Chương 36 - Linh Nghiêm

Chương 36:
Thành Nghiêm đưa hình ảnh của cô gái đã mất trong lớp Linh Thảo cho Chí Bảo, hỏi:

- Theo cậu đoán xác này đã dừng thở bao lâu? - Thực tế từ ngày Linh Thảo vào trường, hắn đã ngửi được mùi t.ử khí, chắc hẳn do cô gái này bốc ra, đồng nghĩa người đã mất khá lâu chứ không phải ngay tại lớp học hôm đó.

Chí Bảo đã đọc tin tức qua trên báo đài, anh cũng hiếu kì tìm hiểu nhưng hiện tại thông tin đưa ra vẫn chung chung, chưa có kết luận vào thỏa đáng, vả lại hình ảnh cũng bị nhòe đi nên rất khó xác định. Còn hình ảnh của Thành Nghiêm đưa cho rất rõ nét, anh quan sát từng miếng da rơi rớt, các thớ thịt đã thối rữa và gần như nát bầy nhầy hòa chung với dịch rỉ ra trong cơ thể, chúng cuộn quện vào nhau đọng vũng dưới sàn nhà, cả phần đầu tách lìa khỏi cổ, nó nằm trơ trọi trên bàn, anh chỉnh lại gọng kính, chậm rãi nhưng lời nói vô cùng chắc chắn:

- Ít nhất hai tuần. Sau khi tim ngừng đập, các bộ phận trên cơ thể dừng hoạt động, nên các cơ sẽ đông cứng lại. Bắt đầu hóa trình ph.ân hủ.y, tùy vào nhiệt độ môi trường và nhiều yếu tố khác nhưng mình đảm bảo, người mất chưa tới ba mươi phút không có bộ dạng kia. - Anh xoa cằm, tiếp tục lý giải, đồng thời bộc lộ nghi hoặc của mình:

- Một x,ác ch,ế,t hơn một tuần vẫn đi học, sinh hoạt bình thường là điều vô lý. Khi mất tầm hai bốn giờ, da đã bắt đầu thay đổi, chẳng thể giữ nguyên trạng thái như người sống tới độ không ai phát hiện được.

Hắn không đáp, lẳng lặng nghe Chí Bảo phân tích, sau đó hỏ Linh Thảo đang đứng sau lưng mình:

- Em thấy linh hồn của cô ta không? - Ngày đó hắn đưa cho cô một vài thứ trừ tà, phòng ngừa những thứ bẩn thỉu bám trên người, và khử sạch những qu.ỷ hồ.n có tâm địa xấu muốn gây sự với cô. Nếu hắn đoán không sai, hai ma nữ đó nương nhờ trong thân xác cô gái kia, chủ yếu muốn mượn tay nhằm đả thương Linh Thảo nhưng chưa có cơ hội thì đã bị bùa chú của hắn đào thải ả ra khỏi chiếc vỏ không phải của mình.

Chủ nhân thật sự của t.hi th,ể nó có lẽ đã bị cắn nuốt lin,h h,ồn từ lâu, hai ả qu,ỷ nữ dùng âm khí của chính mình duy trì thân xác giúp nó không th,ối rữa nhưng khả năng để trụ vững hai tuần thật sự rất hư cấu.

Hôm đó Linh Thảo đứng kề cạnh, cô cũng có nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy được linh hồn nào ở đó, càng không có hồn ma có ngoại hình giống người mất nên cô lắc đầu:

- Chỉ có guồng gió trượt qua người em, hình như giống một khối đen, mà nó bay qua cửa sổ rất nhanh. - Cô từ tốn thuật lại lạ hôm đó xảy đến, còn hồn thể của cô gái hoàn toàn chẳng đọng lại gì trong trí nhớ của cô.

Thành Nghiêm nghe xong, chẳng phản hồi nào về câu trả lời bình nghe được, lạnh nhạt tiễn khách:

- Hai người về đi, tôi đưa Linh Thảo đi học.

Linh Thảo ngơ ngẩn nhìn hắn, đôi mắt khá hoang mang.
Hoàng vội nói:

- Cậu, mợ không có lịch. - Hoàng thuộc lịch học của cô còn rõ hơn của mình. Mấy hôm Thành Nghiêm hôn mê, cậu như chạy đua với thời gian, bằng mọi cách vừa đưa cô đi học vừa tranh thủ tức về nhà kịp giờ thay thuốc cho hắn. Hôm nay cậu thong thả bởi cô được nghỉ cả ngày nên nghe hắn nói thế, Hoàng không hai lời, tự tin bắt bẽ hắn.

Thành Nghiêm mặt không đổi sắc trước lời vạch trần của Hoàng bởi ai cũng hiểu, hắn đang muốn đuổi người.

Chí Bảo nhanh nhạy, ôm chiếc túi lớn:

- Mình mang cho cậu nhiều đá lắm. - Ngày trước anh cũng bám rít lấy Thành Nghiêm, còn nhiều hơn so với Hoàng hiện tại nhưng vì công việc, thêm mấy tháng qua anh phải qua nước người học tập, không có chạy theo bám đuôi hắn. Chí Bảo biết Thành Nghiêm sẽ xua đuổi bởi… hắn đang bước vào cuộc chiến gay go. Vì thế anh phải tìm cách mua chuộc nên lúc ở nước ngoài, lúc rảnh anh sẽ đi khắp nơi thu thập mấy khối đá kì quặc tích lũy mang về lấy lòng hắn.

- Đá để lại, người thì cút. - Hắn gắt gỏng quát, đồng thời kéo hai người họ ném ra khỏi cửa mặc kệ họ vùng vẫy hai kêu gào phản kháng.

Thành Nghiêm không để thêm người dính vào, bởi người phụ nữ đó đang hướng vào những người xung quanh hắn, bà ta đang năm lần bảy lượt điều khiển h,ồn m,a chỉ để tấn công Linh Thảo và dĩ nhiên chưa có dấu hiệu dừng lại. Hắn chưa nắm được mục đích của bà ta là gì và nhắm vào ai tiếp theo bên cạnh hắn nên hắn sẽ gạt bỏ tất cả những người có nguy cơ.

Sau khi đuổi họ về, ngôi nhà trở về yên tĩnh, hắn lập tức lấy đá của Chí Bảo mang tới để phân loại ra từng kích thước và chủng loại khác nhau, sau đó để ngăn nắp lên kệ. Đồng thời lấy một rổ đá nhỏ, sên thêm bùa chú chất quanh nhà, đặc biệt các khẽ rãnh mà âm khí có khả năng len lỏi vào.

Đối với những ngôi nhà bình thường, có thờ phụng ông bà, họ sẽ che chở, ngăn những h,ồn thể vất vưởng nhưng nơi của hắn lại khác, không có thờ cúng ai, âm khí tích tụ quanh năm, dễ dàng dẫn dụ yêu m,a. Trước đây hắn không quan trọng việc thiết lập kết giới để bảo vệ địa bàng của mình vì cơ bản chẳng h,ồn m,a nào đủ can đảm quấy rầy hắn. Nhưng hiện tại có Linh Thảo, hắn cần bảo đảm sự an toàn cho cô.

Thành Nghiêm tạo màn chắn bằng đá khắp nhà, để nó có tác dụng cần tẩm bùa chú lẫn hao tổn rất nhiều tâm lực, hắn phải dốc toàn trí và sự tập trung cao độ của mình giúp lớp phòng vệ hoạt động mạnh mẽ nhất.

Linh Thảo sau khi nấu ăn xong, cô ngồi ở phòng khách đọc tài liệu của mình, thỉnh thoảng ngước lên nhìn về phía hắn, thấy hắn vẫn đang chuyên tâm, cô không dám làm ồn, khi làm gì cũng hạn chế tối đa gây ra tiếng động lớn. Cô bình lặng đợi chờ hắn xong việc của mình.

Thời điểm viên đá cuối cùng đặt xuống, hắn phủi tay và lấy rỗ trống mang về kệ, cô mới dám rón rén lại gần nhưng chưa dám mở lời.

Thành Nghiêm nghe được bước chân của cô, hắn quay lại thấy cô đứng bẽn bẽn sau lưng, khẽ cắn vành môi của mình, điệu bộ muốn nói rồi lại thôi khiến hắn đầy khó hiểu:

- Sao thế? - Hắn vừa nói vừa cẩn trọng quan sát xem có phải cơn đa,u nh,ức hoành hành gây khó chịu cho cô.

Linh Thảo nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói với hắn:

- Anh ăn chút gì nhé. - Thành Nghiêm tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, hắn chưa có gì vào bụng nên cô không khỏi lo lắng.

Thành Nghiêm ngạc nhiên trước điều mình nghe được, chợt nhìn vào cô với ánh mắt hỗn tạp, vô vàn cảm xúc chi phối lin,h h,ồn hắn… Thành Nghiêm ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, giọng trầm khàn:
- Được.

Linh Thảo không rõ tâm tư của hắn, cô chỉ biết mình vô cùng vui sướng trước cái gật đầu bản thân đang nhìn thấy.

Cô luôn mong muốn có bữa ăn gia đình và khao khát sống hòa thuận với Thành Nghiêm. Hôm nay cả hai điều đó cùng lúc xuất hiện, thật sự khiến cô lâng lâng đến choáng ngợp, khóe môi luôn không ngừng nở ra nụ cười tươi tắn.

Thành Nghiêm ngồi xuống bàn ăn, mọi thứ xảy đến có chút mơ hồ.

Cô vừa gấp cho hắn, vừa ríu rít:

- Thành Nghiêm, ăn này nhé, ăn thêm nhé.

- Anh xem vừa ăn không.

- Anh thích món gì, sau này em sẽ nấu món anh thích.

- Nếu em không biết em sẽ học làm.

Thành Nghiêm nghe từng lời cô nói mà nhất thời chẳng biết phải trả lời thế nào, hắn lặng thầm, đều đặn nhai nuốt những thứ trong chén của mình được Linh Thảo gấp cho với những dòng mật ngọt đang xâm chiếm hắn.

Thực tế hắn không vị giác, mọi thứ trên đời với hắn, ngay cả muối cũng nhạt nhẽo.

Hắn không quan trọng việc ăn, bởi không có gì vào bụng hắn vẫn tồn tại… cuộc đời hắn chỉ cần có đủ khói nhang.

Từ nhỏ hắn đã là cá thể đặc biệt, dù bà ngoại hắn hết lòng nhưng vẫn chẳng cách nuôi nấng hắn như một đứa trẻ bình thường. Để duy trì sinh mạng của hắn, buộc lòng phải nhờ bà Lành nhận làm cháu đỡ đầu. Tuy nhiên để gặp bà Lành, hắn cũng trải qua rất nhiều bi kịch đến mức nhém mất đi tính mạng vì bị kẻ khác đòi thiêu chết.

Bà Lành là thầy pháp, sống cuộc đời lang bạc, thêm việc bà không có gia đình, cũng không rõ việc chăm nôm đứa trẻ… bà chỉ tập trung giáo dưỡng tính cách hắn, còn lại việc ăn uống thì theo quan niệm người xưa ‘trời sinh voi sinh cỏ’. Thỉnh thoảng bà ngoại sẽ cho người gửi đồ ăn và chuyển tiền bạc nhưng cơ bản, hắn cũng chẳng cần thiết. Bởi khi trưởng thành, hắn từng chút nhận ra điểm đặc biệt của bản thân. Hắn không phải người, không thể sống như người thường nên chuyện mua đồ ăn đã biến thành phù phiếm trong mắt hắn..

Thành Nghiêm ghét chính mình, hắn luôn trong tâm thế sẵn sàng đón nhận cái c,h/ết vẫn luôn rượt đuổi nhưng để được c/h,ết cũng chẳng thể dễ dàng.
Thành Nghiêm sống biệt lập, thu mình và hoàn toàn tách biệt với xã hội để có ngộ nhỡ mất đi hắn cũng không có gì lưu luyến, cũng không giằng xé trước cảnh người thân đau khổ. Sau nhiều năm vật lộn giữa thế gian, hắn đã tới được cửa tử nhưng Linh Thảo đột ngột xuất hiện, mang h.ồn p.hách hắn trở về từ quỷ môn quan.

Hắn cộc cằn, cô không nản chí, kiên tâm cho hắn biết sự ấm áp của một gia đình.

Hắn sống vô định, cô tĩnh lặng cho hắn một bữa cơm trọn vẹn mà trước nay chưa từng có trong đời.
Thành Nghiêm chợt hiểu, sự ngon lành của đồ ăn không phải sự hài hòa của vị ngọt mặn như người đời hay nói… nó chỉ đơn thuần do người vì mình cất công làm ra.

Sau một lúc hắn suy tư, hắn mới trả lời các câu hỏi liên tục của cô:
- Anh không kén ăn.

- Dạ. - Cô nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ nhẹ đáp.
Thành Nghiêm cất giọng đều đều, mỗi từ thốt ra đều bật lên sự điềm tĩnh lẫn yêu chiều:

- Dành thời gian cho mình, khi nào rảnh thì nấu, còn không thì anh dẫn em dạ ngoài ăn. - Hắn cảm thấy thỏa mãn trước việc cô nấu nướng cho mình nhưng không đồng nghĩa bắt cô phải dành trọn vẹn thời gian cho bếp núc.

Linh Thảo khá bất ngờ trước điều hắn vừa thốt ra, cô từ từ thích ứng với điều hắn nói bằng tâm trạng không thể nào thôi phấn khích nên giọng nói hay gương mặt đều bừng lên rạng rỡ:

- Dạ.

Trước nụ cười tươi tắn của cô, Thành Nghiêm quay đi che giấu niềm vui đang hiển lên gương mặt, cả những xốn xang đang tưng bừng nhảy loạn nơi lồng ngực.

Một bữa ăn bình thường nhưng thắp lên trong tâm h.ồn đầy những vết rạn của cả hai tia sáng và kéo gần thêm khoảng cách của họ.

Lúc ăn xong, hắn dọn dẹp và rửa bát, Linh Thảo đứng sau lưng, có chút gì đó không tin được trước hành động của hắn. Một Thành Nghiêm gần như khác biệt hoàn toàn so với trước đây.

Thành Nghiêm sống độc lập từ nhỏ nên hắn lau chùi hay giặc rửa đã trở nên quen thuộc, chẳng qua đối với Linh Thảo vẫn là điều mới mẻ.

Khi mọi thứ đã gọn gàng, hắn rửa sạch tay đi ra ngoài, thấy cô đứng ngây ngốc ở cửa phòng bếp, hắn ôm cô vào phòng, điên cuồng hôn đến độ đầu óc cô mơ màng rồi bất chợt buông ra, nghiêm túc dặn dò:

- Anh ra ngoài, em đừng mở cửa nào, cũng đừng chạm vào mấy hòn đá quanh nhà, ma quỷ không vào được đâu.

Linh Thảo đang chơi vơi trước hành động biến đổi không ngừng của hắn, người mới đó còn thân mật cùng mình vội bỏ cô lại, hắn đã cầm chiếc túi lớn để chuẩn bị ra ngoài. Cô ngồi choàng dậy, gấp gáp:

- Em muốn đi cùng.

Thành Nghiêm không chút lưỡng lự:
- Không.

Linh Thảo ôm cánh tay hắn, cô ngẩng lên tha thiết nhìn sâu vào hắn, điệu bộ hoàn toàn kiên định:
- Em muốn đi.

Thành Nghiêm cũng nhất quyết giữ lập trường của mình:
- Không. - Hắn đã tốn thời gian trang bị cho cô chỗ thật sự an toàn nên không tàn nhẫn dẫn cô tới nơi đầy rẫy nguy hiểm.

Cô sụt sùi, đôi mắt trong veo phủ tầng nước đọng, tròng trắng ánh lên đỏ hồng, giọng bắt đầu dao động, nó hoàn toàn bị điều phối bởi cơn xúc động, sắp khóc tới nơi của cô:

- Thành Nghiêm, cho em theo đi. Em không phá, không ảnh hưởng tới anh đâu. - Cô chẳng quan tâm tới việc sắp diễn ra, cô chỉ muốn ở cạnh hắn. Hơn hết dự cảm cho cô biết nơi hắn tới rất không an toàn, sợ rằng hắn sẽ như lần trước đó, lạc vào một thế gian với những linh h,ồn hung hăng sẵn sàng g,iết hắn. Và cô cũng không muốn Thành Nghiêm phải đơn độc trong chính hành trình gian khổ của mình.

Hắn thở dài, định sắc lạnh ép buộc cô nhưng trước dáng vẻ mềm yếu tới khổ sở của cô hiện tại, hắn không nỡ. Cuối cùng vẫn gật đầu mang cô theo. Hắn hứa với lòng đây sẽ lần cuối cùng.

Hắn chở cô tới ngôi nhà hoang hôm đó gần trường Linh Thảo, lúc xuống xe, sắc mặt hắn chợt méo mó vì có thêm hai kẻ cứng đầu, cố chấp tới độ hắn không thở nổi.

Chí Bảo giơ tay lên, giọng vô cùng tự nhiên:
- Trùng hợp quá.

Hoàng đứng nép sau lưng, chẳng dám ngẩng đầu lên.
Thành Nghiêm không nhìn tới họ, không gắt gỏng quát tháo bởi hắn nhận ra, đầu óc họ đã được kết thành xi măng cốt thép, hắn có phí bao nhiêu lời cũng vô nghĩa.

Hắn đi tới cửa , tìm cách mở khóa ngoài nhưng không thể, hắn tách cửa sổ nhưng chỉ hé ra một mảng nhỏ để quan sát bên trong, giữa nơi bóng đêm bao trùm, mắt hắn dù sáng cũng không khả năng thấy được rõ ràng. Tuy nhiên, vẫn thấp thoáng thấy được một thứ khá quan trọng, hắn dùng đèn pin rọi thử, đập vào mắt hắn là con rối bằng gỗ, được đẽo gọt sơ sài nhưng vẫn nhận ra được đó là dáng dấp của người phụ nữ.

Kẻ đêm đó hắn thấy được và chạy theo tới đây chỉ là một con rối.

Những kẻ đạt cảnh giới điều khiển được khúc gỗ che mắt được người thường đã khó khăn, đằng này đến hắn cũng bị lừa và rơi vào động quỷ suýt bỏ mạng thì năng lực của người phụ nữ đó vượt bà Lành gấp nhiều lần. Đồng nghĩa việc truy ra cặn kẽ thân phận và nơi trốn của bà ta ngày một phức tạp.
Con rối yên ắng chẳng khác khối cây khô, bất chợt rục rịch chuyển động, nó cóc cách lật người, đang trong tư thế xấp bỗng ngửa lên mà chẳng có bất cứ một thứ gì xung quanh có khả năng khiến nó chuyển dời vị trí. Động tác của nó như cố tình song song đối diện với hắn, vừa khiêu khích vừa thể hiện sức mạnh của mình.