào phúng, hắn bất cần:

- Mạng này cũng giống cỏ rác, không đáng để tranh đoạt.

Hắn dứt lời sải bước rộng ra xe, không nán lại giây nào.

Bà Lành đứng lặng nhìn theo với cái thở dài ngao ngán, nhưng đôi mắt sáng quắt tựa diều hâu, kết hợp cùng gương mặt lạnh lẽo tạo nên một tổng thể có phần thâm sâu khó lường.