Chương 38 - Linh Nghiêm
Chương 38:
Thành Nghiêm không đâm vào cánh tay của gã q/uỷ vương như nhiều lần vừa rồi, ngược lại để gã tuỳ ý xâu xé. Hắn dùng tay còn lại của mình, chủ động nắm lấy cánh tay của gã, vừa nghiến răng, giọng như cố quát lên nhưng buộc đè nén, âm thanh trở nên u uất:
- Trần Phương Anh, ra đây. - Các ngón tay hắn xuyên thẳng vào trong phần bắp tay màu đỏ đậm của gã như tìm kiếm một vật gì, sau đó cung chặt, chậm rãi kéo ra với động tác nặng nề như kéo một khối sắt khổng lồ chìm dưới đáy giếng. Hắn gầm gừ, gồng người giật mạnh khỏi cánh tay gã và kéo ra một linh h.ồn mờ nhạt của cô gái, dáng vẻ đờ đẫn đứng ngây dại bên cạnh hắn nhưng hư ảnh không cố định, ngả nghiêng chuẩn bị ào ạt đổ vào vòng tròn âm khí.
Thành Nghiêm đã có được thứ mình cần, hắn không chần chừ, lấy con dao rỉ sét thẳng thừng chặt xuống cánh tay đang cấu hắn và rút chân nhanh khỏi mặt đất, khe hở để mở quỷ gian đóng lại, hắn sắp xếp các tảng đá khít lại với nhau về vị trí cũ.
Cánh tay màu đỏ trơ trọi vùng vẫy rồi nhanh chóng hóa thành làn khói mỏng biến mất sau khi bị cây gỗ của hắn dùng cây gỗ đâm mạnh vào giữa, tiếng gầm gừ của gã văng vẳng vọng ra căm phẫn trước khoảnh khắc khe hở qu.ỷ gian hoàn toàn đóng lại.
Sau một một lúc hắn gồng người, dùng chính thân thể mình làm mồi nhử để dụ dỗ gã qu.ỷ vương, cuối cùng cũng trở về bình thường. Tuy nhiên hai cánh tay đều ứa máu, các đường rách lại chằng chéo lên nhau cứa nát da thịt hắn.
Hoàng và Bảo chau mày nhưng vẫn không lấy làm lạ trước vết tích trên người hắn, riêng Linh Thảo lại khác, cảm giác chua xót cồn cào khắp đầu óc.
Linh Thảo đứng ngồi không yên, thấp thỏm chờ đợi hắn, bấy giờ khi biết hắn đã xong việc của mình nên vội vã chạy tới, cô cầm bàn tay hắn, giọng sớm sụt sùi:
- Lại bị thương rồi. - Cả người cô run lên, nước mắt không kìm được, từng giọt nóng hổi rơi xuống làn da lạnh lẽo của hắn.
Thành Nghiêm khi thấy bộ dạng thảm thương của cô, hắn lạnh giọng:
- Tự nó lành lại. - Hắn cảm thấy tình trạng hiện tại của bản thân vô cùng bình thường, ngay cả những người thân quen nhìn chúng đến mức chai sạn. Những vết tích hiện tại quá ít ỏi so với những gì hắn đã từng trải qua nên trước sự đau lòng của cô hắn khó hiểu, đồng thời cũng có gì đó râm ran chảy dọc theo tâm hồn cằn cỗi khiến hắn khó chịu.
Linh Thảo lắc đầu, lấy khăn giấy lau bớt đi vết m.áu, xót xa chẳng cách nào giấu đi:
- Nhưng vẫn đau.
Thành Nghiêm nghe được câu trả lời của cô, cuối cùng cũng hiểu vì sao Linh Thảo khóc như chịu rất nhiều ấm ức, hóa ra lo cho vết thương của mình. Hắn nhìn cô cẩn thận lau chùi, thao tác nhẹ nhàng tựa sợ gây thêm cho hắn đau đớn.
Thành Nghiêm im lặng, cơ thể bất động vài giây, đầu óc mơ hồ chẳng rõ nghĩ gì, chợt lạnh giọng:
- Không cảm giác gì cả. - Hắn dứt lời, thu tay về, dáng vẻ xa cách không muốn bất cứ ai tới gần.
Khoảnh khắc hắn rút tay về, đặc biệt điệu bộ lạnh lẽo, Linh Thảo chới với, nỗi hụt hẫng không thể nào tránh khỏi. Cô không nhốn nháo, ngực râm ran đa.u n.hói, cô lùi về vài bước nhưng không cách hắn quá xa, âm thầm cầu nguyện hắn sẽ hồi phục nhanh một chút.
Chí Bảo nhìn điệu bộ của cô hiện tại, anh nhớ tới những vết thương chằng chịt trên người cô, và cả vết lở hiện tại, việc xử lý phần ho.ại t.ử cũng không nhẹ nhàng nhưng cô vẫn kiên cường chịu đựng, chưa từng khóc lóc hay than lãn lời nào. Anh ngỡ cô mạnh mẽ nhưng chẳng ngờ tới, trước vài vết cào trên tay hắn, cô lại không kìm được tâm tư yếu ớt của mình.
Hoàng cũng có suy nghĩ tương tự với Chí Bảo. Thực tế mà nói Linh Thảo đôi lúc kì lạ, đặc biệt khi cô bị thương, lại bình thản như điều hiển nhiên ở đời, trong khi đứng trước các thương tích trên người hắn, cô lại cuống cuồng, hoảng hốt chẳng khác sẽ mất đi thứ gì đó vô cùng lớn lao. Hoàng bất chợt suy tư, mông lung về cách hành xử của cô nhưng vẫn tốt bụng khuyên nhủ:
- Cậu không sao đâu. Mợ đừng lo. - So với những vết trầy hiện tại thì những trận đại nạn như muốn lóc thịt hắn ra khỏi xương còn khủng hoảng hơn nhiều. Vì vậy, Hoàng vẫn nháo nhào lo lắng bởi chẳng mấy chốc lại kéo da non.
Cô gật đầu lấy lệ nhưng tâm trạng vẫn cực kì tệ. Bởi cô biết hắn rất https://truyenne.net/sau quá trình bị quỷ h/ồn hấp thu, chỉ cần hắn chậm một lúc, linh h.ồn cô ta đã chính thức hòa nhập với gã. Cũng giống như con người khi ăn uống cần thời gian để tiêu hoá. Quỷ ăn quỷ cũng cần có quá trình nhất định để chính thức biến một linh h.ồn khác chuyển hoá thành âm khí cho mình.
Hắn nhìn vào hình nộm, gằn giọng:
- Lý do cô chết?
Linh hồn của Phương Anh không xuất hiện, hoàn toàn nằm gọn trong hình giấy bởi cô ta quá yếu để ra bên ngoài nên cần một nơi để mình nương nhờ nhưng giọng nói vẫn cất lên, các từ ngữ có chút hỗn loạn:
- Tôi đang ngủ bị giết, tôi bị hai con nhỏ khốn nạn bóp cổ tới chết. Tôi chạy, chạy, chạy, rồi sau đó không nhớ gì nữa.
Hắn không nghi ngờ đáp án mình vừa nghe được. Có lẽ sau khi lìa khỏi thể xác, cô chưa xác định được phương hướng, vật vờ trong không gian vô định rồi bị cuốn vào qu,ỷ gian, do vẫn còn yếu ớt nên bắt buộc thành con mồi cho kẻ khác.
Tuy nhiên vẫn có thứ khiến Thành Nghiêm nực cười trong câu trả lời của cô ta, hắn hờ hững:
- Đương không họ giết cô?
- Đúng… - Ả vừa đáp.
Trước câu trả lời của cô, hắn không nói gì, chỉ bật ra âm thanh khô khốc từ thanh quảng, sau đó lấy quẹt, tí tách bật để ngọn lửa rực lên trước hình giấy cô ta đang trú ngụ. Ả hoảng loạn run run:
- Tôi có lỗi với họ nhưng vì muốn họ tốt hơn…
- Không cần thiết nữa. - Hắn lạnh lùng ngắt ngang lời lẽ biện hộ của ả. Hoàng đã tra ra được, cha mẹ Phương Anh có một bệnh viện thẩm mỹ nhưng vì tay nghề kém nên chẳng có khách, nhiều năm liền lỗ lã. Phương Anh cùng cha mẹ mình quảng bá hết lòng nhưng doanh thu vẫn giảm. Tới khi lên đại học, cô tình cờ biết được trường mình có hai cô gái khá nổi tiếng trên mạng xã hội nên tiếp cận, ngỏ ý phẫu thuật miễn phí tất cả thứ họ yêu cầu, chỉ cần sau khi hoàn thành sẽ viết nhiều bài đăng khen ngợi họ.
Hai ả ma nữ vốn chẳng thiếu tiền nhưng đứng trước món quà béo bở họ sáng mắt, lòng tham trỗi dậy, vả lại những tiếng ngon ngọt của Phương Anh nhồi nhét vào tư tưởng rằng họ sẽ đẹp lên, sẽ được nhiều người sùng bái hơn. Thành thử nhanh chóng ký thỏa thuận.
Cuối cùng, họ chẳng được đẹp như khao khát vì đã ngừng thở ngay trên bàn m,ổ do cùng lúc dao kéo quá nhiều bộ phận trên cơ thể.
Họ ôm oán hận, tìm tới Phương Anh để trả thù.
Hiện tại cha mẹ Phương Anh hay các y bác sĩ tham gia trong đó điều bị giam cầm vì việc làm thiếu chuyên môn của mình.
Thành Nghiêm muốn xem độ thật lòng của cô ta để ra tay giúp đỡ, giúp ả về được nơi mình cần nhưng trước sự dối trá đó, hắn không còn hứng thú.
Thành Nghiêm không đoái hoài, cũng sử dụng bùa chú ngăn ả mở lời. Hắn mang hình giấy đi tới vị trí khác cách xa ngôi nhà hoang, tới chỗ gần nhất với trường của Linh Thảo, hắn lấy các viên đá đặt xuống nền đất theo hình tròn, sau đó để hình giấy phía dưới. Hắn mở lọ, lấy con rối gỗ mình nhặt được đặt bên cạnh.
Hắn khắc thêm nhiều kí tự vòng bên ngoài của các viên đá đến khi giáp vòng thì mới dừng lại.
Hắn cầm câu gỗ cắm xuống đất, kéo bốn đường tạo thành hình vuông, trầm giọng nói với ba người bọn họ:
- Vào trong đây.
Cả ba không hiểu gì nhưng cũng vội vã làm theo, đứng sau lưng hắn trong hình hắn vừa vẽ.
Thành Nghiêm bật quẹt, đốt một nhúm giấy và ném về hướng hình giấy đặt trong vòng tròn đá. Do kích thước giấy nhỏ nên chúng bừng lên rồi tức khắc lụi tàn, chỉ còn đốm tro nhỏ xíu sớm hoàn lẫn vào bóng đêm.
Linh Thảo thấy được từ trong hình giấy đang chứa h.ồn thể của cô gái một dòng khói trắng đang rịn ra, bay về hướng trường rồi lãng vãng trên không khí.
Một lúc sau, các tán cây bỗng rung chuyển, cành lá quật mạnh, chúng nghiêng ngả tứ phương mà hoàn toàn không theo một trật tự nào, trước vận động mạnh liệt là chịu sức ép từ nguồn lực vô hình, chúng héo úa như bị hút cạn nhựa sống, và dần khô lại chỉ trong vài giây, rồi lả tả rơi xuống mặt đường.
Một số cành nhỏ cũng lắc rắc gãy ngang, lạch tạch rớt xuống dưới mặt đất.
Hơi lạnh rét cũng đổ ập về, chẳng phải loại lạnh do mưa góp hay trận tuyết rơi vào những ngày đông chỉ tác động được vào xúc giác, mà cái lạnh hiện tại như xoáy sâu vào xương, hoặc từ chính trong xương tỏa ra… họ không còn xác định rõ biết cơ thể mình đang tê rần. Chí Bảo và Minh Hoàng vô thức rùng mình, gai ốc nổi lên, lông tơ trên người cũng dựng đứng.
Hai người đầy thắc mắc nhưng không dám mở lời bởi Thành Nghiêm trầm mặt, dáng vẻ ngưng giọng, hắn ngồi xổm xuống liên tục vẽ trên đất.
Bấy giờ, hai nữ quỷ từng có ý định giết Linh Thảo như kẻ điên xắn xả lao tới chỗ hình giấy nhưng bị một luồng sáng nhàn nhạt đẩy ra.
Ả gầm gừ:
- Con chó c,hế.t, mày còn sống, mày lại còn tồn tại. Mày phải bị ăn, con khốn, mày phải bị ăn.
Hắn bỗng chốc thì thầm, âm giọng vừa phát ra từ cửa miệng hắn lại dõng dạc vang lên từ phía hình giấy:
- Tao là nô lệ của bà ta. - Lời của hắn nhưng bấy giờ không phải giọng của hắn mà giọng của cô gái vừa mềm dẻo nhưng cũng không kém phần ngả ngớn.
Linh Thảo biết được đó chính là giọng của Phương Anh. Hắn đang làm bùa chú để chuyển đổi âm giọng mình, giả thành Phương Anh để đánh lừa hai ả.
Hai ả nữ quỷ tức tưởi, xồng xộc xắn vào chỗ của Phương Anh nhưng đột ngột đứng yên, không văng ra cũng chẳng tiến vào sâu hơn mà dính chặt và lơ lửng trên không trung. Ả lắc đầu điên dại, mắt chòng chọc vào chỗ hình nộm, âm giọng hay hồn phách đều run rẩy:
- Không thể. Không thể, bà ta đã hứa sẽ g/i,ết mày, g,iế/t ch/ết mày… - Khí thế bừng bừng của ả bỗng chốc nhẹ bẫng đi như quả bóng căng đầy bị đâm thủng khi nhận ra con rối gỗ, họ dè chừng, sửng sốt với vô vàn ám ảnh.
Thành Nghiêm hài lòng trước phản ứng của họ, tiếp tục:
- Nhưng mày không g,iế,t ch,ết được Linh Thảo. Bây giờ bà ấy muốn tao g,iế.t mày. - Hắn vừa nói, đồng thời vừa dùng lực khiến họ đa.u đớn, giãy giụa gào thét với nỗi bức bách:
- Không được, mày không thể, tao cũng được bà ấy kí khế ước. Tao sẽ gi/ết con đó, rồi bà ta sẽ gi/ết mày.
Trước sự run sợ, hoảng loạn, từ ngữ điên cuồng của bọn họ, Thành Nghiêm đưa ra điều kiện:
- Mày nói xem bà ta đang ở đâu. Nếu đúng thì tao dừng tay. - Thành Nghiêm vừa nói, vừa vẽ lên nền đất vài dòng chữ, cùng lúc, hai ả ma nữ lấy tay, tự bóp lên cổ mình, ả trừng mắt, giọng nghẹn đặc, cuống quýt:
- Tao gặp ở cổng trường, chỉ ở cổng trường… - Kẻ đang nói, bỗng chốc vùng vẫy, linh thể đang rõ rệt bỗng nhoè đi, từng bộ phận trên cơ thể loãng ra tan chảy thành luồng khí đen mờ nhạt và chính thức tan vào hư vô.
Sắc mặt Thành Nghiêm âm trầm, người hắn toả ra cơn tức giận bởi hắn không thể lấy thông tin từ họ, bởi giống như đứa trẻ trước đó, chỉ cần mở miệng bất cứ thông tin gì về chủ nhân, họ sẽ bị khế ước thanh trừ, hồn thể tan tác.
Hồn ma cô gái bên cạnh vô cùng bấn loạn, ả không nghĩ tới trường hợp ấy, cả người im bặt, mắt chằm chằm vào linh phách bạn mình đã biến mất hoàn toàn:
Thành Nghiêm vẫn giữ được bình tĩnh với khí thế áp bách, điều khiển giọng nói ngang ngạnh theo âm điệu của Phương Anh:
- Cách nào liên lạc với bà ta. - Giọng cô gái thốt ra từ hình nộm vô cùng hống hách, tựa sự tan biến vừa rồi không phải bị chi phối bằng khế ước mà chính sức mạnh của Phương Anh được người phụ nữ đó cho phép.
Chính điều đó nên kẻ dưới trước là ả buộc khúm núm, ấp úng:
- Ở phía n… á… - Tuy nhiên ả vừa mở miệng, Thành Nghiêm đã sử dụng bùa chú để cấm khẩu không cho ả tiếp tục.
Hắn lạnh giọng ra lệnh:
- Mày chỉ cần gật đầu. - Hắn có chút vội vã bởi hai chân của ả đã bắt đầu hoá hư vô. Thành Nghiêm vẫn tìm cách để cứu lấy, giúp cô ta phá giải khế ước c.h.ết chóc nhưng loại bùa chú bà ta sử dụng hắn chưa từng đọc qua. Dù hắn đã xem hầu hết sách vở cổ xưa về các loại kí kết giữa thầy pháp và yêu ma nhưng vẫn không có ghi chép. Trừ khi đó là những thứ cấm thuật mà giới thầy trừ tà đã tiêu huỷ từ lâu nhưng vẫn còn sót lại.
Hắn tranh thủ trước thời gian hạn hẹp:
- Bà ta hơn bốn mươi tuổi?
Gương mặt ả https://truyenne.net/siêu vẹo tới mức ngay guồng gió thoáng ngang cũng đủ làm ả tan biến nhưng vì mưu cầu sự sống, ả vẫn cố gật đầu.
Thành Nghiêm gấp gáp:
- Sử dụng bùa bằng gỗ?
Ả lần nữa miễn cưỡng dầu đầu nhưng dáng vẻ đã nhạt nhoà tới cực độ.
Thành Nghiêm tiếp tục:
- Ở phía nam? - Hắn đọc chú ngữ duy trì hồn phách nhưng không được, ả không còn đủ dáng hình để tạo nên cái gật đầu hay cố tình giữ yên mà chính thức hoà vào không khí, chẳng còn vương lại chút gì trên đời.
Thành Nghiêm tức tối khi thông tin nhận được vẫn mơ hồ.
Một phần khác, lòng dạ hắn chợt có phần u ám trước hai kiếp đời chẳng rõ đáng thương hay đáng trách, sau cùng đến khi ở dạng linh hồn, họ vẫn bị lừa gạt đến mức không còn cơ hội đầu thai thêm lần nào.
Thành Nghiêm không đâm vào cánh tay của gã q/uỷ vương như nhiều lần vừa rồi, ngược lại để gã tuỳ ý xâu xé. Hắn dùng tay còn lại của mình, chủ động nắm lấy cánh tay của gã, vừa nghiến răng, giọng như cố quát lên nhưng buộc đè nén, âm thanh trở nên u uất:
- Trần Phương Anh, ra đây. - Các ngón tay hắn xuyên thẳng vào trong phần bắp tay màu đỏ đậm của gã như tìm kiếm một vật gì, sau đó cung chặt, chậm rãi kéo ra với động tác nặng nề như kéo một khối sắt khổng lồ chìm dưới đáy giếng. Hắn gầm gừ, gồng người giật mạnh khỏi cánh tay gã và kéo ra một linh h.ồn mờ nhạt của cô gái, dáng vẻ đờ đẫn đứng ngây dại bên cạnh hắn nhưng hư ảnh không cố định, ngả nghiêng chuẩn bị ào ạt đổ vào vòng tròn âm khí.
Thành Nghiêm đã có được thứ mình cần, hắn không chần chừ, lấy con dao rỉ sét thẳng thừng chặt xuống cánh tay đang cấu hắn và rút chân nhanh khỏi mặt đất, khe hở để mở quỷ gian đóng lại, hắn sắp xếp các tảng đá khít lại với nhau về vị trí cũ.
Cánh tay màu đỏ trơ trọi vùng vẫy rồi nhanh chóng hóa thành làn khói mỏng biến mất sau khi bị cây gỗ của hắn dùng cây gỗ đâm mạnh vào giữa, tiếng gầm gừ của gã văng vẳng vọng ra căm phẫn trước khoảnh khắc khe hở qu.ỷ gian hoàn toàn đóng lại.
Sau một một lúc hắn gồng người, dùng chính thân thể mình làm mồi nhử để dụ dỗ gã qu.ỷ vương, cuối cùng cũng trở về bình thường. Tuy nhiên hai cánh tay đều ứa máu, các đường rách lại chằng chéo lên nhau cứa nát da thịt hắn.
Hoàng và Bảo chau mày nhưng vẫn không lấy làm lạ trước vết tích trên người hắn, riêng Linh Thảo lại khác, cảm giác chua xót cồn cào khắp đầu óc.
Linh Thảo đứng ngồi không yên, thấp thỏm chờ đợi hắn, bấy giờ khi biết hắn đã xong việc của mình nên vội vã chạy tới, cô cầm bàn tay hắn, giọng sớm sụt sùi:
- Lại bị thương rồi. - Cả người cô run lên, nước mắt không kìm được, từng giọt nóng hổi rơi xuống làn da lạnh lẽo của hắn.
Thành Nghiêm khi thấy bộ dạng thảm thương của cô, hắn lạnh giọng:
- Tự nó lành lại. - Hắn cảm thấy tình trạng hiện tại của bản thân vô cùng bình thường, ngay cả những người thân quen nhìn chúng đến mức chai sạn. Những vết tích hiện tại quá ít ỏi so với những gì hắn đã từng trải qua nên trước sự đau lòng của cô hắn khó hiểu, đồng thời cũng có gì đó râm ran chảy dọc theo tâm hồn cằn cỗi khiến hắn khó chịu.
Linh Thảo lắc đầu, lấy khăn giấy lau bớt đi vết m.áu, xót xa chẳng cách nào giấu đi:
- Nhưng vẫn đau.
Thành Nghiêm nghe được câu trả lời của cô, cuối cùng cũng hiểu vì sao Linh Thảo khóc như chịu rất nhiều ấm ức, hóa ra lo cho vết thương của mình. Hắn nhìn cô cẩn thận lau chùi, thao tác nhẹ nhàng tựa sợ gây thêm cho hắn đau đớn.
Thành Nghiêm im lặng, cơ thể bất động vài giây, đầu óc mơ hồ chẳng rõ nghĩ gì, chợt lạnh giọng:
- Không cảm giác gì cả. - Hắn dứt lời, thu tay về, dáng vẻ xa cách không muốn bất cứ ai tới gần.
Khoảnh khắc hắn rút tay về, đặc biệt điệu bộ lạnh lẽo, Linh Thảo chới với, nỗi hụt hẫng không thể nào tránh khỏi. Cô không nhốn nháo, ngực râm ran đa.u n.hói, cô lùi về vài bước nhưng không cách hắn quá xa, âm thầm cầu nguyện hắn sẽ hồi phục nhanh một chút.
Chí Bảo nhìn điệu bộ của cô hiện tại, anh nhớ tới những vết thương chằng chịt trên người cô, và cả vết lở hiện tại, việc xử lý phần ho.ại t.ử cũng không nhẹ nhàng nhưng cô vẫn kiên cường chịu đựng, chưa từng khóc lóc hay than lãn lời nào. Anh ngỡ cô mạnh mẽ nhưng chẳng ngờ tới, trước vài vết cào trên tay hắn, cô lại không kìm được tâm tư yếu ớt của mình.
Hoàng cũng có suy nghĩ tương tự với Chí Bảo. Thực tế mà nói Linh Thảo đôi lúc kì lạ, đặc biệt khi cô bị thương, lại bình thản như điều hiển nhiên ở đời, trong khi đứng trước các thương tích trên người hắn, cô lại cuống cuồng, hoảng hốt chẳng khác sẽ mất đi thứ gì đó vô cùng lớn lao. Hoàng bất chợt suy tư, mông lung về cách hành xử của cô nhưng vẫn tốt bụng khuyên nhủ:
- Cậu không sao đâu. Mợ đừng lo. - So với những vết trầy hiện tại thì những trận đại nạn như muốn lóc thịt hắn ra khỏi xương còn khủng hoảng hơn nhiều. Vì vậy, Hoàng vẫn nháo nhào lo lắng bởi chẳng mấy chốc lại kéo da non.
Cô gật đầu lấy lệ nhưng tâm trạng vẫn cực kì tệ. Bởi cô biết hắn rất https://truyenne.net/sau quá trình bị quỷ h/ồn hấp thu, chỉ cần hắn chậm một lúc, linh h.ồn cô ta đã chính thức hòa nhập với gã. Cũng giống như con người khi ăn uống cần thời gian để tiêu hoá. Quỷ ăn quỷ cũng cần có quá trình nhất định để chính thức biến một linh h.ồn khác chuyển hoá thành âm khí cho mình.
Hắn nhìn vào hình nộm, gằn giọng:
- Lý do cô chết?
Linh hồn của Phương Anh không xuất hiện, hoàn toàn nằm gọn trong hình giấy bởi cô ta quá yếu để ra bên ngoài nên cần một nơi để mình nương nhờ nhưng giọng nói vẫn cất lên, các từ ngữ có chút hỗn loạn:
- Tôi đang ngủ bị giết, tôi bị hai con nhỏ khốn nạn bóp cổ tới chết. Tôi chạy, chạy, chạy, rồi sau đó không nhớ gì nữa.
Hắn không nghi ngờ đáp án mình vừa nghe được. Có lẽ sau khi lìa khỏi thể xác, cô chưa xác định được phương hướng, vật vờ trong không gian vô định rồi bị cuốn vào qu,ỷ gian, do vẫn còn yếu ớt nên bắt buộc thành con mồi cho kẻ khác.
Tuy nhiên vẫn có thứ khiến Thành Nghiêm nực cười trong câu trả lời của cô ta, hắn hờ hững:
- Đương không họ giết cô?
- Đúng… - Ả vừa đáp.
Trước câu trả lời của cô, hắn không nói gì, chỉ bật ra âm thanh khô khốc từ thanh quảng, sau đó lấy quẹt, tí tách bật để ngọn lửa rực lên trước hình giấy cô ta đang trú ngụ. Ả hoảng loạn run run:
- Tôi có lỗi với họ nhưng vì muốn họ tốt hơn…
- Không cần thiết nữa. - Hắn lạnh lùng ngắt ngang lời lẽ biện hộ của ả. Hoàng đã tra ra được, cha mẹ Phương Anh có một bệnh viện thẩm mỹ nhưng vì tay nghề kém nên chẳng có khách, nhiều năm liền lỗ lã. Phương Anh cùng cha mẹ mình quảng bá hết lòng nhưng doanh thu vẫn giảm. Tới khi lên đại học, cô tình cờ biết được trường mình có hai cô gái khá nổi tiếng trên mạng xã hội nên tiếp cận, ngỏ ý phẫu thuật miễn phí tất cả thứ họ yêu cầu, chỉ cần sau khi hoàn thành sẽ viết nhiều bài đăng khen ngợi họ.
Hai ả ma nữ vốn chẳng thiếu tiền nhưng đứng trước món quà béo bở họ sáng mắt, lòng tham trỗi dậy, vả lại những tiếng ngon ngọt của Phương Anh nhồi nhét vào tư tưởng rằng họ sẽ đẹp lên, sẽ được nhiều người sùng bái hơn. Thành thử nhanh chóng ký thỏa thuận.
Cuối cùng, họ chẳng được đẹp như khao khát vì đã ngừng thở ngay trên bàn m,ổ do cùng lúc dao kéo quá nhiều bộ phận trên cơ thể.
Họ ôm oán hận, tìm tới Phương Anh để trả thù.
Hiện tại cha mẹ Phương Anh hay các y bác sĩ tham gia trong đó điều bị giam cầm vì việc làm thiếu chuyên môn của mình.
Thành Nghiêm muốn xem độ thật lòng của cô ta để ra tay giúp đỡ, giúp ả về được nơi mình cần nhưng trước sự dối trá đó, hắn không còn hứng thú.
Thành Nghiêm không đoái hoài, cũng sử dụng bùa chú ngăn ả mở lời. Hắn mang hình giấy đi tới vị trí khác cách xa ngôi nhà hoang, tới chỗ gần nhất với trường của Linh Thảo, hắn lấy các viên đá đặt xuống nền đất theo hình tròn, sau đó để hình giấy phía dưới. Hắn mở lọ, lấy con rối gỗ mình nhặt được đặt bên cạnh.
Hắn khắc thêm nhiều kí tự vòng bên ngoài của các viên đá đến khi giáp vòng thì mới dừng lại.
Hắn cầm câu gỗ cắm xuống đất, kéo bốn đường tạo thành hình vuông, trầm giọng nói với ba người bọn họ:
- Vào trong đây.
Cả ba không hiểu gì nhưng cũng vội vã làm theo, đứng sau lưng hắn trong hình hắn vừa vẽ.
Thành Nghiêm bật quẹt, đốt một nhúm giấy và ném về hướng hình giấy đặt trong vòng tròn đá. Do kích thước giấy nhỏ nên chúng bừng lên rồi tức khắc lụi tàn, chỉ còn đốm tro nhỏ xíu sớm hoàn lẫn vào bóng đêm.
Linh Thảo thấy được từ trong hình giấy đang chứa h.ồn thể của cô gái một dòng khói trắng đang rịn ra, bay về hướng trường rồi lãng vãng trên không khí.
Một lúc sau, các tán cây bỗng rung chuyển, cành lá quật mạnh, chúng nghiêng ngả tứ phương mà hoàn toàn không theo một trật tự nào, trước vận động mạnh liệt là chịu sức ép từ nguồn lực vô hình, chúng héo úa như bị hút cạn nhựa sống, và dần khô lại chỉ trong vài giây, rồi lả tả rơi xuống mặt đường.
Một số cành nhỏ cũng lắc rắc gãy ngang, lạch tạch rớt xuống dưới mặt đất.
Hơi lạnh rét cũng đổ ập về, chẳng phải loại lạnh do mưa góp hay trận tuyết rơi vào những ngày đông chỉ tác động được vào xúc giác, mà cái lạnh hiện tại như xoáy sâu vào xương, hoặc từ chính trong xương tỏa ra… họ không còn xác định rõ biết cơ thể mình đang tê rần. Chí Bảo và Minh Hoàng vô thức rùng mình, gai ốc nổi lên, lông tơ trên người cũng dựng đứng.
Hai người đầy thắc mắc nhưng không dám mở lời bởi Thành Nghiêm trầm mặt, dáng vẻ ngưng giọng, hắn ngồi xổm xuống liên tục vẽ trên đất.
Bấy giờ, hai nữ quỷ từng có ý định giết Linh Thảo như kẻ điên xắn xả lao tới chỗ hình giấy nhưng bị một luồng sáng nhàn nhạt đẩy ra.
Ả gầm gừ:
- Con chó c,hế.t, mày còn sống, mày lại còn tồn tại. Mày phải bị ăn, con khốn, mày phải bị ăn.
Hắn bỗng chốc thì thầm, âm giọng vừa phát ra từ cửa miệng hắn lại dõng dạc vang lên từ phía hình giấy:
- Tao là nô lệ của bà ta. - Lời của hắn nhưng bấy giờ không phải giọng của hắn mà giọng của cô gái vừa mềm dẻo nhưng cũng không kém phần ngả ngớn.
Linh Thảo biết được đó chính là giọng của Phương Anh. Hắn đang làm bùa chú để chuyển đổi âm giọng mình, giả thành Phương Anh để đánh lừa hai ả.
Hai ả nữ quỷ tức tưởi, xồng xộc xắn vào chỗ của Phương Anh nhưng đột ngột đứng yên, không văng ra cũng chẳng tiến vào sâu hơn mà dính chặt và lơ lửng trên không trung. Ả lắc đầu điên dại, mắt chòng chọc vào chỗ hình nộm, âm giọng hay hồn phách đều run rẩy:
- Không thể. Không thể, bà ta đã hứa sẽ g/i,ết mày, g,iế/t ch/ết mày… - Khí thế bừng bừng của ả bỗng chốc nhẹ bẫng đi như quả bóng căng đầy bị đâm thủng khi nhận ra con rối gỗ, họ dè chừng, sửng sốt với vô vàn ám ảnh.
Thành Nghiêm hài lòng trước phản ứng của họ, tiếp tục:
- Nhưng mày không g,iế,t ch,ết được Linh Thảo. Bây giờ bà ấy muốn tao g,iế.t mày. - Hắn vừa nói, đồng thời vừa dùng lực khiến họ đa.u đớn, giãy giụa gào thét với nỗi bức bách:
- Không được, mày không thể, tao cũng được bà ấy kí khế ước. Tao sẽ gi/ết con đó, rồi bà ta sẽ gi/ết mày.
Trước sự run sợ, hoảng loạn, từ ngữ điên cuồng của bọn họ, Thành Nghiêm đưa ra điều kiện:
- Mày nói xem bà ta đang ở đâu. Nếu đúng thì tao dừng tay. - Thành Nghiêm vừa nói, vừa vẽ lên nền đất vài dòng chữ, cùng lúc, hai ả ma nữ lấy tay, tự bóp lên cổ mình, ả trừng mắt, giọng nghẹn đặc, cuống quýt:
- Tao gặp ở cổng trường, chỉ ở cổng trường… - Kẻ đang nói, bỗng chốc vùng vẫy, linh thể đang rõ rệt bỗng nhoè đi, từng bộ phận trên cơ thể loãng ra tan chảy thành luồng khí đen mờ nhạt và chính thức tan vào hư vô.
Sắc mặt Thành Nghiêm âm trầm, người hắn toả ra cơn tức giận bởi hắn không thể lấy thông tin từ họ, bởi giống như đứa trẻ trước đó, chỉ cần mở miệng bất cứ thông tin gì về chủ nhân, họ sẽ bị khế ước thanh trừ, hồn thể tan tác.
Hồn ma cô gái bên cạnh vô cùng bấn loạn, ả không nghĩ tới trường hợp ấy, cả người im bặt, mắt chằm chằm vào linh phách bạn mình đã biến mất hoàn toàn:
Thành Nghiêm vẫn giữ được bình tĩnh với khí thế áp bách, điều khiển giọng nói ngang ngạnh theo âm điệu của Phương Anh:
- Cách nào liên lạc với bà ta. - Giọng cô gái thốt ra từ hình nộm vô cùng hống hách, tựa sự tan biến vừa rồi không phải bị chi phối bằng khế ước mà chính sức mạnh của Phương Anh được người phụ nữ đó cho phép.
Chính điều đó nên kẻ dưới trước là ả buộc khúm núm, ấp úng:
- Ở phía n… á… - Tuy nhiên ả vừa mở miệng, Thành Nghiêm đã sử dụng bùa chú để cấm khẩu không cho ả tiếp tục.
Hắn lạnh giọng ra lệnh:
- Mày chỉ cần gật đầu. - Hắn có chút vội vã bởi hai chân của ả đã bắt đầu hoá hư vô. Thành Nghiêm vẫn tìm cách để cứu lấy, giúp cô ta phá giải khế ước c.h.ết chóc nhưng loại bùa chú bà ta sử dụng hắn chưa từng đọc qua. Dù hắn đã xem hầu hết sách vở cổ xưa về các loại kí kết giữa thầy pháp và yêu ma nhưng vẫn không có ghi chép. Trừ khi đó là những thứ cấm thuật mà giới thầy trừ tà đã tiêu huỷ từ lâu nhưng vẫn còn sót lại.
Hắn tranh thủ trước thời gian hạn hẹp:
- Bà ta hơn bốn mươi tuổi?
Gương mặt ả https://truyenne.net/siêu vẹo tới mức ngay guồng gió thoáng ngang cũng đủ làm ả tan biến nhưng vì mưu cầu sự sống, ả vẫn cố gật đầu.
Thành Nghiêm gấp gáp:
- Sử dụng bùa bằng gỗ?
Ả lần nữa miễn cưỡng dầu đầu nhưng dáng vẻ đã nhạt nhoà tới cực độ.
Thành Nghiêm tiếp tục:
- Ở phía nam? - Hắn đọc chú ngữ duy trì hồn phách nhưng không được, ả không còn đủ dáng hình để tạo nên cái gật đầu hay cố tình giữ yên mà chính thức hoà vào không khí, chẳng còn vương lại chút gì trên đời.
Thành Nghiêm tức tối khi thông tin nhận được vẫn mơ hồ.
Một phần khác, lòng dạ hắn chợt có phần u ám trước hai kiếp đời chẳng rõ đáng thương hay đáng trách, sau cùng đến khi ở dạng linh hồn, họ vẫn bị lừa gạt đến mức không còn cơ hội đầu thai thêm lần nào.