Chương 39 - Linh Nghiêm

Linh Nghiêm

Tác giả Mạn

Chương 39:

Thành Nghiêm thu dọn lại tất cả những gì mình đặt trên đất, cả con rối gỗ sau đó đặt gọn trở về vị trí cũ, hắn lạnh giọng:

- Tôi tới chỗ bà nội.

Hoàng nghe thế bỗng đứng thẳng lưng, vội vã đáp:

- Con tiện đường, để con chở cậu. - Cậu cầm sẵn chìa khoá, mở cửa xe cho hắn, điệu bộ hèn mọn, khúm núm ra sức lấy lòng.

Linh Thảo không nói gì nhưng đã đứng cạnh hắn tỏ rõ ý định thay cho lời nói của mình.

Chí Bảo sợ bản thân bị bỏ lại, nghiêm túc đưa ra ý kiến:

- Chạy một chiếc thôi. - Anh dứt lời, chủ động lên xe ngồi ở ghế phụ, cạnh chỗ của Hoàng.

Thành Nghiêm không đuổi bọn họ, một phần hắn mệt mỏi, phần còn lại cũng lười biếng đôi co bởi những kẻ này trừ khi tự lùi bước, ngoài ra càng đuổi, họ càng làm tới, dù không ngồi cùng xe, ắt hẳn cũng bám theo bằng xe khác. Hắn hy vọng một ngày gần nhất họ đủ chán nản để tự khắc bỏ cuộc, không tiếp tục làm những việc vô bổ.

Bốn người ngồi cùng với nhau nhưng không khí bỗng chút tù túng, bởi Thành Nghiêm khép hờ mắt, người tựa vào ghế chẳng rõ ngủ hay thức. Tuy nhiên, hắn có ở trạng thái nào cũng không ai đủ can đảm gây ồn ào. Bởi vừa rồi hắn thực hiện khá nhiều việc suốt mấy tiếng liền, thực tế họ không hiểu mấy điều hắn làm nhưng họ biết hắn sẽ hao sức, tốn rất nhiều tâm lực của mình nên sự uể oải không tránh khỏi.

Vả lại, hắn luôn trong vẻ cọc cằn, cả sự bức bối phải nuốt vào trong mà chưa có dịp bộc phát ra bên ngoài. Đặc biệt thái độ lạnh nhạt, hờ hững vô cớ với Linh Thảo. Dù hắn không nói chẳng rằng nhưng ai cũng nhận ra sự khác lạ kia dành cho cô. Mới lúc sớm còn thân mật, bấy giờ lại trở về sự xa cách đến độ sắc mặt của Linh Thảo cũng theo đó kém đi.

Cô co ro, tựa chừng muốn thu mình lại hoàn toàn, thỉnh thoảng ngẩn lên quan sát hắn nhưng không dám đặt tầm nhìn trên người hắn quá lâu rồi lại cúi thấp mặt vì sợ hắn bắt gặp.

Chí Bảo quay xuống cô, nhỏ giọng nói:

- Em dâu, lát tới chỗ anh rửa vết thương cho.

Cô ái ngại nhưng không biết phải nói thế nào, từ chối lại sợ hắn bực mình nên cô ẩn nhẫn gật đầu, mím môi:

- Cảm ơn.

Chí Bảo bật cười, phất tay phóng khoáng:

- Không cần lịch sự vậy...

Thành Nghiêm gắt gỏng:

- Im miệng. - Sau âm giọng hung hăng của hắn, không khí ồn ào vừa nhen nhóm lại tắt ngấm, không những trở về sự tĩnh lặng mà lòng mỗi người thêm nỗi run sợ.

Hoàng cảm thấy may mắn vì từ trước tới sau đều im lặng nhưng nỗi tự hào chưa lâu, điện thoại chợt đổ chuông, cậu gấp gáp bấm nút tắt, và nhìn vào kính chiếu hậu, thấy được cái nhíu mày rõ rệt của hắn.

Thành Nghiêm trầm giọng:

- Nghe máy.

Hoàng lắp bắp với màn hình lại sáng đèn:

- Dạ không cần đâu cậu. - Hoàng lắp bắp, lời nói do dự chẳng chút quả quyết.

Thành Nghiêm gầm gừ:

- Nghe. - Hắn chỉ nói duy nhất một tiếng nhưng lại rất có uy. Hoàng vốn đã e dè Thành Nghiêm nên trước sự cọc tính của hắn, cậu không dám trái lời vội vã nhận cuộc gọi.

- Mày đi đâu từ qua tới nay? - Hoàng không mang tai nghe, cậu chỉnh âm lượng tới mức thấp nhất nhưng không khí trong xe quá yên ắng. Bên ngoài lại giữa đêm, chẳng có xe cộ lưu thông để khuấy động sự sống nên mọi thứ chìm sâu vào tĩnh lặng. Sự tịch mịch đó nổi bật lên giọng cáu kỉnh của mẹ mình.

Hoàng vốn chẳng muốn nghe vì sự cảm không lành khi thấy mẹ mình gọi đến. Cậu chần chừ trước khi trả lời, đắn đo đủ đường sau đó đáp bằng âm thanh nhỏ xíu:

- Con qua nhà bạn.

Bà Trân chanh chua, bật cười châm chọc:

- Hay con quái vật đó.

Hoàng dự định xuống giọng nịnh nọt, nài nỉ mẹ bởi cậu cũng thấy được lỗi của mình khi đi suốt ngày mà không báo với bà. Tuy nhiên, nghe tới lời lẽ miệt thị của mẹ, cậu không kìm được, trả lời bằng sự bức bối:

- Mẹ mặc kệ con đi, con đi đâu cũng kệ con, mẹ đừng dùng từ khó nghe đó.

Bà Trân càng gắt lên:

- Kệ hả? Lỡ mày có mệnh hệ gì thì mẹ sao hả? Mày có nghĩ tới mẹ không? Ngộ nhỡ nó có gi,ết ch.ết mày cũng không ai hay…

Chí Bảo thở dài, quay ra ngoài cửa kính, vờ như chẳng nghe được gì.

Riêng Linh Thảo đã dùng tay mình bấu chặt vào đùi non, cô vô cùng căng thẳng trước từ ngữ nặng nề kia và bắt đầu lo lắng cho Thành Nghiêm. Cô mím chặt môi, cảm giác không an tâm về tâm trạng của hắn nhưng cô không đủ sức để làm bất cứ điều gì, bởi sợ hắn sẽ khó chịu hơn.

Hoàng hỏi trong bất lực:

- Mẹ nói đủ chưa? - Thực tế cậu muốn cãi lại nhưng không còn hơi sức bởi một vấn đề tranh luận quá nhiều lần không có kết quả thì nói tiếp cũng vô dụng.

Mặc dù qua điện thoại nhưng vẫn nghe được tiếng thở phì phò vì tức giận của bà, bà ra lệnh:

- Mày về liền cho tao.

Cậu đáp gọn lỏn, âm thanh khô khan:

- Không. - Cậu nói xong rồi dứt khoát tắt máy. Hoàng bứt rứt trong người trước cuộc điện thoại như cố tình phá tan mọi sự vui vẻ của mình.

Về cơ bản hai mẹ con họ chưa từng có tiếng nói chung và sự hiểu về nhau cũng ở mức thấp nhất. Từ nhỏ, bà ấy luôn áp đặt mọi ý muốn lên người cậu mà chưa hề hỏi xem cậu có muốn hay không. Sau này lớn chút nữa, niềm vui của cậu cậu thích lẽo đẽo theo Thành Nghiêm để xem hắn làm những việc kì lạ, bà ấy càng phản ứng dữ dội, cậu từ chỗ miễn cưỡng ép buộc bản thân nghe theo tới mức trở thành đứa phản nghịch nhưng vì ba của mình, cậu tự nhủ phải ngoan ngoãn đôi chút. Tuy vậy đôi lúc vẫn không kìm được trước sự vô lý của bà nên buộc lòng lớn tiếng qua lại…

Hoàng vừa ngẫm nghĩ vừa quay sang nhìn Thành Nghiêm, mấp máy:

- Cậu, con quên đường rồi.

Chí Bảo nhướng mày, giọng bỡn cợt:

- Để chú lái cho. - Anh còn với tay xoa đầu của Hoàng như hành động an ủi người nhỏ dại.

Hoàng nhăn mặt, né sang một bên, bức bối nói:

- Anh nhớ đường hả? - Hoàng chẳng mấy tin tưởng vào độ nhớ đường của Chí Bảo bởi cậu đã lạc khá nhiều lần khi nghe chỉ dẫn của anh ta.

Chí Bảo đắc ý, huênh hoang:

- Tôi đi nhiều hơn cậu.

Hoàng khinh bỉ, dự định phản bác nhưng Thành Nghiêm đã nhanh hơn bọn họ, hắn dứt khoát giải quyết hai kẻ ồn ào:

- Ngồi yên hết đi, tới chỗ nào thì hỏi.

- Dạ. - Hoàng đáp bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng lúc quay sang Chí Bảo, cậu thè lưỡi, trợn mắt trêu tức rồi sau đó nhìn thằng về trước, thái độ vô cùng ngông nghênh, tựa bản thân được trọng dụng, vô cùng có giá trị trong chuyến đi hiện tại.

Hoàng lái một đoạn đường dài từ lúc màn đêm đậm đặc tới lúc rạng sáng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Khi đi qua một thị trấn nhỏ, họ vào một vùng quê hoang sơ, đường đi bắt đầu không rõ ràng, nơi đây mênh mông nhưng không có lộ, chỉ có những lối mòn nhỏ xíu đan xen nhau. Hoàng có vào đây hai lần nhưng vẫn chưa định hình được hướng đi. Thời may đêm Thành Nghiêm xảy ra sự cố, bà Lành đã ra được tới thị trấn, nếu không cậu chắc hẳn bị kẹt ở chỗ này, chậm trễ trong việc đón bà.

Trước đường đi lạ lẫm, Thành Nghiêm mở lời để chỉ hướng đi cho Hoàng, sau đó họ phải đi hơn nửa tiếng sau mới đến được nơi mình cần với mặt trời đã nhô lên một đoạn khá cao.

Nơi của bà Lành là căn nhà đã xuống cấp trầm trọng, nó nằm trơ trọi giữa mảnh đất rộng lớn hoàn toàn biệt lập với sự sống ngoài kia. Bao bọc ngôi nhà của bà phần nhiều là cây cỏ, và bốn về xung quanh gần như là đất trống. Cây cao khá nhiều nhưng mọc thưa thớt, chỉ có cỏ thấp san sát dưới mặt đất dày cộm như tạo thành tấm thảm màu xanh trải dài đến tận chân trời. Không gian chỗ bà Lành vẫn còn hoang sơ, thoáng mát, yên bình nhưng có chút gì đó tẻ nhạt, mỗi một lần gợn gió thổi về như mang theo loại não nề đến mức gieo vào lòng người những nỗi buồn man mác không rõ nguyên nhân, tựa trống trải, tựa hụt hẫng với bao sự chơi vơi...

Lúc thấy căn nhà trước mặt, Linh Thảo nhìn chằm chằm vào đó, tròng mắt như run lên, khung cảnh khá quen thuộc tới mức khiến tâm trạng cô mông lung, linh hồn lâng lâng như chẳng còn trong thân xác mình. Có thứ gì đấy mơ hồ, thoắt ẩn, thoắt hiện làm nhịp tim cô loạn lên, cô dần khó thở nhưng không dám biểu lộ, cố nén vào trong chịu đựng cho riêng mình. Linh Thảo đi sau cùng nên chẳng ai thấy sắc mặt khác lạ của cô.

Bà Lành đang ở sau nhà, nghe tiếng xe máy dừng lại, bà lấy tảng đá dằn lên xề lá cây đang phơi khô, thủng thẳng ra ngoài, bà nhìn Thành Nghiêm một vòng như đánh giá tình trạng của hắn, giọng ôn tồn:

- Tới rồi.

Thành Nghiêm bước tới chỗ bà, vào thẳng vấn đề:

- Bà xem cái này. - Hắn đưa cho bà một con rối gỗ. Ba người còn lại không mấy bất ngờ trước thứ hắn đưa cho bà Lành nhưng tới khi món thứ hai, họ bất chợt giật mình vừa v vì dáng vẻ quái dị của nó.

Chí Bảo trầm ngâm quan sát.

Còn Linh Thảo và Hoàng không hẹn nhưng đồng loạt nhìn nhau, họ đều mang vẻ suy tư, không ai nói với ai lời nào. Tuy nhiên, trong đầu mỗi người đều hiện lên vài hình ảnh tương đối giống nhau khi hình gỗ kia gợi cho họ sự việc ở nhà Thắng về người đàn ông cùng con vật mình yêu thương đã hợp nhất với nhau làm một. Bấy giờ, trên tay hắn lại cầm khối gỗ là hình đàn ông, ở vị trí hông là con lợn, còn phía sau lưng là mông nhưng chẳng rõ đó là bộ phận của ai, vừa giống người vừa giống vật. Ở trí trên hậu môn, thấp hơn ngang thắt lưng chừng năm phân lại có đuôi dài. Bốn cái chân của con vật nằm gọn trong phần bụng như bộ phận chung của cả hai.

Thành Nghiêm ngồi xuống tảng đá lớn trước cửa, trầm giọng:

- Bà ta lên kế hoạch lâu rồi. - Hắn cho rằng việc ở nhà Thắng là trùng hợp, hoá ra đã được tính toán công phu. Ngày hôm đó lúc hắn đào đất để tạo hình hài cho ông ta và vật linh trú ngụ, tình cờ thấy được khối gỗ kì quặc như một trận pháp giúp quá trình linh hồn của ông ta và con lợn được hợp sức nhanh hơn. Theo những gì hắn thu được từ nhà hắn, cách bày trí, dựng ngôi nhà đều do một thầy phong thuỷ sắp xếp. Tuy nhiên, người từng gặp gỡ thầy phong thuỷ đó đều đã nằm dưới suối vàng trong trận đại nạn c.h.ết chóc do oan hồn của gã đàn ông ở vách tạo ra. Trong nhà Thắng hiện tại không còn ai biết thông tin của người thiết lập phong thuỷ cho họ, chỉ biết mỗi việc kẻ đó là phụ nữ, độ chừng ba mươi nhưng tính tới hiện tại, có lẽ ngoài bốn mươi,... trùng khớp với kẻ năm lần bảy lượt dí hắn vào đường cùng

Bà Lành không nói chẳng rằng, sắc mặt u ám, đôi mắt sáng quắt chằm chằm vào hai thứ trước mặt.

Hoàng thỏ thẻ hỏi:

- Cậu, cái đó ở nhà Thắng. - Cậu đã có đáp án nhưng muốn chắc chắn nên mở lời hỏi hắn.

Thành Nghiêm gật đầu, hắn cầm một cây sắt rỉ sét lắc lư trên tay.

Bà Lành dường như hiểu ý, đặt khúc gỗ hình người phụ nữ xuống bàn. Thành Nghiêm dùng cây sắt gõ vào đầu nó đúng chín lần, sau đó dùng móng tay bén nhọn của mình bổ dọc một đường từ đỉnh đầu xuống tới chân. Từ một hình hài nguyên vẹn được tách hai nhưng ở giữa chẳng có gì, chỉ đơn thuần là phần trong của cây.

Bà Lành cầm lên, để gần hơn với mắt mình, bà dùng đầu ngón tay nhấn vào lỗi, bà chau mày nói:

- Bột nhang trộn với cát.

Hai người nhìn kĩ lại mới phát giác màu sắc ở trong giống gỗ nhưng thực tế không phải, họ chợt phát giác đều đặc biệt, cẩn trọng úp nó xuống. Nhẹ nhàng gõ nhẹ lên trên để phần lỗi được dồn nén rời khỏi chiếc khuôn của mình. Vài phút sau, bột nhang với cát rơi ra thành hai khối, do chúng được ép chặt bên trong nên chẳng lập tức rã ra, chúng cứng cáp như hai cục bột nằm yên ở bàn. Trên bề mặt của chúng có khắc chữ và cả ngày tháng năm. Tuy nhiên nó quá mờ để đọc được. Thêm khi ra môi trường, dưới tác động của gió, nó nhanh chóng bị mài mòn đi, trong chớp mắt đã thành một khối phẳng mịn và trơn bóng.

Thành Nghiêm nghiến răng:

- Mẹ kiếp. - Hắn cáu kỉnh trước tên tuổi bé xíu chưa kịp đọc được đã bay mất. Khoảnh khắc ngọn lửa nóng nảy của hắn bùng nổ, Chí Bảo đứng sau lưng, vội vã nói:

- Trong đây có chữ. - Anh nói xong, mọi người liền tập trung nhìn vào chữ nổi bé tí được khắc bên trong bằng với kích cỡ in ở khối bột nhang vừa rồi.

Giữa thời điểm các giác quan của mọi người hoạt động cao độ, Linh Thảo bỗng ngất lịm đi với sự bàng hoàng của tất cả…