Chương 37 - Linh Nghiêm
Chương 37:
Thành Nghiêm đứng nghiền ngẫm ở cửa, sau đó quay qua nói với hai chàng trai đang lấp ló phía sau:
- Mở khóa? - Hắn cần vào nhà để lấy con rối nằm lăn lóc bên trong. Thật ra hắn tự mình làm được nhưng chí ít cũng phải tận dụng hai kẻ vô công rỗi nghề
Hoàng nhanh nhảu đáp, khí thế tự tin hẳn vì đã tới thời điểm bản thân được trọng dụng:
- Cậu, phía sau cửa mở. - Hoàng chỉ qua chỗ cạnh bên hông, có đường hẻm nhỏ xíu để lần ra cửa sau của ngôi nhà.
Thực tế lúc trưa bị Thành Nghiêm đuổi khỏi căn hộ, hai người họ không về, đoán già đoán non đủ đường, chạy tới đây để xem xét căn nhà quái quỷ không thuộc thế giới của bọn họ. Hai người chỉ đi lòng vòng bên ngoài để thoả sự hiếu kì, cũng chẳng nhận ra điều gì khác lạ nên không thấy đáng sợ, hiện tại trời đã tối, bốn bề u ám khiến họ có chút rờn rợn. Bây giờ còn thấy hắn vào trong căn nhà hoang càng làm cả ba người kinh hồn.
Linh Thảo cũng hoảng hốt trước hành động của hắn, cô cuống cuồng chạy đến mặc cho lời hứa trước đó không gây phiền cho hắn:
- Thành Nghiêm, em theo với. - Cô rất sợ Thành Nghiêm lại một mình bị rơi vào nơi đó. Cô vẫn nhớ rất rõ từng linh hồn đều hung hăng, loại ánh mắt thù hằn luôn dán chặt lên người Thành Nghiêm, từng hồ,n m,a đều hiện rõ khao khát được nuốt sống hắn. Dường như chẳng phải lúc nào cũng thấy được nơi c,h,ết chóc kia, cần phải dùng bùa chú nhưng ngộ nhỡ sơ sẩy hắn bị rơi vào lần nữa thì cô không thể nghĩ nổi hậu quả. Liệu họ có thêm một may mắn tìm được đến nơi của q,uỷ d,ữ tìm kiếm hắn. Vậy thì cô sẽ đi cùng hắn, nếu có xui xẻo gì cũng không phải một mình hắn đơn độc.
Thành Nghiêm chau mày, ngăn cản ý muốn của cô:
- Linh Thảo đứng đây cùng hai người này đi.
Chí Bảo cũng bước lên một bước, cười cười:
- Mình không định đứng đây nhe bạn thân.
Hắn nghe bạn mình nói thế, trong khi đứa cháu đã đi tới con hẻm, hắn không kìm được, gắt gỏng:
- Đệch, không thì cút về hết. - Hắn cực kì không hài lòng trước những kẻ ương bướng không phân định được tầm quan trọng của việc đang diễn ra.
Chí Bảo chợt nghiêm nghị, không mang theo chút đùa giỡn, ngược lại có chút chân thành:
- Ở đây đều là người trưởng thành, tự chịu trách nhiệm được với việc mình làm. Mình biết đang làm gì mà.
Bảo vừa dứt lời, Hoàng lập tức nói:
- Cậu cũng nói với con m,,a quỷ dù mạnh cũng không tùy tiện tại được người khác trừ khi có ân oán. Có chăng chỉ ảnh hưởng chút thôi. Cậu yên tâm đi, con bôi hết chai tỏi rồi.
Hai người họ giống như có kịch bản trước, lý lẽ vô cùng trơn tru và phù hợp nhưng dĩ nhiên không từ nào lọt tai hắn.
Tuy vậy, hắn không phí hơi sức đôi co, chỉ nắm tay cô bước vào con hẻm. Bởi hai tên cố chấp đã quyết như thế, mười con trâu cũng chẳng cách nào lay chuyển được ý định của họ. Hắn không thể để Linh Thảo một mình ngoài đây nên buộc lòng mang cô vào đó.
Hắn trầm giọng:
- Không tự ý chạm vào bất cứ thứ gì, cũng không giết côn trùng hay gì cả. - Hắn không chỉ đích danh rằng mình nói với ai nhưng ba người đủ nhận thức để hiểu được hắn đang dặn dò họ.
Họ mon men theo con đường nhỏ xíu, lần về phía sau ngôi nhà, mấy cách cửa gỗ cũ nát đung đưa, tiếng kẽo kẹt khe khẽ kéo dài liên miên chưa một khắc dừng lại dù chẳng có một gợn gió nào thổi qua để làm nó chuyển động.
Ngôi nhà bên trong trống rỗng, không có bất cứ vật dụng gì vì đã lâu không có người ở. Duy chỉ có mạng nhện chằng chịt giăng phủ mọi nơi như tạo nên màn vải trắng căng khắp ngôi nhà. Mỗi sợi tơ của nó đều đã thấm âm khí nên lũ nhện ở đây chưa hẳn đã là một sinh vật vô tri mà tâm tính của nó cũng có thay đổi, được tiêm nhiễm vào đầu óc bản năng háu ăn và hung tàn.
Căn nhà này như chiếc động nuôi dưỡng quỷ vô cùng nồng nặc.
Bởi mảnh đất này vốn là nghĩa địa, mấy trăm năm trước t,hi t,hể giặc đều gom lại ném ở khu vực này. Đến những năm dịch bệnh tàn phá, người mất quá nhiều không chỗ an táng, họ cũng mang tới đây, mảnh đất hoang tàn chính thức biến thành bãi tha ma, âm khí quện đặc.
Thời gian dần qua, những th,i th,ể đã khô cằn, hòa với cát bụi chìm sâu vào lồng đất, cỏ cây mọc lên nên vết xương máu năm xưa không còn. Chúng lại trở về nguyên bãi đất hoang trong mắt người thường. Thế hệ sau thản nhiên khai phá đất đai xây cất nhưng tiếc rằng con người không thể tồn tại ở nơi vẫn còn quá nhiều những oan hồn vật vờ. Cuối cùng con hẻm gần trường học những tưởng sẽ thuận tiện cho việc kinh doanh, nào ngờ lại trở thành nơi sầm uất, không ai ghé qua. Cũng từng rất nhiều người cố chấp, mua lại hoặc thuê mặt bằng buôn bán nhưng vừa ế ẩm, sức khỏe lại giảm sút, họ bỏ đi vì đã tin rằng dãy đất này bị ma ám, tiếng xấu đồn xa nên chẳng ai còn can đảm để bỏ tiền ra chọn một chỗ phong thủy quá tệ.
Hắn đẩy cánh cửa vào trong nhà, không gian vẫn u uất, ngột ngạt nhưng không có bóng ma nào xuất hiện. Đơn thuần chúng bị phong ấn vào một không gian khác, có lẽ trước đây các quỷ hồn quậy phá tàn bạo nên đã bị thầy pháp tạo kết giới giam cầm chúng vào lãnh địa thực sự thuộc về mình.
Tuy nhiên, chúng vẫn tồn tại song song với thế giới thật, tiếng gào rú, cả âm khí luôn nghi ngút nhuốm đậm khu vực quanh đây, cả khả năng hút lấy những linh hồn bé nhỏ. Nghĩ tới đây, hắn chợt nói với Hoàng:
- Mày tra gấp tên tuổi của cô gái lớp Linh Thảo.
Hoàng đang hồi hộp để vào đây, bất chợt nghe hắn nói thế, cậu giật mình nhưng cũng không dám ý kiến, gật đầu:
- Dạ. - Hoàng vội quay người, ngược về xe của mình để lấy máy tính.
Thành Nghiêm để Hoàng một mình ngoài xe cũng không an tâm nên nói với Chí Bảo:
- Cậu cũng phụ Hoàng đi, tôi lấy con rối rồi ra ngay, không có gì ở đây đâu. - Hắn không lớn tiếng quát nạt mà điềm tĩnh, thái độ cũng nghiêm túc và có vẻ rất gấp.
Bảo do dự nhưng vẫn gật đầu, có chút không yên lòng, nhắc nhở người luôn xem thường mạng sống của mình:
- Được, cậu cẩn thận, đừng liều quá.
Thành Nghiêm không đáp, nắm chặt tay Linh Thảo nhưng để cô nép về phía sau mình. Hắn cầm khúc cây dài, sơ tán đám mạng nhện dày cộm, vạch đường tới chỗ con rối nằm lật ngửa bất động.
Khoảnh khắc thấy nó, cô rùng mình, tâm trí thổn thức, đầu óc lại hiện lên một vài mảnh ghép rời rạc tới độ khiến cô nặng nề, nhịp thở ngắt quãng, người bủn rủn, lớp mồ hôi mỏng không ngừng rỉ ra ở lòng bàn tay.
Thành Nghiêm nắm tay cô, cảm nhận được mạch đập bất thường và rất loạn của cô, hắn chau mày, quan sát nét mặt cô, trầm giọng:
- Khó chịu?
Linh Thảo nhanh chóng lắc đầu:
- Không phải. - Chính cô cũng không rõ tình trạng hiện tại của mình, chung quy rất kì lạ.
Trước sắc mặt nhợt nhạt của cô, hắn không chậm trễ việc của mình để sớm ra khỏi đây, hắn trấn an cô:
- Đợi một chút. - Thành Nghiêm vừa nói vừa buông cô ra, hắn ngồi xổm xuống chạm vào con rối gỗ, hắn không phát hiện được điều gì đặc biệt, ngay cả linh lực để điều khiển nó cũng không còn. Đơn thuần chỉ là một khối cây có hình thù dạng như một sản phẩm lỗi của người thợ nên nó bị vứt đi.
Hắn dùng mảnh vải màu vàng quấn nó lại, lấy sợi dây màu đen cột chặt, cẩn trọng để vào trong chiếc lọ, dán lá bùa chú lên trên.
Linh Thảo ngơ ngẩn đứng sau lưng hắn, đầu óc đặt ở con rối với những suy nghĩ mơ hồ.
Thành Nghiêm nhận thấy điệu bộ kì lạ của cô nhưng hắn không gặng hỏi, đi một vòng quanh ngôi nhà nhằm tìm kiếm nhưng không còn gì đặc biệt ngoài con rối hắn đã nhặt lấy.
Tuy nhiên ở mọi vách tường đều có sự ẩn hiện của các cọc cắm sâu xuống đất, chúng được sắp xếp tỉ mỉ, mỗi cọc gỗ được đóng xuống có sự tính toán vô cùng cẩn thận nhưng linh lực đã dần giảm bởi sự tác động của kẻ khác. Họ muốn phá tan kết giới phong ấn nhằm thả những quỷ hồn ra bên ngoài.
Thành Nghiêm lấy gỗ của mình, thiết lập nên mắt trận bao phủ bên ngoài kết giới, tăng cường bổ trợ cho lớp phòng ngự đã mỏng đi. Vì quỷ hồn bên trong thoát ra, cuộc sống của người dân quanh đây sẽ phần nào bị ảnh hưởng.
Đến một lúc sau, hắn mới hoàn thành, dẫn Linh Thảo ra bên ngoài.
Chí Bảo với Hoàng đã đứng đợi sẵn phía trước, chìa ra cho hắn mảnh giấy ghi lại thông tin đầy đủ của cô gái kia.
Thành Nghiêm nói với cô:
- Linh Thảo đứng đây đi.
Cô nhìn hắn đầy do dự, nhịp tim hơi loạn vì sợ rằng hắn sẽ lại làm gì đó nguy hiểm nhưng với ánh mắt kiên định lẫn lạnh nhạt của hắn, cô gật đầu, thỏ thẻ đáp.
- Dạ.
Hoàng sáp lại gần cô, nháy mắt hỏi:
- Hai người làm hòa rồi sao?
Chí Bảo không nén được thắc mắc đã lâu, nhân cơ hội lập tức dò la:
- Cô nói thử bí kíp gì tác được Thành Nghiêm. Tôi còn tưởng cậu ta thủ tiết tới trăm tuổi.
Linh Thảo chưa trả lời câu của ai bởi lúng túng, hơn hết tâm trí đều đặt ở chỗ của hắn nên vẫn chậm chạp, vả lại không rõ sẽ nói với họ thế nào. Thời may Thành Nghiêm đã cất giọng đanh đá chặn họ lại:
- Hai người ngậm miệng lại. - Hắn vừa bực mình trước câu hỏi điên rồ của họ, đồng thời hắn cần yên tĩnh để làm việc của mình.
Hoàng với Bảo im bặt, không dám hó hé thêm tiếng nào.
Thành Nghiêm bắt đầu lấy đá chắn ngang khung cửa, tạo nên sự ngăn cách với không gian bên trong.
Sau đó lấy mảnh giấy vàng, hắn cắt tỉa chúng tạo thành hình người, nôm na vóc dáng của cô gái, rồi ghi tên tuổi, bát tự của cô gái lên trên hình giấy, khi đã ghi xong, đặt nó xuống mặt đất, dùng cây đinh ghim ở phần giữa thân.
Thành Nghiêm đốt ba nén nhang, vừa lẩm nhẩm với âm thanh vừa đủ, không quá nhỏ hay quá lớn:
- Thiên địa tuần hoàn, nhật nguyệt luân phiên, kiếp đời xoay chuyển, âm dương khác biệt, dù dương gian hay cõi âm, thần thức bất diệt, nếu còn hồn phách, mau về thân xác, hoá kiếp siêu sinh. Trần Phương Anh nghe gọi, nhanh chóng theo đường dẫn quay về. Chấp mê ở cõi tối tăm làm thức ăn cho quỷ dữ, vĩnh viễn không ngày thoát ra.
Hắn rắn rỏi thốt lên từng câu từ rõ vô cùng rõ ràng, sau đó dùng đầu của cây nhang tách hai viên đá đang cạnh nhau rời ra, và cắm chân nhang vào khe hở đó. Bất chợt tiếng ù ù như gió lớn đổ từ biển cả đổ ập về với tiếng sóng biển ào ạt vỗ vào bờ, cánh cửa đang yên bình bỗng rung rinh, các tán cây gần đó đung đưa, quật mạnh vào mái nhà tạo nên những hợp âm ồn ào. Đồng thời tiếng gào thét, giọng cười nấc kẻ lả lướt ẩn hiện vang lên càng góp phần cho không gian thêm mùi vị u ám. Đặc biệt đừng luồng gió rét ve vãn, nhẹ nhàng bay lượn bám víu vào da thịt khiến họ rùng mình.
Ngoài Linh Thảo, hai người còn lại chẳng thấy được gì ngoài hành động Thành Nghiêm đang làm. Hắn cầm thanh gỗ, không ngừng đâm mạnh vào vị trí cạnh chân nhang rồi rút ra.
Hoàng và Bảo chăm chú nhìn vì biết hành động hắn làm chẳng phải ấu trĩ, ngược lại một điều gì đấy rất quan trọng tới mức gân guốc trên người hắn nổi cộm lên, gương mặt sắc lạnh cau có, hắn nghiến răng như đang gồng người, dụng hết sức của mình để chiến đấu với một thứ mạnh bạo.
Đặc biệt khi thấy sắc mặt nhợt nhạt của Linh Thảo, nhiều lần cô muốn tiến đến nhưng ép mình phải dừng lại, dáng vẻ luôn thấp thỏm, lo âu tới độ bấu chặt vào vạt áo làm nó nhăn nhúm lại. Với điệu bộ của cô, họ càng khẳng định hắn đang đối diện với một điều vô cùng mạnh.
Linh Thảo chằm chằm vào chỗ bàn tay không ngừng cắm phập xuống đất của hắn, nơi đó cách hình giấy khoảng một gang tay. Nó vốn là phần đất bình thường, tới khi hắn cặm nhang xuống, một khối khí đen sậm hình thành, nó cuộn tròn như gợn lốc xoáy càn quét và hút lấy tất cả thứ xung quanh vào trong.
Vô số cánh tay ngược theo chiều gió, lần theo guồng lốc để ra ngoài, mỗi lần cánh tay xuất hiện, hắn sẽ dùng cây gỗ đâm nó, chúng vì đau đớn rút vào trong nhưng càng ngày các bàn tay chìa ra càng nhiều hơn, hắn phải đẩy nhanh tốc độ đồng thời dụng hết sức lực của mình để tránh việc lũ quỷ có thể nhân cơ hội thoát ra.
Một cánh đang bấu vào tay hắn, nó ghì lấy cào cấu hắn, vô số đường rách trên da đang bắt đầu ứa máu.
Linh Thảo thấy hết mọi thứ, nỗi xót lòng như muối mặt xát vào vết thương nhưng cô bất lực, không làm gì được cho hắn.
Còn Hoàng và Bảo đang căng thẳng theo dáng vẻ của hắn bỗng trở nên sa sầm khi thấy máu của hắn chảy ra.
Hoàng lắp bắp:
- Cậu út, cậu út sao vậy? - Nỗi bất an trong lòng Hoàng lớn dần cậu suốt ruột hỏi cô nhưng không quên cố điều chỉnh âm giọng mình ở mức nhỏ nhất.
Linh Thảo mím môi, giọng cô dần nghẹn đi, ngắn gọn thuật lại:
- Có u bàn tay đang cào anh ấy.
- Cậu trụ được không? - Hoàng vẫn giống câu hỏi bao lần trước đó, chung quy luôn sợ hãi trước những việc xảy đến với hắn.
Chí Bảo dứt khoát trả lời bằng âm giọng quả quyết:
- Cậu ấy cân bằng được. - Anh không khuyên nhủ hay trấn an mà thật lòng. Bởi lẽ Thành Nghiêm cho họ đứng đây, đồng nghĩa mọi việc sẽ trong tầm kiểm soát. Hắn chỉ đối diện với cái chết khi chỉ có một mình hắn. Ngoài ra sẽ không để bất cứ ai liên lụy.
Đối với Linh Thảo, điều Chí Bảo nói rất tự tin nhưng cũng không mấy tác động khi tầm nhìn hay tâm trí của cô đều đặt trọn ở chỗ hắn. Bấy giờ một cánh tay màu đỏ khé, màu sắc hệt như tên quỷ dữ hôm đó đã cắn xé hắn một cách bạo tàn, nay nó đang bấu chặt lấy hắn, các đầu móng bén nhọn như lưỡi dao dâm vừa lấy ra khỏi lò nung đang xuyên thẳng vào hắn. Gã gầm gừ, hơi thở hừng hực, mỗi lần gã thở mạnh, các tảng đá đang chắn ngang rung chuyển, nó lách cách tự mình nhích khỏi vị trí cố định.
Thành Nghiêm đứng nghiền ngẫm ở cửa, sau đó quay qua nói với hai chàng trai đang lấp ló phía sau:
- Mở khóa? - Hắn cần vào nhà để lấy con rối nằm lăn lóc bên trong. Thật ra hắn tự mình làm được nhưng chí ít cũng phải tận dụng hai kẻ vô công rỗi nghề
Hoàng nhanh nhảu đáp, khí thế tự tin hẳn vì đã tới thời điểm bản thân được trọng dụng:
- Cậu, phía sau cửa mở. - Hoàng chỉ qua chỗ cạnh bên hông, có đường hẻm nhỏ xíu để lần ra cửa sau của ngôi nhà.
Thực tế lúc trưa bị Thành Nghiêm đuổi khỏi căn hộ, hai người họ không về, đoán già đoán non đủ đường, chạy tới đây để xem xét căn nhà quái quỷ không thuộc thế giới của bọn họ. Hai người chỉ đi lòng vòng bên ngoài để thoả sự hiếu kì, cũng chẳng nhận ra điều gì khác lạ nên không thấy đáng sợ, hiện tại trời đã tối, bốn bề u ám khiến họ có chút rờn rợn. Bây giờ còn thấy hắn vào trong căn nhà hoang càng làm cả ba người kinh hồn.
Linh Thảo cũng hoảng hốt trước hành động của hắn, cô cuống cuồng chạy đến mặc cho lời hứa trước đó không gây phiền cho hắn:
- Thành Nghiêm, em theo với. - Cô rất sợ Thành Nghiêm lại một mình bị rơi vào nơi đó. Cô vẫn nhớ rất rõ từng linh hồn đều hung hăng, loại ánh mắt thù hằn luôn dán chặt lên người Thành Nghiêm, từng hồ,n m,a đều hiện rõ khao khát được nuốt sống hắn. Dường như chẳng phải lúc nào cũng thấy được nơi c,h,ết chóc kia, cần phải dùng bùa chú nhưng ngộ nhỡ sơ sẩy hắn bị rơi vào lần nữa thì cô không thể nghĩ nổi hậu quả. Liệu họ có thêm một may mắn tìm được đến nơi của q,uỷ d,ữ tìm kiếm hắn. Vậy thì cô sẽ đi cùng hắn, nếu có xui xẻo gì cũng không phải một mình hắn đơn độc.
Thành Nghiêm chau mày, ngăn cản ý muốn của cô:
- Linh Thảo đứng đây cùng hai người này đi.
Chí Bảo cũng bước lên một bước, cười cười:
- Mình không định đứng đây nhe bạn thân.
Hắn nghe bạn mình nói thế, trong khi đứa cháu đã đi tới con hẻm, hắn không kìm được, gắt gỏng:
- Đệch, không thì cút về hết. - Hắn cực kì không hài lòng trước những kẻ ương bướng không phân định được tầm quan trọng của việc đang diễn ra.
Chí Bảo chợt nghiêm nghị, không mang theo chút đùa giỡn, ngược lại có chút chân thành:
- Ở đây đều là người trưởng thành, tự chịu trách nhiệm được với việc mình làm. Mình biết đang làm gì mà.
Bảo vừa dứt lời, Hoàng lập tức nói:
- Cậu cũng nói với con m,,a quỷ dù mạnh cũng không tùy tiện tại được người khác trừ khi có ân oán. Có chăng chỉ ảnh hưởng chút thôi. Cậu yên tâm đi, con bôi hết chai tỏi rồi.
Hai người họ giống như có kịch bản trước, lý lẽ vô cùng trơn tru và phù hợp nhưng dĩ nhiên không từ nào lọt tai hắn.
Tuy vậy, hắn không phí hơi sức đôi co, chỉ nắm tay cô bước vào con hẻm. Bởi hai tên cố chấp đã quyết như thế, mười con trâu cũng chẳng cách nào lay chuyển được ý định của họ. Hắn không thể để Linh Thảo một mình ngoài đây nên buộc lòng mang cô vào đó.
Hắn trầm giọng:
- Không tự ý chạm vào bất cứ thứ gì, cũng không giết côn trùng hay gì cả. - Hắn không chỉ đích danh rằng mình nói với ai nhưng ba người đủ nhận thức để hiểu được hắn đang dặn dò họ.
Họ mon men theo con đường nhỏ xíu, lần về phía sau ngôi nhà, mấy cách cửa gỗ cũ nát đung đưa, tiếng kẽo kẹt khe khẽ kéo dài liên miên chưa một khắc dừng lại dù chẳng có một gợn gió nào thổi qua để làm nó chuyển động.
Ngôi nhà bên trong trống rỗng, không có bất cứ vật dụng gì vì đã lâu không có người ở. Duy chỉ có mạng nhện chằng chịt giăng phủ mọi nơi như tạo nên màn vải trắng căng khắp ngôi nhà. Mỗi sợi tơ của nó đều đã thấm âm khí nên lũ nhện ở đây chưa hẳn đã là một sinh vật vô tri mà tâm tính của nó cũng có thay đổi, được tiêm nhiễm vào đầu óc bản năng háu ăn và hung tàn.
Căn nhà này như chiếc động nuôi dưỡng quỷ vô cùng nồng nặc.
Bởi mảnh đất này vốn là nghĩa địa, mấy trăm năm trước t,hi t,hể giặc đều gom lại ném ở khu vực này. Đến những năm dịch bệnh tàn phá, người mất quá nhiều không chỗ an táng, họ cũng mang tới đây, mảnh đất hoang tàn chính thức biến thành bãi tha ma, âm khí quện đặc.
Thời gian dần qua, những th,i th,ể đã khô cằn, hòa với cát bụi chìm sâu vào lồng đất, cỏ cây mọc lên nên vết xương máu năm xưa không còn. Chúng lại trở về nguyên bãi đất hoang trong mắt người thường. Thế hệ sau thản nhiên khai phá đất đai xây cất nhưng tiếc rằng con người không thể tồn tại ở nơi vẫn còn quá nhiều những oan hồn vật vờ. Cuối cùng con hẻm gần trường học những tưởng sẽ thuận tiện cho việc kinh doanh, nào ngờ lại trở thành nơi sầm uất, không ai ghé qua. Cũng từng rất nhiều người cố chấp, mua lại hoặc thuê mặt bằng buôn bán nhưng vừa ế ẩm, sức khỏe lại giảm sút, họ bỏ đi vì đã tin rằng dãy đất này bị ma ám, tiếng xấu đồn xa nên chẳng ai còn can đảm để bỏ tiền ra chọn một chỗ phong thủy quá tệ.
Hắn đẩy cánh cửa vào trong nhà, không gian vẫn u uất, ngột ngạt nhưng không có bóng ma nào xuất hiện. Đơn thuần chúng bị phong ấn vào một không gian khác, có lẽ trước đây các quỷ hồn quậy phá tàn bạo nên đã bị thầy pháp tạo kết giới giam cầm chúng vào lãnh địa thực sự thuộc về mình.
Tuy nhiên, chúng vẫn tồn tại song song với thế giới thật, tiếng gào rú, cả âm khí luôn nghi ngút nhuốm đậm khu vực quanh đây, cả khả năng hút lấy những linh hồn bé nhỏ. Nghĩ tới đây, hắn chợt nói với Hoàng:
- Mày tra gấp tên tuổi của cô gái lớp Linh Thảo.
Hoàng đang hồi hộp để vào đây, bất chợt nghe hắn nói thế, cậu giật mình nhưng cũng không dám ý kiến, gật đầu:
- Dạ. - Hoàng vội quay người, ngược về xe của mình để lấy máy tính.
Thành Nghiêm để Hoàng một mình ngoài xe cũng không an tâm nên nói với Chí Bảo:
- Cậu cũng phụ Hoàng đi, tôi lấy con rối rồi ra ngay, không có gì ở đây đâu. - Hắn không lớn tiếng quát nạt mà điềm tĩnh, thái độ cũng nghiêm túc và có vẻ rất gấp.
Bảo do dự nhưng vẫn gật đầu, có chút không yên lòng, nhắc nhở người luôn xem thường mạng sống của mình:
- Được, cậu cẩn thận, đừng liều quá.
Thành Nghiêm không đáp, nắm chặt tay Linh Thảo nhưng để cô nép về phía sau mình. Hắn cầm khúc cây dài, sơ tán đám mạng nhện dày cộm, vạch đường tới chỗ con rối nằm lật ngửa bất động.
Khoảnh khắc thấy nó, cô rùng mình, tâm trí thổn thức, đầu óc lại hiện lên một vài mảnh ghép rời rạc tới độ khiến cô nặng nề, nhịp thở ngắt quãng, người bủn rủn, lớp mồ hôi mỏng không ngừng rỉ ra ở lòng bàn tay.
Thành Nghiêm nắm tay cô, cảm nhận được mạch đập bất thường và rất loạn của cô, hắn chau mày, quan sát nét mặt cô, trầm giọng:
- Khó chịu?
Linh Thảo nhanh chóng lắc đầu:
- Không phải. - Chính cô cũng không rõ tình trạng hiện tại của mình, chung quy rất kì lạ.
Trước sắc mặt nhợt nhạt của cô, hắn không chậm trễ việc của mình để sớm ra khỏi đây, hắn trấn an cô:
- Đợi một chút. - Thành Nghiêm vừa nói vừa buông cô ra, hắn ngồi xổm xuống chạm vào con rối gỗ, hắn không phát hiện được điều gì đặc biệt, ngay cả linh lực để điều khiển nó cũng không còn. Đơn thuần chỉ là một khối cây có hình thù dạng như một sản phẩm lỗi của người thợ nên nó bị vứt đi.
Hắn dùng mảnh vải màu vàng quấn nó lại, lấy sợi dây màu đen cột chặt, cẩn trọng để vào trong chiếc lọ, dán lá bùa chú lên trên.
Linh Thảo ngơ ngẩn đứng sau lưng hắn, đầu óc đặt ở con rối với những suy nghĩ mơ hồ.
Thành Nghiêm nhận thấy điệu bộ kì lạ của cô nhưng hắn không gặng hỏi, đi một vòng quanh ngôi nhà nhằm tìm kiếm nhưng không còn gì đặc biệt ngoài con rối hắn đã nhặt lấy.
Tuy nhiên ở mọi vách tường đều có sự ẩn hiện của các cọc cắm sâu xuống đất, chúng được sắp xếp tỉ mỉ, mỗi cọc gỗ được đóng xuống có sự tính toán vô cùng cẩn thận nhưng linh lực đã dần giảm bởi sự tác động của kẻ khác. Họ muốn phá tan kết giới phong ấn nhằm thả những quỷ hồn ra bên ngoài.
Thành Nghiêm lấy gỗ của mình, thiết lập nên mắt trận bao phủ bên ngoài kết giới, tăng cường bổ trợ cho lớp phòng ngự đã mỏng đi. Vì quỷ hồn bên trong thoát ra, cuộc sống của người dân quanh đây sẽ phần nào bị ảnh hưởng.
Đến một lúc sau, hắn mới hoàn thành, dẫn Linh Thảo ra bên ngoài.
Chí Bảo với Hoàng đã đứng đợi sẵn phía trước, chìa ra cho hắn mảnh giấy ghi lại thông tin đầy đủ của cô gái kia.
Thành Nghiêm nói với cô:
- Linh Thảo đứng đây đi.
Cô nhìn hắn đầy do dự, nhịp tim hơi loạn vì sợ rằng hắn sẽ lại làm gì đó nguy hiểm nhưng với ánh mắt kiên định lẫn lạnh nhạt của hắn, cô gật đầu, thỏ thẻ đáp.
- Dạ.
Hoàng sáp lại gần cô, nháy mắt hỏi:
- Hai người làm hòa rồi sao?
Chí Bảo không nén được thắc mắc đã lâu, nhân cơ hội lập tức dò la:
- Cô nói thử bí kíp gì tác được Thành Nghiêm. Tôi còn tưởng cậu ta thủ tiết tới trăm tuổi.
Linh Thảo chưa trả lời câu của ai bởi lúng túng, hơn hết tâm trí đều đặt ở chỗ của hắn nên vẫn chậm chạp, vả lại không rõ sẽ nói với họ thế nào. Thời may Thành Nghiêm đã cất giọng đanh đá chặn họ lại:
- Hai người ngậm miệng lại. - Hắn vừa bực mình trước câu hỏi điên rồ của họ, đồng thời hắn cần yên tĩnh để làm việc của mình.
Hoàng với Bảo im bặt, không dám hó hé thêm tiếng nào.
Thành Nghiêm bắt đầu lấy đá chắn ngang khung cửa, tạo nên sự ngăn cách với không gian bên trong.
Sau đó lấy mảnh giấy vàng, hắn cắt tỉa chúng tạo thành hình người, nôm na vóc dáng của cô gái, rồi ghi tên tuổi, bát tự của cô gái lên trên hình giấy, khi đã ghi xong, đặt nó xuống mặt đất, dùng cây đinh ghim ở phần giữa thân.
Thành Nghiêm đốt ba nén nhang, vừa lẩm nhẩm với âm thanh vừa đủ, không quá nhỏ hay quá lớn:
- Thiên địa tuần hoàn, nhật nguyệt luân phiên, kiếp đời xoay chuyển, âm dương khác biệt, dù dương gian hay cõi âm, thần thức bất diệt, nếu còn hồn phách, mau về thân xác, hoá kiếp siêu sinh. Trần Phương Anh nghe gọi, nhanh chóng theo đường dẫn quay về. Chấp mê ở cõi tối tăm làm thức ăn cho quỷ dữ, vĩnh viễn không ngày thoát ra.
Hắn rắn rỏi thốt lên từng câu từ rõ vô cùng rõ ràng, sau đó dùng đầu của cây nhang tách hai viên đá đang cạnh nhau rời ra, và cắm chân nhang vào khe hở đó. Bất chợt tiếng ù ù như gió lớn đổ từ biển cả đổ ập về với tiếng sóng biển ào ạt vỗ vào bờ, cánh cửa đang yên bình bỗng rung rinh, các tán cây gần đó đung đưa, quật mạnh vào mái nhà tạo nên những hợp âm ồn ào. Đồng thời tiếng gào thét, giọng cười nấc kẻ lả lướt ẩn hiện vang lên càng góp phần cho không gian thêm mùi vị u ám. Đặc biệt đừng luồng gió rét ve vãn, nhẹ nhàng bay lượn bám víu vào da thịt khiến họ rùng mình.
Ngoài Linh Thảo, hai người còn lại chẳng thấy được gì ngoài hành động Thành Nghiêm đang làm. Hắn cầm thanh gỗ, không ngừng đâm mạnh vào vị trí cạnh chân nhang rồi rút ra.
Hoàng và Bảo chăm chú nhìn vì biết hành động hắn làm chẳng phải ấu trĩ, ngược lại một điều gì đấy rất quan trọng tới mức gân guốc trên người hắn nổi cộm lên, gương mặt sắc lạnh cau có, hắn nghiến răng như đang gồng người, dụng hết sức của mình để chiến đấu với một thứ mạnh bạo.
Đặc biệt khi thấy sắc mặt nhợt nhạt của Linh Thảo, nhiều lần cô muốn tiến đến nhưng ép mình phải dừng lại, dáng vẻ luôn thấp thỏm, lo âu tới độ bấu chặt vào vạt áo làm nó nhăn nhúm lại. Với điệu bộ của cô, họ càng khẳng định hắn đang đối diện với một điều vô cùng mạnh.
Linh Thảo chằm chằm vào chỗ bàn tay không ngừng cắm phập xuống đất của hắn, nơi đó cách hình giấy khoảng một gang tay. Nó vốn là phần đất bình thường, tới khi hắn cặm nhang xuống, một khối khí đen sậm hình thành, nó cuộn tròn như gợn lốc xoáy càn quét và hút lấy tất cả thứ xung quanh vào trong.
Vô số cánh tay ngược theo chiều gió, lần theo guồng lốc để ra ngoài, mỗi lần cánh tay xuất hiện, hắn sẽ dùng cây gỗ đâm nó, chúng vì đau đớn rút vào trong nhưng càng ngày các bàn tay chìa ra càng nhiều hơn, hắn phải đẩy nhanh tốc độ đồng thời dụng hết sức lực của mình để tránh việc lũ quỷ có thể nhân cơ hội thoát ra.
Một cánh đang bấu vào tay hắn, nó ghì lấy cào cấu hắn, vô số đường rách trên da đang bắt đầu ứa máu.
Linh Thảo thấy hết mọi thứ, nỗi xót lòng như muối mặt xát vào vết thương nhưng cô bất lực, không làm gì được cho hắn.
Còn Hoàng và Bảo đang căng thẳng theo dáng vẻ của hắn bỗng trở nên sa sầm khi thấy máu của hắn chảy ra.
Hoàng lắp bắp:
- Cậu út, cậu út sao vậy? - Nỗi bất an trong lòng Hoàng lớn dần cậu suốt ruột hỏi cô nhưng không quên cố điều chỉnh âm giọng mình ở mức nhỏ nhất.
Linh Thảo mím môi, giọng cô dần nghẹn đi, ngắn gọn thuật lại:
- Có u bàn tay đang cào anh ấy.
- Cậu trụ được không? - Hoàng vẫn giống câu hỏi bao lần trước đó, chung quy luôn sợ hãi trước những việc xảy đến với hắn.
Chí Bảo dứt khoát trả lời bằng âm giọng quả quyết:
- Cậu ấy cân bằng được. - Anh không khuyên nhủ hay trấn an mà thật lòng. Bởi lẽ Thành Nghiêm cho họ đứng đây, đồng nghĩa mọi việc sẽ trong tầm kiểm soát. Hắn chỉ đối diện với cái chết khi chỉ có một mình hắn. Ngoài ra sẽ không để bất cứ ai liên lụy.
Đối với Linh Thảo, điều Chí Bảo nói rất tự tin nhưng cũng không mấy tác động khi tầm nhìn hay tâm trí của cô đều đặt trọn ở chỗ hắn. Bấy giờ một cánh tay màu đỏ khé, màu sắc hệt như tên quỷ dữ hôm đó đã cắn xé hắn một cách bạo tàn, nay nó đang bấu chặt lấy hắn, các đầu móng bén nhọn như lưỡi dao dâm vừa lấy ra khỏi lò nung đang xuyên thẳng vào hắn. Gã gầm gừ, hơi thở hừng hực, mỗi lần gã thở mạnh, các tảng đá đang chắn ngang rung chuyển, nó lách cách tự mình nhích khỏi vị trí cố định.