Chương 35 - Linh Nghiêm

Linh Nghiêm
Tác giả Mạn
Chương 35:

Hoàng nhận được tin nhắn của Thành Nghiêm, cậu sắp nhảy dựng lên nhưng ý thức được rằng không nên vì sợ mẹ nghe thấy, cậu dùng hết sức chạy xuống phòng bà Phương ở tầng dưới, vui sướng gào lên với đôi vợ chồng mới từ ngoài trở về:
- Cậu tỉnh rồi.

Gương mặt ủ rũ, mọi đường nét đều phờ phạc kéo dài suốt nhiều ngày liền của bà Phương bất chợt rạng lên, đôi mắt già nua nhăn nheo ánh lên vệt sáng xua đi cả lớp mây mù vây phủ. Do tâm trạng u uất, nên sức khỏe bà cũng không tốt, giọng nói luôn nặng nề, nay bỗng to và rõ ràng hơn:

- Thật hả? - Bà biết Hoàng sẽ không lấy những chuyện này ra đùa bởi nó sẽ hiểu được tầm quan trọng của vấn đề hiện tại nhưng bà vẫn muốn một cái gật đầu chắc chắn nhằm củng cố tâm tư kiệt quệ của bà. Dù bà Lành đã đảm bảo Thành Nghiêm an toàn nhưng điều đó cũng không thể giúp bà an tâm, một ngày nó chưa tỉnh, vẫn còn gánh nặng treo trên người bà.

Bà lo lắng cho Thành Nghiêm nhưng từ hôm bị nạn bà không tới thăm lần nào, cũng chẳng dám chăm sóc hắn như khao khát của bà, chung quy bà nén lòng cách xa hắn cũng trăm phần xuất phát từ việc muốn tốt cho hắn. Bà không thể để tổ tiên thấy bà trằn trọc, kẻ đầu bạc phải đau khổ vì một đứa trẻ lạc loài. Càng không muốn khiến ông bà đã khuất trong gia phả khó chịu, họ vốn chưa từng thuận mắt trước sự tồn tại của hắn nên bây giờ thấy hành động cực nhọc của bà, họ càng trở nên ghét bỏ, dứt khoát gạt tên hắn, tước bỏ thân phận con cháu trong nhà thì còn tệ hại ngàn lần.

Đặc biệt, đối với thần phật, kẻ làm cha mẹ, ông bà nhọc lòng là đại bất hiếu nên có bao nhiêu chuyện xảy đến, bà cũng đứng ngoài cuộc, âm thầm giang tay trợ giúp. Nếu có đau đớn tới bật khóc đi nữa, cũng nấc nghẹn với riêng mình mà không hé răng nửa lời oán thán lý do.

Hoàng không để ý đến bao giằng xé trong lòng bà nội của mình, cậu hớn hở khoe tin nhắn điện thoại cho bà, hất hàm đắc ý:

- Chuyện này con đùa làm gì? Cậu còn kêu con kiếm bác sĩ tới cho cậu. - Hoàng vừa nói vừa rề rà đến tủ ở đầu giường của bà mình.

Bà Phương đang cảm động với những mông lung, nghe được điều Hoàng nói, bà sững người, giật mình hỏi lại:

- Bác sĩ? - Từ nhỏ Thành Nghiêm đã không thể đến bác sĩ, càng lớn nó càng chủ động cách xa nên việc tìm họ đúng thật như sét đánh ngang tay.

Hoàng gật đầu chắc nịch, cam đoan lời mình đều rất thật. Hơn hết, Thành Nghiêm còn hối thúc cậu phải đưa người tới sớm.

Bà Phương thấy là lạ nhưng chỉ cần Thành Nghiêm yêu cầu, bà sẽ thực hiện mà không chút dây dưa:

- Để nội điện. - Bà móc điện thoại trong túi xách, vừa tìm số bác sĩ trong danh bạ của mình.

Hoàng vội vã phất tay ngăn hành động của bà:

- Không cần đâu. Cậu nói phải người tin tưởng mới được. - Cậu vừa nói vừa mở tủ, động tác tự nhiên lấy của bà nội mình xấp tiền dày cộm. Ông Hữu chỉ biết lắc đầu cười trừ rồi quay sang nơi khác.

Bà Phương véo hông cháu trai, giọng khàn đặc càng trầm xuống theo cái nghiến răng của bà:
- Mày là đứa không đáng tin nhất.

Hoàng đau nhưng không kêu la, càng chẳng buông tay, ngược lại ôm khư khư xấp tiền trong lòng, cậu phụng phịu trách hờn vừa kể lể lập công:
- Nội con cứu cậu đó.

Bà Phương lập tức bác bỏ:

- Nhưng con bé cõng cậu mày. - Bà không có mặt trong tối đó nhưng bà vẫn nắm được tình hình để biết cháu nội đang khoe khoang thái quá.

Hoàng thè lưỡi trêu bà rồi vội lách người khỏi bà Phương, đồng thời với tay, lấy thêm xấp tiền nữa rồi mới chạy vụt đi, chỉ bỏ lại cho bà câu nói:

- Bác sĩ đó là bạn của cậu, nội yên tâm đi.

Bà Phương thở phào, gánh nặng mấy hôm nay đã được trút xuống, tuy nhiên nó vẫn chưa hoàn toàn biến đi, ngược lại càng ập tới dữ dội, dự cảm cho bà biết, Thành Nghiêm vẫn còn trận đại nạn vô cùng lớn.
Trong lòng bà Phương luôn ngấm ngầm những trăn trở lẫn âu lo.

Còn Thành Nghiêm ở phòng mình với tâm trạng khá thỏa mãn, sau một lúc ôm ấp Linh Thảo, hắn vốn muốn nhiều, nhiều hơn một cái ôm nhưng tiếng chuông của bên ngoài buộc hắn phải dừng lại, hắn rít cô vào người lần nữa, cằm tì vào đỉnh đầu cô, giọng trầm trầm, tương đối ấm áp:

- Bác sĩ tới rồi. - Sau gần ba mươi năm sống trên đời, hắn nhận ra việc quấn lấy một người phụ nữ nó không phiền phức như hắn từng tưởng tượng. Bấy giờ, hắn chỉ muốn dành trọn thời gian quấn lấy cô nhưng hắn vẫn ý thức được, vẫn chưa tới thời gian phù hợp. Việc quan trọng nhất vẫn là giúp khối lở loét trên lưng cô được lành lặn mà không phải hoại tử thêm.

Cô gật đầu, có chút e dè trước việc sẽ gặp người lạ, đặc biệt họ sẽ thấy được những vết sẹo trên người mình nhưng cô vẫn gật đầu, thuận theo ý hắn.
Hắn dứt khoát buông cô ra, điệu bộ điềm tĩnh, mở lời:

- Rửa mặt đi, anh mở cửa. - Thành Nghiêm nói xong, xoa đầu cô rồi bước ra ngoài.

Linh Thảo nhìn theo bóng dáng của hắn, chỉ bấy nhiêu cô cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ nhưng sâu bên trong vẫn còn nhiều lo âu, chung quy cảm thấy không an toàn. Nỗi bất an, lắng lo được mất, tồn tại hay tan biến,... làm lồng ngực cô cứ xáo trộn theo nhiều cung bậc, nhiều rối ren và mâu thuẫn luân phiên tồn đọng nơi tâm trí.

Thành Nghiêm không đọc được suy nghĩ của Linh Thảo, bởi chính hắn cũng mơ hồ với tương lai, hắn đi ra cửa, chỉ vừa hé ra hai gang, chưa thấy người nhưng giọng đến trước:

- Ôi bạn thân của mình, cậu bị thương ở đâu?

Thành Nghiêm chau mày, giọng trở nên cộc cằn:

- Cần bác sĩ, không cần lang băm? - Hắn thẳng tay đóng cửa trước người đang khệ nệ xách theo túi lớn túi nhỏ trước cửa nhà mình và cất giọng thảm thương thăm hỏi.

Chí Bảo đã đoán trước tình hình nên nhanh chóng chạy tọt vào trong nhà, bỏ đồ xuống sàn, vừa vỗ ngực, nghênh ngang nói:

- Này này, mình cũng tốt nghiệp thạc sĩ loại xuất sắc đó.

Thành Nghiêm khinh khỉnh, châm chọc:
- Nhưng nhân phẩm không có.

Hoàng đứng cách xa Thành Nghiêm đang nổi giận, lắp bắp giả lả:
- Cậu, cậu bị sao mà cần bác sĩ?

Trước bộ dạng rón rén tựa vô cùng sợ hãi đầy dối trá của cháu mình, Thành Nghiêm muốn mắng nhưng cũng lười biếng, gằn giọng:

- Tìm bác sĩ nữ đi, lưng Linh Thảo bị thương.

Hoàng trố mắt, ú ớ với nỗi ngờ vực khi điều mình điều mình vừa nghe có gì đó không đúng nhưng chưa kịp phản ứng, Chí Bảo đã đứng lên cướp lời:

- Này này, bác sĩ không phân định nam nữ, với lại cơ thể con người dù nam hay nữ thì tôi bị chai sạn hết rồi. Mà khoan… - Anh vừa ấm ức giải thích trước tư tưởng cổ hủ của bạn mình, bỗng dừng lại, mọi tế bào thần kinh đều hoạt động mãnh liệt, cậu thẳng lưng, mắt mở to, dáo dác quan sát xung quanh:

- Linh Thảo là ai?

Bấy giờ Hoàng đã ngồi vào ghế, mở máy tính chăm chú xem màn hình, nghe Bảo hỏi thế, chẳng rõ tiện miệng vô tình hay cố ý nhưng nhanh nhảu trả lời:

- Em gái tôi.

Thành Nghiêm lạnh giọng:
- Em gái?

Hoàng run run khi cảm nhận rõ khí tức cuồn cuộn trên người hắn, cậu sợ sệt nhưng vẫn ương ngạnh biện hộ cho mình:

- Cậu quạu gì chứ? Linh Thảo nhỏ tuổi hơn con mà.
Thành Nghiêm thô bạo bước tới, nắm vành tay Hoàng kéo lên cao, hắn thẳng tay chứ chẳng phải nhẹ nhàng lấy lệ giống bà Phương, hắn ngắt mạnh khiến cậu la oai oái nhưng hắn không giảm lực, ngược lại mạnh hơn, gầm gừ cảnh cáo:

- Đừng để tao nghe thêm từ em gái nào từ miệng mày nữa. - Hắn vốn đã chướng tay ngay lần đầu tiếng “em gái” được xướng lên nhưng lúc đó vẫn không muốn Linh Thảo tiến sâu hơn vào đời mình nên nhắm mắt cho qua tất cả. Còn bây giờ đã khác, đương nhiên hắn phải dẹp loạn cách gọi rất đáng ăn đánh của Minh Hoàng.

Hoàng vịn lỗ tay mình vì sợ nó sứt ra nhưng không van nài mà tức tưởi trước người cậu vô lý, cậu giãy nãy đòi công lý cho mình:

- Cậu, cậu không chịu con gái người ta, gọi mợ không được, em gái không được, bây giờ còn đánh con… - Hoàng kể lể bằng tất cả ấm ức của mình, cậu cố nặn ra giọt nước mắt cho hợp hoàn cảnh nhưng tiếc rằng… một hơi sương thoáng ngang cũng không có.

Chí Bảo đứng một bên, chẳng hiểu gì, anh như bị gạt ra một bên nên vội lên tiếng chứng minh sự tồn tại của mình, đồng thời gấp gáp muốn hóng chuyện khi thấy Linh Thảo đang lấp ló ở cửa phòng:

- Cậu cháu các người bị sao? Nói rõ coi, cô bé này đâu ra? Xinh nhỉ, đẹp đó. - Chí Bảo trầm trồ, miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi, chân cũng bước tới để nhìn rõ cô hơn.

Thành Nghiêm vẫn chưa tính sổ xong với Hoàng, thấy hành động của Bảo, hắn bỗng buông Hoàng ra, túm lấy áo của Bảo kéo về, lời lẽ đanh thép:

- Cút. - Hắn ném Bảo nhào vào người Hoàng, khiến cả hai chới với, đồng loạt ngã nhào xuống nền gạch.
Linh Thảo giật mình trước khung cảnh hỗn độn, nhất thời cô không rõ chuyện gì đang xảy ra, trong đầu cô chỉ có duy nhất suy nghĩ ba người họ đang đánh nào nên ruột gan cũng trở nên co thắt dữ dội.

Thành Nghiêm nắm tay cô, bình thản nói:
- Anh đưa em đi bệnh viện.

Linh Thảo khép nép cạnh hắn, thấp thoáng nhìn hai người đàn ông đang ngã trên gạch, trong đó có người rất lạ mà cô chưa từng gặp qua. Có lẽ là bác sĩ mà Thành Nghiêm đang chờ.

Chí Bảo đứng lên, ho khù khụ vài cái, sau đó dáng vẻ trở nên nghiêm túc đến lạ:

- Mình khám cho, cậu không tin nhân phẩm nhưng cũng tin tay nghề, nhiều khi cậu đi khám gặp bác sĩ dỏm còn tệ hơn. Với lại bệnh viện buổi sáng đông người, vi khuẩn nhiều lắm, không tốt cho vết thương hở đâu. - Bảo cố tình khoa trương thêm để được ở lại khám bệnh cho cô gái đặc biệt…

Thành Nghiêm rất rõ Chí Bảo y hệt cháu mình, miệng mồm luôn nhanh nhẹn và có thói quen phóng đại sự việc nhưng hắn không gạt phăng đi cũng chẳng đồng thuận. Hắn bảo Linh Thảo vào trong phòng trước, sau đó gằn giọng nhắc nhở Chí Bảo:

- Dù thấy gì cũng ngậm mồm lại. - Thái độ của hắn vô cùng sắc bén như sẵn sàng giết người nếu đối phương lỡ lời.

Chí Bảo giơ tay lên thề. Anh đơn thuần cho rằng hắn ghen tuông vì không muốn cơ thể người phụ nữ của mình bị kẻ khác nhìn thấy. Thật lòng mà nói, với đa phần người hành nghề y thì bộ phận nào trên người phụ nữ hay đàn ông cũng đã trở thành bình thường bởi trách nhiệm và công việc của họ là cứu người chứ chẳng phải trải qua quá trình đào tạo gian nan để biến chất, tư tưởng bị thoái hóa, lợi dụng việc chữa bệnh phục vụ cho nhu cầu tầm thường của mình.

Chí Bảo mặc định như thế tới khi thấy được lưng của cô gái trẻ mới hiểu vì sao Thành Nghiêm đã cẩn trọng đến mức đanh đá thốt ra lời dặn dò. Anh thu lại vẻ cà lơ phất phơ, nghiêm túc xử lý vết loét đang có dấu hiệu lan rộng vừa phải tự trấn an mình khi phải chứng kiến một cảnh tượng… lãng mạn nhưng lại có sức sát thương cao độ.

Linh Thảo ngồi ở ghế để anh tiện cho xử lý vết thương.

Còn hắn đứng đối diện ôm cô vào lòng, tự tay hắn vén áo của cô đến đúng khu vực cần chữa trị, đặc biệt che chắn, không để lộ quá nhiều ra bên ngoài y hệt một con sói hoang đang hung hăng bảo vệ lãnh địa của mình.

Chỉ độ năm phút nhưng Chí Bảo đã âm thầm trấn an mình hơn trăm câu, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh. Nếu không anh sẽ hét lên “Thành Nghiêm bị quỷ nhập”, ngoài ra không có từ ngữ nào khác để hình dung điều kinh khủng không ngừng tra tấn anh.

- Còn ở tay. - Thành Nghiêm cất giọng khô khốc nói với Chí Bảo và kéo tay áo của cô lên. Ở vị trí giữa của cánh tay có một vết thương hình tròn được tạo từ dấu răng cắm sâu vào, xung quanh bầm tím tái như thể kẻ thực hiện đã dùng rất nhiều lực.
Chí Bảo không hỏi nguyên nhân, chỉ tập trung làm việc của mình.

Thành Nghiêm bề ngoài khinh miệt nhưng thật ra hài lòng. Thời điểm căn dặn Hoàng tìm bác sĩ, hắn không chỉ định là ai nhưng tin chắc Chí Bảo sẽ tới. Lời nói và vẻ ngoài của Chí Bảo bông lơn, thoạt nhìn vào tạo cảm giác ấu trĩ, tuy nhiên lương tâm và trình độ thật sự rất cao. Thành Nghiêm rất hiếm đặt lòng tin vào ai và Chí Bảo nằm trong số lượng cực ít đó.
Chí Bảo sau khi làm xong, bỗng chạm vào vết sẹo dày nhất trên lưng cô, vừa nói với Thành Nghiêm:

- Thuốc gia truyền của mình bôi sẽ hết sẹo đó.
Hắn nhếch môi, giọng khinh khỉnh:

- Bớt khoác lác. - Hắn vừa nói vừa kéo áo của cô xuống, tiện tay xoa đầu như cố tình an ủi, trấn an cảm xúc hỗn loạn của cô với điều vừa nghe được.
Chí Bảo thấy việc làm dịu dàng của bạn mình nhưng để bảo toàn sự sống, và còn cơ hội được hắn cho vào nhà, anh vờ như chưa từng thấy gì, giọng bình tĩnh:

- Cha ông mình ngày xưa làm thầy thuốc trong cung vua chúa, toàn chế thuốc cho các phi tần, bây giờ bôi chúng còn tốt hơn trăm lần so với đi thẩm mỹ viện. - Chí Bảo nói xong, còn đứng thẳng lưng, nghiêm trang giơ tay thề thốt:

- Không một trăm thì cũng cam kết chín mươi. - Lời của anh có phần cường điệu nhưng chúng thật sự có công hiệu. Phần khác, chẳng mấy ai liều mạng nói dối Thành Nghiêm.

Thành Nghiêm điềm tĩnh:
- Một chiếc xe.

Chí Bảo sáng mắt, giọng đầy xu nịnh:
- Cậu hiểu ý mình.

Thành Nghiêm không nói gì, chỉ bật ra tiếng khinh miệt và ra ngoài phòng khách:

Hoàng đang cặm cụi gõ máy tính, bỗng ngẩng lên, giọng gấp gáp:

- Cậu, cậu út, con tra ra được rồi.

Thành Nghiêm nhìn vào máy tính của Hoàng, trên màn hình là thông tin hai nữ sinh viên của trường Linh Thảo đã thi.ệt m,ạng vào tầm hai tháng trước. Nguyên nhân t.ử von.g của họ là sa vào thẩm mỹ quá đà ở chỗ không uy tín đên dẫn đến tai nạn không đáng có. Riêng nữ sinh mất hôm đó tại lớp Linh Thảo vẫn chưa có nguyên nhân rõ ràng… nhưng chắc hẳn liên quan tới hai nữ quỷ đó và cả người phụ nữ mà hắn luôn tìm kiếm. Bởi linh h.ồn vừa rời khỏi thể xác hai tuần không có được sức mạnh như họ, bắt buộc phải có sự tiếp sức từ một kẻ khác với linh lực vô cùng mạnh… Có khả năng thời gian tới, họ sẽ hướng mạnh vào Linh Thảo, biến cô thành con cờ để dẫn dụ hắn vào tròng. Thành Nghiêm trầm lặng, tự toan tính cho mình… bắt buộc phải trong thời gian ngắn nhất kết thúc mọi việc.